1. Trọng Sinh, Đệ Tử Của Tiêu Chiến.


Người đăng: Anokoji_Hanzo

Trong một căn nhà nhỏ nằm tại phố Trần Đăng Ninh, Thành Phố Hà Nội. Thời gian
hiện tại đang là 22h30 phút, mặc dù ngoài trời đang mưa rất to, nhưng có vẻ
như chả ảnh hưởng gì tới chủ nhân của căn nhà này cả.

Trong phòng lúc này, một thành niên khoảng 19 tuổi, khuôn mặt có chút anh
tuấn. Chỉ có điều, hắn lại là một thằng mọt game trong ánh mắt của bạn bè của
hắn. Tên của hắn là Trần Thành, 19 tuổi. Là sinh viên năm hai của Học Viện Âm
Nhạc Hà Nội. Thông thường, vào cái giờ này thì đám sinh viên khác đang phải
cắm mặt cắm mũi để học bài. Còn hắn thì đang ngồi chiến game cùng các bằng
hữu.

Game mà hắn đang chơi là một tựa game MOBA, với số lượng người chơi đông đảo
nhất trên thế giới hiện nay. Nó có tên là Liên Minh Huyền Thoại. Lúc này, hắn
đang cầm tướng Lux, với vai trò pháp sư đường giữa. Và hắn đang gặp phải một
đối thủ đáng gờm, Zed, Chúa tể bóng tối. Cả hai bên lúc này đang farm rất
nhiệt tình và chăm chỉ, cả hắn và người kia đều không dám manh động. Có lẽ cả
hai bên đang chờ lên cấp độ 6.

Đúng lúc này.
" Thời cơ tới rồi".
Vừa ăn xong còn xe, Lux của Trần Thành liền lên cấp độ 6. Chỉ thấy tay hắn gõ
phím với tốc độ ánh sáng.

Một bộ Combo theo thứ tự bao gồm: Khoá Ánh sáng, Quả cầu ánh sáng và cuối cùng
là Cầu Vồng tối thượng được hắn tung ra.
" Chết đi".

Nhưng khi tia flast kia chuẩn bị gây ra sát thương để kết thúc tính mạng của
Zed, thì đột nhiên màn hình máy tính của hắn tối sầm lại. Trần Thành đang tính
chửi thề vì sự cố vừa rồi, thì một thanh âm vang lên khiến cho ý nghĩ này của
Trần Thành bị dập tắt.

" Thành à! Xuống nhà kho lấy cho mẹ cái khung ảnh, mẹ đang cần gấp".

À ờ! Thanh âm vừa rồi là của mẹ hắn, người mà hắn sợ nhất trong nhà.

" Vâng ạ!".
Ngậm ngùi nuốt lại đống bực tức vào bụng, Trần Thành liền đóng của phòng lại
rồi hậm hực đi xuống nhà kho.

Căn nhà kho của gia đình Trần Thành nằm ở phía sau nhà, đi khoảng vài chục
bước là tới nơi. Nhưng do trời đang mưa nên hắn lại phải lấy chiếc ô để che
cho khỏi bị ướt.

Mở cửa kho ra rồi bước vào, bất chợt một mùi ẩm thấp sộc vào mũi, có lẽ là do
lâu ngày rồi không có ai dọn dẹp, cho nên bám khá nhiều bụi bẩn.

Loay hoay mãi mới bật được cái công tắc đèn điện, lúc này đập vào mắt của Trần
Thành là một cái nhà kho hết sức lộn xộn và bẩn thỉu. Bởi vì toàn bộ đồ đạc ở
đây đều là những thứ đã cũ và không dùng tới nữa cho nên mới ném chúng vào kho
cho đỡ chật nhà.

Lắc lắc đầu, Trần Thành liền cố gắng tìm cho nhanh chóng chiếc khung ảnh rồi
còn lên phòng cày game tiếp. Bởi vì hắn dần cảm thấy khó chịu với cái mùi bụi
bẩn ở đây rồi.

Cạch...

