Chương 101: Cảnh Cáo Đẫm Máu (Phần 1)


Hộp đêm Mộng Ảo đúng là một hộp đêm nổi tiếng. Theo như mọi người nói
thì phục vụ của hộp đêm này rất ổn. Đối với nam giới, đi tới hộp đêm như thế này mà phục vụ rất ổn thì có quá nửa là nhờ... các cô nương.

Quả thực, trong mấy hộp đêm nổi tiếng ở thủ đô, các cô nương ở hộp đêm Mộng Ảo đúng là nổi tiếng xinh đẹp. Rất nhiều ma ma muốn các cô nương của
mình đến hộp đêm Mộng Ảo làm ăn. Nhưng mà hộp đêm Mộng Ảo đã có ba ma ma làm ăn ở đó rồi, bởi vậy các ma ma khác cũng chỉ đành lực bất tòng tâm.

Ba ma ma này sở dĩ có thể làm ăn ở trong hộp đêm Mộng Ảo là bởi vì các cô
nương họ mang đến đều là các cô gái trẻ trung, dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp. Hơn nữa trong tay mỗi ma ma ai cũng có ba bốn cô thẻ đỏ
siêu cấp. Cho nên các vị khách mộ danh mà đến cũng nhiều hơn, sinh ý của hộp đêm Mộng Ảo cũng càng ngày càng tốt.

Khi Lâm Phong, Lâm Phi
Dật cùng Lôi Báo, Triệu Hổ đi vào hộp đêm Mộng Ảo, bốn cô nương lễ tân
cao gầy xinh đẹp đứng trước cửa hộp đêm mỉm cười nói:

- Hoan nghênh quý khách.

Sau khi đi vào hộp đêm các cô nương phục vụ bên trong đi tới đón, hỏi Lâm
Phong bọn họ muốn ngồi ngoài sảnh hay là bên trong. Nhóm Lâm Phong nói
là vào phòng số 5 tìm người, vì thế một cô nương phục vụ liền dẫn bọn họ đi đến phòng số 5.

Sau khi đi tới phòng số 5 thấy có hai người
phục vụ đang đứng canh trước cửa phòng. Thì ra là khách nhân bên trong
đã kêu các nàng đi ra. Tình huống này cho thấy khách đang ở trong phòng
chơi đang “Hot”, cho nên không tiện để phục vụ phòng ở bên trong.

- Mở cửa ra.

Lâm Phong trực tiếp nói.

- Nhưng… nhưng quý khách bên trong nói không thể tùy tiện quấy rầy.

Một người phục vụ phòng ngập ngừng nói.

- Chúng tôi là bạn của những người ở bên trong, tới đây tìm bọn họ. Mở cửa.

Lâm Phong dùng ngữ khí không cho phép kháng cự nói.

Phục vụ phòng nhìn mấy người Lâm Phong và Lâm Phi Dật, thấy bọn họ anh tuấn, ăn mặc thời thượng, vì thế liền gõ cửa, thế nhưng không có ai trả lời,
lại tiếp tục gõ cửa, lúc này cửa mới mở. Một người đàn ông giữ cửa mở ra một cái khe, thò đầu ra, tức giận nói:

- Ai, mẹ nó đang đập hả? Đã nói không được quấy nhiễu chúng ta rồi cơ mà?

- Anh bạn, không nhớ chúng tôi sao?

Triệu Hổ nói xong bỗng nhiên tiến lên, đẩy cửa ra. Bởi vì dùng lực quá lớn, cho nên đẩy gã kia lảo đảo lui về phía sau.

Sau khi cửa mở ra, tình huống bên trong rõ như ban ngày. Sáu bảy gã đàn ông ngồi trên ghế sofa, mỗi người ôm một cô nương xinh đẹp trang điểm lòe
loẹt trong lòng. Những cô gái này ăn mặc hở hang, váy ngắn đến mức vừa
ngồi xuống thì lộ ra cả quần lót mặc bên trong. Có vài cô còn bị tuột cả áo xuống. Mấy tên đàn ông đang ôm ấp, hai bàn tay ra sức nhào nặn đồi
núi tuyết bạch sung mãn của các cô.

Khi cửa bất ngờ bị đẩy ra,
phản ứng đầu tiên của những gã bên trong là vô cùng phẫn nộ. Còn những
cô nàng kia đều vội vàng đứng thẳng lên, chỉnh trang lại y phục xộc
xệch. Những gã này giận dữ quát loạn lên, Lôi Báo và Triệu Hổ đã đi vào:

- Con mẹ chúng mày là bọn nào? Thích chết hả?

Lâm Phong nói với những người phục vụ phòng:

- Các người lui xuống trước đi. Nhớ kỹ, tất cả mọi người không nên tới gần.

Lâm Phong nói xong liền cùng Lâm Phi Dật đi vào trong phòng. Sau khi vào phòng, Lâm Phong nói với các cô nương bên trong:

- Các cô đi ra ngoài hết cho tôi. Tiền boa gì gì đó đợi tôi sẽ tính toán
cho các cô. Mẹ kiếp, còn lằng nhằng cái gì? Còn không mau cút ra ngoài.

Thấy thế bảy cô nương trong phòng đều chạy ra ngoài hết. Lâm Phong trở tay khóa cửa lại luôn.

