Chương 110: Nguyên Nhân Cái Chết Của Triệu Thanh ...


Có Triệu Hoa đi trước dẫn đường, Sở Phàm đi theo nên dễ dàng vào được bên trong biệt thự.

Đi vào đến phòng khách, Sở Phàm nhìn thấy xác Triệu Thanh được đặt nằm
thẳng trên ghế, trên người mặc một cái áo choàng trắng, ở xung quanh là
bác sĩ pháp y đang tiến hành kiểm tra thi thể, còn vòng ngoài là người
nhà cùng với bạn bè của Triệu Thanh đang đứng nhìn.

Nhưng điều
khiến Sở Phàm cảm thấy kỳ quái là Triệu Hoa sau khi đưa hắn vào trong
nhà cũng không để hắn kiểm tra thi thể, mà đưa hắn vào trong một căn
phòng. Sau khi vào căn phòng này, sắc mặt Triệu Hoa trầm xuống, ánh mắt
sắc bén hẳn lên. Anh ta đột nhiên vỗ tay, lập tức có bảy tám người cao
to bước vào, sau đó đóng cửa lại, tựa như định đóng cửa đánh người vậy.

Sở Phàm vẫn hở hững, sắc mặt cũng không thay đổi, hắn nhìn mấy tên mới bước vào, rồi lại nhìn Triệu Hoa, hỏi:

- Triệu công tử, việc này là sao đây?

- Tao mới là người phải hỏi câu đó! Mày rốt cuộc là ai? Mày biết gì về
cái chết của cha tao? Mày có liên quan gì đến cái chết của ông ấy không?

Triệu Hoa lạnh lùng hỏi một tràng.

- Triệu công tử, anh bình tĩnh đi. Tôi cũng chỉ biết cha anh chết qua báo chí thôi, nhưng tôi không tin báo chí biết rõ về nó, nên mới đến tận
đây để xem xét một chút.

Sở Phàm nói.

- Làm sao mày biết
báo chí đưa tin không chính xác? Trừ phi mày nói ra cha tao chết như thế nào, bằng không mày sẽ không bao giờ ra khỏi được cái phòng này!

Triệu Hoa lạnh lùng nói.

Sở Phàm liếc mắt nhìn mấy tên cao to kia, lạnh lùng nói:

- Chỉ bằng vài người bọn họ? Hừ, Triệu công tử, tôi nói thật, tôi muốn đi ra thì không ai có thể cản được. Nhưng tôi đã đến đây rồi thì sẽ không
đi, ít nhất là khi chưa biết được nguyên nhân cái chết của cha anh tôi
sẽ không đi!

Triệu Hoa cười lạnh, liếc mắt nhìn mấy người kia,
lập tức một người đã tiến đến trước Sở Phàm. Khi khoảng cách chỉ còn ba
thước thì đột nhiên người này nhảy lên, nhanh chóng quét chân về mặt Sở
Phàm. Ánh mắt Sở Phàm trầm xuống, không hề né tránh, tay phải thủ thế,
sử dụng “Đại lực kim cang chưởng”, dùng quyền của mình đối kháng trực
tiếp với đòn quét của gã này.

“Rắc” một tiếng, nắm tay Sở Phàm đập vào đầu gối của gã, rồi gã ôm chân, kêu lên một tiếng, trông cực kì đau đớn.

Lúc này lại một tên nữa phi tới, đấm thẳng vào vùng thắt lưng của Sở Phàm,
Sở Phàm nghĩ thầm nên tốc chiến tốc thắng, thân hình hơi động, dùng du
long thân pháp di chuyển ra sau, khi di chuyển còn dùng “đại suất bi
thủ”, đánh cho tên kia té ngã ra đất, không động đậy được.

Tiếp
đó, Sở Phàm khum tay phải thành long trảo, dùng cầm nã thủ giữ chặt cổ
họng của tên kia. Sở Phàm vừa giữ cổ họng của gã vừa đi tới trước, tên
kia trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, mà ngay cả Triệu Hoa cũng ngẩn cả người.

- Triệu công tử, có muốn thử nữa không?

Sở Phàm lạnh lùng nói.

- Rốt cục mày là ai?

Triệu Hoa vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng, nói.

- Triệu công tử, chẳng lẽ anh không muốn biết nguyên nhân cái chết của
cha anh? Chẳng lẽ anh muốn cha anh chết một cách không minh bạch sao?

Sở Phàm lạnh lùng hỏi.

Triệu Hoa nghe vậy liền trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên anh ta phẩy tay. Mấy
tay cao to đang ở trong phòng liền lùi ra ngoài, Sở Phàm cũng buông tay
ra, tên đang bị Sở Phàm giữ cũng lảo đảo lùi ra.

- Giờ anh nói đi, cha tôi vì sao mà chết.

Triệu Hoa lạnh lùng hỏi.

- Ha ha, Triệu công tử, tôi không phải là người giết cha anh, không được
kiểm tra thi thể làm sao tôi biết cha anh chết như thế nào?

Sở Phàm cười ha hả nói.

- Anh cần kiểm tra mới biết sao? Việc đó đã có pháp y làm rồi.

Triệu Hoa nói.

- Nhưng kết quả của những người này chắc chắn chỉ có một, đó là nhồi máu cơ tim cấp tính khiến đột tử.

Sở Phàm nói từng từ một.

Triệu Hoa nhìn chằm chằm Sở Phàm, ánh mắt chớp động, một lúc sau, anh ta than nhẹ một tiếng, nói:

- Đươc rồi, tôi tạm tin anh. Tôi sẽ dẫn anh đi kiểm tra thi thể cha tôi,
mà anh cũng nên đưa ra một đáp án cho tôi hài lòng, nếu không dù cho anh có giỏi đến đâu cũng đừng hòng ra khỏi đây.

