Chương 111: Cùng Chung Một Chiến Hào


Sau khi Sở Phàm bỏ đi, hai mắt Triệu Hoa lại trở nên linh hoạt, sắc bén. Sở Phàm đột nhiên xuất hiện khiến cho anh ta rất nghi ngờ. Anh ta cho
rằng cái chết của cha mình ít nhiều phải có liên quan đến Sở Phàm, nếu
không làm sao hắn dám khẳng định cha mình không phải chết do nhồi máu cơ tim cấp tính? Hơn nữa, Sở Phàm còn dùng mọi cách để vào kiểm tra xem
cha mình chết như thế sao, cha mình với hắn không có tí quan hệ gì, việc gì hắn phải khổ công như vây? Làm sao mà phải tìm đủ cách để tìm nguyên nhân cái chết của cha mình?

Nghĩ đến vậy, Triệu Hoa liền vung
tay, hai gã đàn ông mặc đồ đen nhanh nhẹn đi vào. Anh ta nói nhỏ vào tai hai gã này mấy câu, sau đó hai gã này liền đi ra.

Lại nói đến Sở Phàm, sau khi ra khỏi biệt thự của Triệu gia, tâm tình lại thêm trầm
lặng. Bây giờ hắn đã xác đinh được nguyên nhân Triệu Thanh chết. Lão ta
đúng là bị nhồi máu cơ tim cấp tính nên đột tử. Nhưng mà, Sở Phàm cũng
hiểu được Triệu Thanh chết là do bị mưu sát, hoặc có thể nói, là một vụ
mưu sát kinh thiên động địa.

Triệu Thanh khi còn sống không bị
huyết áp cao, nhưng vì sao vài phút trước khi chết huyết áp lại đột ngột tăng cao? Huyết áp cao như vậy đối với một người già có thể gây chết
người. Đúng là huyết áp tăng cao đột ngột mới khiến cho tâm thất trái
của Triệu Thanh phải tăng cường co thắt, lượng phenol amine tiết ra cũng nhiều hơn, khiến cho cơ tim phải hoạt động nhiều, do đó gây ra nhồi máu cơ tim cấp.

Nhưng, dựa vào quyền thế và địa vị xã hội của Triệu
Thanh, ai lại có thể gây ra áp lực khiến cho lão bị kích thích như vậy
chứ? Ai lại có thể tàn nhẫn dùng thuốc khiến lão tăng huyết áp? Có thể
hình dung là, đêm đó lão ta đã gặp một sếp lớn. Ông sếp này dù là địa vị hay quyền lực đều hơn hẳn Triệu Thanh. Ông lớn này hẳn đã nói một số
chuyện khiến cho Triệu Thanh kích động, thậm chí là sợ hãi. Hơn nữa, ông ta còn âm thầm cho Triệu Thanh dùng thuốc, khiến cho huyết áp tăng cao
trong thời gian ngắn, khiến cho Triệu Thanh vừa về đến nhà thì đã bị
nhồi máu cơ tim mà đột tử luôn.

Giả dụ như Triệu Thanh chết chính là do đêm đó bị ông lớn kia bức tử. Vậy thì, vì sao ông lớn này phải
làm như vậy? Giết người diệt khẩu chăng? Hay là tranh đoạt quyền lợi?
Quan trọng nhất là… ông lớn này là ai?

Tất cả việc này, chỉ cần
tìm ra đêm đó Triệu Thanh đã gặp ai thì có thể giải quyết xong, nhưng
đáng tiếc là trước khi chết Triệu Thanh không để lại một lời trăng trối
nào cả.

Đang trầm tư suy nghĩ Sở Phàm đột nhiên có cảm giác là
lạ. Hắn nhìn về đằng sau, thấy hai người đàn ông mặc đồ đen vừa quay đầu đi. Thấy vậy Sở Phàm cười lạnh một cái, thầm nghĩ: “Mình đoán quả không sai! Triệu Hoa nghi ngờ thân phận của mình, sai người đi theo dõi mình. Trước mắt, mình cùng với gã vẫn chung một chiến hào, gã muốn tìm ra
người đã bức tử cha gã, mà mình cũng muốn tìm xem người đó là ai. Đã vậy thì tại sao lại không nói rõ cho gã biết nhỉ?”

Nghĩ vậy Sở Phàm
liền giả bộ như không có việc gì, tiếp tục đi về phía trước. Đi đến một
góc đường, thân hình Sở Phàm chợt lóe lên, biến mất.

Hai người
mặc đồ đen đang âm thầm theo dõi Sở Phàm vội vã chạy nhanh tới phía
trước. Khi bọn họ đến được chỗ rẽ thì đã thấy Sở Phàm đang mỉm cười nhìn mình, dường như đang chờ bọn họ đến.

Hai người này hiểu rằng
mình đã bị lộ thì trong lòng hoảng sợ. Tuy vậy mặt vẫn giả bộ bình
thường, không thèm nhìn đến Sở Phàm, điềm nhiên tiến về phía trước.

- Các anh cứ đi tiếp như thế rồi về báo cáo với Triệu công tử thế nào đây?

Sở Phàm thản nhiên nói.

Hai người này nghe vậy trong lòng chấn động, đi cũng chậm hẳn lại, nghe Sở Phàm nói tiếp:

- Tôi biết Triệu công tử sai các anh đi theo dõi tôi, muốn tìm hiểu thân phận của tôi, đúng không?

Hai người kia nghe vậy cũng dừng lại, lạnh lùng nhìn về phía Sở Phàm, mắt đảo láo liên.

Sở Phàm không thèm để ý đến ánh mắt của hai người kia, trầm giọng nói:

- Triệu công tử nghi ngờ thân phận của tôi là đúng thôi. Tuy nhiên tôi
mong hai anh hãy về nói lại với anh ta, tôi cùng với anh ta không bạn
không thù. Tuy vậy trước mắt tôi với anh ta cùng chung một chiến hào,
tôi cũng giống công tử của các anh, muốn điều tra về cái chết của cha
anh ấy. Cho nên, các anh hãy về báo cho Triệu công tử, tôi có chung mục
đích với anh ấy. Còn thân phận của tôi, không lâu nữa anh ấy sẽ biết.

Hai người kia nghe vậy thì nhìn nhau, trong mắt có vẻ do dự.

Sở Phàm nhìn thấy ánh mắt của hai người này không khỏi tức giận, lạnh lùng nói:

- Hai anh không hiểu lời tôi nói sao? Vẫn sợ không thu hoạch được gì thì
về sẽ bị Triệu công tử trách mắng hả? Điều đó các anh yên tâm, sau khi
các anh chuyển lời cho Triệu công tử, tôi đảm bảo anh ta sẽ không làm
khó dễ hai anh. Mau đi đi thôi, cứ đứng ở đây cũng không bằng đi về nói
cho Triệu công tử những lời tôi bảo. Hơn nữa, hành tung của các anh đã
bị lộ, chẳng lẽ vẫn muốn theo dõi tôi?

Hai người kia nhìn nhau một cái rồi cùng xoay người bỏ đi.

Đợi cho người họ đi xa, khóe miệng Sở Phàm nhếch lên thành một nụ cười thản nhiên. Sau đó hắn đi tới bãi đỗ xe khu Phong Nhã để lấy xe.

Sở Phàm sau khi nổ máy liền phóng nhanh ra khỏi tiểu khu Phong Nhã, đi tới đường cao tốc.

Sở Phàm đã thành công trong việc bắn tin cho Triệu Hoa, cho gã biết cha
của gã là bị người ta hại. Bây giờ hắn chỉ cần ngồi chờ, ngồi chờ tin
tức. Hắn chắc chắn rằng Triệu Hoa sẽ sai người đi điều tra cái chết của
cha mình, sẽ tìm ra được đêm đó cha của gã đã gặp ai. Chỉ cần tìm ra
người này thì cái chết của Triệu Thanh cũng gần như được làm rõ.

Mà việc tìm kiếm của Triệu Hoa chắc chắn sẽ khiến cho ông lớn đã bức tử
Triệu Thanh phải chú ý. Một khi Triệu Hoa đã tìm ra được một bí mật gì
đó, như vậy ông lớn kia chắc chắn sẽ sốt ruột, khẳng định không ngồi chờ chết. Biết đâu Triệu Hoa lại cũng giống như cha gã, lại tự nhiên bị
bệnh nặng mà chết một cách mờ ám.

Sở Phàm chính là muốn cho ông lớn này lộ diện, thử xem ông ta là ai, chỉ thế thôi.

Nếu như Triệu Thanh chết chỉ là vì tranh giành quyền thế và lợi ích, không
liên quan gì đến vụ bắt cóc nhị tiểu thư thì Sở Phàm có thể thoải mái,
không cần để ý đến chuyện này. Nhưng Sở Phàm lại lo lỡ đâu cái chết của
Triệu Thanh lại có liên quan đến vụ bắt cóc, như vậy chuyện này không hề đơn giản, thậm chí có thể nói, chủ mưu vụ bắt cóc nhị tiểu thư không
phải là Triệu Thanh, mà chính là ông lớn đã làm hại đến Triệu Thanh,
Triệu Thanh chẳng qua cũng chỉ là một con cờ trong tay ông ta mà thôi.

Thủ đô này chính là trung tâm chính trị của cả nước, đồng thời cũng là nơi
tranh giành quyền lực khốc liệt nhất. Dù nhìn qua thì thấy thủ đô trời
trong nắng ấm, không có sóng gió, nhưng thực ra tất cả những động thái
tranh giành quyền lực đều ngấm ngầm. Cái này gọi là chốn quan trường
tranh đấu là vô hạn, thương trường là chiến trường. Ở thủ đô có đủ cả
quan chức đấu đá, thương trường khốc liệt, thậm chí cả quan trường lẫn
thương trường cùng tham gia.

Sở Phàm thật sự không muốn bị cuốn
vào sự tranh đấu lâu dài không biết lúc nào dừng này. Tham vọng lớn nhất của hắn hiện giờ là bảo đảm cho những người bên cạnh, đại tiểu thư và
nhị tiểu thư được an toàn. Nếu được thì sẽ mở rộng tham vọng này ra một
chút, hy vọng một ngày nào đó sẽ được dùng tay mình để đo bộ ngực của
đại tiểu thư, hy vọng có thể tự mình bồi dưỡng cho bộ ngực nhỏ của nhị
tiểu thư to lên. Đương nhiên, thế cũng vẫn chưa đủ, hai nàng Tô Phỉ và
Trầm Mộng Lâm cũng không thể tha, còn cả cô giáo Lâm Hiểu Tình nữa chứ!

Tin rằng rất nhiều người đàn ông sau khi biết được tham vọng của Sở Phàm
đều đổ mồ hôi như lũ. Tham vọng như vậy thì đúng thật là khủng bố!

Sở Phàm nhìn đồng hồ, đã là 11:30. “Nhị tiểu thư hôm nay học qua trưa,
mình chỉ cần đón nàng lúc 4:00 chiều. Làm gì bây giờ nhỉ?”

Đột
nhiên, Sở Phàm nhớ lại hôm qua hắn có bàn luận với đại tiểu thư về khu
thương mại Lam Cảnh. Hắn thầm nghĩ, sao không dùng chút thời gian này đi xem xét tình hình khu Lam Cảnh nhỉ? Tiện thể xem qua bản thiết kế của
khu này, thử xem có thể đưa ra được ý kiến nào hay ho, giúp đại tiểu thư bớt lo âu không.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #111