Người đăng: thaisangdb0808
Ánh trăng vằng vặc chiếu sáng, lúc này bầu trời đầy sao, khắp Đa Ni Tạp thành
không ngừng truyền ra tiếng cười khoái trá của những kẻ ăn chơi, cuộc vui ban
đêm vừa mới bắt đầu.
Ngược lại với khung cảnh đó, tại một hẻm nhỏ tối tăm trong Đa Ni Tạp thành,
lúc này có một thiếu niên cô độc đang ngồi trên mặt đất hết sức dơ bẩn lưng
dựa vào tường, ngơ ngác nhìn về phía đường phố phồn hoa náo nhiệt cách đó
không xa.
- Lão Đại, đây là kế hoạch của ngươi sao?
Thiếu niên bất đắc dĩ thì thào lẩm bẩm.
Vốn kế hoạch hôm đó của Môn La chính là muốn Dịch Vân đi trắc thí (kiểm tra
thí nghiệm) ở sơ cấp ma võ học viện, sau đó tiến vào học viện để học tập kiến
thức cơ bản của ma pháp, tìm hiểu nguyên nhân vì sao hắn tu luyện ma pháp trì
trệ không có tiến bộ.
Lúc đó Môn La nói như vầy:
- Ông ngoại ngươi Phổ Tu Tư đã từng nói, hàng năm trên đại lục đều có sơ cấp
ma võ học viện tuyển trẻ con mười tuổi trở lên tiến vào học viện học tập, chỉ
cần thông qua trắc thí về thiên phú trước khi nhập học là được. Pháp môn tu
luyện ma pháp mà ta đã dạy ngươi tuyệt đối không có vấn đề, cũng công pháp ấy
đã từng huấn luyện ra mấy vị cửu tinh Pháp Tôn của gia tộc. Nhưng không nghĩ
ra vì sao ngươi ngay cả một cái ma pháp đơn giản cũng không thể xuất ra hoàn
chỉnh được, cho nên ngươi vào ma pháp học viện tìm đáp án đi thôi!
Chỗ rừng núi mà bọn họ sống thật ra rất gần Đa Ni Tạp thành, cho nên hai người
lập tức lên đường ngay hôm đó, chỉ mất ba ngày đã tới thành thị lớn nhất trong
chu vi mấy trăm dặm này- Đa Ni Tạp thành.
Kế hoạch của Môn La có lẽ thật sự có thể thành, chẳng qua hắn quên mất một
điểm nho nhỏ: trên người Dịch Vân không có tiền, ngay cả một đồng tệ cũng
không….
Lúc Dịch Vân rời khỏi Yêu Đạt trấn, trong nhà đã bị bọn áo đen lục soát một
phen, tuy rằng mục đích của bọn chúng là tìm Hoả Phách Tinh Thạch, nhưng đương
nhiên cũng không thể thấy các vật phẩm đáng giá mà không thuận tay lấy đi. Cho
nên hiện tại trên người hắn không có gì đáng giá có thể bán được cả.
Nếu như hắn muốn bán chính bản thân mình để lấy tiền, cho là đáng giá một đồng
tệ, như vậy lúc này toàn thân hắn từ trên xuống dưới cũng chỉ trị giá đúng một
đồng tệ mà thôi, đương nhiên, Môn La có thể coi là quà khuyến mãi tặng kèm!
Mỗi một người khi muốn đi qua cửa Đa Ni Tạp thành để vào trong, ít nhất phải
nộp một ngân tệ phí vào cửa, vì thế suýt chút nữa hắn đã không được vào thành.
Nếu không phải thủ vệ cửa thành thấy hắn còn là một đứa con nít, mắt nhắm mắt
mở cho hắn qua miễn phí, thì lúc này hắn chỉ có thể tiếp tục lang thang ngoài
cửa thành mà thôi!
