Đánh Thôi! (hạ)


Người đăng: tranvanduy119

Tâm tình có thể ảnh hưởng tới tu vi chân thật của một người.

Vừa rồi Môn La nói một hơi đã động đến nỗi đau trong lòng Dịch Vân, đại cừu
của gia tộc, Hán Khắc ở nơi đâu, cùng với chuyện quan trọng nhất, giấc mộng từ
nhỏ đến lớn của Dịch Vân, mộng trở thành cường giả…

Căm giận ư, không thể nào căm giận chính bản thân mình, nhưng Dịch Vân phát ra
thực lực cao hơn thực lực vốn có bình thường của mình, cặp mắt trong suốt như
bốc lửa, đao toát ra khí thế nghiêm nghị…

Chỉ cần một lần đối mặt, chỉ cần một đao duy nhất, Dịch Vân đã chém con Hung
Lôi Bạo Hổ phóng tới trước mặt mình suốt từ đầu đến đuôi ra làm hai mảnh!
Không trung nhuộm đẫm máu tươi, hai mảnh của con Hung Lôi Bạo Hổ lướt qua bên
cạnh Dịch Vân, máu dính trên người hắn từ đầu đến chân, trong nhất thời Dịch
Vân biến thành người máu.

Tuy rằng một con Hung Lôi Bạo Hổ đã chết, nhưng còn lại một con nghe thấy mùi
máu tanh càng lộ vẻ hung hăng hơn nữa!

Dịch Vân công xong đao ấy, thế đao đã hết, con Hung Lôi Bạo Hổ kia đã công đến
sát người hắn, một trảo hung hăng đánh rất mạnh vào nửa người bên trái của
Dịch Vân. Bằng vào một kích toàn lực tương đương với tứ tinh Chiến Đồ, lập tức
đã đánh Dịch Vân bay sang một bên, thân hình va mạnh vào một cây đại thụ, cắt
ngang cây đại thụ thành hai khúc, bay tiếp va vào một gốc đại thụ khác mới
ngừng lại rồi rơi xuống đất.

Dịch Vân vịn cây đại thụ đứng dậy, miệng hộc ra một búng máu tươi. Một kích
này lực lượng đã đạt tới một kích toàn lực của tứ tinh cao giai Chiến Đồ, đã
làm cho hắn bị thương nặng nhất từ trước tới nay.

Dịch Vân lại hộc ra một búng máu nữa, hắn không kịp điều tức, con Hung Lôi Bạo
Hổ kia ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc nên toàn bộ thú tính của nó đã bộc
phát, liền theo sát phía sau Dịch Vân, trong nháy mắt đã bay thẳng tới, mồm há
to toang hoác như chậu máu đỏ tươi, định ngoạm đứt cổ Dịch Vân. truyện được
lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y

Tay trái của Dịch Vân không còn sức lực thõng xuống bên người, tay phải nắm
chặt Long Phách đao, hai mắt khẩn trương nhìn chằm chằm vào con Hung Lôi Bạo
Hổ. Lúc nó bay tới cách Dịch Vân chừng một thước, hắn nhanh chóng niệm ra hai
ma pháp chú ngữ Thuỷ Toả Băng Liên và Hoả Viêm Thuẫn.

Trong thoáng chốc, một cái khiên lửa hình tròn đột nhiên xuất hiện trước mặt
Hung Lôi Bạo Hổ, nó không ngờ rằng Dịch Vân còn có chiêu này, liền rống to một
tiếng, giơ trảo lên đánh thật mạnh vào khiên lửa. Binh một tiếng vang lên, Hoả
Viêm Thuẫn theo tiếng vang mà vỡ tan, thế nhưng thân thể của Hung Lôi Bạo Hổ
cũng vì thế mà khựng lại một chút, còn cách Dịch Vân chừng nửa thước.

Trong khoảnh khắc thân hình của Hung Lôi Bạo Hổ bị ngưng trệ, hai sợi dây xích
bằng băng do Thuỷ nguyên tố ngưng kết thành, lập tức trói chặt quanh thân thể
Hung Lôi Bạo Hổ giữa không trung.

Hống!

Con Hung Lôi Bạo Hổ thất kinh, Lôi nguyên tố nhanh như chớp toát ra trên thân
thể nó, vô số tia điện xẹt không ngừng toả ra, chống lại dây xích bằng băng
đang quấn trên thân nó.

