Triển Lãm Hào Phóng


Người đăng: tranvanduy119

"Tiểu tử kích động như vậy làm gì? Ngay cả nước mắt nước mũi cũng chảy đầy ra
rồi kìa, chẳng qua, nên hảo hảo cao hứng một chút thôi, ha ha!" Môn La nói
xong liền ngửa mặt cười rộ lên, Dịch Vân có thể an toàn đi ra khỏi Lạc Nhật
sơn mạch đã làm cho hắn thật nhẹ nhõm thở dài một hơi, một đoạn thời gian này
từ lo lắng đến kinh ngạc, mọi thứ trong khoảnh khắc đã bị hắn vứt bỏ phía sau.

"Tê tê tê " Cầu Cầu cũng hưng phấn leo lên đầu Dịch Vân, nhìn thấy cảnh vật
bát ngát đập vào mắt, nó múa may uốn lượn ở trên đỉnh đầu hắn.

Dịch Vân phóng qua một gò đất, đi đến chỗ có vết bánh xe trên mặt hoàng
thổ(đất vàng, đất bazan), ngồi xổm xuống dò xét một phen, sau đó cười nói:
"Lão Đại, dấu bánh xe cùng vó ngựa này vẫn còn mới, án theo dấu vết lưu lại
thì hẳn là trong ngày hôm nay, chúng ta lúc này đuổi theo, trong vài canh giờ
thì có thể gặp được đoàn người ngựa này rồi."

"Ngươi vội vả tìm đoàn xe này làm gì?" Môn La kỳ quái hỏi.

Dịch Vân cười nói: "Đầu tiên, chúng ta cũng không biết vị trí này là ở chỗ nào
của đế quốc, cho nên muốn tìm người xác định phương vị mới được; Thứ hai là,
ta và Cầu Cầu đã rất lâu rồi không uống qua nước sạch, hiện tại cho dù có
người lấy đao kề cổ ta, ta cũng tuyệt sẽ không uống cái thứ thú huyết tanh hôi
kia."

Vỗ mạnh vào đầu mình một cái, Môn La cười nói: "Bản thân ta là linh thể, không
cần ăn uống, nên cũng quên các ngươi đã uống máu gần hai mươi ngày nay rồi.
Ngươi nói rất đúng, nhanh tìm được đoàn người kia, sau khi ăn uống no say, sẽ
suy nghĩ bước tiếp theo nên đi như thế nào!"

Dịch Vân xác định phương hướng đoàn xe ly khai, lập tức theo dấu bánh xe lưu
lại mà bám theo.

Đồng dạng cũng là vội vàng chạy đi, thế nhưng tâm tình hôm nay lại khác nhau
rất lớn, Dịch Vân quả thực hưng phấn đến độ muốn lập tức hát vang lên. Dọc
theo đường đi lộ trình bằng phẳng, cùng địa hình gồ ghề lởm chởm nguy hiểm
luôn rình rập bên trong Lạc Nhật sơn mạch, khác nhau một trời một vực.

Dịch Vân một mạch chạy đi gần trăm dặm, thấy vết xe ngựa trên mặt đất dần dần
rõ ràng hơn, làm cho mệt nhọc tự nhiên không cánh mà bay, sức lực càng thêm
sung mãn vội tìm dấu vết rồi liền chạy đi.

Mấy canh giờ sau, dịch Vân rốt cuộc nhìn thấy trong đám bụi mù mịt xa xa phía
trước, hơn mười chiếc xe ngựa ẩn hiện ở bên trong đó, hắn kích động hoan hô
một tiếng, không hề do dự gì, nhanh như chớp vọt chạy tới.

Ngạc Đa Đồ nhìn cảnh vật không ngừng vụt qua bên ngoài xe ngựa, trên khuôn mặt
tràn đầy vẻ u sầu. Hắn là chấp sự cao cấp của "Kiệt Nặc Tư" gia tộc, lần này
phụng mệnh ra ngoài làm việc, mà hiệu quả lại kém xa không như mong đợi, hôm
nay đã hết thời hạn một năm đến lúc phải trở về, hắn cũng đành phải cắn răng
trở lại gia tộc phục mệnh.

Nhiệm vụ mà hắn tiếp nhận kỳ thật rất đơn giản, đó là trong vòng một năm, tận
dụng hết khả năng, thu mua tất cả ma hạch và mọi thứ hữu dụng trên thân ma thú
có thể mua được.

Nhiệm vụ như vậy trong tình huống bình thường thì cũng không khó, nhưng là ở
dưới bối cảnh trước mắt lại rất không dễ dàng thực hiện.

Lúc này biên cảnh Kỳ Võ đế quốc đang xảy ra chiến sự, sau mấy tháng đình
chiến, tới tháng này lại bắt đầu đánh trở lại, hơn nữa tình hình chiến đấu so
với mấy lần trước đây cũng mãnh liệt hơn, nghe nói ngay cả quân đoàn tinh nhuệ
của đế quốc là Lôi Hổ quân cũng ăn vài lần phục kích, đã chết hơn trăm người.