Sở Phàm nghe thế chỉ cười, trong mắt lấp lóe, không ai biết hắn đang nghĩ gì.

Sau đó Triệu Hoa đưa Sở Phàm về lại phòng khác, lúc này pháp y đã viết xong kết quả xét nghiệm rồi, không hề khác biệt so với chẩn đoán của bác sĩ: Triệu Thanh chết là do nhồi máu cơ tim cấp tính dẫn đến đột tử.

Triệu Hoa và Sở Phàm đi vào phòng khách. Triệu Hoa liền giới thiệu sơ qua về
Sở Phàm, nói hắn là thầy thuốc tư nhân, có học qua pháp y, muốn cho Sở
Phàm kiểm tra một chút.

Sở Phàm liền đeo bao tay vào, đi đến
trước xác của Triệu Thanh bắt đầu kiểm tra. Hắn xem mắt và môi của Triệu Thanh, thấy không hề giống như trúng độc, hơn nữa thân thể Triệu Thanh
cũng không bị ngoại thương. Tất cả các dấu hiệu đều cho thấy Triệu Thanh đúng là chết do nhồi máu cơ tim cấp tính, vậy thì chẳng lẽ Triệu Thanh
không phải là bị giết sao?

Sở Phàm lại nhìn giấy xét nghiệm của
bác sĩ, phát hiện ra huyết áp của Triệu Thanh là cực cao, mà tăng huyết
áp đột ngột lại là một nguyên nhân rất lớn dẫn đến nhồi máu cơ tim.

Sở Phàm liền quay lại, hỏi nhỏ:

- Triệu công tử, cha anh có bị cao huyết áp không?

- Cha tôi tuy béo, nhưng lại không bị cao huyết áp. Mỗi lần cha tôi đi
kiểm tra ở bệnh viện, tôi đều xem kết quả, huyết áp không hề cao.

Triệu Hoa đáp.

Sở Phàm suy nghĩ một lát, nói:

- Triệu công tử, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện.

Triệu Hoa thấy vậy, trong lòng nghĩ rằng Sở Phàm đã phát hiện ra được cái gì
đó. Bởi vậy đưa Sở Phàm vào trong phòng, kích động hỏi:

- Có phải anh tìm ra cái gì mới không?

- Cha anh chết đúng là do nhồi máu cơ tim cấp tính!

Sở Phàm thản nhiên nói.

- Cái gì? Thế có khác gì kết quả của mấy người kia đâu?

Triệu Hoa cao giọng hỏi.

- Triệu công tử, anh nghe tôi nói hết đã. Để gây ra nhồi máu cơ tim có ba nguyên nhân chính: một là, bị tắc động mạch vành. Hai là, cơ tim bị
thiếu máu. Ba, máu truyền lên tim quá nhiều. Mà cha anh chết là do
nguyên nhân thức ba, mà để xảy ra nguyên nhân này thì người bệnh hoặc
lao động cực nhọc, hoặc xúc động cực mạnh gây ra tăng huyết áp lên rất
cao, tâm thất trái co bóp mãnh liệt, lượng phenol amine tăng đột biến,
cơ tim cần thêm nhiều ô xi trong máu hơn, lúc đó sẽ dễ bị nhồi máu cơ
tim cấp nhất, đặc biệt là với người già.

Sở Phàm dừng một chút, nói tiếp:

- Tuy vậy, Triệu công tử cũng nói, cha của anh huyết áp không cao. Vậy
thật là lạ, giấy xét nghiệm đều ghi là trước khi chết huyết áp tăng cao, mà đây cũng là nguyên nhân gây ra cái chết của cha anh.

- Nhưng, nhưng vì sao cha tôi lại đột nhiên tăng huyết áp?

Triệu Hoa lớn giọng hỏi.

- Có thể cha của anh trước khi chết đã gặp một ai đó, nói cái gì đó,
khiến cho không kìm được cảm xúc, dẫn đến tăng huyết áp. Dĩ nhiên, cũng
không loại trừ khả năng dùng các loại thuốc khiến cho huyết áp tăng cao.

Sở Phàm nói rõ ràng từng từ một.

- Cái gì!!!!!!

Triệu Hoa nghe thấy thế thì vô cùng kinh hãi. Là người đã sống nhiều năm, lại trải qua biết bao sóng gió trên đời đương nhiên Triệu Hoa hiểu được lời của Sở Phàm. Triệu Thanh trước khi chết có lẽ bị lời nói của ai đó hoặc bị bỏ thuốc, cũng có khi cả hai thứ đó kết hợp, khiến cho huyết áp tăng cao, dẫn đến nhồi máu cơ tim.

- Triệu công tử, việc của tôi cũng dã xong rồi. Triệu công tử lo nốt nhé, tôi đi trước đây!

Sở Phàm lạnh nhạt nói.

- Đợi đã, rốt cuộc anh là ai? Sao không nói rõ thân phận của mình ra?

Triệu Hoa hỏi.

- Thân phận của tôi ư? Có thể là một cảnh sát đang mặc thường phục, cũng
có thể là một người bảo vệ, cũng có thể là một vệ sĩ, hoặc cũng chả là
gì cả. Tóm lại, nếu có duyên thì lần sau sẽ biết.

Sở Phàm nói xong thì đi ra ngoài luôn.

Triệu Hoa nhìn theo bóng dáng Sở Phàm, trong mắt như bắn ra hàng ngàn hàng vạn mũi đao sáng lấp lánh!

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #110