Tâm Tính Cố Chấp


Người đăng: thaisangdb0808

Thời gian tựa thoi đưa, mặc dù không nhìn thấy cũng không chạm vào được, vẫn
âm thầm lặng lẽ trôi qua, từ sau buổi trắc thí tại học viện Đa Ni Tạp, đã qua
ba tháng.
Mé nam Đa Ni Tạp thành là khu tụ tập rất nhiều phường rèn, vẫn vang lên tiếng
đập sắt rung trời đất như bình thường. Nhưng trong góc nhỏ của một xưởng rất
là tĩnh mịch, đặc biệt nơi này Hoả nguyên tố trong trời đất lưu động còn nhiều
hơn tất cả những nơi khác cộng lại.
Hoả nguyên tố nồng đậm lúc này tràn ngập khắp không gian trong xưởng, giống
như một vũng bùn lớn, lưu chuyển lãng đãng mà chậm rãi.
Dịch Vân tay cầm một khối Hoả Phách Tinh Thạch ngồi xếp bằng trên mặt đất, tay
mân mê trên môi, lộ ra mấy phần quật cường. Trên gương mặt thanh tú non nớt lộ
ra vẻ kiên nghị, cái đầu nho nhỏ nhìn qua như ẩn chứa đầy lửa lúc nào cũng có
thể bạo phát ra.
Hắn đột nhiên hít sâu một hơi thật mạnh, một vầng sáng màu tím nhạt chợt xuất
hiện xung quanh thân thể, cùng lúc đó, Hoả nguyên tố trong không trung đột
nhiên xoay chuyển nhanh chóng hẳn lên, giống như trên mặt biển xuất hiện một
cơn lốc xoáy, cấp tốc dung nhập vào thân thể Dịch Vân.
Vốn Dịch Vân đang hít thở cực kỳ thư thả lập tức cũng trở nên dồn dập, trong
mỗi một nhịp thở đều dẫn động một tia khí lưu quay về cơ thể. Khi hắn hít vào
là mang theo Hoả nguyên tố trong không khí, khi thở ra lại là khí xoáy màu tím
nhạt, mỗi một lần hít thở như vậy lâu hơn rất nhiều so với người bình thường.
Trải qua hơn mười vòng hít thở như vậy, Hoả nguyên tố tràn ngập không trung
dường như bị nhuộm đi, toàn bộ từ màu đỏ trở thành tím nhạt, đồng thời với tốc
độ nhanh hơn mà tụ tập đến bên cạnh Dịch Vân, bị hắn hấp thu nhanh chóng.
Nếu lúc này có người nào xông vào trong xưởng, nhất định sẽ bị cảnh tượng
trước mắt làm cho kinh sợ mà nhảy dựng lên!
Trong không gian không lấy gì làm lớn ấy, lúc này tràn ngập khí lưu màu tím
nhạt, lấy Dịch Vân làm trung tâm mà vận chuyển như dòng xoáy. Phảng phất nhìn
giống như tiên cảnh trên thiên giới trong truyền thuyết, hay là đang trong
cảnh hỗn độn sơ khai của Khung Võ đại lục vậy!
Dịch Vân đương nhiên không biết đến những biến hoá của bên ngoài, chỉ toàn lực
ngưng luyện đấu khí trong cơ thể. Dưới sự hấp thu gần như không có giới hạn
của hắn, tốc độ của đám khí xoáy màu tím nhạt đang xoay chuyển xung quanh thân
hắn dường như ngày càng chậm hơn.
…….
Tu vi đấu khí của Dịch Vân từ bốn tháng trước đã tiến nhập vào giai đoạn nhất
tinh Chiến Sĩ sơ giai, với đấu khí tràn đầy trong cơ thể hắn, vốn đã sớm có
thể tiếp tục ngưng luyện đấu khí để tranh thủ tiến vào nhất tinh trung giai
hoặc cao giai vẫn được, thế nhưng dưới sự ngăn cản của Môn La, cho đến hôm nay
hắn mới bắt đầu thử tấn giai.
Đấu khí Phần Kiếp Tử Diễm vẫn là tuyệt học đệ nhất trên Khung Võ đại lục ngày
xưa, lại là tuyệt học của tổ tiên đời thứ nhất gia tộc Tư Đạt Đặc truyền lại.
Công pháp đấu khí Phần Kiếp Tử Diễm chia ra làm mười đoạn, đoạn sau tu luyện
khó hơn đoạn trước, cũng cần phải hao tốn thời gian hơn nhiều, nhưng lúc đột
phá mỗi đoạn sẽ mang lại sự tăng vọt về chất, giống như nước từ trạng thái
lỏng thăng hoa thành khí vậy, những công pháp đấu khí bình thường còn xa mới
có thể sánh bằng.
Tựa như Môn La bình thường vẫn hay nói:
- Trước khi chưa củng cố xong cơ sở của toàn bộ kinh mạch, lại nôn nóng tăng
cấp đấu khí quá sớm, chính là nuông chiều mà thành hư, sướng trước khổ sau!
Cho nên Dịch Vân về mặt tu luyện đấu khí tuy không thể nói là chậm, nhưng so
với thiên tài trên đại lục tên là Kì Ba lúc này, có thể nói là thua rất xa,
thậm chí Hán Khắc so với hắn còn thăng cấp sớm hơn một năm rưỡi!
Nhưng cái gọi là tốc độ tiến bộ thiên tài trong mắt của người từng trải như
Môn La, cũng chỉ đáng cho hắn chê cười mà thôi!
Môn La không tin thần, nhưng hắn tin tưởng trong thiên địa âm thầm tồn tại một
quy luật! Mỗi người trong lúc còn sống, ngay từ đầu không kể là tốt hay xấu,
cay đắng hay ngọt ngào nhất định là không khác nhau bao nhiêu, cái khác biệt
chính là trước tiên ngươi trải qua một loại tư vị….
Nếu như quá ngọt, sẽ làm cho đầu lưỡi tê dại! Cho nên hắn muốn cho Dịch Vân
trước đắng sau ngọt, đắng rồi lại ngọt, khổ rồi lại sướng… Sinh mệnh như rượu,
mùi vị chân chính trong rượu chỉ có thể dùng tâm cảnh mà thưởng thức!
…..
Quá trình này kéo dài không đến nửa canh giờ, luồng khí tím nhạt trong không
trung đã hoàn toàn bị Dịch Vân hấp thu hết, nguyên tố đang dao động trong nháy
mắt cũng trở lại bình thường, dần dần theo thời gian mà biến mất trong không
khí.
Khi một tia khí xoáy màu tím nhạt cuối cùng chui vào trong cơ thể Dịch Vân,
Dịch Vân chợt ngừng việc hấp thu nguyên tố bên ngoài, toàn tâm toàn ý khống
chế tốc độ vận chuyển đấu khí trong một trăm lẻ tám huyệt đạo. Đã có kinh
nghiệm thăng cấp lần trước, lúc này hắn cũng không cần Môn La nhắc nhở, khi
tốc độ vận chuyển đấu khí trong mạch huyệt bắt đầu đạt tới giới hạn, hắn lập
tức biết dừng vận chuyển lại, chậm rãi dùng đấu khí đã ngưng luyện chuẩn bị
khai thông huyệt Khí Hải, chuyển hướng quay về tập trung trong Khí Hải mà tiếp
tục ngưng luyện, rồi mới đưa vào trong tất cả kinh mạch của cơ thể.
Đấu khí màu tím nhạt lần này cao hơn lần trước không chỉ một bậc, chậm rãi lưu
chuyển trong cơ thể, vừa mở rộng kinh mạch lại vừa thăng hoa chính bản thân
đấu khí.
Cảm nhận được thân thể của mình không ngừng được đấu khí ân cần bồi dưỡng mà
cường hoá(làm cho mạnh lên), tất cả các kinh mạch trong cơ thể một lần nữa
được mở rộng hơn, khuôn mặt Dịch Vân lộ ra một vẻ mê say thoả mãn.