Thật vất vả đi vào bên trong thành hỏi thăm một lúc, mới phát hiện vận khí của
mình cũng không đến nỗi tồi. Chỉ còn không đầy một tháng nữa sơ cấp ma võ học
viện sẽ tiến hành trắc thí tư cách nhập học, nếu như bỏ lỡ thì đành phải chờ
sang năm sau, có thể nói mình tới cũng vừa đúng lúc.
Chẳng qua niềm vui ấy cũng không kéo dài được bao lâu!
Kế đó Dịch Vân nghe được, nếu muốn tham gia cuộc trắc thí của học viện phải
nộp trước hai mươi kim tệ làm lệ phí….
Trên Khung Võ đại lục, một kim tệ có thể đủ cho một gia đình bình thường tiêu
xài thoải mái trong một tháng, với tiêu chuẩn như vậy, học viện thu phí trắc
thí cũng không phải là quá đắt, tối thiểu gia đình bình thường chỉ cần dành
dụm hai năm là có thể trả hết được rồi.
Nhưng hiện tại chuyện này đối với Dịch Vân đúng là một bài toán khó! Lúc này
cho dù là một cái bánh mì đen hắn cũng không thể mua nổi, làm sao có thể kiếm
ra hai mươi kim tệ để nộp phí báo danh đây?
Môn La cũng có chút bất đắc dĩ:
- Ai! Đây thật là do ta tính sai, ta căn bản không nghĩ tới cái gọi là "
tiền"! Trước kia ta chỉ cần ngoắc tay một cái, lập tức sẽ có một phú hộ tự
động mang tới một đống kim tệ tới nhét vào người ta, nếu như ta từ chối là ta
có lỗi, vì vậy nên ta chưa bao giờ thiếu thốn tiền bạc! Không ngờ lúc này
chúng ta lại vì vài chục kim tệ mà đau đầu, đây không lẽ là báo ứng hay sao?
Ai…..!
Dịch Vân lại tiếp tục đau đầu, kế hoạch của lão Đại này luôn luôn có đầu không
đuôi, làm cho bọn hắn phải lâm vào cục diện xấu hổ như vậy, hắn bèn nói:
- Hay là ta đi tìm lò rèn chế luyện ra vài món binh khí bán đi lấy tiền, còn
nếu tiếp tục như vậy, không cần tới một tháng ta đã chết đói mất rồi…
Mới nói tới đây bụng hắn đã sôi lên ùng ục, cả ngày nay hắn chưa được ăn cơm.
- Với trình độ luyện khí bây giờ của ngươi, có năng lực luyện chế ra binh khí
thật tốt hay sao?
Hừ một tiếng, Môn La cười nhạo nói:
- Từ đây đến lúc đó còn không đầy một tháng, tối đa ngươi chỉ có thể luyện ra
mười món binh khí có phẩm chất bình thường, tuyệt đối không thể nào kiếm được
hai mươi kim tệ…. Trừ phi ngươi dùng Hoả Phách Tinh Thạch để chế luyện binh
khí, lúc đó chỉ cần bán một món là đủ dùng rồi!
- Hoả Phách Tinh Thạch… Tuyệt đối không được!
Dịch Vân nghe vậy lập tức đứng dậy, không chút nghĩ ngợi đáp ngay.
Mặc dù đã qua một năm rưỡi, nhưng Dịch Vân vẫn còn nhớ rất rõ ràng, lúc trước
gia tộc chính là vì Hoả Phách Tinh Thạch này mới bị hoạ diệt môn, hắn vì thế
mà mang tội nặng, lúc này sao dám lấy Hoả Phách Tinh Thạch ra nữa!
- Nếu vậy chờ ngươi tìm đủ tiền nộp trắc thí và tiền học phí, sang năm chúng
ta sẽ đến!
Dịch Vân lại lắc đầu nói:
- Ta không thể lãng phí thời gian một năm! Huyết cừu của gia tộc, Hán Khắc
giờ đang ở nơi đâu, ta phải nhanh chóng tăng cường thực lực mới có thể làm
được những chuyện này… Không cần biết như thế nào, năm nay ta nhất định phải
tiến vào học viện mới được!
