Người đăng: tranvanduy119
Cầu Cầu bò sát đến người Dịch Vân, chậm rãi chui vào lòng hắn, chỉ trong chốc
lát đã ngủ thật say.
Môn La lúc này cũng cảm thấy ngạc nhiên:
Lần đầu tiên Dịch Vân và Môn La nhìn thấy Cầu Cầu, toàn thân nó đều là màu
trắng.
Đến sau khi Dịch Vân cho nó ăn viên Hoả Phách Tinh Thạch đầu tiên, Cầu Cầu
liền biến thành màu đỏ như lửa, đến mới vừa rồi nuốt vào Thuỷ Phách Tinh
Thạch, lập tức lại chuyển thành màu xanh nước biển. Năng lực tuỳ theo thuộc
tính của nguyên tố mà chuyển đổi màu sắc này so với ma thú có bản lãnh biến
đổi màu bẩm sinh còn lợi hại hơn, lại càng quỷ dị hơn nữa!
Dịch Vân đùa một câu.
Nếu như không có Cầu Cầu, mật thất này vĩnh viễn sẽ là một mật thất đúng
nghĩa, vĩnh viễn không ai có thể phát hiện ra.
Môn La cười to.
Dịch Vân nghe vậy cúi đầu trầm tư, sau một lát mới lắc đầu nói:
Dịch Vân vừa dứt lời, liền lấy khối Hoả Phách Tinh Thạch trong Hồng Liên ra,
để bên cạnh khối Thuỷ Phách Tinh Thạch, hắn vừa làm xong chuyện này, toàn bộ
nguyên tố trong mật thất lập tức sinh ra biến hoá kịch liệt.
Vốn trong không gian đậm đặc Thuỷ nguyên tố lập tức co rút lại vô cùng mạnh
mẽ, toàn bộ tụ tập về phía sau khối Thuỷ Phách Tinh Thạch, chiếm một nửa không
gian của toà mật thất. Còn một nửa không gian còn lại tràn ngập Hoả nguyên tố
đậm đặc, hai loại nguyên tố lấy đường giao nhau của hai khối tinh thạch làm
trung tâm, Thuỷ trái Hoả phải, một bên màu xanh nhạt, một bên màu đỏ, vừa mới
áp chế lẫn nhau thoáng chốc đã trở lại bình thường, giống như biên giới của
hai nước, phân chia rất rành mạch.
Hai loại nguyên tố tương khắc với nhau tràn ngập cả không gian, chuyện này đối
với một ma pháp sư hay là võ giả không tốt chút nào, nhưng đối với Dịch Vân
chính là một nơi tu luyện như tiên cảnh vô cùng khó được.
Cảm nhận được hai loại nguyên tố tràn trề trong không khí, Dịch Vân cười nói.
Chung quanh mật thất có rất nhiều ma pháp trận đồ, có thể giữ thiên địa nguyên
tố bên trong, không để cho chúng tiết ra bên ngoài.
Cũng chính vì nguyên nhân này, mật thất này mới có thể yên ổn tồn tại cả vạn
năm mà không bị những cường giả trên đại lục phát hiện.
Môn La dứt lời, liền đi đến khu vực Hoả nguyên tố nằm bên phải. Hắn vốn tu
luyện đấu khí Hoả hệ, đương nhiên là không thích những nơi tràn đầy hơi nước,
nơi có Hoả nguyên tố đậm đặc làm cho hắn cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái.
Dịch Vân khoanh chân ngồi dưới đất, không giống với Môn La, Dịch Vân ngồi ngay
đường ranh giới của không gian chia cách hai loại nguyên tố, nửa người trái
nằm bên khu vực của Thuỷ hệ, nửa người bên phải thuộc khu vực của Hoả hệ.
Có lẽ do về tới Yêu Đạt trấn, sự tưởng niệm của Dịch Vân đối với Hán Khắc càng
mãnh liệt hơn.
Dịch Vân thầm nghĩ.
Chậm rãi nhắm mắt lại, Dịch Vân chìm sâu vào trong tu luyện.
Bắt đầu từ hôm nay, Dịch Vân trở lại thời kỳ tu luyện khắc khổ như lúc trước.