Bỗng nhiên một thanh âm giòn tan vang lên, Dịch Vân thừa dịp Hung Lôi Bạo Hổ
đang bị trói, nhanh như chớp giơ cao Long Phách đao trong tay phải dốc hết
toàn lực chém xuống. Một luồng ánh sáng màu đỏ chớp lên trên thân con Hung Lôi
Bạo Hổ đang gào thét, lập tức đã xả thành hai mảnh con Hung Lôi Bạo Hổ còn
đang giãy dụa, đầu và thân thể nó liền văng ra mỗi thứ một nơi!

Rầm rầm, tiếng của hai vật nặng nề rơi xuống đất, cái đầu nặng vài trăm cân
cùng với thân thể con Hung Lôi Bạo Hổ rơi trước mặt Dịch Vân. Lúc này Dịch Vân
cũng thở phào một hơi thật dài, hai chân lập tức mềm nhũn, ngã ngồi phịch
xuống bên cạnh thi thể của Hung Lôi Bạo Hổ, mặc cho máu tươi bên cạnh phun ra
ướt đẫm cả người. Lúc này hắn đã không còn đủ khí lực để cử động, chỉ có thể
ngồi bệt trên mặt đất thở hào hễn thật mạnh.

Toàn thân Dịch Vân không còn chút sức lực nào, đã nghe Môn La cười to:" Tiểu
tử, ngươi làm rất tốt! Cuối cùng cũng không làm mất mặt lão Đại ta, những
chuyện này ta đã dự liệu từ trước, ha ha ha!


  • Lão Đại, Hung Lôi Bạo Hổ này so với ta dự liệu thì còn mạnh hơn rất nhiều,
    có thể đạt tới trình độ của một tứ tinh cao giai Chiến Đồ. Nếu như bình
    thường, cùng lắm ta cũng chỉ có thể đấu ngang tay với một con mà thôi, không
    ngờ đạt được kết quả như vậy, quả thật là kỳ tích!

Dịch Vân vừa thở hào hễn, vừa cười khổ.


  • Ngươi nói không sai, ta vốn cho rằng sau khi ngươi khổ chiến một hồi, cuối
    cùng cũng chỉ có thể thua rồi chạy trốn. Không nghĩ rằng ngươi có thể giết
    được cả hai con Hung Lôi Bạo Hổ liên thủ, xem ra ta phải đánh giá lại tiềm lực
    của ngươi một lần nữa mới được.

Thật không ngờ Môn La cũng gật đầu khen ngợi hắn.


  • Lão Đại, không phải ngươi nói nếu ta đánh không lại hai con Hung Lôi Bạo Hổ
    này thì chết tại đây luôn hay sao?

Dịch Vân nghe vậy thiếu chút nữa nhảy dựng lên, kinh ngạc.

Khoát tay, Môn La bĩu môi cười nói:


  • Không lẽ ngươi là tượng đất, ta đặt đâu thì ngươi ngồi đó hay sao? Nếu thật
    sự đánh không lại, ngươi không biết bỏ chạy, vậy còn xứng đáng làm tiểu đệ của
    Môn La ta sao? Ta nói như vậy cũng chỉ vì muốn kích thích ý chí chiến đấu của
    ngươi mà thôi!


  • Đây…


Dịch Vân không biết nói gì.

Không để ý tới phản ứng của Dịch Vân, Môn La nói tiếp:


  • Tính mạng con người chỉ có một mà thôi, nếu như biết chuyện này không thể
    làm được lại vẫn liều mạng mà làm, người như vậy chỉ có thể gọi là kẻ ngốc!
    Những gì tôn nghiêm của võ giả, vinh dự của gia tộc…..so với sinh mạng chỉ có
    một lần, chỉ là trò cười mà thôi. Nếu như không thể sống còn, bất cứ chuyện gì
    cũng chỉ là hư ảo!

Nghe Môn La nói thoải mái như thế, Dịch Vân chỉ cảm thấy vừa rồi mình như
thằng ngốc quá dễ dàng bị Môn La khích tướng khiến cho nhiệt huyết dâng trào,
chỉ biết cười khổ vài tiếng, rồi xếp bằng ngồi tại chỗ bắt đầu điều tức.

