Người đăng: thaisangdb0808
Cáp Nại Cổ nghe giọng nói của Dịch Vân tràn đầy sát khí, nhất thời sợ đến mức
vãi ra quần, khóc lóc van xin:
- Dịch… Dịch Vân, hãy nghĩ tình ta và ngươi là hai người duy nhất còn sống
sót ở Yêu Đạt trấn, xin… xin ngươi tha cho ta một con đường sống, hu hu hu…
Dịch Vân vốn đã hạ quyết tâm muốn giết tên tiểu nhân khẩu Phật tâm xà này, vừa
rồi nếu như không phải nhờ Cầu Cầu ở trong lòng hắn, lúc này có thể kết quả là
ngược lại. Thế nhưng sau khi nghe lời cầu xin của Cáp Nại Cổ, hắn bắt đầu do
dự…
Trầm ngâm một lát, trên mặt Dịch Vân đã lướt qua nhiều vẻ khác nhau, hắn thở
dài một hơi, lấy trong người ra một túi kim tệ quăng tới trước mặt Cáp Nại Cổ:
- Ngươi đi đi! Hy vọng sau khi ta thả ngươi, ngươi có thể sửa đổi tính tình…
Ở đây có một trăm kim tệ, đủ cho ngươi sống vài năm mà không phải lo lắng.
Cáp Nại Cổ nhất thời sửng sốt, cảm ơn liên tục, lại sợ Dịch Vân đổi ý, thò tay
cầm lấy túi kim tệ rồi lập tức xoay người bỏ đi. Trong thoáng chốc hắn đã chạy
ra khỏi cửa trấn, không dám quay lại lần nào, dần dần mất hút trong tầm mắt
của Dịch Vân.
Sau khi Cáp Nại Cổ rời khỏi, Dịch Vân quay lại nhìn ba cỗ thi thể, vừa rồi
trong lúc đánh nhau chết sống hắn không có cảm giác gì, nhưng lúc này trong
lòng đã bình tĩnh lại, ngửi thấy mùi máu tươi ngập tràn trong không khí, bỗng
nhiên cảm thấy ghê tởm khó chịu, liền ngồi xổm trên mặt đất mà nôn thốc nôn
tháo.
- Ha ha ha, bất quá chỉ là ba cỗ thi thể mà thôi, không phải là rất vô dụng
sao… Ai, thật ra, ai mới giết người cũng đều như vậy cả, sau này giết nhiều
rồi, lúc đó sẽ quen dần.
Môn La trước hết cười to, sau đó lại an ủi Dịch Vân.
Lúc Môn La nói, Dịch Vân đã nôn sạch sẽ những gì nằm trong bụng, ngay cả mật
cũng nôn ra. Hắn ngồi quay lơ dưới đất, liếc nhìn thi thể cách đó không xa,
lắc đầu nói:
- Tuy rằng bọn bọ muốn giết ta trước, ta giết bọn họ cũng không thẹn với
lương tâm, nhưng cảm giác cũng không thấy dễ chịu chút nào, hy vọng sau này
không xảy ra chuyện như vậy nữa, không cần phải giết người!
Môn La nghe vậy trầm ngâm một hồi, lúc này mới cười chế giễu:
- Nếu nói như vậy, ngươi không báo thù cho ông ngoại ngươi sao?
Dịch Vân sửng sốt.
" Trên con đường trở thành cường giả, chính là dùng máu tươi mà tô điểm, máu
của địch nhân, máu của những cường giả, thậm chí là máu của người vô tội. Cũng
giống như ráng trời chiều kia, bất quá chỉ được đến khi mặt trời xuống là chìm
vào đêm tối, chỉ khi mặt trời mới mọc mới có thể chiếu sáng lâu dài!"
Môn La thản nhiên nói:
- Nếu muốn trở thành cường giả, trước hết phải có cái tâm của cường giả,
chuyện nên làm thì làm, đáng chết thì phải giết, hết thảy tuỳ tâm! Chỉ cần
ngươi có thể vượt qua cánh cửa lương tâm, trên đời này không có chuyện gì là
không làm được, người thường giết còn được, huống chi chỉ là vài giọt máu của
những kẻ đáng chết?