Có chỗ khác biệt là, lần này hắn toàn tâm toàn ý đặt hết tinh thần vào việc tu
luyện ma pháp, không làm nghề rèn nữa, chỉ thỉnh thoảng vận dụng đấu khí mà
thôi, gần như đem tất cả thời gian tập trung luyện hoá ma lực, cường độ tu
luyện ma pháp cao như vậy hắn cũng chưa từng làm qua bao giờ.
Trong một không gian hoàn toàn phong kín như thế này, hoàn cảnh tu luyện có
thể nói là quá may mắn, xưa nay ít có. Tay trái hắn nắm viên Thuỷ Phách Tinh
Thạch, tay phải nắm viên Hoả Phách Tinh Thạch, tốc độ luyện hoá ma lực nhanh
hơn trước gấp mấy chục lần. Kể từ lúc này, ma pháp của hắn trong mấy tháng qua
không tiến bộ chút nào, nay đã bắt đầu tinh tiến hẳn lên.
Cầu Cầu- bị Môn La đặt tên mới là "rắn đổi màu"- vẫn ăn no rồi ngủ, thức dậy
lại ăn rất nhàn nhã. Mỗi lần nó ăn tinh thạch xong, lập tức chìm vào giấc ngủ
thật say cho đến năm, sáu ngày sau mới thức dậy, mà sau khi thức lại tiếp tục
ăn tinh thạch, xong rồi ngủ tiếp…
Có lẽ là vì hai năm qua Dịch Vân đã cho Cầu Cầu ăn toàn là Hoả Phách Tinh
Thạch, nên lúc này nó chỉ chuyên ăn Thuỷ Phách Tinh Thạch. Thân thể nó từ màu
xanh nhạt lúc đầu đã dần dần trở nên đậm hơn. Mỗi lần thấy nó ăn Thuỷ Phách
Tinh Thạch thay cơm như vậy, Môn La đứng bên cạnh cứ chắc lưỡi lắc đầu, đau
lòng mãi không thôi.
Môn La lẩm bẩm rồi thở dài.
Thời gian tu luyện trôi qua rất nhanh, cuối cùng đã qua một tháng, Dịch Vân đã
đồng thời tấn giai thành công hai hệ ma pháp, đạt tới tam tinh trung giai Pháp
Sư.
Môn La thấy Dịch Vân vừa mở mắt ra, mặt lộ vẻ vui mừng, vội hỏi.
Dịch Vân cười sung sướng.
Dịch Vân thấy Môn La nhíu mày sầu khổ, giống như đang buồn phiền chuyện gì
vậy. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Môn La dừng một chút rồi nói tiếp:
Chính là vì sao tổ tiên đời thứ nhất lại dựng nên nhà tổ, rốt cục là vị ấy
có dụng ý gì?
Không phải vì để cất giấu hai khối quặng Thuỷ Hoả này sao?
Dịch Vân ngơ ngác hỏi lại.
Môn La lắc đầu:
Không đơn giản như vậy đâu! Nếu như ở đây chỉ có khối quặng Hoả Phách Tinh
Thạch mà thôi thì còn giải thích được, thế nhưng xuất hiện thêm một khối Thuỷ
Phách Tinh Thạch nữa, chuyện này không tầm thường chút nào… Ta đã suy đi nghĩ
lại chuyện này rất nhiều lần, cuối cùng chỉ có thể tạm kết luận: Tổ tiên đời
thứ nhất sở dĩ đặt ra tổ huấn bắt buộc con cháu gia tộc chúng ta đời đời phải
bảo vệ nơi này, chính là chờ đợi xuất hiện con cháu giống như ngươi đó!
Là sao?
Dịch Vân ngạc nhiên.
Hoả Thuỷ là tương khắc, đối với việc tu luyện tuyệt học đấu khí tổ truyền của
chúng ta chỉ có hại vô ích. Thế nhưng tổ tiên đã biết rõ như vậy nhưng vẫn để
một khối quặng Thuỷ Phách Tinh Thạch ở trong này… Đáp án chỉ có một mà thôi,
chính là chuẩn bị cho con cháu như ngươi!
Dịch Vân nghe vậy vô cùng sửng sốt:
Lão Đại, chuyện này không có khả năng! Tổ tiên đời thứ nhất đã cách đây vạn
năm, sao có thể biết trước vạn năm sau ta sẽ xuất hiện mà chuẩn bị?
Không phải là vì ngươi, mà vì con cháu có thể chất như ngươi!
Môn La nói: