Người đăng: thaisangdb0808
Sau một lúc, đã đến lượt hắn đi vào hội trường trắc thí.
Hội trường này dài rộng đều hơn trăm mét, bên ngoài bốn phía đều có xây cao
lên ba tầng, lúc này dân chúng và cha mẹ của thí sinh tham gia trắc thí đều
ngồi đầy trên đó. Bề mặt hồi trường lót bằng những khối đá tảng màu xanh, trên
mặt có khắc vài chữ thật to " Diễn Võ Trường Thứ Sáu", vốn là hội trường trắc
thí này bình thường là diễn võ trường dành cho việc huấn luyện học viên.
Giờ phút này trong trường chỉ có hai vị giáo sư học viện đầu tóc bạc phơ, một
người phụ trách trắc thí ma lực, người kia gọi tên thí sinh và ghi chép kết
quả trắc thí.
Ở giữa trường bày ra một khối tinh thể trong suốt màu trắng dài dài, dưới có
khắc một ma pháp trận đồ hình tròn giản dị, phía trên tinh thể màu trắng đó
lại xuất hiện một vầng sáng màu trắng….
Khi Dịch Vân nhìn thấy cái vầng sáng màu trắng đó đang chiếu thẳng lên không,
trái tim trong thoáng chốc bỗng nhiên đập mạnh hẳn lên, máu huyết toàn thân
cũng theo đó sôi trào, cảnh tượng trước mắt này tuyệt đối không bao giờ Dịch
Vân có thể quên được!
Năm hắn ba tuổi, hắn cũng đã từng đứng ở trước vầng sáng giống như thế, đã làm
cho mẫu thân phải khóc mà ôm hắn rời khỏi hiện trường. Từ lúc đó hắn có thêm
một cái tên thứ hai là " phế vật", mẫu thân từ sau lúc đó cho đến lúc qua đời,
rốt cục không có được một nụ cười thật sự…
Một cảm xúc pha lẫn giữa giận dữ và hối hận bỗng dưng dâng lên trong lòng hắn,
đấu khí trong cơ thể cũng đột nhiên vận chuyển với tốc độ cao hơn bình thường
gấp mấy lần, mỗi một lần hít thở cũng dần dần mạnh lên. Đang lúc hắn sắp sửa
không thể khống chế được nữa, tiếng thét to của Môn La liền vang lên trong
đầu:
- Dịch Vân, ngươi đang làm gì vậy? Còn không mau thu liễm đấu khí của mình
lại, tốc độ vận chuyển đấu khí đã sắp sửa vượt qua giới hạn mà thân thể ngươi
có khả năng thừa nhận rồi!
Môn La kinh hoảng hét lớn.
Dịch Vân lúc này đã bừng tỉnh lại, vội vàng áp chế đấu khí trong cơ thể, nhanh
chóng trấn định tâm thần đang bấn loạn. Lúc tất cả đã trở lại bình thường,
Dịch Vân hồi tưởng lại tình hình lúc ấy, trên người toát mồ hôi lạnh…. Nếu
không phải Môn La kịp thời lên tiếng cắt đứt trạng thái vận hành đấu khí cuồng
bạo khi nãy, như vậy….
Dịch Vân không dám nhớ lại nữa, áo đã thấm ướt mồ hôi lạnh, thân thể khẽ run
rẩy.
Mọi người xung quanh đang chờ đợi trắc thí đều đổ dồn ánh mắt nhìn hành động
khác thường của hắn, nhưng cũng không ngạc nhiên lắm, cho là hắn vì khẩn
trương quá độ mà thôi.
- Dịch Vân, vừa rồi ngươi làm sao vậy?
Giọng của Môn La có chút sốt ruột, lo lắng hỏi.
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, cố làm cho mình nhanh chóng bình phục trở lại, thản
nhiên trả lời:
- Không có gì, chỉ là nhớ lại vài chuyện không nên nhớ!
Môn La khựng lại, không hề nói gì nữa, sống chung với Dịch Vân bốn năm, hắn
lập tức đã hiểu được hàm ý khúc mắc trong lời Dịch Vân.
Sau khi Dịch Vân hồi phục trở lại, nghe được lão già đứng giữa hội trường
tuyên bố:
- Tinh thần lực không đạt tới hạ phẩm, không cần phải tiếp tục trắc thí nữa,
người kế tiếp!
Lời tuyên bố vừa xong, người xem bốn cũng phát ra một tiếng thở dài, một thiếu
nữ mười bảy mười tám tuổi, mắt hơi có ngấn nước, lủi thủi đi ra khỏi hội
trường.
Vốn là trong lúc Dịch Vân suýt nữa không kềm chế được, đã có một người trải
qua quá trình trắc thí thất bại, chấm dứt trắc thí.
Người trắc thí kế tiếp là một thanh niên gần hai mươi tuổi, chỉ thấy hắn đi
vào giữa hội trường, hai tay đặt lên tinh thể trong suốt kia, thoáng chốc,
vầng sáng màu trắng trên đỉnh tinh thể phát xuất ra ánh sáng màu lam nhạt,
chợt loé lên một chút rồi tắt.
Dịch Vân còn chưa hiểu như vậy là có ý nghĩa như thế nào, lão già giữa sân đã
lên tiếng tuyên bố:
- Tinh thần lực hạ phẩm, có thể tiếp tục trắc thí ma pháp!
Lúc này lão già đi tới bên cạnh người thanh niên kia, ghé vào tai hắn thì thầm
vài câu, chỉ thấy hắn lại đưa tay đặt lên trên tinh thể, nhắm chặt hai mắt,
sau một lát, Dịch Vân thấy trong không khí có vô số nguyên tố màu lam lập tức
tụ tập trong hội trường, chẳng qua trong đó chỉ có một phần rất nhỏ là dung
nhập vào trong cơ thể thanh niên kia, còn lại phần lớn vẫn tồn tại ngoài không
khí, lát sau dần dần tiêu tan không thấy.
Dịch Vân không biết lúc này trong mắt hắn xuất hiện điểm sáng màu lam, trong
toàn hội trường trừ hắn ra, không có người thứ hai nào thấy được cảnh tượng
vừa rồi.
Trên vầng sáng trắng xuất hiện ánh sáng màu lam nhạt, lão già mắt nhìn chăm
chăm vầng sáng một hồi, tuyên bố:
- Lực ngưng tụ Thuỷ nguyên tố hạ phẩm, xác định có thiên phú trở thành ma
pháp sư, thông qua trắc thí ma pháp!
Trong hội trường nhất thời vang lên một trận hoan hô, một phụ nữ ngồi ở hàng
đầu có thanh âm lớn nhất, sau đó lại vì quá vui mùng mà bật khóc lên, nhìn là
biết ngay hẳn là người nhà của thanh niên kia.
Tên thanh niên vừa thông qua trắc thí kia hai tay run run tiếp nhận đơn xin
nhập học, sau đó chạy đến bên cạnh người phụ nữ kia rồi cũng khóc oà, hai
người cứ như vậy mà ôm nhau khóc.
Dân chúng đang xem chung quanh đối với hai người đang khóc như vậy cũng không
lấy gì làm kỳ quái, ngược lại phần lớn nhìn bọn họ với ánh mắt hâm mộ vô cùng.
Có thể tiến vào học tập tại ma bộ của học viện, tương lai khẳng định là một ma
pháp sư hợp cách, tương lai sau khi tốt nghiệp, sẽ có một đám người tay cầm
kim tệ đến tìm hắn, không cần biết hắn lựa chọn làm môn khách trọn đời cho một
thế gia, hay là tiến vào nhậm chức trong quân đội của đế quốc, tương lai chắc
chắn đi trên con đường dát vàng thênh thang rộng rãi, nói là làm rạng rỡ tổ
tông cũng còn chưa đủ!