Một kích vừa rồi của con Hung Lôi Bạo Hổ kia nặng đến ngàn cân, làm cho hắn bị
thương không nhẹ, may mắn nhờ mấy năm tu luyện đấu khí liên tục làm cho thân
thể hắn cứng rắn hơn người thường rất nhiều, nhờ vậy mới có thể chịu đựng được
một trảo của con Hung Lôi Bạo Hổ kia. Hắn chỉ chấn thương nhẹ nội tạng và kinh
mạch, không bị gãy tay chân hay phạm tới gân cốt cũng đã là may mắn.

Sau ba canh giờ, Dịch Vân cũng đã chữa thương xong xuôi.

Nhìn qua trong lòng mình, chỉ thấy Cầu Cầu vẫn còn đang say ngủ, cuộc chiến
khi nãy kịch liệt như vậy nhưng vẫn không làm nó chấn động mảy may nào. Dịch
Vân khẽ lắc đầu rồi đứng dậy, vẻ mặt ngoại trừ hơi tái do mất máu quá nhiều,
hai mắt vẫn lấp lánh thần quang, trên người đấu khí ẩn hiện, coi như đã khôi
phục hoàn toàn như trước khi bị thương.

Tay chân làm vài động tác cho thư giãn, Dịch Vân hít một hơi thật dài, mùi máu
tanh nồng nặc trên người làm cho hắn cảm thấy khó chịu. Hắn đang định cởi bộ
quần áo dính đầy máu ra, đột nhiên thoáng thấy bên cạnh thi thể hai con Hung
Lôi Bạo Hổ đang nằm trên mặt đất, con nào cũng có một viên tinh thể màu vàng
óng ánh!

Mắt Dịch Vân sáng ngời bước nhanh về phía trước, nhặt hai viên tinh thể vàng
óng lên.


  • A, là ma hạch! Hai viên tinh hạch của ma thú Lôi hệ!

Nhìn hai viên ma hạch màu vàng trên tay, lòng Dịch Vân mừng rỡ như điên cuồng,
đưa tay lau sạch vết máu dính trên ma hạch, đây là lần đầu tiên hắn dựa vào
lực lượng của chính mình giết chết ma thú mà đạt được chiến quả như vậy!


  • Một lần mà đạt được tới hai viên ma hạch Địa hệ tam giai, tiểu tử ngươi quả
    thật không phải chỉ là may mắn thông thường!

Môn La nhìn thoáng qua hai thi thể của Hung Lôi Bạo Hổ, cười nói.

Mỗi ma thú đều có ma hạch trong cơ thể, nhưng không phải dễ lấy được. Phần lớn
ma thú trước khi chết gần như trong chớp mắt đều tự huỷ ma hạch của chúng, trừ
phi có thể lập tức giết ma thú trong nháy mắt trước khi nó kịp có phản ứng,
nếu không rất khó lấy được ma hạch của nó.

Dịch Vân đi theo Bạo Tẩu dong binh đoàn được hơn một tháng, cả dong binh đoàn
giết qua gần trăm con ma thú, nhưng chỉ có thể thu được hai mươi mấy viên ma
hạch cấp thấp mà thôi, xem xác suất như vậy có thể nói là Dịch Vân rất may
mắn.


  • Lão Đại, ta muốn thay đổi kế hoạch một chút…

Dịch Vân nhìn hai viên ma hạch Lôi hệ trên tay, đột nhiên nói:


  • Trong một tháng tới, ta quyết định tiếp tục ở lại đây, tôi luyện kỹ xảo
    thực chiến của ta cho thật tốt!

Môn La sững sờ, nhìn Dịch Vân hỏi lại:


  • Không phải ngươi nói muốn đến học viện cao đẳng để học tập ma pháp hay sao,
    sao lại đột nhiên thay đổi tâm ý như vậy?


  • Đợi đến khi còn một tháng nữa nhập học hãy lên đường trở về cũng không
    muộn, vừa rồi lúc ta điều tức chữa thương, ôn lại một lần trận chiến khi nãy,
    không ngờ phát hiện ta đã phạm phải một vài sai lầm chí mạng… lão Đại ngươi
    nói không sai, kinh nghiệm thực chiến của ta quả thật còn kém, cho nên muốn ở
    lại đây tôi luyện thêm một chút.


Tiện tay cho hai viên ma hạch vào trong Hồng Liên, Dịch Vân nói.


