Mama Của Mary


Người đăng: Nhi_Cherry

Thời tiết gần đây trở nên se lạnh, chút dịu mát mơ màng của thu ùa về. Thay
cho bầu trời đầy nắng là từng mảng mây trắng xốp, và cơn gió cuối hè xót lại.
Thu đến gieo vào lòng người những cảm xúc bâng khuâng khó tả, và là chất xúc
tác cho tình cảm con người.

Nó phơi mình trên sân sưởi nắng, nằm dài sau nhiều tháng ngày rảnh rỗi. Mắt
lim dim chìm vào giấc ngủ. Hiếm khi được rảnh phải nghỉ ngơi cho đáng. Suốt
một tháng nay, nó thật sự rất chăm chỉ, luôn giúp Quân vài việc ở công ty, bởi
vậy mà Mary rất hay giận dỗi nó. Chắc tại nó không giành nhiều thời gian cho
cô bé như lúc trước.

Seny đưa cao bàn tay của mình lên, ngắm nhìn tia nắng xuyên qua kẽ tay, chiếc
lắc nhỏ lại ngân vang, và đóa hồng tỏa sáng rực rỡ. Đôi môi khẽ cất lên một
bài hát không rõ tên, mái tóc xanh như quấn lấy bầu trời, nó lúc này thanh
khiết lạ thường. Vậy mà cũng đã không gặp Sky một tháng, thật không biết anh
ta đang ở đâu, làm gì lúc này. Thời gian gần đây, nó càng suy nghĩ về anh ta
nhiều hơn. Một người bất chợt đến, rồi bất chợt đi, để lại một sợi chỉ đỏ
vương trên cánh hồng.


  • chà lâu rồi mới thấy em gái hát đấy, đang vui sao?_ Kevil ngồi xuống bên
    cạnh nó


  • Do anh đấy chứ, có quan tâm đến em nữa đâu?_ Nó giả bộ làm nũng, quay người
    đi chỗ khác.


  • Chứ không phải em bỏ mặc ông anh già này để bám theo Quân sao?


  • Em đang lao động công ích, góp sức mình cho sự phát triển của nước nhà đấy


Nó kiêu ngạo lên mặt, trò chuyện cùng Kevil

Cô gái nhỏ bé nào đó liên tục đi lạitrong phòng, dường như gạch dưới chân cô
cũng muốn bong ra luôn rồi. Đôi mắt hồng khẽ liếc về phía tờ lịch trên tường,
không kìm được tức giận mà bộc phát.


  • Tên khốn Sky, rõ ràng bảo sẽ về thăm em, vậy mà lặn mất tăm mất tích không
    thèm liên lạc, có giỏi đi luôn đi, khỏi về


  • Thiên Nhi, sao em nóng lòng vậy?_ Lay cười nhẹ


  • Anh nhìn xem, trong khi em ở đây mong anh ấy về từng ngày, thì anh ta lại
    dám bỏ đi ngao du ở cái xó xỉnh nào, vậy chị dâu phải làm sao?


  • Sky lớn rồi, đâu phải trẻ con, chuyện của cậu ta, để cậu ta tự giải quyết
    đi. Mà, em mong có chị dâu vậy sao? Ai thế?


  • Ngoài Seny em không chấp nhận ai làm chị dâu hết, ai dám chia uyên rẽ thúy,
    em chém. Đáng ra em sẽ không làm vậy đâu, nhưng ai bảo Quân dám xen ngang, cứ
    chuẩn bị đi, tối nay em sẽ thủ tiêu cậu ta.


Trên khuôn mặt thiên thần hiện lên một nụ cười thâm độc, cái đầu đen tối kia
không biết còn suy tính điều gì nữa. Lay chỉ biết thở dài bất lực, nói vậy
thôi chứ chưa biết Thiên Nhi có làm nổi gì không.

Màn đêm là thời khắc hoàn hảo cho những con qủy giấu mình, hòa vào trong bóng
tối và biến mất trong màu đen vĩnh hằng.

Tiếng động lạ phát ra từ trong khu vườn, hai bóng đen thoáng ẩn thoáng hiện.
Nụ cười xinh đẹp xảo quyệt hiện rõ trên môi. Một đêm không trăng lặng lẽ, báo
hiệu những bất ngờ sắp đến. Đây là lúc tấm màn của sự thật hé lộ, nên hãy nhìn
cho kĩ.

Thiên Nhi khẽ cựa mình, gai của mấy bông hồng cào xước xác tay cô bé, thật
muốn đem một trận cuồng phong sát phạt hết đám hoa này. Cô gái nhỏ trong bộ đồ
đen từ đầu đến chân, ẩn mình trong bụi hồng khéo léo.


  • Thiên Nhi, tại sao chúng ta lại ở đây?_ Giọng Lay thì thầm


  • Giết người


Lại nữa, Lay thở dài, tiểu thư trói gà chưa chặt lại đòi đi giết người, anh tự
hỏi cô sẽ làm ra mớ hỗn độn nào nữa đây. Gió đêm bắt đầu nổi lên, cuốn theo
vài cánh hoa hồng xanh, một chiếc xe lao về phía biệt thự, trong ánh đèn ngọt
dịu, chiếc xe như muốn xẻ đôi mặt đường.

Nó ngâm mình thoải mái trong bồn tắm ấm áp, thật bất hạnh khi đêm xuống mới có
thể nghỉ ngơi. Sao nó phải làm việc nhỉ? Tiếng nước róc rách chảy, khói từ bồn
tắm lớn bốc lên, kèm theo một mùi hương quyến rũ. Nó chìm dần vào sâu trong
nước, để bọt trắng bao lấy cơ thể. Thật dễ chịu, thật yên bình.

Két...Két...Rầm...Uỳnh....Rầm...Bùm = = xem ra bình yên của nó kết thúc rồi.

Một loạt tiếng động lớn nổ ra, tiến nhốn nháo ồn ào. Thôi kệ, trời có sập cũng
chỉ sập được đến chân nó thôi, để ý làm gì. Bước chân nhỏ bé hốt hoảng chạy về
phía nó, cửa phòng bật mở, Mary lao vào lòng nó, vẻ mặt lo lắng.


  • Mẹ Seny, tiêu rồi.... mau xuống dưới...


  • Chuyện gì vậy?


  • Thì mẹ cứ xuống đi đã


Nó ngó qua cửa sổ, một đám cháy lớn dưới sân, khói bốc lên ngùn ngụt.


  • Mọi người mở lửa trại sao? Tiệc nướng hả?


  • Nướng mẹ ý, nhìn cho kĩ vào.


Nó nheo mắt nhìn vào vật thể đang bốc cháy, một chiếc xe lamborghini xám bạc
đang cháy dữ dội, kế bên đó là một người phụ nữ.Cô ta vận một bộ váy trắng,
trong đêm càng nổi bật, mái tóc vàng xoăn từng lọn, đôi mắt xanh pha lê sáng
rực, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng. Ánh mắt cô ta dừng lại trên cửa sổ, nở nụ
cười với nó, đưa tay lên chào nồng nhiệt. Seny thở dài ngao ngán, theo chân
Mary bước xuống lầu.

Vườn hoa hồng sau một vụ tàn phá thật sự đã trở nên thảm hại. Nó nhìn "xác"
của những bông hoa vương vãi khắp nơi mà trong lòng vô cùng ấm ức. Người phụ
nữ kia vẫn kiêu ngạo mỉm cười với nó, mọi người cũng đã tập trung đông đủ dưới
sân và đứng im như tượng. Nó vặt một cành hoa hồng đưa lên miệng nhai ngấu
nghiến, như thể muốn cảnh cáo.


  • Seny, ăn bậy bạ là sẽ bị đau bụng đấy_ Người phụ nữ lên giọng nhắc nhở


  • Cô còn có thể nói vậy sau khi phá tan vườn hoa của tôi sao Jecssica?


Trong mọi thời đại, chiến tranh chưa phải là đáng sợ nhất, mà cuộc chiến giữa
những người phụ nữ mới là kinh hoàng. Nó bóp nát bông hồng trong tay, vẻ thách
thức bước đến chỗ người phụ nữ kia, trên môi vẽ lên nụ cười bán nguyệt, rồi
lao vào lòng cô ta.


  • Jecssica, tôi nhớ cô lắm đấy, công việc bên Pháp xong rồi sao mà lại về
    đây?


  • Tôi cũng nhớ cô, nhưng tôi về đây để tìm người


  • Người cô muốn tìm có giá trị hơn vườn hoa của tôi sao? Cho dù có chết một
    vạn lần cũng không đền nổi đâu


  • Đừng lo, nếu cô muốn tôi giao người cho cô, làm gì thì tùy


Nó vui vẻ kéo Jecssica vào phòng, trong khi có một vài người vẫn đang ngơ
ngác.

Kevil rót một tách trà nóng, đặt trước mặt Jecssica, cẩn thận quan sát cô.


  • Tôi phải thu sếp công việc ở Pháp để về đây tìm " kẻ đào tẩu" đấy

Jecssica niềm nở cười, ánh mắt khẽ liếc qua người nào đó đang đứng bên cạnh,
mái tóc bạc khẽ rung lên.


  • Mẹ Seny, con đoán mama về đây là để túm con với pa Quân về Pháp đấy_ Mary
    ghé vào tai nó nói khẽ


  • Đúng rồi đấy con gái yêu, mẹ thề sẽ làm thịt kẻ nào dám bắt cóc con của mẹ
    rồi đi không lời từ biệt, kẻ ấy chắc chán sống rồi_ Jecssica cũng tươi cười
    nói, nộ khí tỏa ra khắp nơi.


Mười năm trước sau khi chia tay Seny, Quân bay sang Pháp sinh sống, cốt là để
tiếp quản công ty. Và rồi anh gặp Jecssica, một cô gái...ừm, tính cách chẳng
thua kém nó là bao. Có lẽ anh thật sự bị nó ảnh hưởng. Mặc dù vậy tình cảm anh
dành cho Jecssica là chân thật. Sau khi kết hôn thì Mary chào đời, và khi cô
bé mới lên 3 tuổi anh phải trở về Việt Nam đưa theo cả Mary. Chúa chứng giám
chẳng qua anh muốn cho con về quê cha đất tổ, nhưng không nói với Jecssica.
Nhưng không ngờ rằng anh gặp lại Seny, và biết được những chuyện đã xảy ra với
cô. Vì vậy anh để Mary cho Seny chăm sóc, cuối cùng là ai đó nảy sinh lòng
tham, bắt cóc luôn Mary của anh. Và tất nhiên nếu không có Mary thì vợ anh sẽ
không để anh yên ổn về nước đâu.


  • Lần này tôi đến để đem Mary đi, còn cái tên kia, tôi tặng cô đấy


  • Không được, dù sao Mary cũng gọi tôi một tiếng mẹ, cô không hỏi ý kiến tôi
    thì thật quá đáng


  • Tôi là Mama của nó, tôi có quyền


  • Tôi là mẹ nó tôi cũng có quyền


  • Tôi là vợ của papa nó tôi có quyền...


  • QUÂN, ANH NÓI XEM AI CÓ QUYỀN HẢ?_ Đồng thanh hét


  • Anh không biết...


  • VÔ DỤNG, TÔI TỪ MẶT ANH_ Tiếp tục đồng thanh


Vậy là một trận khẩu chiến diễn ra, cả nhà nháo nhào như cái chợ. Nó ôm một
bụng uất ức bỏ lên lầu. Thật bất công nó thua ngay sau khi bị Jecssica hét vào
mặt " Muốn thì lấy chồng đi rồi tự mà sinh con". Hôn nhân là nấm mồ bi kịch,
nó đâu có dại xuống mồ nằm. Nó vùi đầu vào lòng Haray và Windy phụng phịu.


  • Vậy là tao phải trao trả Mary cho Jecssica, hix, đau lòng quá


  • Mày giữ con người ta lâu vậy cô ấy chưa cho mày vào tên lửa bắn lên mặt
    trăng là may đấy_ Haray xoa đầu an ủi.


  • Hằng Nga tỷ sẽ đá nó về mặt đất ngay_ Windy bình phẩm


Hai cái đứa... người ta đang đau lòng mà còn trêu chọc.

Trong khi nó còn chưa thôi than vãn, thì ngoài kia bóng đen nhỏ bé đang cười
thỏa mãn, rồi nhanh chóng lẩn vào màn đêm.


Cái Đồ Trời Đánh Cô Cứ Đợi Đấy - Chương #99