Tài Liệu Luyện Chế Tứ Phẩm Ma Binh


Người đăng: tranvanduy119

Ma thú đột kích! Đội ngũ co cụm lại, võ giả lên phía trước, ma pháp sư ở phía
sau trợ giúp!

Đoàn trưởng Nạp Đa đột nhiên thét lớn.

Lời Nạp Đa vừa dứt, tiếng leng keng nổi lên không ngớt, tất cả võ giả đều rút
binh khí ra, toàn bộ đội ngũ rất nhanh đã co cụm vào giữa, ai nấy nhìn chằm
chằm về phía những chiếc bóng thấp thoáng sau rừng cây trước mặt, chờ đợi ma
thú xuất hiện.

Vài điểm sáng màu đỏ mờ mờ xuất hiện trong bóng tối của khu rừng, sau đó mở
rộng không ngừng, tiến dần về phía mọi người.

Hống…! Tiếng gầm bỗng nhiên từ trong rừng cây truyền đến, sau đó hơn mười con
ma thú đột ngột phóng ra, sau khi phát hiện có người xâm nhập địa bàn của
mình, bọn chúng liền há mồm to như chậu máu, lập tức phóng đến.

Dịch Vân nhìn kỹ thấy đám ma thú đang tấn công tổng cộng có mười hai con hình
dáng như sói, mỗi con dài khoảng hai thước, toàn thân màu đen, hai mắt có ánh
đỏ như máu, xông đến với tốc độ nhanh như cơn gió lốc, trong khoảnh khắc đã
vọt tới trước mặt mọi người.


  • Cẩn thận! Đó là ma thú tam giai Phong Lang!

Đoàn trưởng Nạp Đa rống lên một tiếng sợ hãi, rút kiếm chém vào một con Phong
Lang.

Cùng lúc đó, Dịch Vân cũng thi triển đạo ma pháp đầu tiên Viêm Chi Thương, bắn
nhanh như điện về phía một con Phong Lang vừa cắn chết một tên chiến sĩ dong
binh.

Phong Lang, giống như tên của nó, là ma thú tam giai Phong thuộc tính. Ngoại
trừ răng nanh và trảo sắc bén, tốc độ di chuyển nhanh như gió của nó cũng làm
cho người ta sợ hãi. Cho dù là dùng ma pháp công kích, nó cũng dễ dàng tránh
thoát, hơn nữa Phong Lang thích sống theo bầy đàn, đối với con mồi luôn tổ
chức tấn công tập thể, thường thường gây ra cho đối thủ thương vong rất lớn.

Vù một tiếng, một bóng đen chớp lên, con Phong Lang kia nghiêng người tránh
khỏi ma pháp Viêm Chi Thương của Dịch Vân, lập tức tìm một tên dong binh khác
mà cắn.

Đoàn trưởng Nạp Đa cùng với phó đoàn trưởng Lị Á lúc này mới vừa hợp sức chém
chết một con Phong Lang, đã bị một con Phong Lang khác nhanh chóng quấn lấy.
Lúc này đã có hơn mười tên dong binh trong đoàn bị Phong Lang cắn nát cổ họng,
chết nằm la liệt trên mặt đất.

Trong mắt Dịch Vân thoáng qua một ngọn lửa màu tím, ma lực trong cơ thể nhanh
chóng xuất ra mạnh mẽ, nhắm ngay con Phong Lang vừa mới tránh thoát đòn công
kích của hắn, lập tức bắn nhanh ra hơn mười đạo Viêm Chi Thương, theo đó tiếng
sấm nổ vang lên đinh tai nhức óc.

Một tiếng rên thê thảm vang lên, con Phong Lang kia lần này đã không thể nào
tránh thoát, lập tức bị mười mấy ngọn trường thương lửa xuyên qua cơ thể, toàn
thân lửa cháy bừng bừng, ngã lăn ra đất không nhúc nhích.

Giải quyết xong một con Phong Lang, Dịch Vân cũng không dừng lại, áp dụng
phương pháp cũ, lại xuất ra hơn mười đạo Viêm Chi Thương bắn về phía một con
Phong Lang khác đang xông tới rất nhanh, phốc phốc mấy tiếng vang lên, con
Phong Lang kia đã bị đóng đinh vào đất, bị thiêu sống mà chết.

Lúc này Nạp Đa và Lị Á đã chém chết một con nữa, vài tên dong binh đang vây
đánh một con, còn lại bảy con đã bị tất cả mọi người vây khốn. Bị giới hạn
trong phạm vi nhỏ hẹp, ưu thế về tốc độ của Phong Lang không thể phát huy, chỉ
có thể để mặc cho người chém giết, cuộc chiến đến đây là kết thúc.