  • Ngươi chủ động đưa ra yêu cầu như vậy là tốt lắm, nhưng ngươi phải nhớ cho
    kỹ, lúc này tối đa ngươi cũng chỉ có thể ứng phó ma thú tứ giai mà thôi! Nếu
    như ngươi gặp phải ma thú ngũ giai trở lên, ngay cả việc có thể chạy thoát hay
    không cũng còn phải nhờ vào may mắn, cho nên, trong một tháng tới, ngươi chỉ
    cần ở vòng ngoài của Lạc Nhật sơn mạch là được rồi, nàng vạn lần đừng nên xâm
    nhập vào trong sơn mạch nữa!

Đối với sự tiến bộ về tâm cảnh của Dịch Vân, Môn La rất hài lòng, nhưng hắn lo
lắng cho an toàn của Dịch Vân, nên không nhịn được dặn dò vài câu.

Dịch Vân hiểu ý hắn liền gật đầu, cười nói:


  • Ở đây ngoài việc tu luyện ra, còn có thể thu thập được các loại ma hạch
    khác nhau, việc này cũng có thể giúp cho ta sau này có thể luyện chế được ma
    pháp binh khí có nhiều hệ khác nhau.


  • Bản thân ngươi là Thuỷ Hoả song hệ, vì sao phải luyện chế ra ma pháp binh
    khí thuộc tính khác?


Môn La không hiểu.


  • Đối với ta, đương nhiên là ma pháp binh khí Thuỷ Hoả song hệ mới có thể
    xuất ra uy lực lớn nhất, nhưng đối với những người khác thì không phải! Ví dụ
    như gia tộc Lam Duy Nhĩ của cha ta, nếu như ta có thể kết hợp ma hạch Lôi
    thuộc tính chế luyện ra một món ma pháp binh khí tam phẩm hay là tứ phẩm, lão
    Đại ngươi nghĩ xem, gia tộc Lam Duy Nhĩ sẽ có phản ứng như thế nào?

Dịch Vân cười với vẻ không tốt lành gì.

Môn La sững người một chút, bật thốt lên:


  • Gia tộc Lam Duy Nhĩ tu luyện đấu khí Lôi hệ, nếu như có một món ma pháp
    binh khí Lôi hệ trong tay, thực lực giống như là hổ thêm cánh, tăng lên không
    chỉ một bậc, bọn họ chắc chắn sẽ tìm cách lấy cho bằng được món ma pháp binh
    khí ấy bằng bất cứ giá nào.


  • Hắc hắc hắc, đúng vậy! Khi đó ta sẽ luyện ra một món ma pháp binh khí như
    thế, cho bọn họ hay được, nhưng lại không thể nào lấy được, hoặc là làm cho
    bọn họ phải trả một cái giá đắt, thật đắt mới có thể lấy được… Thế gia lâu đời
    của đế quốc thì đã sao? Mẫu thân ta lúc trước cũng vì gia tộc Lam Duy Nhĩ nên
    mới buồn rầu mà chết; Về việc mua bán binh khí, bọn họ lại chiếm phần hơn của
    ông ngoại…. Nếu như không cho bọn họ nếm mùi đau khổ, ta không thể cam lòng!


Dịch Vân nắm chặt hai đấm, tuy là cười, nhưng không lộ ra nét vui vẻ gì.

Môn La nghe vậy ngạc nhiên, sau đó cười ha hả:


  • Chuyện này nói ra thật là sảng khoái, tiểu tử Dịch Vân ngươi thật là hợp
    với tính nết của ta, tốt, tốt lắm!

Từ trước đến giờ, tất cả đều là vô tình, nhân cách và cá tính của Dịch Vân đều
là do một tay Môn La bồi dưỡng mà thành. Hắn giáo dục Dịch Vân tốt nhất theo
cách nghĩ của mình, ảnh hưởng đến lương tâm của Dịch Vân, đảm đương thật tốt
vai trò của một vị tổ tiên hư hỏng.

Dịch Vân bất giác nở nụ cười, thấy trên người mình dính đầy máu tanh, hắn
ngẩng đầu lên quan sát phương hướng một hồi, rồi cẩn thận tung mình lên trên
cây, nhảy từ cây này sang cây khác, hướng về phía có thật nhiều Thuỷ nguyên tố
mà chạy như bay.


Cấm Huyết Hồng Liên - Chương #77