Bảy gã đàn ông trong phòng đã biết tình hình là lai giả bất thiện (người
đến không có ý tốt) rồi. Một tên đầu trọc trong nhóm đột nhiên đứng dậy
nói:

- Mấy anh em vô duyên vô cớ xông vào, là tới uống rượu hay là tới gây sự đây?

- Lâm thiếu gia, cậu nhìn cho rõ ràng, có phải là những người này đã đánh cậu hôm đó hay không?

Lôi Báo đột nhiên hỏi.

- Đúng, chính là bốn người này!

Lâm Phi Dật chỉ vào bốn gã đứng ở giữa, tức giận nói.

Mà bốn gã kia lúc này cũng đã nhận ra Lâm Phi Dật. Bọn họ biết là không ổn rồi, biết Lâm Phi Dật là tới trả thù, lập tức hét lớn:

- Các anh em, những người này là tới gây sự, làm thịt bọn chúng.

Nhưng không ngờ, gã đàn ông phía trước còn chưa bắt đầu hành động đã thấy một bóng đen giống như con báo đang nổi giận mạnh mẽ đánh về phía trước.
Bóng đen này chính là Lôi Báo. Lôi Báo không hành động thì thôi, hễ hành động thì như con báo dữ, không chỉ nhanh mà còn đáng sợ, giống như một
con báo hung mãnh đang lao về phía con mồi.

Gã đàn ông của phe
bên này còn chưa kịp phản ứng đã bị Lôi Báo nện cho một quyền trên mặt.
Sau đó, Lôi Báo một quyền quét ngang đập vào đầu của gã này, gã lắc lắc
lảo đảo rồi ngã xuống.

Cùng lúc đó, Triệu Hổ cũng hét lớn một
tiếng, giống như mãnh hổ xuống núi đột nhiên phát ra tiếng gầm kinh
thiên động địa. Triệu Hổ lao thẳng về phía những gã trước mặt. Nắm tay
cự đại nắm chặt, thân thể cao lớn mà rắn chắc giống như một chiếc xe
tăng, lao về phía những gã kia như cối xay thịt. Những chỗ hắn đi qua
đều vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Lâm Phong đi qua điều chỉnh âm lượng của dàn karaoke đến lớn nhất. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc che lấp hết tiếng đánh nhau và tiếng kêu thảm phát ra trong phòng.

- Chúng ta chỉ cần đứng một bên xem kịch là đủ rồi!

Lâm Phong nhìn hiện trường đánh nhau thản nhiên nói.

Những gã đàn ông này thường ngày đã từng lăn lộn đầu đường xó chợ, đặc biệt
là bốn gã làm vệ sĩ cho Trần Tuấn Sinh kia. Một gã trong số đó xách một
chai rượu trên bàn lên, hung ác ném ngang về phía đầu của Lôi Báo. Lôi
Báo cúi đầu xuống né thì lúc này trọng quyền của một gã khác đánh tới từ mặt bên kia. Ánh mắt Lôi Báo phát lạnh, nghiêng người một cái đã áp sát gã kia. Tóm được gã rồi thì sử ra một đòn quẳng qua vai, quẳng gã kia
“Ầm” một tiếng té lăn trên đất.

Lúc này một gã bên cạnh hung ác
vung nắm đấm đấm vào sườn Lôi Báo. Lôi Báo quay đầu nhìn gã này, hai tay nắm lấy cánh tay của gã rồi đột nhiên quấn qua đỉnh đầu một vòng. "Răng rắc" một tiếng giòn tan vang lên, các khớp xương trên cánh tay phải của gã này đã bị vặn đứt, tiếp theo Lôi Báo một cước đá bay gã này ra.

Triệu Hổ bên này quả thực chính là một tên quái vật. Một gã đàn ông bên cạnh
xách một chai bia lên hung ác nện lên đầu hắn. Sau một tiếng "choang",
chai bia vỡ tan, mà Triệu Hổ lại chỉ nhếch miệng cười, rồi tiếp đó một
tay kẹp chặt yết hầu của gã kia, tay trái cũng xách lên một chai rượu,
"choang" một tiếng, nện lên đỉnh đầu của gã. Lập tức máu tươi chảy tràn
ra, mà gã kia cũng lảo đảo ngã xuống đất.

Một gã ở phía sau vung
nắm đấm hung ác đánh vào gáy Triệu Hổ. Triệu Hổ bỗng nhiên xoay người,
đợi cho nắm đấm của gã kia đánh tới thì hắn mới mở bàn tay phải ra, nắm
lấy nắm đấm của gã này. Rồi tiếp đó, Triệu Hổ dụng lực kéo tên đại hán
này về phía trước. Bị lôi kéo mạnh, gã này nghiêng về phía trước thì lại bị Triệu Hổ thúc mạnh đầu gối phải lên. Gã này rú lên thảm thiết. Triệu Hổ lại giáng tiếp một trọng quyền lên mặt gã, đánh cho gỉ mũi, nước
mắt, hàm răng của gã đều bay ra tung tóe.

Trong nháy mắt, bảy gã
trong phòng đều đã bị đánh ngã. Tất cả đều giống nhau nằm lăn lộn đau
đớn trên mặt đất. Nhưng cái khiến bọn chúng lo sợ hơn là không thể đoán
trước được tiếp theo người ta sẽ làm gì mình.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #101