Chúng Ta Là Người Quen


Người đăng: Nhi_Cherry

Nó vùi mặt vào chăn, tay với sang bên cạnh tìm kiếm, sau đó cuộn chăn lại,
tiếp tục ngủ.

Tiếng ồn ào dưới lầu, tiếng bước chân truyền đến không làm nó tỉnh lại. Ai đó
nhéo má nó, kéo nó ra khỏi chăn, sau đó còn cốc đầu nó một cái. Nó mơ màng mở
mắt, vớ lấy chiếc gối trên đầu, phang tới tấp vào kẻ trước mặt.


  • Đau, cô bị điên hả, mới sáng ra đã đánh người là sao?


  • A là anh sao? tôi còn tưởng tên biến thái quấy rối nào đó?


Sky khẽ cười, biến thái là nó mới đúng, sáng nay tỉnh lại anh thấy mình bị nó
ôm cứng, còn chảy nước dãi ra người anh nữa chứ.


  • Mau dậy đi, chồng và con cô tìm đến tận nơi rồi kìa


  • Chồng? A quên không báo với họ rằng tôi qua đêm bên ngoài rồi


Nó vội vuốt mái tóc rối bù, hất tung chăn chạy xuống lầu. Nhìn dáng vẻ vội vã
của nó, hắn khẽ thấy xót xa, tại sao thì hắn cũng không rõ, cô gái trước mặt,
gần như vậy nhưng không phải của hắn.

Nó bước vội xuống nhà, Quân đang ngồi trên ghế đợi nó, vẻ mặt không hài lòng,
đôi mắt nhìn về nơi xa xăm nào đó, hình như có chút ưu tư, Marry ngồi ngay bên
cạnh, cô bé xinh xắn đang cười với nó trong bộ váy hồng phấn, ánh mắt xanh
rung lên rạng rỡ, lao về phía nó.


  • Mẹ, tìm thấy mẹ rồi, ai cũng lo cho mẹ lắm đấy. Con đã bảo tối qua có bão
    mà, mẹ phải về sớm chứ. Mẹ có biết papa phải đi tìm mẹ cả đêm không hả? Vậy mà
    mẹ qua đêm ở nhà đàn ông, đã thế còn là chú đẹp trai lần trước nữa, mẹ muốn đả
    kích papa sao? Mẹ lớn rồi mà sao cứ hành động nông nổi vậy hả?

Marry bắn một tràng súng liên thanh vào tai nó, không ngừng ca thán. Nó nhăn
mặt, chỉ là đi qua đêm thôi mà, nó đâu còn là trẻ con nữa? Mà đây cũng đâu
phải là lần đầu nó đi đêm? Sky đứng dưới chân cầu thang đưa ánh mắt nhìn nó
đang nói chuyện cùng Marry, lại để ý đến khuôn mặt khó chịu của Quân.


  • Sky, cảm ơn vì đã cho Seny ở nhờ một đêm, tôi phải đưa cô ấy về rồi, tạm
    biệt_ Quân bước đến, kéo nó sát lại gần anh.


  • A, cảm ơn anh nhé, tôi về đây


Nó cúi nhẹ rồi nhanh chóng chạy ra xe, vẫn vui vẻ như vậy. Trong mắt hắn đó là
một gia đình hạnh phúc. Nó sao có thể biết cảm giác trong lòng hắn lúc này,
rút cục là gì?


Kevil đi qua đi lại trước mặt nó, vẻ rất không hài lòng, bên cạnh còn có Haray
đang tia mắt đe dọa. Chưa hết, tại sao ai cũng nhìn nó đầy nguy hiểm vậy? Nó
đã làm gì nên tội cơ chứ?


  • Seny, mày nên thành thật khai báo, đêm qua mày đi đâu?_ Windy vung chiếc
    roi da trong tay, cái này... có phải làm hơi quá rồi không?


  • Đêm qua mẹ cháu đến nhà chú đẹp trai ngủ nhờ đấy ạ


  • Marry con muốn giết mẹ phải không?


  • Mẹ, thật ra con thích chú ấy, mẹ nhường chú ấy cho con đi, con nghĩ kĩ rồi,
    chờ con lớn con sẽ kết hôn với chú ấy, chẳng phải papa nói giới tính còn không
    quan trọng thì quan trọng tuổi tác làm gì sao?


  • Quân, sao anh cứ dậy hư con bé thế


  • Em nghĩ rằng mình không có phần sao?


  • Anh là đồ vô trách nhiệm


  • Em suốt ngày ôm con bé khư khư, anh làm sao dạy bảo nó đây?


  • Vậy là anh đổ lỗi cho em sao?


...


  • Câm hết cho tao. Tao không ở đây để nghe hai vợ chồng mày cãi nhau._ Windy
    quật chiếc roi trên tay xuống đất.


  • Được rồi chẳng qua tao ngủ tại nhà một người bạn, ờ tên gì ấy nhỉ? Quân,
    anh còn nhớ tên cậu ấy không?


  • Quên rồi


  • Anh ấy nói quên rồi...


  • =_= ... Mày cút về phòng đi.


Nó lết xác về phòng, tiếp tục nằm trên giường nhìn trần nhà. Mọi người thật kì
lạ, dạo này quản nó rất chặt cứ như sợ phải gả con gái mới lớn vậy, bọn họ
luôn bận công việc riêng của mình, nó vẫn luôn mải chơi nên chẳng màng quan
tâm. Phải chăng cuộc sống không còn điều gì vướng bận, không thù hận, không
tội lỗi, không ám ảnh, và không quá khứ? Trước kia nó còn chạy đến Bar giúp
Rin hay cai quản tổ chức. Từ khi Quân về nước, có Mary nó biến thành một người
mẹ lười biếng nhu mì rồi chăng?


  • Seny, có muốn đi shopping không? Hôm nay tụi này sẽ dành cho mày cả ngày,
    chúng ta cùng chơi cho đã_ Tiếng Haray và Windy ngoài cửa


  • Shopping? ý này được đấy


Nó nhảy rụp xuống giường, rất vui vẻ nhận lời.


Vị ngọt mát của kem tan trên đầu lưỡi, nó rất khoái chí cầm que kem tiến về
phía mọi người.

" Em đã tìm ra tôi chưa? "

" Tôi vẫn luôn ở bên cạnh em, đợi một ngày em nhận ra tôi"

Mái tóc đỏ tuyệt đẹp bay trong gió, dáng người cao lớn, và đôi mắt màu huyết
mĩ lệ. Nụ cười ấm áp của nắng luôn nhìn về phía nó đầy yêu thương. Là người
đó, là anh ấy. Bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt nó, không phải là mơ,
cuối cùng tôi cũng có thể gặp anh, tôi nhất định không để anh biến mất nữa.
Đừng biến mất trước khi tôi tìm ra anh.

Nó vội vã chạy, cả người lao về phía trước, đưa tay với lấy người trước mắt
đang hòa vào trong nắng, người đó, rất quen thuộc, mảnh ghép còn thiếu của
tôi.


  • A này cô không sao chứ? Seny cô cũng ở đây sao?

Nó ngã vào người trước mặt, vội túm lấy người đó rồi ngước lên nhìn, vẻ bất
ngờ.


  • Sky, là anh? Vậy anh ấy đâu?

Nó dằng khỏi hắn dáo dác tìm kiếm, anh ta đâu, nó cứ ngỡ có thể gặp được anh
ta. Seny đưa mắt nhìn Sky một lượt, hắn cũng có chút giống với người trong
giấc mơ của nó, biết đâu chỉ là trùng hợp. Nó thở dài không nén nổi thất vọng.
Chắc do nhìn nhầm, có lẽ cả đời này nó cũng không thể gặp được chàng trai đó.


  • Trùng hợp thật, tôi đến mua vài thứ đồ


  • Đúng thế, vậy anh cứ tiếp tục đi, bạn tôi còn đang đợi_ Nó cười giả lả, chỉ
    cho hắn thấy bạn mình rồi chạy biến.


  • Bạn? Đều là người quen cả sao?


  • Seny, anh nghe Quân nói tối qua em ngủ tại nhà Sky_ Kevil chắn trước mặt nó


  • Đúng vậy


  • Em tốt nhất nên tránh xa cậu ta ra


  • Tại sao?


  • Vì hắn là một tên sở khanh, đào hoa bay bướm, có hàng ngàn cô gái nguyện
    chết vì hắn, nhìn cái mặt yêu nghiệt là biết hắn đã hại đời rất nhiều cô gái
    rồi. Với những tên lăng nhăng như vậy, cô nên tránh đi thì hơn_ Rany không
    ngại chỉ bảo


  • Chưa hết, nghe nói còn mắc bệnh hiểm nghèo khó chữa, rõ ràng là do ăn chơi
    trác táng, tiêu xài phung phí nên bị quả báo, sắp chết rồi_ Windy làm bộ
    nghiêm trọng


  • Quan trọng nhất, hắn thực sự thích đàn ông _ Haray khẳng định


  • Khoan đã, vậy thì đã sao? Sky có thế nào cũng đâu liên quan gì đến tao?


  • Nhắc nhở mày vậy thôi, tao không muốn mày phải lòng tên sở khanh, bệnh
    hoạn, đoạn tụ ấy_ Haray vỗ vai an ủi


  • Mấy người, đón tiếp tôi bằng cách này sao?


Hắn từ khi nào trở nên thê thảm vậy, quá sức phẫn nộ, quá sức bi thương. Sky
đứng đằng sau tấm bảng nghe không xót một chữ, thông đồng nói xấu, bịa chuyện
hắn trước mặt Seny, mấy người này đang nghĩ gì vậy? Hắn sở khanh? Làm ơn đi,
hắn còn chưa yêu ai mà. Bệnh hoạn? Hắn khỏe mạnh lành lặn, cư nhiên thành kẻ
sắp chết, lại còn đoạn tụ, cái này là không thể chấp nhận nhất, không tha thứ
được. Lúc này thật mỗt chém mỗi người một nhát quăng xuống biển cho cá ăn.


  • Này, anh đếm đến ba, chúng ta cùng chạy nhé_ Rany nói nhỏ vào tai Windy


  • Khỏi cần chạy, nợ này cứ từ từ mà trả_ Sky cười hết sức nguy hiểm


  • Vậy ra mọi người quen nhau sao?


  • Đành vậy. Seny đây là bạn anh, Sky. Còn nó là em gái tao _ Kevil thở dài.
    Anh rõ ràng mang nó xuống trần chỉ để tránh mặt Sky, vậy mà họ vẫn gặp nhau,
    anh thật bất lực rồi.


  • Vậy chú đẹp trai là bạn của papa sao? vậy tương lai chú có thể làm con rể
    của bố cháu được không?_ Marry ngây ngốc hỏi


  • Marry à, con rể như cậu ta thì cả papa và mẹ đều không nhận nổi đâu_ Quân
    hờ hững trả lời.



" Em là ai?"

" Tại sao lại không nói"

" Khoan đã, đợi tôi"

Tiếng chuông leng keng nhỏ dần rồi biến mất. Hắn lại lần nữa đứng trơ trọi
trong bóng đêm. Cô gái đó là ai? Hắn cũng chẳng biết rõ, nhưng mỗi lần mơ thấy
cô ấy, tim hắn rất đau, cảm giác mất mát, cô quạnh. Hắn luôn chờ đợi, chờ đợi
được gặp lại cô, dù là trong mơ cũng được, ít nhất để nỗi đau vô hình trong
hắn được xoa dịu.

" Tôi sẽ tìm ra em, dù có đặt cược cả sinh mệnh cũng sẽ tìm ra em"


Cái Đồ Trời Đánh Cô Cứ Đợi Đấy - Chương #96