Ngay cả quân đội tinh nhuệ đều có tổn thất lớn như vậy, thì không cần phải nói
đến những tướng sĩ quân đội bình thường, tình hình chiến đấu mãnh liệt không
cần bàn cãi gì thêm nữa.

Cũng bởi vì có thể dùng ma hạch để tăng phúc chiến lực và dùng những bộ phận
trên thân ma thú để chế tác vũ khí phòng ngự cho nên những thứ này cũng bắt
đầu nóng lên. Vốn tình hình còn ở trong phạm vi khống chế, chiến sự ở biên
cảnh đế quốc gần như hàng năm đều có, những chiến dịch ác liệt so với năm nay
còn nhiều hơn, nhưng cũng chưa từng ảnh hưởng đến nhu cầu cung cấp ma hạch
bình thường.

Chính là tình huống hiện tại có chút quỷ dị, nghe nói hai đại đế quốc khác là
" Bối Đặc Mông đế quốc " cùng " Bàn Nham công quốc " đang lén lút can thiệp
vào, toàn lực thu mua ma hạch cùng những bộ phận trên thân ma thú của Kỳ Võ đế
quốc, tin đồn này đã bị vương thất đế quốc chú ý đến, đã hạ lệnh cấm lén mua
bán với bọn họ.

"Là muốn mượn hành động này để giảm thấp chiến lực hậu cần trên diện rộng của
Kỳ Võ đế quốc ta sao chứ?" Ngạc Đa Đồ thầm nghĩ.

Thế nhưng vấn đề này cũng không tới phiên hắn quan tâm, càng không tới phiên
hắn quản, việc này duy nhất ảnh hưởng tới hắn chính là tuyên cáo sự thất bại
của nhiệm vụ cả năm nay.

Nghĩ đến hắn mười mấy năm qua, ở trong gia tộc nơm nớp lo sợ, làm việc không
chỉ cầu được, mà là cầu càng tốt nhất, thật vất vả tích lũy dựa vào công lao
mới có thể ngồi trên địa vị cao chấp sự cao cấp, nhưng hôm nay đã làm hỏng đại
sự mà tộc trưởng gia tộc tự thân giao phó......

Gia tộc làm việc chỉ hỏi kết quả, mặc kệ quá trình, hắn đã chuẩn bị tâm lý
rồi, bị trừng phạt giáng cấp là điều tất nhiên, nhưng chỉ sợ một lần giáng cấp
này, sẽ đem hắn vĩnh viễn đá ra khỏi hạch tâm của gia tộc, trở thành tộc nhân
nhị lưu chỉ có thể làm người giúp việc.

"Hơn mười năm khổ tâm luồn cúi lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát! Loại yêu
cầu này, loại mệnh lệnh này, thật sự là khó thực hiện, lòng ta cũng không cam
a!" Ngạc Đa Đồ bất đắc dĩ nói.

Đang lúc sầu tư não ruột, khi đang muốn nhắm mắt tạm nghỉ ngơi, lại nghe một
trận xôn xao bên ngoài xe bỗng nhiên truyền đến.

"A~~~!"

Một nữ tử giật mình thét lên, tâm tình hoảng sợ không nói nên lời.

Ngạc Đa Đồ nghe tiếng thét giật mình! Hắn nhận ra được chủ nhân của đạo thanh
âm này, lập tức xông ra khỏi xe nhìn xem sao.

Xuất hiện ở trước mắt hắn là một màn kỳ cảnh rất quỷ dị. Chỉ thấy hơn ba mươi
tên gia tộc vệ sĩ đều rút đao xuống ngựa, bao vây quanh một kẻ dã nhân làm
người ta á khẩu không nói nên lời.

Người này đầu tóc rối bời dài đến gần thắt lưng, mái tóc trước mặt rủ xuống
tới mũi, cho thấy chưa bao giờ chải chuốt qua, thân hình cao ngất, chợt nhìn
dưới cổ có chút nhô cao, cơ bắp cũng tương đối nở nang, cho thấy là một thanh
niên nam tính. Toàn thân màu tro đen mất tự nhiên, đưa mắt quan sát kỹ, mới
thấy trên người bám một lớp bùn dày đã khô, trên lưng quấn quanh môt con rắn
nhỏ màu lam đậm quái dị, mắt đang quan sát bốn phía, tê tê lè ra cái lưỡi đỏ
tanh tưởi......

Người này trên người không có vũ khí gì, ngoại trừ thân thể có chút cường
tráng ra, thì cũng không có khí tức đấu khí của võ giả, đối với đoàn người bọn
họ mà nói thì không có chút uy hiếp nào cả, hành động của đám vệ sĩ của mình
không giống như đang đối phó với người này…

Chân chính làm kẻ khác kinh ngạc chính là: người này trần truồng lộ thể chạy
đến phía trước chặn đường đại đội mà thần sắc vẻ mặt vẫn như thường, còn mỉm
cười ấm áp, tuyệt không để ý đến việc ở trước mặt mọi người lộ ra hạ thể, thậm
chí là tự hào, làm như là đang làm ra một mỹ sự lớn lao, người này da mặt quá
dày, Ngạc Đa Đồ tự hỏi từ ngày cha sinh mẹ đẻ cho đến nay cũng chưa từng gặp
qua loại người này

.

