Người đăng: HắcKê
Dịch Vân thản nhiên nói.
Môn La nghe vậy lập tức ngẩn người ra!
Môn La thúc giục, hắn muốn lập tức xác nhận cho rõ.
Dịch Vân tuy không hiểu nhưng vẫn làm theo.
Từ trong trạng thái tu luyện tỉnh táo lại, Dịch Vân chỉ cảm thấy tinh thần
sảng khoái, tựa hồ lỗ chân lông toàn thân đều nở rộng, có một loại cảm giác lạ
thường không thể diễn tả bằng lời, nỗi mệt nhọc sau một đêm không ngủ đã biến
mất không thấy tăm hơi. - Ngươi bây giờ còn có thể thấy Hoả nguyên tố hay
không?
Dịch Vân mở hai mắt, chỉ thấy số đốm sáng đỏ bay lượn đầy trời còn nhiều hơn
cả ngày hôm qua, dày đặc như một cơn mưa lớn. Hắn muốn đùa giỡn một chút liền
đưa tay ra, đã thấy vô số đốm đỏ bám đầy cả tay mình, tuy rằng không có dung
nhập vào trong cơ thể, nhưng cũng truyền đến một cảm giác vô cùng ấm áp.
Dịch Vân chưa từng gặp qua cảnh tượng kỳ diệu như thế này, vui vẻ cười nói:
Đương nhiên là thấy rồi! Đầy khắp cả đất trời, giống như ở dưới cơn mưa
vậy, thật là thú vị!
Đầy khắp cả đất trời?
Môn La mười phần khiếp sợ.
Cho dù là bằng vào tu vi Tinh Vực của hắn, nhiều nhất cũng chỉ có thể cảm ứng
được nguyên tố tồn tại, nếu nói muốn lấy mắt thường mà thấy được thiên địa
nguyên tố….
Trong ấn tượng của hắn chỉ có đám ma pháp sư thật là cao cấp mới có thể đủ sức
thấy được, nhưng tinh thần lực của Dịch Vân lại có thể làm cho hắn thấy được
nguyên tố tồn tại. Đây là…..
Dịch Vân cảm thấy Môn La tâm sự nặng nề, nghĩ rằng việc tu luyện của mình đã
gặp phải vấn đề gì, không khỏi trở nên lo lắng.
Môn La trầm ngâm một hồi, bình thản nói:
Dịch Vân nghe xong chỉ cảm thấy toàn thân như máu nóng sôi trào, kích động đến
mức hơi có chút không thể tự chủ.
Dịch Vân rất là hưng phấn hỏi tới.
Môn La nói với một vẻ tự tin vô cùng mạnh mẽ.
Dịch Vân thiên phú tuy không tệ, nhưng cũng không đến mức có thể làm cho người
ta cam đoan nhất định đạt tới cấp bậc thất tinh Võ Tước. Thật ra lục tinh và
thất tinh là một khoảng cách rất xa xôi, trong lịch sử của đại lục, có nhiều
người thiên phú tuyệt cao cả đời cũng không thể đột phá cấp bậc lục tinh Võ
Cuồng, phụ thân Dịch Vân chính là như vậy! Đây cũng không chỉ yêu cầu thiên
phú, yêu cầu ngộ tính, mà còn chú trọng cơ duyên, nhưng nếu có một vị sư phụ
thực lực cường đại dạy dỗ cho thì khác hẳn!
Môn La tuy rằng không còn thân thể, nhưng sự lĩnh ngộ và kiến thức về đấu khí
trong đầu hắn, có thể nói là có một không hai trên toàn Khung Võ đại lục, hắn
không chỉ là vị sư phụ giỏi mà thôi, còn là một người gần như không thể nào
tồn tại trên đời!
Dịch Vân rất hiểu cơ hội như vầy chỉ có duy nhất một lần này thôi, cả đời có
thể nói là một may mắn hiếm có, hắn nhất định phải nắm cho thật chắc!
Môn La nói với giọng lạnh lẽo khác thường.
Dịch Vân mặc dù biết là kỳ quái nhưng cũng không hỏi nhiều, bản thân lại lên
giường ngồi tiếp tục tu luyện, hai người một già một trẻ, cứ như vậy mà đắm
chìm trong thế giới riêng của mình.
Khi Dịch Vân tỉnh lại từ trong tu luyện, đã đến giờ ăn cơm tối.
Ba Đức Lợi vừa gặp Dịch Vân ở bàn ăn đã kêu lên.
Dịch Vân gãi đầu cười nói:
Phổ Tu Tư có chút kinh ngạc:
Dịch Vân ăn hết chén này đến chén khác, một dĩa thịt nướng, hai dĩa rau xanh
đã bị hắn nhanh chóng quét sạch, không biết có phải nguyên nhân là do tu luyện
hay không, hay là do tâm tình hắn đang vô cùng tốt đẹp, lượng cơm mà hắn ăn
nhiều gấp mấy lần bình thường, ngược lại đã làm những người cùng ăn sợ hãi.
Mợ hắn liến thoắng nói.
Dịch Vân quét sạch đồ ăn trên bàn, ra vẻ như một người vừa đẫy bụng:
Phổ Tu Tư cũng gật gật đầu, vui mừng nói:
Tiểu Hán Khắc cũng bắt chước theo:
Vậy Hán Khắc sau khi ăn no cũng muốn tu luyện, sẽ không thua Dịch Vân ca ca
đâu!
Hán Khắc cũng cố lên nha!
Dịch Vân nói xong trở về phòng, thầm kêu Môn La trong đầu.
Không ngờ Môn La nói một câu như vậy, không thèm để ý đến Dịch Vân.
Dịch Vân chỉ cảm thấy Môn La tổ tiên hơi có chút khác thường, cũng không nói
gì nhiều, lại lên giường bắt đầu tu luyện.
Trong phòng cứ tiếp tục yên tĩnh như vậy, cho đến sau khi Dịch Vân chấm dứt tu
luyện, cảm thấy mệt mỏi vừa định nằm xuống ngủ, thanh âm trầm thấp của Môn La
đã xuất hiện trong đầu.
Dịch Vân vội vàng ngồi dậy, hắn nghe thanh âm nghiêm túc của Môn La, biết rằng
có chuyện không đơn giản.
Chỉ nghe Môn La hỏi tiếp:
Dịch Vân ngẩn ra!
Dịch Vân mặc dù thắc mắc không hiểu tại sao Môn La lại hỏi về vấn đề này,
nhưng chưa kịp suy nghĩ cũng phải trả lời, đây chính là khát vọng lớn nhất
trong lòng hắn.
Dịch Vân nhất thời nghẹn lời…..
Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện sau đó, bởi vì chỉ cần làm được như lời hắn nói,
cũng đã vô cùng khó khăn. Trước khi hắn gặp được Môn La, ý tưởng này cũng chỉ
là mơ mộng hão huyền mà thôi, hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sau đó !
Môn La thấy Dịch Vân trầm ngâm không nói, lại hỏi tiếp:
Sau lúc đó, ngươi có trở lại gia tộc của phụ thân ngươi hay không?
Tuyệt đối không!
Dịch Vân nói như đinh đóng cột.
Môn La dường như muốn hỏi cho đến tận cùng.
Dịch Vân đáp một cách quật cường, trong giọng nói biểu lộ ra ý một đi không
trở lại!
Môn La hài lòng cười to, nói:
Dịch Vân kinh hãi đến ngây ngẩn cả người. Hắn không ngờ cũng có thể trở thành
ma pháp sư!