Nửa canh giờ sau, khi một nhánh kinh mạch cuối cùng đã được đấu khí cường hoá
hoàn thành, thân thể Dịch Vân run lên một trận, tất cả da thịt trên thân thể
cũng run rẩy không ngừng, hắn đột nhiên há miệng ra, một ngụm trọc khí trong
lồng ngực đã bị hắn phun ra.
Dịch Vân lúc này bỗng nhiên mở hai mắt, trong đôi mắt đen nhánh ấy, loé lên
một tia sáng màu tím rồi chợt tắt…
Nhìn biến hoá của Dịch Vân, Môn La hơi trầm ngâm một chút, trong ánh mắt toả
ra nét vui sướng không hề che giấu, rồi dương dương nói:
- Thành rồi! Rốt cục ngươi đã đạt tới nhất tinh trung giai!
Dịch Vân không thể kềm được nhìn xuống y phục mình ướt sũng mồ hôi, tức thì
cởi hết quần áo ra, trần trụi như vậy mà hoa tay múa chân vài cái, lại nhảy
nhót tại chỗ, cảm nhận được thân thể mình sau khi thăng cấp đã mạnh lên không
ít, khuôn mặt trông thật là hớn hở.
Nghỉ ngơi một chút, sau đó dưới ánh mắt kỳ quái của Môn La, hắn lập tức thay y
phục ra ngoài, bước về phía cửa.
- Tiểu tử, vừa mới tấn giai thành công, ngươi lại muốn đi đến nơi đó sao?
Môn La nghi hoặc hỏi.
Hắt xì một cái, Dịch Vân thuận tay đóng cửa lại, quay đầu trả lời:
- Mấy ngày trước trên lớp học của lão sư Tạp La Tạp, ta đã học được một
phương pháp tu luyện mới, mặc dù mấy ngày nay ta áp dụng phương pháp tu luyện
ấy vẫn như cũ không thể tăng tiến tu vi ma pháp của ta, nhưng vừa rồi trong
quá trình tấn giai, ta đột nhiên nghĩ ra một phương pháp đặc biệt, cho nên bây
giờ ta muốn ra ngoài thành thử xem sao!
Sau khi trắc thí tại học viện ma pháp, Dịch Vân tuy rằng biết rõ bản thân mình
không có khả năng có được thành tựu quá lớn về ma pháp, nhưng hắn vốn cá tính
chấp nhất, vẫn không muốn bỏ qua. Trải qua ba tháng cần mẫn học tập chương
trình ma pháp, hắn vẫn muốn tìm ra biện pháp giải quyết vấn đề tu luyện ma
pháp của hắn, điều này làm cho Môn La ngấm ngầm không được hài lòng.
Mà Tạp La Tạp chính là lão già hôm đó trong hội trường trắc thí đã giúp Dịch
Vân tiến hành trắc thí, một ngũ tinh cao giai Địa hệ Pháp Đồ.
Môn La vừa nghe Dịch Vân trong lòng vẫn không chịu buông bỏ vấn đề về ma pháp,
hắn lộ vẻ không hài lòng:
- Ngươi còn không hiểu sao? Ngươi về ma pháp không có khả năng thành tựu,
nhiều nhất chỉ là tam tinh Pháp Sư mà thôi! Bất luận là võ giả hay ma pháp sư
đều cố gắng đi tới mục tiêu tối cao, mà ngươi thân là song thuộc tính tương
khắc, mục tiêu tối cao của ngươi cũng chỉ vẻn vẹn là tam tinh Pháp Sư, không
có khả năng nào vượt qua được nữa! Đây cũng chính là chân lý không thay đổi
trên Khung Võ đại lục vạn năm qua, ngươi cho rằng người là ngoại lệ duy nhất
hay sao?
Trong ba tháng nay Môn La cũng không trực tiếp nhắc với Dịch Vân về vấn đề
này, hắn tuy rằng cảm thấy bất mãn vì Dịch Vân đối với ma pháp vẫn còn một tia
hy vọng hão huyền, nhưng hắn cũng thỉnh thoảng lầm bầm mà thôi, chưa từng trực
tiếp vạch trần như lúc này, tuy rằng hắn nhận định rằng Dịch Vân chỉ là lãng
phí thời gian mà thôi.
