Người đăng: thaisangdb0808
Dịch Vân nhanh chóng đứng lên, nhìn về phía dưới một lần nữa, lúc nay cư dân
trong trấn cơ hồ đã chết sạch, bọn áo đen bắt đầu tập trung vào trong, dường
như đang lùng sục tất cả những nơi có thể lẩn trốn.
Đối phương đã động đao kiếm như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua một người nào,
dân chúng trong Yêu Đạt trấn cùng với ông ngoại bọn họ chắc là đã bất hạnh cả
rồi! Dịch Vân nhìn thoáng về hướng trang viên nhà mình rồi lập tức quay đầu
chạy về phía nhà tổ, rốt cục đã không thể kiềm chế được nữa, những dòng nước
mắt đã tuôn trào trên khuôn mặt trẻ thơ.
- Ông ngoại của ngươi bây giờ còn chưa có việc gì, đang nói chuyện với thủ
lãnh của bọn áo đen. Ngươi hãy nhắm mắt lại, ta đem ý niệm mà ta cảm nhận được
chuyển hoá thành hình ảnh trong đầu cho ngươi biết!
Vừa tiến vào đến mật thất trong nhà tổ, Môn La liền nhắm hai mắt lại, ngậm
miệng không nói, dùng ý niệm cảm nhận tình hình của Yêu Đạt trấn và tung tích
của Phổ Tu Tư vừa mới bị bắt rồi nói với Dịch Vân.
Dịch Vân lúc này nước mắt trên mặt vẫn còn đang ướt đẫm, máu mũi lại chảy ra
không ngừng, hắn không để ý tới những chuyện này, lập tức nhắm nghiền hai mắt
làm theo lời Môn La.
- Bởi vì ta lúc này đang ở trạng thái linh thể, chuyện đem ý niệm chuyển hoá
thành hình ảnh trong đầu của ngươi hết sức khó khăn, cho nên chỉ có thể cho
ngươi thấy hình ảnh mơ hồ mà thôi!
Vừa dứt lời, bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một cảnh tượng mơ hồ dường như là
trang viên nhà mình, trước trang viên có khoảng trăm tên áo đen đang vây quanh
một người, tất cả người đều không thể thấy rõ mặt, nhưng hắn có thể khẳng định
người đang bị bao vây chính là ông ngoại Phổ Tu Tư.
- Các ngươi rốt cục là ai, vì sao lại đuổi tận giết tuyệt Yêu Đạt trấn chúng
ta?
Người ấy nổi giận kêu lên, trong thanh âm tràn ngập đau thương và phẫn nộ.
Vừa nghe tiếng, Dịch Vân lập tức khẳng định người đó thật sự là ông ngoại Phổ
Tu Tư không còn nghi ngờ gì nữa!
- Lão khốn này, đây chỉ có thể trách ngươi! Ai bảo ngươi lại có được vật phẩm
vượt qua năng lực của chính mình, người nếu không tự biết mình, chỉ có thể
mang đến tai hoạ cho bản thân mà thôi!
Tên thủ lãnh của bọn áo đen cười rộ.
- Ngươi nói chính là món thứ thần khí kia hay sao?
Phổ Tu Tư hốt nhiên đại ngộ!
- Chính là vì thanh đao ấy… Không ngờ lại làm cho hai vợ chồng đứa con ta
phải chết…
Phổ Tu Tư giận quá hoá cười, cười xong lại khóc, giận dữ quát:
- Muốn lấy bảo đao thì tới đây mà lấy! Trước khi ta chết nhất định phải lôi
theo vài tên!
Nghe rằng cậu mợ mình đã chết, Dịch Vân lúc này cũng tuôn trào nước mắt theo
Phổ Tu Tư, lại nghe Môn La hối hận thấp giọng mắng:
- Chết tiệt! Quả thật như ta vừa nói…
Tên áo đen liếc nhìn Phổ Tu Tư ra vẻ khinh thường, chỉ chậm rãi ngoắc ngoắc
đồng bọn ở phía sau, cười nói:
- Mang ra đây!