- Hắc hắc hắc!
Phản ứng của Dịch Vân đã sớm nằm trong dự liệu của hắn, Môn La tà tà cười nói:
- Không ngờ tâm ý của ngươi lại kiên quyết như thế, lão Đại ta bị ngươi làm
cho cảm động, vì thế ta lại nghĩ ra cho ngươi một kế hoạch hoàn toàn mới!
- Là gì vậy?
Thấy Môn La nghĩ ra biện pháp nhanh như vậy, Dịch Vân trong lòng giật mình,
lão Đại này tuy rằng bình thường không làm được gì nhiều, nhưng đến những lúc
nguy cấp cũng có chút khả năng!
Môn La cười hắc hắc nói:
- Chính là đi mượn tiền!
Trên bầu trời đêm, vầng trăng đã treo cao, lúc này nhà nhà đều đã tắt đèn đi
ngủ, trong Đa Ni Tạp thành là một mảng tối đen và tĩnh lặng.
Ở một trang viên của một gia đình giàu có ở phía Đông thành, có ba bốn tốp
lính thủ thành gác đêm đang đi đi lại lại, một bóng đen với tốc độ cực nhanh
tiến về phía góc chết của bọn thủ vệ, nhanh chóng từ ngoài nhảy vào bên trong
tường, nhưng lại không có tên thủ vệ nào có thể phát hiện được.
Bóng đen vừa rơi xuống đất lập tức nhảy vào trong trang viên tìm nơi kín đáo
ẩn nấp, tất cả động tác như nước chảy mây trôi, trong đêm vẽ ra một đường cong
thật là hoàn mỹ.
Dịch Vân vừa thoáng nghe tiếng gió, lập tức tránh khỏi ánh mắt tra xét của một
tên thủ vệ gần đó, trốn vào dưới một mái hiên của một dãy nhà trong trang
viên. Sau khi cẩn thận đánh giá hoàn cảnh chung quanh, xác định thật an toàn
mới thở phào một hơi.
- Ha ha ha, tiểu tử này học vài năm công phu quả nhiên không phải là vô ích,
nhìn thân thủ nãy giờ của ngươi, rất có thiên phú đi ăn trộm a!
Tiếng cười trêu ghẹo của Môn La vang lên trong đầu.
- Lão Đại, đây là phương pháp của ngươi sao? Ngươi luôn miệng nói là "tìm
người mượn tiền", nhưng tại sao ta ngày càng cảm thấy không đúng một chút nào
a….
Dịch Vân bị Môn La dùng lời nói gạt đến mức này rồi, cho dù hắn ngu đến cỡ nào
cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
- Đương nhiên chỉ đơn giản là đi mượn tiền!
Môn La nhấn mạnh hai chữ " mượn tiền":
- Ngươi nghĩ xem, nếu ngươi không dùng phương pháp này để kiếm tiền, ngươi
còn có khả năng khác có thể kiếm đủ kim tệ hay sao? Ngày sau đến lúc ngươi
bước vào hàng ngũ cường giả, muốn không để cho số kim tệ này làm cho phiền
não, sẽ đem trả lại cho chủ cũ không phải là ổn thoả hay sao? Đó gọi là có
mượn có trả, cho nên mới nói là " mượn tiền" a!
Dịch Vân bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Có thể nguỵ biện hợp tình hợp lý được như
vậy, loại công phu mặt dày này hắn thật sự là phóng ngựa cũng không đuổi kịp.
Tuy rằng trong lòng hắn không đồng ý như vậy, nhưng nếu như đã đến nơi này,
đương nhiên cũng không thể tay không mà về như vậy được….
Dịch Vân thầm nghĩ trong lòng:
- Thôi được! lão Đại nói cũng không sai, bây giờ cũng chỉ có phương pháp này,
nếu muốn làm đại sự thì ta không thể câu nệ tiểu tiết!