Chạm Mặt


Người đăng: Nhi_Cherry

Hôm nay hẳn là một ngày rất buồn, buồn đến lẻ loi luôn ý. Tại sao hả? Niềm vui
của nó mỗi ngày là gì? Còn không phải chọc mèo trêu chó, cùng Marry đi phá
làng phá xóm sao? Nó chăm chăm ngồi nhìn Marry.


  • Mẹ đừng nhìn con, con cũng đang rất nhàm chán đây. Mọi người đều đi hẹn hò
    hết rồi, cả papa cũng bị mẹ chọc cho xuất huyết bỏ đến công ty ở luôn rồi, bây
    giờ trong nhà chỉ còn hai mẹ con ta thôi. Nếu mẹ dám trêu con, con sẽ mách
    papa đánh đít mẹ.


  • Hắn dám


  • Con nghĩ papa không có gan làm vậy đâu_ Marry ra vẻ lắc đầu. Nhìn xem,
    trong mắt cô bé, rõ ràng papa chẳng có tí địa vị nào cả.


  • Mẹ nếu không trêu được người nhà mình, vậy ra ngoài đường tìm xem, papa vẫn
    hay bảo...ừm... cái gì nhỉ? À trêu hoa ghẹo nguyệt ấy, nghe có vẻ rất vui, con
    muốn thử.


  • Con...có hiểu thế nào là trêu hoa ghẹo nguyệt không?


  • Tất nhiên là có, papa bảo đó là đi tìm người đẹp để vui vẻ, con cũng muốn
    tìm người đẹp, tốt nhất là tìm được anh nào đẹp giống papa ấy.


Nó đen mặt khóe miệng không kìm được khẽ giật, rút cục con bé này đã bị papa
nó dậy thành thế nào đây? Nhưng ra ngoài chơi thì đúng là rất thú vị. Nó đem
theo Marry ra khỏi nhà, phóng xe đi.

Khu phố mua sắm tại trung tâm thương mại mỗi ngày đều thu hút rất nhiều khách
đến chơi. Nó bị Marry làm cho chóng mặt cô bé cứ liếc bên này, ngó bên kia,
nhìn thấy ai đẹp trai là bắt đầu phát tín hiệu gọi nó. Cho xin đi, nó mà thèm
mấy tên nhóc con sống cả đời cũng chưa bằng tuổi mình đó sao. Ấy là chưa kể
chẳng có tý tố chất nào.


  • Chú gì ơi, chú ngồi đây một mình à?


  • Chú có thích cô gái kia không? Cái cô xinh xinh tóc xanh kia kìa, cô ấy là
    mẹ cháu đấy. Cháu thích chú rồi, chú làm bố cháu nhé.


  • Chú không phải lo, mẹ cháu rất thương cháu, bảo mẹ lấy chú sẽ không thành
    vấn đề.


Người đàn ông trước mặt có chút nghi ngờ, nhìn theo phía tay cô bé chỉ, đúng
là cô gái kia rất xinh đẹp, nhưng đứa trẻ này hơi quái dị thì phải.

Seny nghe tiếng gọi của Marry vội quay lại, cô bé ngồi trong quán caffe gần
đó, còn đang nói chuyện với một người đàn ông trông khá trẻ, rất bảnh trai,
rất có khí chất, còn có... anh ta đang nhìn cô rất lạ thì phải.


  • Marry con đừng chạy lung tung vậy chứ?


  • Mẹ, xem xem, chú này rất đẹp trai, tuy rằng kém papa nhưng cũng coi là
    được, con gọi chú ấy là bố nhé.


Đứa trẻ này thật sự quái dị nha. Đến nó cũng thấy bất trị rồi. Đang định túm
cô bé mang đi thì nó bị người đàn ông kia chặn lại.


  • Này cô, tôi không biết cô gặp chuyện gì, như cô không thể tùy tiện để trẻ
    con chạy lung tung như vậy. Còn để con bé nhận bố lung tung, cô phải biết mỗi
    đứa trẻ chỉ có 1 bố mẹ ruột, đứa trẻ không được giáo dục đàng hoàng sau này
    lớn lên sẽ không có tương lai. Theo tôi thấy cô còn rất trẻ, đứa bé này có thể
    là do phút bồng bột của cô, nên bây giờ cô muốn tìm cho nó một người bố để lấp
    liếm chuyện này, hay có thể cô cùng chồng cãi nhau, trong lúc tức giận đem con
    bỏ trốn, dù vậy cô cũng không cần lo. Luật pháp luôn công bằng và khoan dung,
    chuyện gì cũng có thể giải quyết. Nếu không tin tưởng cô hãy tìm đến tôi, văn
    phòng luật sư của tôi rất uy tín, luôn mở cửa đón tiếp cô, nếu cô có nhu cầu
    muốn li hôn, tôi sẽ giúp cô giành quyền nuôi con và tài sản.