Hắn cũng hiểu được ý nghĩ trong lòng Dịch Vân, lúc trước hắn cứ thề thốt nói
rằng Dịch Vân có thiên phú rất cao về ma pháp, cho dù là Dịch Vân học ma pháp
của hắn sau bốn năm hoàn toàn không có chút thành tựu nào, lòng tin của hắn
cũng không hề dao động.
Sau cuộc trắc thí tại học viện ma pháp sơ đẳng, lòng tin của hắn giống như một
tảng đá to cứng rắn đã bị đập vỡ thành từng mảnh nhỏ, " hai thuộc tính tương
khắc", năm chữ này đã huỷ đi một chút cầu may trong lòng hắn.
Dịch Vân cũng từ trên mây trong nháy mắt rớt xuống mặt đất, lời nói tự tin của
Môn La vẫn còn văng vẳng bên tai, khoảnh khắc sụp đổ trong lúc đó giống như
tuyết lở thật là không chịu nổi… Sự tương phản trong lúc đó, làm Dịch Vân càng
khó chịu hơn, cũng càng khó thừa nhận hơn.
Môn La hiểu được tâm tình của Dịch Vân, nếu nói ra đây cũng là trách nhiệm của
hắn, ai bảo hắn cứ nói liên tục như vậy … Nhưng hắn cũng không muốn cho Dịch
Vân tiếp tục lãng phí thời gian một cách vô ích như thế…
Thấy Dịch Vân không nói lời nào, hắn hạ giọng trở lại, nói tiếp:
- Ma pháp không thể tu luỵên đã là cái gì chứ? Chỉ cần sau này ngươi toàn tâm
toàn ý tập trung tu luyện đấu khí, với thiên phú của ngươi, ta dám cam đoan
tương lai ngươi rất có cơ hội trở thành cửu tinh Chiến Tôn trở lên! So với cái
ma pháp không cao không thấp kia mạnh hơn rất nhiều!
Sau khi trầm mặc hồi lâu, Dịch Vân lần đầu tiên mở miệng:
- Lão Đại, ngươi nói ta đều hiểu được! Nhưng nếu như không thử qua, bất luận
thế nào ta cũng sẽ không từ bỏ! Trong ba tháng nay, ta đã thử rất nhiều pháp
môn tu luyện ma pháp, nhưng đều không có một chút hiệu quả nào, đến khi ta tấn
giai mới vừa rồi, ta bỗng nghĩ đến một phương pháp tu luyện đặc biệt….
-… cho nên ta nhất định phải thử nó một lần! Nếu lần này không có chuyển biến gì, vậy… Ta coi như không còn lòng dạ nào tu luyện ma pháp nữa!
Môn La nghe được những lời chém đinh chặt sắt của Dịch Vân, không khỏi khựng
lại, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu là như vậy cũng tốt… Chỉ là thử nghiệm trong này cũng được, vì sao
ngươi lại muốn đi ra ngoài?
Lắc lắc đầu, Dịch Vân nói:
- Tại khu vực này, cách một trăm mét lại có một cái lò rèn, mật độ của Hoả
nguyên tố vượt xa những nguyên tố khác. Nơi đây tu luyện đấu khí Phần Kiếp Tử
Diễm cố nhiên là quá tốt, nhưng muốn tu luyện ma pháp ở đây thì lại không
được! Một trong hai thuộc tính cùa ta chính là Thuỷ nguyên tố, mà Thuỷ nguyên
tố ở đây ít hơn những chỗ khác hơn mười lần, cho nên bây giờ ta phải ra ngoài
thành mà thôi!
Liếc nhìn Dịch Vân một cái, vẻ bướng bỉnh trên khuôn mặt nhỏ bé vẫn y như
trước, biết rằng bây giờ có nói gì đi nữa cũng vô ích, chần chờ một chút, Môn
La cũng chỉ biết gật đầu đồng ý.


Cấm Huyết Hồng Liên - Chương #42