Bỗng nhiễn chân của Trần Thành như đá phải thứ gì đó, theo bản năng, hắn quay
mặt nhìn lại thì thấy một quyển trục bám đầy bụi. Quyển trục này dài chỉ tầm
ba mươi centimet và to cỡ cổ tay. Trông thấy nó, Trần Thành bỗng phì cười.

Đó là một quyển trục mà hắn nhặt được khi khi tham gia lễ hội Cosplay ở
trường. Tuy nhiên khi về nhà thì hắn cũng vứt luôn vào kho vì nó chỉ làm chật
phòng của hắn mà thôi.

Nhưng đột nhiên, hai tay của Trần thành lại mở cuốn trục ra một cách tự nhiên
mà hắn lại không hiểu tại sao hai tay của mình lại tự động làm vậy. Khi cuốn
trục được mở ra, Trần Thành đột nhiên cảm thấy hai mắt mình nặng trĩu. Sau đó
hắn liền mất đi toàn bộ tri giác.

Gia Mã Đế Quốc, Ô Thản Thành, Tiêu Gia Phủ đệ.

Lúc này, đang là ban đêm, bầu trời đang bị một cơn mưa lớn bao phủ. Những tia
chớp loé lên xé rách cả bầu trời.

Aaaaaaaaaaah...

Trong một căn phòng nhỏ gần hậu sơn của Tiêu Gia. Một tiếng hét tràn đầy sự
hoảng sợ của Một thiếu niên khoảng 14 tuổi vang lên, khuôn mặt của hắn lúc này
tràn đầy sự kinh hoảng.

Vừa lúc này cửa phòng bị mở ra, vài thân ảnh bước vào, đi đầu là một người đàn
ông trung niên chứng kiến thiếu niên đang ở trên giường hai tay vừa ôm đầu
miệng la hét đau đớn. Hắn nhanh chân chạy đến trước giường, ôm chặt lấy thiếu
niên. Khẩn trương hỏi.
" Thần Nhi, ngươi làm sao vậy, nói cho sư phụ biết! Các ngươi còn đứng đó là
cái gì? Còn không nhanh đi mời Cổ Ni Đại Sư."

Nghe thấy thanh âm thốc dục của người đàn ông trung niên, một người chừng hai
mươi tuổi thanh niên phản ứng kịp, vội vàng hướng ngoài cửa chạy đi.

Mà những người khác cũng là vẻ mặt khẩn trương nhìn thiếu niên, dồn dập mở
miệng hỏi.
" Long Thần, đệ không sao chứ?".

" Long Thần ca ca".

Cơn đau vừa giảm bớt, trong đầu của Trần Thành lúc này giống như đang phát một
đoạn video 4d sắc nét vậy, nhanh chóng một đoạn ký ức xâm nhập vào trong não.
Bất chợt hắn đành cười khổ.

Bởi vì vừa rồi, một loạt tin tức đã truyền vào trong não của hắn. Đó cũng là
lý do dẫn tới việc hắn vừa tỉnh lại đã hét lên như vậy.

Trong đống thông tin vừa rồi, Trần Thành sau khi sắp xếp lại, hắn đã biết
truyện gì vừa mới xảy ra. Chính xác là, Trần Thành đã xuyên việt, hơn nữa còn
là trọng sinh thành đệ tử của Tiêu Chiến.

Nhưng có vẻ như vì lý do hắn xuất hiện nên thế giới này đã có chút thay đổi.
Đúng như nguyên tác, thì Tiêu Chiến chẳng có một tên đệ tử nào cả. Nhưng thân
phận hiện tại của Trần Thành lại là đệ tử của Tiêu Chiến. Hắn tên là Long
Thần.

Cười khổ một tiếng, Long Thần liền nói.
" Sư Phụ! Ta không sao. Mới nãy tu luyện gặp chút vấn đề thôi. Mọi người không
cần lo đâu?".

Quả thật đây cũng là cái lý do tốt nhất mà Trần Thành có thể nghĩ ra vào lúc
này. Bởi lẽ hắn không thể tìm ra được cái lý do nào khác cả. Nếu có thì cũng
rất nhiều sơ hở, bọn họ chắc chắn sẽ làm quá lên, lúc đó sẽ rất phiền phức.
Thậm chí hắn có thể sẽ bị cho là tên điên.

" Có thật là không sao chứ? Long nhi! Có cần phải để Cốc Ni Đại Sư tới kiểm
tra hay không?". Tiêu Chiến có chút lo lắng hỏi.

" Đúng đó, Long Thần ca ca, Tiêu bá bá nói không sai, hẳn là phải cho Cổ Ni
Đại Sư xem một chút chúng ta mới có thể yên tâm". Lúc này, một thiếu nữ khoảng
12 tuổi, gương mặt lo lắng cũng phụ hoạ theo.

Trông thấy thiếu nữ này, Trần Thành có chút kinh ngạc. Vậy ra đây là Huân Nhi
sao? Quả nhiên là đệ nhất mỹ nhân trong tương lai!
" Sự Phụ cùng mọi người không cần phải lo lắng vậy đâu? Ta thực sự không có
việc gì mà. Chỉ là vừa nãy, ta tu luyện đấu khí quá lâu, mới dẫn đến nhức đầu,
về sau chú ý nghỉ ngơi một chút thì không có sao hết". Long Thần bất đắc dĩ
nói.

"Long Nhi a, ngươi thực sự không có chuyện gì chứ? Không nên gạt bọn ta, có gì
cứ nói ra là được". Long Chiến vẫn chưa an tâm hỏi lại.

"Sư phụ! Ta thực sự không có việc gì, người cũng đừng lo lắng". Long Thần kiên
quyết nói.

" Được rồi, vậy ngươi nghỉ ngơi thật tốt, có việc gì thì bảo một tiếng là
được".
Tiêu Chiến hết cách rồi, đành phải buông tha.

Tiêu Chiến nói xong cũng lôi kéo vẻ mặt lo lắng của Huân Nhi theo phụ thân và
đại ca đi ra.

Khi đám người kia đóng cửa phòng lại, Trần Thành mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra
tất cả mọi chuyện là thật! Hắn đã xuyên việt.

Theo như kí ức còn sót lại của thân thể này, bắt đầu lên 6 tuổi, hắn được gửi
tới Tiêu Gia vì lý do gia tộc của hắn bị kẻ địch tấn công. Do có chút quan hệ
với Tiêu Gia nên hắn được Tiêu Chiên thu làm đệ tử. Sau đó thì chết do tu
luyện bị gián đoạn. Còn tất cả kí ức từ giới 6 tuổi thì hoàn toàn không nhớ gì
cả.

Thở ra một hơi, bất giác một cỗ cảm giác kì lạ bỗng chốc lan tràn trong thâm
tâm của Trần Thành.

" Không biết bây giờ cha mẹ đã biết ta đã chết chưa? Không biết họ sẽ ra sao
khi biết mình chết đi đây?..".

Những câu hỏi kèm theo dòng cảm xúc đang dâng trào trong thâm tâm của Trần
Thành. Hắn nhất định sẽ tìm cách trở về, cha mẹ hắn vẫn còn cần hắn báo hiếu
a! Không thể để tiếp tục như vậy được.

Dù vậy nhưng nếu mình muốn quay lại, nhất định sẽ phải có đủ thực lực để phá
toái hư không và tìm đường trở về. Cho nên hắn sẽ phải cố gắng đi lên bằng
chính sức lực của bản thân mình.

" Nếu đã như vậy! Từ bây giờ, ta sẽ là Long Thần, ta sẽ thay thế ngươi trở
thành cực hạn của thế giới này. Nhất định sẽ là vậy".

Trong lòng thầm hạ xuống quyết tâm, Long Thần khoé miệng liền nhếch lên. Sau
đó hắn liền nằm xuống và chìm vào giấc ngủ.

Nhưng Long Thần không biết rằng, trong thức hải của hắn đã có một thứ sẽ giúp
hắn trở nên cường đại. Mà cặp mắt của hắn lúc này, cũng chận rãi biến đổi.


Cầm Rinegan Phá Đảo Đấu Phá Thương Khung - Chương #1