Trận chiến đấu diễn ra bất ngờ này, tuy mười hai con Phong Lang đã bị giết
chết toàn bộ, nhưng Bạo Tẩu dong binh đoàn cũng phải trả giá rất đắt, mười
chín tên dong binh tử vong, đám dong binh chỉ có chết chứ không ai bị thương,
đủ biết Phong Lang tàn nhẫn đến bực nào!

Cũng vì lần này thương vong quá nặng nề, đoàn trưởng Nạp Đa bất đắc dĩ phải
ngưng không đi tiếp nữa, ra lệnh cho đội ngũ lui lại một dặm đốt lửa cắm trại,
tạm dừng hành trình mà hôm nay đã vạch ra.

Đêm xuống, ở nơi nghỉ chân của Bạo Tẩu dong binh đoàn.

Thấy đồng bọn chung quanh lộ vẻ mệt mỏi,lại có thái độ lưu tâm đề phòng không
dám sơ xuất, Dịch Vân tìm cớ rời khỏi nơi dừng chân của cả đoàn. Đi vào trong
rừng rậm hơn trăm mét, hắn vọt mình lên trên một cây đại thụ, nhẹ nhàng ngồi
xuống, nhìn vầng trăng chiếu sáng trên đỉnh đầu khẽ thở dài:


  • Tính luôn mười chín người hôm nay, một tháng qua tổng cộng có sáu mươi hai
    dong binh đã chết, mặc dù không có giao tình gì với họ, nhưng ít ra cũng có
    tình đồng đội, cảm giác này thật là khó chịu trong lòng!

Môn La lúc này cũng đã xuất hiện bên cạnh Dịch Vân, thản nhiên nói:


  • Nếu đã lựa chọn gia nhập dong binh đoàn, mọi người cũng đã có chuẩn bị tư
    tưởng, không việc gì phải khó chịu! Thân là một võ giả, nếu không tự làm cho
    mình mạnh lên trong chiến đấu, thì phải chết trong chiến đấu. Con đường của
    cường giả chính là như thế, vẫn còn rất nhiều người tình nguyện bước chân vào
    con đường này, ngươi không giống như vậy sao?

Dịch Vân trầm tư không nói, một lúc lâu sau hắn mới ngẩng đầu cười:


  • Đúng vậy! Bất quá cũng chỉ là thực hiện ước mơ thôi, từ bỏ cuộc sống gạo
    củi muối dầu bình thường, sống thì muốn sống cho thống khoái, chết cũng muốn
    chết cho lừng lẫy. Nếu như có ngày nào đó ta vì vậy mà chết, ta cũng sẽ không
    hề hối hận!

Môn La liếc nhìn Dịch Vân, nói với vẻ hài lòng:


  • Ngươi suy nghĩ chu đáo như vây là tốt! Bất quá, tổn thất hôm nay quả thật
    quá lớn, xem phản ứng của tên đoàn trưởng, hắn rất có thể sẽ không để cho đội
    ngũ tiếp tục đi tới, nếu là như vậy, cơ hội các ngươi tìm được quặng mỏ lần
    này có thể nói là không có.


  • Không sao cả, dù sao lão Đại ngươi cũng đã nói, cơ hội có thể tìm được
    quặng quý rất xa vời, lần này không may mắn, chờ sau khi ta có đủ năng lực tự
    bảo vệ mình, có năng lực tìm lại Hán Khắc, khi đó chúng ta kết bạn đi du lịch
    toàn Khung Võ đại lục, cũng vẫn có cơ hội tìm được.


Dịch Vân vừa dứt lời, Cầu Cầu trong lòng hắn bỗng dưng ló đầu ra, nhìn quanh
bốn phía, kêu lên vài tiếng rồi mới từ từ bò khỏi người Dịch Vân, theo cây đại
thụ bò xuống đất. Sau khi Cầu Cầu xuống tới mặt đất, nó không bò ngược về chỗ
nghỉ chân của dong binh đoàn, lại nhanh chóng bò theo hướng ngược lại, mặc
tình Dịch Vân kêu lên ầm ĩ cũng không thèm để ý.


  • Sao? Cầu Cầu lại xảy ra chuyện gì vậy?

Dịch Vân trong lòng thầm thắc mắc, liền nhảy xuống, âm thầm theo sau nó.

