Người đăng: thaisangdb0808
Khi Dịch Vân và Môn La ra khỏi mật thất nhà tổ, đã là hai ngày sau…..
Nhìn thôn trấn đã trở thành một đống đổ nát hoang tàn ngổn ngang thi thể dân
trong trấn, hắn vận hết toàn lực chạy về nhà mình.
Bọn áo đen kia không chỉ thủ đoạn tàn nhẫn, ngay cả tâm tư cũng thận trọng phi
thường. Sau khi tàn sát Yêu Đạt trấn, chúng không rời đi ngay lập tức mà phân
ra mai phục khắp nơi trong trấn cả một ngày, đề phòng còn có người lọt lưới,
cho đến đêm hôm sau chúng mới an tâm mà rút đi.
Môn La tuy rằng đã cảm ứng được địch nhân rời đi, nhưng muốn cho cẩn thận hơn
nên muốn Dịch Vân phải chờ thêm một ngày nữa mới đi ra. Dù sao, bọn họ cũng
không còn gì để mất, ở trong tình huống sinh tử như vậy cũng không cần phải
vội vã.
- Ông ngoại….
Dịch Vân ôm thân thể lạnh ngắt của Phổ Tu Tư, ngược lại không khóc chút nào
chỉ yên lặng lấy tay chậm rãi vuốt đôi mắt trợn trừng đầy vẻ không cam lòng,
lau sạch vết máu trên mũi miệng của hắn.
Biểu hiện trầm tĩnh của Dịch Vân làm cho Môn La đứng sau lưng hắn hoàn toàn
bất ngờ!
Tất cả nước mắt của hắn trong hai ngày qua đã cạn, hắn sẽ không khóc nữa! Vẻ
không cam lòng đọng lại trong đôi mắt của Phổ Tu Tư cùng nỗi bi phẫn đã khắc
sâu trong tâm khảm Dịch Vân. Nếu như hối hận và đau xót có thể trả được thù
thì có thể giết được bọn áo đen hay sao? Hối tiếc tự trách là vô ích, tâm tư
phải dùng vào chỗ nào có ích mới được!
Siết chặt thêm lần nữa, Dịch Vân nhẹ nhàng nói bên tai Phổ Tu Tư:
- Ông ngoại, người yên tâm! Chỉ cần Dịch Vân còn sống một ngày, chắc chắn sẽ
báo mối huyết cừu hôm nay. Tất cả bọn áo đen hôm trước một người con cũng sẽ
không tha, huyết mạch của gia tộc Tư Đạt Đặc vĩnh biễn sẽ không đoạn tuyệt,
bọn chúng nhất định sẽ phải chết trong tay con cháu Tư Đạt Đặc, cho dù chúng
có trốn ở chân trời góc biển cũng không thể thoát!
Tiếng Dịch Vân lạnh lùng nhưng rõ ràng, như tiếng chuông vang vọng trong trang
viên yên tĩnh bốn bề, thanh âm tuy nhẹ nhàng nhưng trong đó tràn đầy sát khí,
giống như hoa mai nổi bật trên núi tuyết trắng đầy vẻ lạnh lùng, tuy không
nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được khí lạnh bức người, làm cho trong lòng
Môn La thoáng chút run lên….
Không lâu sau, Dịch Vân tìm được xác của cậu mợ gần đó. Hắn đào một cái huyệt
lớn rộng hai thước, sâu ba thước dưới tàng cây bạch dương ngay trong trang
viên nhà mình, đem tất cả mọi người trong nhà chôn chung vào đó.
Nhìn lại ba người đang nằm dưới huyệt, những chuyện trải qua trong hơn hai năm
dậy lên trong lòng hắn. Từ chuyện Phổ Tu Tư không quản ngàn dặm xa xôi mang
hắn về tới nơi này, cậu hắn dụng tâm dạy dỗ nghề luyện khí, mợ thương hắn như
con ruột…
- Nếu không có các người, cũng sẽ không có tiểu Dịch Vân ngày nay! Huyết mạch
của gia tộc tuyệt đối không thể tiêu tan như vậy được, ta nhất định sẽ tìm Hán
Khắc trở về, một lần nữa làm sống lại vinh quang gia tộc Tư Đạt Đặc!
Dịch Vân trầm giọng thề, vừa dứt lời liền bắt đầu lấp đất.
- Dịch Vân, chỉ cần thu xếp một vài món hành lý gọn nhẹ mà thôi, chúng ta cần
phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!
Môn La thấy Dịch Vân đang cố nhét một đống giấy tờ của mẫu thân để lại vào
trong hành lý, nhịn không được liền nói.
Môn La dù không biết chi tiết về bọn áo đen đã tàn sát nơi đây, thế nhưng
chúng do hai tên cường giả lục tinh lãnh đạo, vả lại thủ hạ là một đoàn tam
tinh Chiến Sĩ trở lên, nhất định là thuộc một thế lực rất lớn.
Nếu để bọn chúng biết được còn có Dịch Vân lọt lưới, vậy thì nhất mạch của gia
tộc Tư Đạt Đặc chắc chắn sẽ biến mất trên Khung Võ đại lục không sai!
Dịch Vân chần chừ một hồi, lập tức sắp xếp hành lý một lần nữa, sau khi chỉ
lấy vài thứ quần áo và một chút lương khô, mang bao lên lưng đi ra khỏi phòng
mình.
Đi tới đại sảnh bình thường mọi ngày mọi người hay dùng cơm tán gẫu, đồ đạc
trong đó hơn phân nửa đã bị huỷ hoại, trên vách tường xuất hiện mấy cái lỗ to
tướng, nhìn qua dường như lung lay sắp sập.
Chỉ có cái bàn nhỏ trong góc là vẫn còn nguyên. Đêm đó trước khi mình ra ngoài
dạo chơi, Phổ Tu Tư chính là ngồi bên cạnh bàn này, vừa uống rượu vừa cười nói
với mình….
Lúc này, Dịch Vân thấy trên bàn còn một cái chén nhỏ, chén màu xanh thẫm chính
là của Phổ Tu Tư vẫn hay dùng uống rượu, hắn bước đến cầm lên, rượu bên trong
chén vẫn còn lại tám phần.
Bất giác Dịch Vân nhìn chăm chú vào chén rượu, sau đó ngửa đầu uống một hơi
cạn sạch.
Tư vị trong miệng tràn đầy chua xót, lại có ngọt ngào, trong nháy mắt nhớ tới
những người thân lại có hàng trăm loại tư vị khác kích thích trên đầu lưỡi,
tất cả những tư vị ấy đều cuồn cuộn trong lòng…..
Dịch Vân chậm rãi buông chén rượu rồi xoay người đi thẳng ra ngoài không hề
quay đầu lại.
Môn La ngạc nhiên nhìn Dịch Vân, lại nghe lời của hắn truyền đến:
- Lão Đại, ta nghĩ bây giờ ta đã biết, mùi vị chân chính của rượu là gì rồi…
Nước nắt vẫn cố nén lại tuôn trào trên đôi má Dịch Vân.
- Từ hôm nay trở đi, ta bỏ họ Lam Duy Nhĩ, đổi lại thành Tư Đạt Đặc, Dịch Vân
Tư Đạt Đặc!
Giọng nói lạnh lùng ngập tràn vẻ một đi không trở lại nhẹ nhàng như mây như
khói, bay qua khắp chỗ trong trang viên, bay qua chỗ chôn cất ba người rồi rốt
cục tiêu tan vào không trung, chỉ còn lại bóng thiếu niên vẽ ra một vệt dài,
biến mất ở bên kia sườn núi.