Ra là luật sư. Người đàn ông trước mặt nói cả một tràng dài làm nó rất đau
đầu? từ khi nào nó trở thành cô gái trẻ bồng bột đáng thương, hay người vợ ôm
con bỏ trốn vậy, đàn ông thời nay nhiều chuyện vậy sao. Nó có chút bất đắc dĩ,
vốn định ra ngoài chơi, ai mà ngờ Marry lại nảy ra toàn ý nghĩ tai quái, hại
nó dở khóc dở cười.


  • A cảm ơn, hiện tại gia đình tôi rất tốt, không cần luật sư, tôi có việc
    phải đi, chào nhé!


  • Này, cô gì ơi, chúng tôi mới khai trương, sẽ giảm giá cho cô.


Người nọ gọi với theo, nó mặc kệ, kéo Marry chạy hối hả, hắn ta hẳn là học
nhiều quá nên não bị ngấm nước rồi, thật đáng sợ.


  • Chú đẹp trai ơi chú cũng thích ăn lẩu sao? Cháu thích lẩu hải sản lắm, còn
    chú thì sao? A, chú nhìn rất được, tuy thua papa cháu nhưng cũng không tệ, chú
    có gia đình chưa? Mà có hay không cũng chẳng quan trọng. Chú có muốn một cô
    con gái dễ thương như cháu không. Cái cô xinh xinh kia là mẹ cháu, nếu chú
    thích cháu sẽ bảo mẹ làm vợ ....á...á đau con_ Marry đang ngồi trong nhà hàng
    liến thoắng bắn súng liên thanh với một người đàn ông khác thì nó đã tiến lại
    từ phía sau, không khoan nhượng véo tai con bé. Coi nó là gì, hàng hóa tồn kho
    cần xuất khẩu? Bán hàng đa cấp? Sao có thể mặt dày chạy khắp nơi tìm chồng cho
    mẹ như vậy được chứ.


  • Con giỏi lắm, lúc về mẹ sẽ bảo papa trị tội con.


  • Mẹ con sai rồi, Marry sẽ không vậy nữa, mẹ đừng giận Marry nha.


Marry rất nhanh chớp mặt giả bộ nhìn nó, khuôn mặt vô tội này, sao nỡ trách
đây. Vậy là nó kéo Marry ra khỏi quán ăn.


  • Này cô, khoan đã cô là mẹ của bé này, nếu vậy cô...


  • Anh yên tâm, tôi không cãi nhau với gia đình, không cần li hôn, lại càng
    không có ý định mời luật sư, cảm ơn_ Nó vội ngắt lời, xem ra di chứng khi nãy
    vẫn còn đọng lại.


  • Không, ý tôi là, cô không nên để trẻ con chạy đến bàn ăn của người khác, cô
    biết đấy, khi nãy cô bé nói nhiều như vậy hẳn là đã phát tán rất nhiều vi
    khuẩn, chỉ trong thời gian ngắn vi khuẩn có thể phát tán khắp mọi nơi, chưa kể
    đến nó vô cùng hại đến sức khỏe con người. Rất dễ lây lan theo đường hô hấp.
    Cô nên đưa bé đến bệnh viện nhiều hơn, cả cô nữa, còn trẻ như vậy, hay đi
    ngoài đường, chắc chắc tích rất nhiều vi khuẩn, cô nên sát khuẩn đi thì hơn. À
    nhân đây, tôi là bác sĩ, đây là nơi tôi làm việc, nếu có nhu cầu...


  • Anh mới là vi khuẩn, cả nhà anh đều là vi khuẩn, khuẩn khuẩn cái đầu anh á_
    Nó hét lên ngắt lời, vội quay người chạy mất, đàn ông trên đời này điên hết
    rồi, chẳng còn ai bình thường cả. Một gã luật sư biến thái, một tên bác sĩ tâm
    thần, nhà thương điên sao lại có thể để sót những nhân vật nguy hiểm vậy chứ.


  • Mẹ, chú ấy thật kì cục, hay là chúng ta tìm người khác đi_ Marry còn chưa
    từ bỏ ý định


  • Mẹ nói mẹ muốn tìm chồng hồi nào hả, con... con lại kéo cho mẹ một đống rắc
    rối. Con có tin mẹ sẽ treo cổ con không?


  • Mẹ, Marry sai rồi, mẹ đừng mắng Marry nữa nha, mẹ đưa Marry đi ăn ngon nha


Nó cố nuốt cục giận, giỏi lắm, hại nó mất mặt, bây giờ còn đòi ăn. Hòa Quân,
anh dạy con giỏi lắm, khi nào về tôi chém chết anh. Mà chuyện ấy để sau, đi ăn
đã, đói quá!