Cầu Cầu bò cực kỳ nhanh, chỉ trong khoảnh khắc đã đi xa hơn hai dặm. Dọc đường
gặp được mấy con ma thú nhất, nhị giai bò ra kiếm ăn, tất cả vừa thấy Dịch Vân
đã vội tránh đi thật xa. Với thực lực tứ tinh trung giai Võ Đồ của Dịch Vân,
chỉ có ma thú tam giai trở lên mới có thể làm cho hắn vất vả mà thôi.

Đi đến một vách núi trơn nhẵn, Cầu Cầu đột nhiên ngừng lại, ở đối diện vách
núi không ngừng kêu phì phì.

Dịch Vân còn đang nghi hoặc, Cầu Cầu lại cuốn thân thể lại thành hình cầu,
không ngừng lăn qua lăn lại trước vách núi. Môn La lúc này cũng kinh nghi,
nói:


  • Cầu Cầu làm gì vậy? Bộ dáng của nó lúc này giống y như lúc phát hiện mật
    thất khi trước, Dịch Vân ngươi xem vách núi này có gì khác thường hay không?

Dịch Vân trầm ngâm một chút, lập tức lấy Long Phách đao từ trong Hồng Liên ra,
vận khởi đấu khí chém mạnh một đao vào vách núi. Một tiếng choang vang lên,
thanh âm giòn mà trong trẻo, Long Phách đao đã dễ dàng chém ngập vào vách núi,
để lại một vết đao dài.


  • Phía sau vách đá này là rỗng!

Dịch Vân vui mừng nói.

Hắn lại tiếp tục chém thêm một đao nữa, phá ra một cái lỗ vừa đủ một người
chui lọt, Cầu Cầu lập tức bò nhanh vào trong, Dịch Vân cũng theo sát phía sau
nó.

Nhờ có ánh trăng chiếu vào, Dịch Vân phát hiện bên trong là một sơn động đóng
kín, dài không đến hai mươi thước, so với những sơn động bình thường cũng
không có gì khác biệt. Thế nhưng có điểm khác thường là, bốn bên vách động
được ánh trăng hắt vào phản chiếu một màu trắng bạc, loé sáng không ngừng,
giống như một bầu trời đầy sao vậy!

Dịch Vân tò mò tiến lại gần xem thử, chỉ thấy trên trên vách khảm đầy những
vật thể màu bạc lớn nhỏ bất đồng, giống như một loại quặng mỏ nào đó mà hắn
chưa từng thấy. Dịch Vân còn đang kinh ngạc, đã nghe Môn La kinh hô bên tai:


  • Bí ngân! Tất cả chỗ này đều là quặng bí ngân!


  • Bí ngân?


  • Ha ha ha, Cầu Cầu này quả thật là bảo bối! Bí ngân này là tài liệu luyện
    chế có thể dùng luyện ra ma pháp binh khí tứ phẩm, tiểu tử ngươi lần này được
    một mẻ to rồi!


Môn La cười to.

Sao? Tài liệu luyện chế ra ma pháp binh khí tứ phẩm… Dễ dàng tìm được như vậy
sao? Nghe tin mừng như vậy, Dịch Vân lại cảm thấy hơi choáng váng.

Quay đầu nhìn về phía Dịch Vân, chỉ thấy nó há mồm táp một khối bí ngân trên
vách đá. Cáp một tiếng vang lên, bí ngân nằm trong một khối đá lớn nhưng đã bị
nó cắn rớt khỏi vách núi, lập tức nuốt ngay vào bụng.

Dịch Vân ngây người nhìn Cầu Cầu ngửa mặt lên trời chép miệng, lại bắt đầu bò
về phía một khối bí ngân khác mà táp… Cầu Cầu làm như vậy bốn lần, cắn vỡ ra
bốn khối đá lớn, nuốt hết bốn khối bí ngân, lúc này nó mới lộ vẻ thoả mãn bò
sát lại bên người Dịch Vân, chui vào lòng hắn, chỉ trong chốc lát đã ngủ say.


  • Ai, tuy rằng hành động của Cầu Cầu ta đã đoán trước được, nhưng khi thấy nó
    ăn bí ngân bằng cách cắn trực tiếp vào đá như vậy, ta vẫn thấy giật mình!

Môn La lắc đầu cười khổ.

Dừng lại một chút, Môn La thôi thúc Dịch Vân:


  • Trữ lượng của quặng bí ngân này tuy nhỏ, nhưng cũng đủ cho ngươi khai thác.
    May là ngươi có Long Phách đao là ma pháp binh khí nhị phẩm trung giai, muốn
    đào nó cũng không đến nỗi khó khăn lắm.

Dịch Vân lại liếc nhìn Cầu Cầu đang nằm trong lòng, nó đã mang lại cho hắn sự
vui mừng không thể nào diễn tả bằng lời. Dịch Vân liền ngơ ngác gật gật đầu,
bắt đầu khai thác bí ngân.