Dịch Vân chỗ hiểu chỗ không, lại nói:
- Ta không hiểu lời lão Đại ngươi, bất quá nếu ta đã bắt đầu, thì sẽ không
dừng lại, trở thành cường giả là con đường duy nhất mà ta có thể đi!
Dịch Vân tuy rằng vẫn chưa thể hiểu nổi hàm ý trong lời Môn La, nhưng nghĩ đến
cái chết thê thảm của ba người muốn giết hắn khi nãy, giết bọn chúng cũng
không thẹn với lương tâm. Vừa nghĩ như vậy, nhìn thi thể trên mặt đất đứt ra
từng mảnh, tuy rằng cảm giác vẫn ghê tởm như trước, nhưng cũng không còn phản
ứng buồn nôn như lúc nãy.
Dịch Vân suy nghĩ một chút, tiện tay xuất ra ba quả cầu lửa, phóng vào ba cỗ
thi thể trên mặt đất. Không đầy một khắc sau, ba cỗ thi thể đã hoàn toàn cháy
hết, chỉ còn lại mấy đống tro màu xám, một cơn gió nhẹ thổi qua, tro cốt liền
bay tứ tán.
- À, ngươi thả tên Cáp Nại Cổ kia đi, nghĩ là làm như vậy đúng sao?
Môn La đột nhiên hỏi.
Dịch Vân đứng dậy, cười khổ nói:
- Dù sao Cáp Nại Cổ cũng là đồng hương Yêu Đạt trấn, hơn nữa cũng vì hắn nhận
lầm Long Phách đao là thứ thần khí cho nên tâm trí mê muội, nổi lòng tham muốn
giết người đoạt bảo. Ta buông tha cho hắn, chỉ là muốn cho hắn một cơ hội mà
thôi.
- Đồng hương cái gì? Chỉ có kẻ ngốc như ngươi mới nghĩ vậy mà thôi, hắn đã
muốn giết ngươi ngay từ đầu, cho dù là không có Long Phách đao cũng vậy!
Trừng mắt nhìn Dịch Vân, Môn La giễu cợt.
- Cái gì?
- Kinh nghiệm của ngươi vẫn còn quá kém, vừa gặp mặt bọn chúng ta đã biết
rằng chúng có ý đồ bất lợi với ngươi.
Môn La lắc dầu, nói tiếp:
- Trên binh khí của bốn người bọn chúng có mùi máu tươi thoang thoảng, hiển
nhiên vừa mới giết người không lâu. Bọn chúng còn nói là thuộc một tổ chức,
chắc chắn không phải là dong binh, bởi vì thực lực của chúng quá yếu, không có
đoàn dong binh nào chịu thu nhận người có thực lực yếu như vậy. Như vậy, đáp
án cũng chỉ có một, tổ chức đó chính là trộm cướp!
- Bốn người Cáp Nại Cổ đều là trộm cướp sao?
Dịch Vân rất kinh ngạc.
- Hắn không phải vừa nói sao, bọn chúng vừa mới đến thành gần đây làm một
chuyến, là vì trốn tránh thủ vệ thành đuổi bắt, cho nên mới đến nơi đây. Yêu
Đạt trấn từ sau thảm hoạ tàn sát, vẫn mang danh là vùng đất dữ, người bình
thường không ai đi qua đây, cũng là nơi trốn tránh tốt nhất của bọn chúng. Sau
khi bị ngươi bắt gặp, với tính cẩn thận của bọn trộm cướp, không thể nào tha
cho ngươi sống sót!
Dịch Vân sửng sốt, ngây ra một lúc rồi hỏi:
- Lão Đại, ngươi đã biết ngay từ đầu, vậy sao không nói cho ta biết sớm?
Hừ một tiếng, Môn La nửa cười nửa không nhìn Dịch Vân:
- Chuyện này quá dễ hiểu, nhưng ngươi lại không thể nhìn ra, chính là do
thiếu cẩn thận. Dễ dàng tin người khác, không có chút lòng đề phòng cảnh giác,
chính là thiếu cẩn thận! Dù sao, mạnh nhất trong bốn người bất quá cũng là
nhất tinh Chiến Sĩ mà thôi, muốn đả thương ngươi có thể nói là không có khả
năng. Nếu như ta nói toạc ra, sao bằng để cho ngươi va chạm nếm mùi thất bại,
như vậy mới có bài học kinh nghiệm.
- Thế nhưng, một đao của Cáp Nại Cổ thiếu chút nữa…
Khoát tay, Môn La cắt lời Dịch Vân, vẫn còn nói tiếp:
- Một đao ấy cho dù thật sự chém vào cổ ngươi, nhiều lắm chỉ là làm cho ngươi
đau một chút mà thôi. Một tên ngay cả nhất tinh Chiến Sĩ còn chưa đạt tới, làm
sao có thể làm cho ngươi bị thương được chứ? Ngươi không tin vào sự mạnh mẽ
của thân thể mình sao?
Dịch Vân nghe vậy giật mình.
- Cho nên ta mới hỏi ngươi, thả Cáp Nại Cổ đi không sợ có vấn đề gì sao, vậy
ngươi định tiếp theo phải làm sao?
Môn La lại hỏi.
- Cáp Nại Cổ đã bị ta phế đi cánh tay phải, đối với ta cũng không còn uy hiếp
gì nữa, cho dù là hắn muốn tiếp tục đi trộm cướp cũng không thể được, vậy cứ
mặc kệ hắn thôi.
Dịch Vân không hiểu vì sao Môn La lại quan tâm đến vấn đề này, lại hỏi tới hai
lần.
- Ngươi bình thường cũng thông minh, vì sao sau khi đến đây lại biến thành
ngu ngốc như thế?
Môn La nổi nóng:
- Ngươi đã từng nghe qua băng nhóm trộm cướp nào chỉ có bốn người chưa? Bốn
người bọn chúng chỉ là đi theo Cáp Nại Cổ trở lại xem xét nơi này, còn phần
lớn băng nhóm của chúng khẳng định là đang trốn ở một nơi kín đáo gần đây, nếu
hắn chạy về mật báo, ngươi định thế nào?
Dịch Vân ngây dại, hắn nói với vẻ lúng ta lúng túng:
- Cáp Nại Cổ chắc sẽ không làm như vậy đâu, cánh tay hắn đã bị phế, ta lại
cho hắn một túi kim tệ, hắn còn trở lại chỗ băng nhóm sao?
Môn La lắc lắc đầu, thản nhiên nói:
- Lòng người rất khó dò! Chúng ta dám va chạm với đất, dám đấu với trời, chỉ
không dám đặt lòng tin vào con người! Ngươi giết đồng bọn hắn, phế đi một cánh
tay của hắn, rồi cho hắn một túi kim tệ, theo ngươi, hắn sẽ hận ngươi hay là
cảm kích ngươi? Hơn nữa, cho dù hắn không trở về chỗ bọn trộm cướp, mà đem tin
ngươi có thứ thần khí loan truyền ra ngoài, sau này khẳng định ngươi sẽ không
được bình yên.
Thấy Dịch Vân bàng hoàng đứng lặng, Môn La hiểu rằng hắn không nghĩ tới những
vấn đề này, thở dài:
- Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng can thiệp vào quyết định của ngươi, bởi
vì lựa chọn không giống nhau thường thường sẽ tạo nên những tao ngộ khác nhau,
ta không thể can thiệp vào những tao ngộ của ngươi… Cho nên vừa rồi ngươi muốn
tha cho Cáp Nại Cổ, ta mặc dù biết rõ làm như vậy không ổn, nhưng vẫn như cũ
để cho ngươi tự mình quyết định.
- Lúc này ngươi có ba sự lựa chọn: Một là lập tức rời khỏi nơi đây trốn đi
thật xa, hai là mai phục ở đây, tuỳ theo chuyện xảy ra như thế nào mà sắp xếp
cách đối phó, ba là chủ động đuổi theo Cáp Nại Cổ, xem hắn đi đâu, đến lúc đó
giết hay tha, tuỳ ngươi quyết định!
Nói đến đây, Môn La nhìn Dịch Vân chằm chằm, hỏi từng tiếng một:
- Ngươi chọn cái nào?
Dịch Vân nhất thời trầm tư.