Vinh quang đang đón chờ hắn trên đường, lúc này có khóc rống lên một chút thì
đáng kể gì chứ?
Sau tên thanh niên kia, liên tiếp hơn mười người không người nào thông qua
trắc thí, Dịch Vân vốn tưởng rằng chỉ cần đi vào trong hội trường hẳn rất
nhanh sẽ đến phiên hắn, không nghĩ một giai đoạn này cũng mất hơn nửa canh
giờ.
- Tinh thần lực không đạt hạ phẩm, không cần tiếp tục trắc thí, người kế
tiếp!
Lại thêm một người bị loại, tiếng thở dài vang lên, rốt cục đã tới phiên Dịch
Vân.
Dịch Vân đi tới giữa hội trướng, lấy văn kiện chứng minh đưa cho lão già, một
chân bước vào ma pháp trận đồ, nhìn tinh thể trong suốt rất quen thuộc trước
mắt, trong lòng ngược lại rất là bình tĩnh, duỗi tay ra chậm rãi đưa lên mặt
trên tinh thể.
……..
Dịch Vân sau khi đi vào học viện, thật ra trong lòng vẫn thắc thỏm không yên.
Hắn mặc dù tu luyện bốn năm ma pháp, nhưng người dạy hắn, Môn La lại đối với
ma pháp hoàn toàn không biết chút gì, cho đến lúc này ngay cả một cái ma pháp
hắn cũng không làm được, vì vậy, khác với Môn La có sự tự tin vô cớ, ngược lại
hắn càng nghi ngờ thật sâu!
Cho đến khi nãy, hắn vì nhớ tới chuyện cũ mà đau khổ không kềm chế được, suýt
nữa hắn vì không khống chế được mà tự huỷ ngay tại chỗ, làm cho tâm cảnh của
hắn lại càng trở nên thuần thục hơn một bước nữa. Lúc này hắn đã không còn cảm
thấy căng thẳng không yên, trong lòng bình tĩnh như mặt nước.
Nhiều năm đã trôi qua, cũng cảnh tượng như xưa nhưng tâm cảnh nay đã khác,
chuyện cũ cũng không ngừng hiện lên trong đầu:
- Ha ha ha, đây cũng là con cháu trực hệ của gia tộc sao? Không phải là đáng
chê cười ư?
- Kỳ thật cũng không cần thử nghiệm, Xem huyết thống của hắn…. Kết quả không
phải đã rõ ràng rồi sao?
- Không phải sao? Thể diện của gia tộc đều bị hắn làm mất sạch rồi!
- Thất đệ, hắn xứng đáng với gia tộc sao? Mau tống khứ mẹ con hắn đi cho rồi!
-Truyền lệnh!
…………
Dịch Vân lạnh nhạt cười, đặt tay lên tinh thể.
Thoáng chốc, quầng sáng trắng phát ra ánh sáng giống như ánh mặt trời, vô cùng
chói mắt, không ai dám nhìn thẳng vào giữa sân. Sau khoảng mười lần hít thở,
ánh sáng dần dần ảm đạm, rồi hồi phục trở lại thành vầng sáng như bình thường,
chỉ là trên vầng sáng dường như xuất hiện hoa văn màu vàng, từng vòng từng
vòng lưu chuyển.
Hội trường trắc thí thoáng chốc im phăng phắc, mỗi người ở đây chứng kiến cảnh
tượng kỳ dị vừa rồi, ai cũng kinh ngạc không nói nên lời, lúc này một thanh âm
hơi run rẩy phát ra từ miệng lão già ở giữa hội trường:
- Thiên…Thiên phẩm…tinh thần lực là thiên phẩm!
- Oa…..!
Vô số tiếng than kinh hãi từ bốn phương tám hướng vang lên, toàn bộ hội trường
nhất thời nhốn nháo hỗn loạn, thật lâu cũng chưa yên tĩnh lại.