Chiếc taxi dừng lại ở trung tâm thành phố. Bóng người cao ráo, lãnh đạm bước
xuống, tay xách một chiếc va li, chỉnh lại chiếc mũ vành nỉ trên đầu, áo da
ngoài khoác tùy tiện, phong cách ăn mặc thoải mái, mắt huyết đỏ nhìn quanh,
khuôn mặt điển trai làm người khác xao lòng.


  • Kevil, rút cục nhà mày ở chỗ nào? Tao chạy quanh thành phố nãy giờ mà không
    thấy địa chỉ._ Giọng nói trầm thấp có chút bực dọc vang lên, mất kiên nhẫn.


  • À, sao lại không tìm thấy nhỉ, khu nhà gần trung tâm tao thuê riêng cho mày
    rồi mà


  • Tại sao tao không thể đến chỗ mày ở


  • Không tiện, mày định cản trở tình yêu của tao và Haray sao? còn có Windy và
    Rany nữa, không đủ chỗ chứa công tử đâu. Hay là mày cứ hỏi những người xung
    quanh đấy xem, tao cúp đây.


  • Chết tiệt_ Vẻ mặt hắn trở nên khó coi hơn trước, thằng bạn khốn nạn, vì gái
    quên bạn, sẵn sàng đá hắn đi không thương tiếc ghi cái địa chỉ ngu xuẩn chỉ có
    mỗi tên đường, vậy mà bắt hắn tự đi tìm. Còn nữa, nãy giờ hắn bị bao người
    nhìn ngó, đánh giá, một vài cô gái lượn qua lượn lại trước mặt thật khó chịu.


Sky kéo theo vali chầm chậm rảo bước.


  • Oa đẹp trai quá.


  • Còn đẹp hơn cả bố Quân nữa.


  • Mẫu người này liệu mẹ có thích không nhỉ?


Giọng trẻ con trong trẻo vang lên sau lưng hắn, cô bé đó rất đáng yêu, cứ như
một con búp bê sứ. Đôi mắt xanh biếc, mái tóc bạch kim đặc biệt, khuôn mặt
trắng trẻo ưa nhìn. Bàn tay nhỏ bé níu tay áo hắn, trông rất hứng thú.


  • Chú đẹp quá, chú muốn làm bố cháu không?_ Đứa bé ngây thơ hỏi.

Đây là tình huống gì? Sao lại có đứa bé chạy đến hỏi hắn có muốn làm bố nó
không? Mẹ của đứa trẻ này nhất định cũng không bình thường, hắn còn việc phải
làm, tốt nhất là nên tránh đi. Hắn xoay người, không để ý định bước đi


  • Này chú, cho dù có đẹp cũng không thể kiêu nha, chú không thể làm ngơ trước
    một cô bé dễ thương như cháu. Chú à

Cô bé níu tay hắn, còn định trèo lên người hắn nữa, phiền thật. Hắn túm cổ áo
cô bé, định quẳng xuống đất.


  • Anh kia, thả nó ra ngay, khốn kiếp, ai cho bắt nạt con gái tôi


  • Mẹ, chú ấy định đánh con này.


Đầu hắn trở nên hỗn loạn, chuyện gì thế này, cư nhiên hắn bị chửi, còn bị vu
oan, cô gái kia có ngoại hình rất đẹp, tóc xanh, mắt xanh, trông rất trẻ môi
đỏ hồng mím lại tức giận, khuôn mặt đẹp như pha lê, không trang điểm vẫn rất
đẹp. Mà khoan, đây không phải trọng điểm, hình như đứa trẻ hắn đang định quẳng
đi là con của cô ta thì phải. Đứa bé dằng khỏi tay hắn chạy về phía mẹ nó.


  • Mẹ, chú ấy định đánh con _" Hắn định đánh nó hồi nào? thật oan uổng"


  • Anh ta? Anh ta làm gì con rồi _" này không phải cô nên hỏi con cô đã làm gì
    tôi mới đúng sao"


  • Chú ấy xách con lên, định ném con đi, con chỉ khen chú ấy đẹp thôi mà, xấu
    xa_ " Hắn xấu xa sao?"


Cô gái xinh đẹp kia tiến lại gần hắn, vẻ mặt tức giận có thể xé hắn ra bất cứ
lúc nào.


  • Anh, muốn chết sao mà dám động vào con tôi?