Thanh âm vừa vang lên, một gã áo đen cười xảo quyệt, một tay dắt theo một đứa
trẻ bất tỉnh nhân sự bước ra.
- Hán Khắc!
Phổ Tu Tư và Dịch Vân đồng thời sợ hãi kêu lên.
- Lão khốn này, ngươi lúc này chịu nghe điều kiện của ta hay chưa?
Tên thủ lãnh áo đen vẫn ung dung.
- Ngươi chịu tha mạng cho cháu ta chứ?
Phổ Tu Tư trong nháy mắt dường như già đi mười tuổi, trong giọng nói lại mang
một vẻ khẩn cầu.
- Hắc hắc hắc, đúng là cháu ngươi không sai! Chúng ta căn bản không ngờ đứa
trẻ chưa đến mười tuổi này lại đạt tới cảnh giới nhất tinh Chiến Sĩ, cho nên
rất nhiều người của ta đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể bắt sống được
nó mà không làm nó bị thương!
Nếu ngươi khẳng định hoàn toàn phối hợp với chúng ta, trả lời ta vài vấn đề,
ta có thể cam đoan với ngươi, không chỉ là cháu của ngươi mà thôi, chỉ cần là
con nít trong trấn dưới mười tuổi, chúng ta sẽ tha mạng!
Tên thủ lãnh áo đen thề một cách quả quyết.
- Thật sao?
- Thật chứ! Hơn nữa ngươi cũng không thể lựa chọn!
-….Điều kiện của ngươi…Nói đi!
- Trước hết ngươi hãy ném thứ thần khí qua đây!
Tên thủ lãnh áo đen nói với một giọng không cho phép cưỡng lại.
Phổ Tu Tư không chút do dự đem bảo đao ném qua, tên thủ lãnh áo đen giơ tay ra
đón lấy, bảo đao có cái tên đẹp đẽ là thứ thần khí này đã rơi vào tay hắn.
Hắn giơ thanh đao ra trước mắt mình, quan sát tỉ mỉ từ mũi đao đến chuôi đao,
sau một lát lớn tiếng cười nói:
- Quả nhiên đúng vậy! Là Hoả Phách Tinh Thạch, đao này là dùng Hoả Phách Tinh
Thạch mà luyện chế ra!
Lời của tên thủ lãnh áo đen vừa thốt ra, Phổ Tu Tư vẻ mặt ngơ ngác, thế nhưng
sắc mặt của Dịch Vân và Môn La trong mật thất lại đột nhiên biến đổi, thân thể
chấn động kịch liệt!
Tên thủ lãnh áo đen tuỳ tiện ném thanh đao xuống đất, keng một tiếng, bảo đao
cứ như vậy mà cắm trên tảng đá, ngập sâu tới ba phân.
- Ta đối với món ma pháp binh khí không thể dung nhập Hoả thuộc tính này
không có chút hứng thú nào! Ta chỉ muốn biết Hoả Phách Tinh Thạch mà ngươi
luyện chế đâu rồi?
- Hoả Phách Tinh Thạch? Ngươi muốn nói khối quặng màu đỏ kia hay sao?
Phổ Tu Tư thấy đối phương không để ý tới thứ thần khí, lại cố ý truy hỏi xuất
xứ của khối quặng kỳ lạ kia liền cảm thấy mười phần khó hiểu.
- Khối quặng màu đỏ… Đúng! Nó chính là Hoả Phách Tinh Thạch! Ngươi chỉ cần
giao ra đây, lời hứa khi nãy ta nhất định sẽ không quên!
Tên thủ lãnh áo đen từ đầu tới giờ giọng nói đầy vẻ lạnh lùng, nhưng đến lúc
này lại có chút vội vã.
Phổ Tu Tư ngập ngừng một hồi rồi mới đưa tay vào ngực lấy ra một khối quặng
chỉ lớn bằng nửa nắm tay, đúng là Hoả Phách Tinh Thạch mà Dịch Vân đưa cho
hắn.