"Tên này……" Ngạc Đa Đồ trong khoảng thời gian ngắn, cũng nói không nên lời.

Dịch Vân nhìn thấy mọi người, mặc dù chẳng biết những người này vì sao lại
phản ứng thái quá đối với mình như thế, nhưng hắn vẫn bảo trì lễ phép, trước
tiên giải thích mụch đích của mình: "Các vị bằng hữu, mọi người hảo, ta gọi là
Dịch Vân, muốn thỉnh các ngươi bán cho ta một ít thức ăn nước uống, có thể
được chứ?"

Dịch Vân nói xong, liền vươn bàn tay đen như mực của hắn ra, mở tay ra, nắm ở
giữa là ba mai kim tện bám đầy bùn đất. Bạn đang xem tại TruyệnYY -

Nếu nói chỉ muốn có chút nước sạch cùng lương khô thì không cần phải dùng tới
ba mai kim tệ, ngay cả một mai ngân tệ cũng có thể đổi được rất nhiều rồi.
Dịch Vân làm như vậy, một mặt, là vì hắn đã đường đột chặn đoàn xe của người
ta lại, mặt khác, hắn còn muốn hỏi rõ ràng vị trí hiện tại của hắn, cùng với
phương hướng của thành trấn gần nhất.

Đưa nhiều, xem như là lễ vật tạ ơn đối phương, lễ vật nhiều thì người ta cũng
không trách mà!

"Điều này… Ngươi……"

Mọi người vừa nghe gã dã nhân trần truồng lộ thể chạy tới này, làm ra động tác
ngăn lại cả đoàn xe, thế nhưng lại chính là muốn tới mua nước mua thức ăn, tất
cả mọi người đều ngả ngữa tại đương trường, cuối cùng cũng chẳng có ai nói ra
một lời nào.

"…Vị này……" Ngạc Đa Đồ mở miệng trước tiên, thế nhưng chẳng biết nên xưng hô
gã dã nhân mặt dày này như thế nào. "Ngươi hay là trước tiên mặc quần áo vào
rồi nói sau đi, trong này còn có nữ nhân ở đây."

Quần áo?

Dịch Vân nghe vậy ngẩn ngơ một chút, nghĩ không ra lời này của Ngạc Đa Đồ là
có ý tứ gì? Lập tức chú ý tới ánh mắt mọi người còn lại, cúi đầu hướng trên
người chính mình nhìn lên.

"A!" Vừa thấy phía dưới, Dịch Vân liền nhảy dựng lên!

Nhất thời nhớ tới, da thú mặc trên người mình từ lúc tránh né Băng lân báo thì
đã bị tuột khỏi hết rồi… Nói cách khác, trên dọc đường đi này hắn đều để
truồng chạy lông nhông khắp nơi J.

Nghĩ đến vừa rồi người thứ nhất cùng hắn đối mặt, là một vị cô gái trẻ tuổi
cưỡi trên tuấn mã, lúc trước còn chưa rõ, hắn trên người hiện tại tuy rằng có
chút bẩn thỉu, nhưng vẫn xem như là nhân mô nhân dạng(hình dạng con người),
thế nhưng nàng như thế nào vừa nhìn thấy chính mình liền thất thanh kêu to,
giống như đang lánh xa ôn dịch bình thường lập tức trốn ra phía sau đoàn xe,
cuối cùng cũng rõ ràng rồi.

Dịch Vân lập tức đỏ mặt bụm kín nơi riêng tư của chính mình, hiện tại hắn cũng
không phải là tiểu nam hài lúc trước, thân thể đã hoàn toàn phát dục thành một
thanh niên, chỗ cần cường tráng thì nên cường tráng, chỗ cần to thì nên to,
ân, nghĩ đến vừa rồi vậy mà lại ở trước mặt một nữ nhân lạ lẫm hào phóng triễn
lãm hùng phong, mình thật là xấu mặt rồi.

"Lão đại, ngươi như thế nào không có nhắc nhở ta?" Dịch Vân trong lòng rất
buồn bực.

Môn La thật sự cũng không ngờ vậy mà lại phát sinh sự việc thú vị đến mức này,
cười ha ha nói: "Thực sự không trách ta được. Ở Lạc Nhật sơn mạch mấy tháng
nay, ngươi thường xuyên trần truống chạy trối chết như thế này, ta là nhìn mãi
thành thói quen, bởi vậy cũng không chú ý tới trên người ngươi đang không có
mặt quần nha, ha ha ha!"

Dịch Vân liếc mắt nhìn quanh, còn mặt dày nói: "Ta còn muốn mua nhiều quần áo
nữa."


Cấm Huyết Hồng Liên - Chương #100