Cô gái kéo cổ áo hắn, dí sát mặt hắn vào mặt mình, mùi hương trên cơ thể cô
khiến hắn mơ màng, bằng với chiều cao của mình, hắn cúi đầu chạm vào mặt cô,
loại con gái hung dữ như vậy hắn không có hứng thú đôi co. Gỡ bàn tay mảnh
khảnh ấy ra khỏi cổ áo mình, hắn chỉnh lại trang phục.


  • Xin lỗi, tôi không cố ý làm vậy_ hắn trầm giọng ngạo mạn


  • Không sao, cháu cũng chưa có chết_ Cô bé kia tiếp lời, mặt hắn khẽ sa sầm.


Nếu con tôi đã nói vậy thì tôi cũng không tính toán với anh, Marry mau đi thôi
con_ Cô gái quay người bước đi, bóng dáng xinh đẹp mảnh mai dần xa, cứ vậy rời
khỏi hắn. Trong lòng Sky có chút lưu luyến, nhưng lưu luyến cái gì chính hắn
cũng không biết.


  • Khoan đã cô ơi, tôi muốn hỏi


  • Sao cơ?_ Cô gái dừng bước, quay lại nhìn khiến hắn lúng túng, không biết
    nên nói gì, không biết tại sao mình hành động thiếu suy nghĩ như vậy.


  • À, cô có thể chỉ giúp khu biệt thự Green Pearl ở đâu không?


Cô gái kia nhìn hắn một lượt, như thể muốn xác định hắn có thật là đang tìm
đường không.


  • Khu Green Pearl sao? Anh đi thẳng, rẽ trái rồi cứ thế đi thẳng, đi thẳng,
    đến ngã tư rẽ phải rồi rẽ trái, rồi lại rẽ trái, rồi lại đi thẳng, rẽ phải rẽ
    phải, đi thẳng nữa, qua đèn đỏ rồi đi thẳng tiếp rẽ trái rồi rẽ phải là tới_
    Cô gái đó tuôn một lèo, chỉ trỏ đường đi. Khóe miệng hắn khẽ giật, cô ta liệu
    có phải đứt dây thần kinh nào rồi không? Hắn gật đầu khẽ cảm ơn rồi đi theo
    hướng cô ta chỉ. Chờ cho bóng hắn đi khuất, cô bé mới cất giọng hỏi.


  • Mẹ, khu biệt thự Green Pearl chẳng phải ở ngay đằng trước đó sao? Mẹ chỉ
    chú ấy đi đâu vậy?


  • Ồ, phải ha, mẹ quên mất, thôi coi như hắn xui đi.


Trong khi ấy, hắn thật sự đã lạc, càng đi càng lạc, cho đến khi tối muộn mới
có thể tìm thấy khu biệt thự. Cô nàng đó thật sự chơi đểu hắn rồi. Cầu nguyện
đi, lần sau gặp lại tôi sẽ khiến cô phải khóc. Mà tốt nhất là đừng nên gặp
lại.

Rầm... xoảng... bịch...bốp...choang đủ một loạt tiếng động vang lên tại khu
biệt thự hoa hồng xanh. Cô gái trong bộ váy ngủ mỏng tanh, xách theo đứa bé
chạy quanh vườn, phía sau người đàn ông còn đang mặc bộ đồ vest sang trọng hối
hả đuổi theo.


  • Seny, tốt nhất là em trả Marry lại đây cho anh


  • Em chưa xử anh vì tội phá hoại giấc ngủ của em thì thôi


  • Ai bảo em đem con bé ra ngoài tìm đàn ông hả, Em sẽ dậy hư nó đấy


  • Thế ai bảo anh dậy nó trêu hoa ghẹo nguyệt hả?


Chẳng ai thèm ngăn cản cảnh tượng chó bay mèo sủa kia cả, đơn giản là đã quá
quen rồi.


  • Bánh nho mới ra lò đây, ai muốn ăn nào_ Rin cầm khay bánh và trà ra ngoài
    sân, đặt xuống bàn rồi nhàn nhã thưởng thức.


  • Rin, em càng ngày càng khéo đấy, ai lấy được em quả là có phúc_ Windy khen
    ngợi


  • Vậy anh thì sao?_ Rany sán lại


  • Ai lấy phải anh kiếp trước nhất định thất đức lắm.


  • Này ăn mà không gọi tao, á, Haray bỏ cái bánh cuối cùng đó xuống_ Nó hét
    lên, lao vào dành bánh.


  • ủa, Haray Kevil đâu.


  • Ai mà biết, bảo đi đón bạn, tối nay sẽ không về_ Haray đặt chiếc bánh xuống
    hờ hững trả lời.


Khu vườn nhộn nhịp chìm dần vào ánh hoàng hôn.


Cái Đồ Trời Đánh Cô Cứ Đợi Đấy - Chương #93