Lúc trước Dịch Vân đưa cho Phổ Tu Tư là một khối quặng to chừng nắm tay, nhưng
trong thời gian vừa qua, cha con Phổ Tu Tư liên tục dùng nó để luyện khí, sau
khi thất bại hơn mười lần mới có thể luyện ra được một món ma binh tam phẩm sơ
giai, nhưng khối Hoả Phách Tinh Thạch này cũng vì vậy mà tiêu hao hơn phân
nửa.
- Cầm lấy!
Tên thủ lãnh áo đen không đợi Phổ Tu Tư đưa cho hắn, chớp lên một cái đã đến
sát Phổ Tu Tư, thuận tay chụp lấy Hoả Phách Tinh Thạch rồi trở về chỗ cũ, tốc
độ cực nhanh khiến cho Phổ Tu Tư không kịp có phản ứng gì.
- Hắc hắc hắc, đúng là Hoả Phách Tinh Thạch! Cũng không uổng công ta gây
chiến lần này!
Tên thủ lãnh áo đen cầm chặt khối quặng, trong mắt bắn ra một tia cuồng nhiệt,
cười to.
Phổ Tu Tư vẻ mặt tái xanh, buồn rầu nói:
- Vật này đã đưa cho ngươi, hãy buông tha cháu ta và những đứa trẻ khác đi
thôi!
Đối phương không lên tiếng trả lời, một luồng đấu khí màu xanh da trời từ trên
tay hắn toả ra, bàn tay hắn đưa về phía Phổ Tu Tư, động tác nhìn thấy thong
thả nhưng thật ra nhanh như điện chớp. Phổ Tu Tư kinh hãi vừa muốn lui về phía
sau, chân vừa giở lên thì bàn tay của đối phương cũng đã chụp vào vai hắn, bắt
hắn đứng yên tại chỗ, rốt cục không thể động đậy.
Dịch Vân a lên một tiếng, thấy Phổ Tu Tư bị đối phương một tay bắt được nhưng
lại không có chút cơ hội phản kích, lo lắng không thôi, lại nghe Môn La thở
dài:
- Là lục tinh Võ Cuồng! Thực lực kém quá xa, ông ngoại ngươi hoàn toàn không
có cơ hội!
Phổ Tu Tư lúc này tâm đã nguội lạnh như tro tàn! Đối phương tuỳ tiện cũng có
thể chộp lấy vai hắn, hắn muốn động đậy một chút cũng không được, thực lực hai
bên chênh lệch quá lớn, hắn có muốn chống lại cũng vô ích.
- Ngươi muốn bội ước sao? Vậy lấy cái mạng già của ta đi thôi! Chỉ cần ngươi
có thể tha cho cháu của ta…
- Yên tâm!
Tên thủ lãnh áo đen cắt đứt lời khẩn cầu của Phổ Tu Tư, cuồng nhiệt nói:
- Ta đã đáp ứng tự nhiên sẽ làm, bây giờ ngươi nói cho ta biết, khối Hoả
Phách Tinh Thạch này từ đâu mà ngươi có được?
Phổ Tu Tư sửng sốt, đôi mắt đảo một cái, lập tức đáp:
- Là tìm được ở khe suối trong trấn!
- Ngươi cho rằng ta là người không hiểu biết hay sao? Hoả Phách Tinh Thạch
sao lại ở khe suối?
Tên thủ lãnh áo đen trong mắt loé lên nét lạnh lùng, bàn tay tăng thêm lực
đạo.
- Rắc!
Tiếng xương vỡ vang lên, Phổ Tu Tư thần sắc tái nhợt, mồ hôi trên trán chảy
xuống ròng ròng, hắn cố nén đau nhức nói:
- Nếu ta muốn gạt ngươi thì sẽ tìm một cớ hợp lý nào khác, sẽ không nói lý do
mà ngay chính mình cũng không thể tin được… Ta nói như vậy là vì quả thật là
phát hiện ngoài khe suối!
- Sao?
Tên thủ lãnh áo đen vẫn không hoàn toàn tin tưởng, nhưng bàn tay đã thả lỏng
một chút.