Quặng bí ngân trong sơn động chỉ dài hai mươi thước cũng không nhiều lắm, Dịch
Vân có Long Phách đao trong tay, vách đá cứng rắn cũng trở thành mềm như đậu
hũ. Gần như một đao có thể lấy được một khối bí ngân, chỉ qua hơn hai canh
giờ, Dịch Vân đã khai thác được hết chín phần bí ngân, tất cả hắn đều cho vào
trong Hồng Liên cất giữ.

Dịch Vân nhẩm tính một chút, bí ngân đã cất vào Hồng Liên có ít nhất là hai,
ba trăm cân, bao nhiêu đó cũng đã đủ cho hắn chế luyện ma pháp binh khí tứ
phẩm.

Môn La lại cho hắn biết thêm:


  • Muốn chế luyện ra một món ma pháp binh khí tứ phẩm ít nhất cần phải có năm
    cân bí ngân trở lên, đây vẫn chỉ là tính số lượng thấp nhất. Nếu như ngươi
    khai thác được hai, ba trăm cân quặng bí ngân, vậy nhiều nhất ngươi cũng chỉ
    có thể chế luyện được trên dưới năm mươi món.


  • Một món binh khí phải cần tới năm cân trở lên sao?


Dịch Vân ngạc nhiên hỏi.


  • Bí ngân là loại quặng rất quý hiếm, khi nó gặp nhiệt độ cao sẽ dần dần hoá
    thành thể lỏng, sau đó sẽ chậm rãi hoá thành thể khí mà bốc hơi đi mất. Dùng
    năm cân bí ngân để chế luyện, trong số đó đã có trên dưới hai thành biến thành
    thể khí bốc hơi đi, coi như là lãng phí, đến lúc hoàn thành chỉ còn lại được
    từ ba đến bốn cân.

Môn La giải thích.


  • Đương nhiên, bởi vì quặng bí ngân có tính không ổn định như vậy, cho nên
    xác suất luyện khí thành công cũng bị giảm xuống. Lúc đầu luyện chế ngươi còn
    chưa quen thuộc, cơ hội thành công sẽ không cao hơn bốn thành, sau vài hôm
    thuần thục rồi, xác suất thành công cũng chỉ tăng lên khoảng tám thành mà
    thôi. Cho nên tuy nói số lượng này có thể luyện chế ra nhiều nhất là năm mươi
    món ma pháp binh khí tứ phẩm, nhưng trên thực tế hẳn là chỉ được chừng hai
    mươi mấy món mà thôi.

Dịch Vân nghe xong đã hoàn toàn hiểu rõ.


  • Đúng rồi, quặng bí ngân ở nơi đây ngươi còn chưa khai thác hết, cũng còn
    khoảng một thành, vì sao ngươi không khai thác tiếp?

Môn La hỏi với vẻ nghi hoặc.


  • Lão Đại, sau khi ở chung một tháng trời, ta cùng những thành viên của Bạo
    Tẩu dong binh đoàn coi như cũng có chút tình cảm đồng đội. Nếu gặp phải chuyện
    may mắn như vầy ta lại hưởng hết một mình, ta cảm thấy rất áy náy, cho nên tuy
    rằng ta lấy đi chín thành vẫn còn hơi ít, nhưng vì tình cảm đồng đội giữa bọn
    ta, ta quyết định hy sinh ích lợi bản thân mình, chừa lại một thành cho bọn
    họ, coi như đã làm tròn đại nghĩa với anh em chiến hữu!

Dịch Vân thở phào một hơi, nói với một giọng giàu tình cảm. nguồn t r u y ệ n
y_y


  • Ồ, không hổ là tiểu đệ của Môn La ta, con người trọng tình trọng nghĩa như
    ngươi rất là hiếm thấy. Tuy rằng lão Đại ta cảm thấy tính thương người của
    ngươi thật sự không thiết thực chút nào, nhưng vẫn cảm thấy rất kính nể ngươi!

Môn La vô cùng cảm động.


  • Có gì đâu, đây toàn là nhờ lão Đại ngươi dạy dỗ đó mà…

Dịch Vân lắc đầu khiêm tốn.

…..

Dười ánh trăng sáng tỏ, hai người một lớn một nhỏ cứ ta kính ngươi ngươi kính
ta lẫn nhau, kẻ tán tụng người khiêm nhượng, núp bóng dưới cái gọi là lòng
nhân nghĩa, diễn vở kịch "vô liêm sỉ" vô cùng chân thật.


Cấm Huyết Hồng Liên - Chương #75