Rắn Nuốt Voi (thượng)


Người đăng: thaisangdb0808

Ở một nơi trong rừng rậm cách Yêu Đạt trấn ba dặm về phía Nam.
Trong phạm vi năm trăm thước ở đây, lại có hơn trăm người vừa ngồi vừa nằm rải
rác trong ấy, ở vòng ngoài lại có mười mấy đội tuần tra qua lại không ngừng,
ba người làm một tổ, bọn chúng quả thật là băng trộm cướp của Cáp Nại Cổ.
Dịch Vân bám theo Cáp Nại Cổ suốt trên đường tới đây, không ngờ vẫn chậm một
bước, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng Cáp Nại Cổ đi vào trong rừng rậm,
dự định tới trước hắn một bước để có thể ngăn hắn lại, cuối cùng đã không thể
thực hiện.
Lúc này bên cạnh Dịch Vân có một gốc cổ thụ khổng lồ, chừng mười người ôm
không xuể, Dịch Vân suy nghĩ một chút rồi nhảy lên cây cổ thụ, tìm một chỗ
trốn kín đáo có thể quan sát toàn trường.
- Không ngờ Cáp Nại Cổ vẫn trở về băng cướp… Nếu là như vậy, bước tiếp theo
hẳn là hắn sẽ kêu gọi đồng bọn tìm đến đối phó ta.
Dịch Vân thở dài một chút, thầm phân tích.
Sau khi Cáp Nại Cổ trở về, hắn cũng không vội chữa vết thương trên cánh tay
vừa bị Dịch Vân phế bỏ. Hắn cố gắng nghiến răng chịu đựng cảm giác đau nhức
trên vai, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thái độ vừa vội vã vừa khó chịu
khiến cho đám đồng bọn xung quanh nhìn chăm chú.
Trải qua mấy cửa ải thông báo, cuối cùng hắn đã đến chỗ tên thủ lĩnh, với địa
vị của hắn trong băng cướp này, bình thường rất khó gặp mặt thủ lĩnh, cho nên
hắn cũng có chút hồi hộp không yên.
- Ngươi là Cáp Nại Cổ sao, không phải ngươi đi theo tiểu đội trưởng Khố Lạp
cảnh giới vòng ngoài sao, muốn gặp ta có chuyện gì vậy?
Người lên tiếng chính là một gã tráng hán trung niên thân hình vạm vỡ, trên
mặt có một vết sẹo vắt ngang. Hắn đang ngồi giữa lều, dưới chân có một ma thú
hình dáng to lớn đang lười biếng nằm dài, trong lòng hắn đang ôm ấp một nữ
nhân xinh đẹp, chung quanh còn có vài tên cấp bậc đội trưởng đang cùng nhau
uống rượu.
- Thủ lĩnh, ta có một chuyện vô cùng quan trọng muốn được bẩm báo riêng với
ngài!
Cáp Nại Cổ cúi đầu nói.
- Sao, vậy ngươi cứ nói, ở đây đều là người một nhà, không có gì phải giấu
diếm.
Tên thủ lĩnh vừa nói vừa vuốt ve bộ ngực của nữ nhân kia.
Cáp Nại Cổ tiến về phía trước, nói với thanh âm tên thủ lĩnh vừa đủ nghe:
- Là chuyện liên quan đến thứ thần khí tại Yêu Đạt trấn!
Tên thủ lĩnh vừa nghe toàn thân chấn động, chợt đảo mắt một vòng, lưu ý đến
một tên nam tử mặc y phục hoa lệ đang ngồi gần đó. Hắn lập tức thu hồi ánh
mắt, tìm cớ mang Cáp Nại Cổ ra bên ngoài lều, ma thú đang nằm dưới chân cũng
đứng dậy đi theo hắn.
- Băng đảng này thực lực không thấp!
Môn La cẩn thận quan sát qua một lượt, đột nhiên nói.
Dịch Vân nghe vậy cũng gật đầu:
- Quanh đây xem ra có khoảng năm, sáu trăm người, trong đó lại có gần trăm
tên tinh cấp Chiến Sĩ, tuy rằng đại đa số đều là nhất tinh Chiến Sĩ, nhưng ta
cũng không thể nào đối phó nổi đám đông như vậy.
Nghĩ đến tình huống bị trăm tên nhất tinh Chiến Sĩ đồng thời vây công, Dịch
Vân không khỏi chấn động trong lòng.
Môn La trầm ngâm một lúc, thì thào:
- Xem ra bọn chúng cũng không có cờ xí hay huy hiệu gì, thật không biết là
đạo tặc phương nào?
Trên Khung Võ đại lục, ba thủ đô của ba đế quốc có không ít băng đảng trộm
cướp, trong đó có vài nhóm thực lực cường đại, có thể xưng hùng một phương
ngang với một thế gia quý tộc. Nhưng những băng đảng như vậy thường là đi khắp
nơi nơi, không cư trú ở một chỗ nào nhất định, đế quốc đã nhiều lần điều động
đại quân diệt trừ, nhưng không thu hoạch được kết quả gì, cũng rất đau đầu vì
bọn chúng.
- Tình huống đã như vậy, ngươi tính thế nào?
Môn La hỏi.
- Nếu ra tay lúc này chắc chắn là không được, ta phải ẩn nấp hoặc lập tức rời
khỏi nơi đây, cũng sẽ không có chuyện gì nguy hiểm. Chỉ sợ một điều, bọn chúng
tìm không được có thể đến huỷ hoại mồ mả của ông ngoại cho đỡ tức, vậy thì
không ổn.
Dịch Vân có chút lo lắng.
Lúc trước chính là vì nguyên nhân này, Dịch Vân mới bỏ dễ mà chọn khó, chọn
cách đuổi theo Cáp Nại Cổ.
- A? Có hai người đang đi về phía này, chính là Cáp Nại Cổ!
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Dịch Vân phát hiện Cáp Nại Cổ cùng với
một người khác đang chậm rãi đi về phía này, trong lòng hắn rất kinh ngạc.
Tên thủ lĩnh đưa Cáp Nại Cổ ra khỏi lều, nhìn quanh bốn phía rất cẩn thận, sau
khi thấy nơi này ngoại trừ bọn hắn ra thì không còn ai nữa, lúc này mới lên
tiếng hỏi Cáp Nại Cổ:
- Nói đi! Rốt cục là chuyện gì?
Cáp Nại Cổ cũng rất thận trọng đáp lại:
- Ta và hai người nữa đi với tiểu đội trưởng Khố Lạp đến Yêu Đạt trấn, gặp
phải một thiếu niên mười mấy tuổi, hắn là đồng hương với ta ở Yêu Đạt trấn, là
hai người sống sót của gia tộc Tư Đạt Đặc, trên người hắn mang theo món binh
khí đồn đãi từ lâu, chính là thứ thần khí!
Tên thủ lĩnh run lên một trận, không nén được hưng phấn, lại hỏi:
- Ngươi có chắc không?
- Hẳn là không sai! Mặc dù ta chưa từng thấy qua thứ thần khí, nhưng món binh
khí này thỉnh thoảng lại hiện lên một luồng ánh sáng đỏ, lúc cầm lên có cảm
giác ấm áp lạ thường, những binh khí tầm thường không thể có tình trạng kỳ
quái như vậy!
Cáp Nại Cổ thật thà đáp.
- Ngươi đã phát hiện được thứ thần khí, vậy sao lại quay về tay không… Bọn
Khố Lạp đã bị thiếu niên kia giết chết hay sao?
Tên thủ lĩnh nãy giờ đã phát hiện tình trạng khác thường của cánh tay phải Cáp
Nại Cổ, vì thế hắn không khó khăn gì đã có thể đoán ra tình huống xảy ra.
Cáp Nại Cổ trong mắt ánh lên một tia oán hận:
- Tên thiếu niên kia tên là Dịch Vân, là cháu ngoại của lão Phổ Tu Tư, tiểu
đội trưởng Khố Lạp và hai người kia đều bị hắn giết chết, hắn còn phế đi của
ta một cánh tay, hẳn là hắn đã đạt tới nhị tinh Chiến Sĩ.
- Nhị tinh Chiến Sĩ?
Tên thủ lĩnh trầm ngâm hồi lâu rồi bật cười. Hắn chính là tứ tinh cao giai Võ
Đồ, đương nhiên là không xem một tên nhị tinh Chiến Sĩ thấp hơn hắn hai tinh
ra gì.
Nghe tin ba người bọn Khố Lạp đã chết, hắn cũng không có vẻ gì quan tâm, bọn
chúng bất quá chỉ là tiểu đội trưởng mà thôi, so với tung tích của thứ thần
khí còn kém hơn nhiều, hắn có biết bao nhiêu tên có thể lấp vào chỗ trống mà
tên Khố Lạp kia để lại.
- Cáp Nại Cổ, lần này ngươi làm rất tốt!
Tên thủ lĩnh khen ngợi:
- Tuy thực lực của ngươi không mạnh, nhưng rất có mưu kế, biết rằng việc này
không thể nói ra trước mặt vị sứ giả đại nhân trong lều, nên chỉ báo cho riêng
ta, riêng điểm ấy cũng là khó được!
Tên thủ lĩnh hừ một tiếng:
- Nếu để cho hắn biết, món thứ thần khí kia còn có phần cho ta sao?
Cáp Nại Cổ cười nịnh:
- Thành viên trong nhóm đều biết, vị sứ giả kia là do bá tước đại nhân phái
tới giám sát chúng ta, ta đương nhiên sẽ không đem chuyện tốt như vậy nói cho
hắn biết.
- Rất tốt! Tuy rằng ngươi đã mất một tay, đã là một phế nhân, nhưng dựa vào
cơ trí của ngươi, sau này nhất định ta sẽ trọng dụng.
Tên thủ lĩnh ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Tình huống này ta không thể để cho tên sứ giả kia phát hiện, phải tự mình
dẫn người tới Yêu Đạt trấn tìm tên thiếu niên kia, không thể để hắn trốn
thoát, phải nhanh mới được, mà chỉ có thể dùng người tin cậy của ta…
Tên thủ lĩnh suy nghĩ một hồi, rồi nói với Cáp Nại Cổ:
- Cáp Nại Cổ ngươi chờ ở đây, sau khi ta triệu tập hơn mười người thân tín,
ngươi sẽ dẫn đường cho bọn chúng…
Chỉ là một thiếu niên có thực lực nhị tinh Chiến Sĩ, đội ngũ thân tín của hắn
có mười mấy tên nhị tinh, tam tinh Chiến Sĩ cùng nhau bao vây, việc này xem
như đã nắm chắc trong tay.
Thế nhưng lời hắn còn chưa dứt, bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một luồng kình khí
cường đại từ trên ép xuống đầu hắn!
Hắn hoảng hốt ngẩng đầu lên, bỗng thấy một điểm sáng màu đỏ nhạt hiện ra giữa
không trung, giống như một vì sao xẹt bay về phía hắn, người chưa đến, âm
thanh bén nhọn xé gió đã vang lên.
Hống!
Trong lúc tên thủ lĩnh còn đang kinh ngạc, ma thú nãy giờ vẫn ở bên cạnh hắn
đã nhanh hơn một bước, đánh thẳng về phía luồng kình khí mạnh mẽ giữa không
trung.


Cấm Huyết Hồng Liên - Chương #69