Người đăng: Nhi_Cherry
Không khí xung quanh ngưng đọng đến nghẹt thở, nó cảm thấy cả người như một
khối đá nặng đè nén, không thể nhúc nhích. Cho đến khi khuôn mặt lãnh khốc
tuyệt mỹ kia ghé sát mặt nó, bàn tay trắng trẻo lạnh lẽo chạm đến cổ nó, siết
mạnh. Nó vẫn không có bất cứ cảm nhận nào, chỉ biết toàn thân đều run sợ,
không thể phản kháng. Từng chút sinh mệnh dần tiêu tan, ý thức cũng biến mất.
Cho đến khi nó nghe thấy tiếng hét lớn của Sky, và bàn tay khác ôm nó vào lòng
ấm áp, quen thuộc. Nó chợt tỉnh, đưa tay lên xoa nhẹ cổ đã bị sưng đỏ, ho khan
một hồi.- Ồ, ta biết ngươi, con trai của lão Ngọc Hoàng khốn kiếp đã phong ấn
ta, hơn nữa hai ta còn có quan hệ rất thân thiết đấy, xem ra đây thật sự là
duyên nợ._ Ma vương chuyển ánh mắt đến Sky, cẩn thận đánh giá một lượt, lộ ra
vẻ hứng thú như thể tìm được món đồ chơi mới thú vị hơn.
Đừng nhiều lời, hãy nhân lúc hắn vừa thức tỉnh, lực lượng chưa khôi phục
hoàn toàn, mau chóng giết hắn đi- Haray không cam tâm đứng nhìn.
Ngươi? là người của địa phủ? Nhớ ra rồi, năm đó khi phong ấn ta, cha ngươi
cũng có phần, nợ cũ nên để cho hậu bối gánh chứ nhỉ_ Ánh mắt hắn lóe lên tia
bỡn cợt, con người này có thứ uy lực mạnh mẽ, vô hình khiến người đối diện
phải khiếp sợ.
Haray liếc nhìn Kevil, anh không chờ nổi nữa, phải nhanh kết thúc trận chiến
này để đưa anh trở về, dù có phải liều mạng chăng nữa. Không suy nghĩ nhiều,
Haray dùng máu gọi linh thú, liều chết lao lên. Một thân ảnh lao qua trước mắt
cô, trong màn đêm bao phủ, mái tóc vàng nhẹ bay như sợi tơ mỏng manh, Rany từ
lúc nào đã lao đến, dùng toàn lực đánh về phía Ma vương. Anh cũng có người
mình cần bảo vệ.
Luồng khí đen lao đến, ngăn cản Rany, tiếng mặt đất rung chuyển, nó chỉ kịp
nghe thấy tiếng nổ lớn, sau đó trước mắt nó, cả người Rany đổ xuống, nhuốm đầy
máu, trên người đầy những vết cắt, gân mạch đều bị phế. Từng mảnh giấy cũng bị
xé nát, bay trong đêm mờ ảo, cơ thể nhỏ nhắn của Haray đổ ập xuống, máu thấm
xuống đất đặc sệt, khóe miệng còn vương huyết hồng. Trước ngực trống hoác,
trái tim đỏ tươi còn đập bị moi ra.
Nó sững sờ, không thể tin những gì trước mắt, cả người run rẩy, cảm giác này
còn đáng sợ hơn cả chết. Nó ôm lấy Haray vào lòng, lay gọi liên tục. Bọn họ,
lần lượt từng người bị giết trước mặt nó. Vẫn không thể làm gì, nó hận, hận
chính bản thân mình tại sao tại vô dụng đến nhường này. Ma Vương, hắn là quỷ
thần nơi nào, lại có thể ra tay ngoan độc như vậy? Trước mắt nó là một hố sâu
tăm tối, chính nó đã đẩy những người mình yêu vào đó, chính nó đã đem lại bất
hạnh cho họ, một kẻ mang tai họa không đáng được yêu thương. Tiếp theo phải
làm gì? Nó cũng không biết, bàn tay run run nắm lấy gấu áo của Sky, lúc này
đây nó không còn ai để dựa dẫm nữa, cô độc đến đáng sợ.
Sky ôm nó vào lòng, khẽ an ủi nó, lúc này chỉ còn hắn có thể bảo vệ nó, hắn đã
hứa, đã quyết tâm, tuyệt sẽ không thất tín. Nhưng trước mắt hắn là một con
quỷ, dù thế nào, hắn cũng phải mang nó trở về, tất thảy trên đời này đều không
sánh bằng nó.
Nó mù mờ nghe thấy hắn nói, trong lòng như có một hồi chuông vang lên, không
thể được, không thể để hắn giết nốt Sky được, tuyệt đối không thể. Kiếm băng
trong tay nó lần nữa ngưng tụ, đè nén toàn bộ nỗi sợ, nó để cho cảm xúc toàn
bộ đều rơi xuống đáy vực, đôi mắt xanh cương nghị lần nữa trở nên vô hồn, khóe
miệng vẽ nên một nụ cười chua xót.
Nó hét lớn, dồn hết khí lực, hàn khí tỏa ra đông cứng tạo thành một lớp băng
dày lạnh lẽo.
Trận chiến cứ vậy ròng rã quả thật hao tổn sức lực, nó gần như chỉ dựa vào ý
chí tiếp tục, nhưng Ma Vương, hắn không hề yếu đi, thậm chí còn ra tay ngoan
độc hơn, hạ một chưởng trước ngực nó, mỗi đòn đều đánh cho nó và Sky bay xa.
Không hề giống Lâm Tử Vĩ, bởi Lâm Tử Vĩ dù thế nào cũng không hại nó thê thảm
như vậy. Nó nằm bệt trên đất, toàn thân mềm nhũn, không còn sức gượng dậy, Sky
vẫn đứng trước mặt nó che chắn, cả người đều rướm máu. Nó thấy Sky vẫn tiếp
tục giao đấu cùng Ma Vương, nó thấy hắn bị đánh đến trọng thương, nó thấy Ma
Vương cầm hắc kiếm trong tay tiến về phía nó, thấy hắn ngoan cường bám lấy ông
ta. Mắt nó mờ đi, một dòng máu đỏ nóng hổi bắn lên mặt nó, đôi đồng tử nó dãn
ra hết cỡ, tay không ngừng run rẩy lau vết máu trên mặt. Nó thẫn người nhìn
Sky ngã xuống, hồn phách của hắn bị Ma Vương kéo ra, vòng tay ôm lấy nó dần
trở nên trong suốt, tan biến như những hạt lân tinh, nó vươn tay với lấy, tất
cả chỉ là cát bụi.
Tại sao vậy? Giống hệt ngày đó, mẹ cũng bỏ nó mà đi như vậy, cũng tan biến như
vậy? Hắn cũng vậy, tất cả đều bỏ rơi nó, biến mất trước mắt nó, trong thế gian
này, vĩnh viễn chỉ có mình nó cô đơn.
Nó sợ hãi bò dậy, cảm thấy cả người mình mất đi cảm giác, nó mơ mơ hồ hồ cảm
nhận được mình bị đánh bay lên không trung, sau đó bị hất sang tái, cả người
lần nữa bị nện xuống đất, trong họng khản đặc mùi máu. Nhưng nó chẳng kịp bận
tâm nữa rồi.
Ma Vương thu hồi hắc kiếm, nhàn nhã nhìn bộ dạng thê thảm của nó. Thật yếu
đuối, đến sức phản kháng cũng không có.Nó lao người chạy đến, thân xác hắn
thật sự lạnh ngắt rồi, lạnh đến mức, nước mắt nó rơi xuống cũng hóa băng, hắn
khi nãy không phải còn đang nắm tay nó đó sao? Khi nãy không phải còn che chở
bảo vệ nó đó sao? Vậy tại sao lại thất hứa, tại sao bây giờ lại im lặng. Trong
đầu nó ngập tràn hình ảnh của hắn, lần đầu gặp gỡ, những lúc tranh cãi, những
lúc cùng chiến đấu, có ngọt có đắng, có đủ tư vị. Nó biết mình vốn rung động
từ lâu rồi, nhưng lại luôn cố chấp không chịu thừa nhận, bây giờ mới thấy hối
tiếc. Hắn luôn chiều theo tính cách trẻ con của nó, chưa từng oán trách, luôn
ở phía sau chờ đợi nó, chưa từng quay lưng, luôn kiên nhẫn trước sự do dự của
nó, chưa từng vứt bỏ. nó yêu hắn, thật sự đã quá yêu người con trai trong lòng
này, nó luôn nghĩ tình cảm hắn dành cho mình là lẽ đương nhiên, nó thích hắn,
vậy hắn cũng nên thích nó. Sao nó không sớm nhận ra, đoạn tình duyên này hết
thảy là do nó hủy hoại. Nó nó biết mình yêu hắn đến vậy, nó đã sớm tranh thủ ở
bên hắn lâu hơn một chút, nếu nó biết mình yêu hắn như vậy, thù hận gì đó nó
sẵn sàng vứt bỏ, cùng hắn sống tự do tự tại, nếu nó biết mình yêu hắn đến vậy,
nó tuyệt đối không để hắn vì nó mà chết.
Seny cúi người, hôn lên đôi môi đã lạnh ngắt của hắn, nước mắt đã sớm hóa
băng, trong lòng là một mảng trống rỗng bao phủ. Nó gọi kiếm băng, hiện tại
chỉ còn muốn hủy diệt, hủy diệt cả thế giới này. Cuộc sống không có hắn thì
chẳng còn ý nghĩa nữa? vậy, thế giới này cũng đâu cần tồn tại, tất cả nên biến
mất hết.
Cột khí lớn bao lấy thân nó, sóng ngoài biển cũng dữ dội điên cuồng, từng mảng
đất bị tốc lên không trung, ngọn lửa căm giận thiêu cháy lí trí nó. Giết, lúc
này trong mắt chỉ còn chết chóc, chẳng biết sức mạnh này từ đâu mà có, nó đem
toàn lực ra đánh, đem sự giận dữ trút xuống đất trời. Bầu trời xuất hiện một
hố đen lớn, bão tố trên biển điên cuồng gào thét. Phải rồi, cứ tiếp tục đi,
hủy hoại hết đi, đem tất cả chôn theo hắn.
Ma Vương bị nó đánh trọng thương, nó hiện tại khác với trước rất nhiều, đôi
mắt vằn những tia máu, ham muốn giết chóc đến tột đỉnh không thua kém hắn, bất
giác cười vui vẻ. Lần đầu tiên ông ta nổi lên ham muốn chiếm đoạt cô gái trước
mắt.
Nó im lặng không nói, hận ý trong mắt tăng lên vài phần, trong lòng như có một
cỗ lửa thiêu cháy, cả người phát ra một nguồn lực lớn mà chính nó cũng không
thể khống chế, sắp rồi, nó thật sự muốn phá hủy tất cả, đem cả sinh mạng ra để
đánh cược.
Thanh âm ôn nhu níu lấy nó, trong bóng đêm đen kịt, vầng sáng ấy bao phủ nó,
lão Thiên Đế sao lại ở đây? Phía sau còn có, rất nhiều binh tướng, CMN đây là
thấy nó bị đánh chết rồi mới chịu đến hay thấy nó có ý định phá hủy Tam giới
nên mới đến, nhưng hiện tại hết thảy nó đều không quan tâm, mí mắt sụp xuống,
nó muốn ngủ, thật mệt rồi.
Một giọt nước nhỏ xuống mặt nó, lại một giọt nữa, rồi nhiều giọt khác, nước ở
đâu mà lắm thế? đang mưa à, nó còn chưa ngủ đã mà. Nó không muốn dậy, nếu có
thể ngủ luôn không tỉnh thì tốt. Rồi, lần này là cả một thùng nước đổ xuống
mặt nó, mưa gì mà lạ thế? Nó mở mắt nhìn quanh. Thiên Nhi, cô bé ngồi bên cạnh
khóc lóc muốn lụt trời, còn có Windy, đang lo lắng cho nó. Cả Rany, Haray và
Kevil đều đã tỉnh, thương thế cũng đã được chữa trị.
Ừm, em ngủ bao lâu rồi
Seny, chị tỉnh rồi, thật tốt quá, chị mới ngủ được có 3 ngày thôi_ Thiên
Nhi lao vào lòng nó khóc inh ỏi như trẻ con bị giựt quà, nó cố mãi mới đẩy
được cô bé ra. Sao không thấy Sky, sao không thấy hắn? Tim nó bị siết chặt
lại, đau đến nghẹt thở. Một bàn tay ấm áp che lấy mắt nó từ phía sau, lau đi
nước mắt trên mặt nó.
Tỉnh rồi sao? còn muốn ngủ nữa không?
Nó giật mình, Sky, hắn chết rồi mà, sao giờ phút này lại ở đây? Chính mắt nó
nhìn thấy, hắn bị hút mất hồn phách, sao giờ có thể... Dường như nhìn ra thắc
mắc trong lòng nó, Sky ôm nó, nhỏ giọng đáp.
Hắn khẽ vuốt mái tóc nó giọng điệu có chút trêu ghẹo. Nó vẫn còn chưa tỉnh
mộng, Sky không chết, hắn thấy sự không chết. Cmn thế rút cục nó khóc lóc cái
gì? Điên cuồng phá hoại cái gì, cuối cùng đổi lại chỉ là một ảo ảnh, hại chết
nó rồi. Nó ôm một cục tức trong lòng, đẩy ngã Sky lao ra ngoài định tìm Ma
Vương tính sổ.
Seny, chị định đi đâu?_ Thiên Nhi níu tay nó hỏi
Đi giết tên Hỗn thế Ma vương xả hận
Hử, giờ còn giết được nữa sao? Hết thời hạn rồi, huyền khí của chị bị phong
ấn rồi
Thiên Nhi tốt ý nhắc nhở, hơn nữa hiện tại ai cũng đều trọng thương, chưa kể
đến ngoài kia đang giao đấu, số thiên binh thiên tướng đều đã bị giết, Thiên
Nhi là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng hãi hùng khắp nơi đầy máu như vậy.
Một tiếng nổ lớn ngoài hang động thu hút sự chú ý, nó có chút bất an nên chạy
ra xem. Hòn đảo lúc này đã hoang tàn, thê thảm, bị san thành bình địa, khắp
nơi khog có nổi một sự sống. Binh tướng nằm la liệt, Ma Vương và Ngọc Hoàng
còn đang giao đấu, chỉ nhìn sơ qua là biết Ma Vương đang dần yếu thế. Cả hai
đánh cho long trời lở đất, đánh trên mặt đất chán thì lao lên trời đánh, đến
cả biển sâu của nó cũng không tha, làm ơn đi, đây mới gọi là phá hoại đấy. Ma
Vương bị trúng một trưởng giáng mạnh xuống đất, nó hớn hở chạy về phía Ngọc
Hoàng, cười vài tiếng.
Giọng điệu đe dọa của nó thật dọa cho người ta sợ trắng mặt.
Sau đó Ngọc Hoàng cũng không để ý đến nó, trực tiếp tiến đến bên Ma Vương,
ngồi xuống nhìn hắn, mắt đầy ưu thương. Nó và Sky ở bên cạnh len lén nhìn, đôi
lúc nó thật hoài nghi về quan hệ cả hai bọn họ. Ngọc Hoàng là bậc cửu ngũ chí
tôn, cớ sao lại lưu lại hồn phách của Ma Vương, để gây ra đại họa này?
Hắc Thiên, ta vốn muốn cho ngươi một cơ hội sửa đổi, không ngờ ngươi liên
tiếp làm ta thất vọng.
Cơ hội, giam cầm ta ngàn năm, để ta chịu mọi đày đọa trên đời là cơ hội
ngươi cho ta? Ngươi tốt nhất đừng bày ra bộ dáng nhân từ đấy, ta khinh. Vì sao
từ đầu đến cuối đều là ta làm người xấu, từ đầu đến cuối chuyện tốt gì ngươi
cũng được hưởng. Bạch Thiên, ta hận ngươi, vĩnh viễn hận ngươi. Hận ngươi sinh
ra đã là bậc chí tôn, ta sinh ra lại bị ruồng bỏ, chỉ vì ta là Ma Vương. Tại
sao là anh em ruột khác biệt giữa hai ta lại lớn đến thế?
Đúng vậy, quả thật rất bất công với ngươi, đây cũng là số mệnh.
Ta chẳng tin vào số mệnh, ta muốn thay ngươi nắm quyền cai quản Tam giới,
muốn thử xoay chuyển vận mệnh ấy, không ngờ, ta mãi mãi bại trong tay ngươi.
Ma Vương ho ra một ngụm máu đen, dù bị đánh đến tàn tạ, khí chất kiêu ngạo vẫn
không hề giảm. Nó mù mờ hiểu ra, Ma Vương và Ngọc hoàng là hai anh em cùng
huyết thống, bảo sao khi ấy hắn nói, Sky và hắn có quan hệ thân thiết. Nhưng
tất thẩy mọi chuyện đã đến hồi kết rồi, chỉ một chút nữa thôi, mọi oán hận
trong nó sẽ được gỡ bỏ.
Lần này Ma Vương sẽ không còn cơ hội tái sinh nữa, nó sẽ quay về cuộc sống
bình yên vốn có.
Cái gọi là số mệnh, liệu có thực tồn tại? Tình yêu chân chính, yêu đến luân
hồi chuyển thế liệu có thật? Không thể biết được. Thế gian này rộng lớn đến
vậy, cuộc đời con người lại như một trò chơi may rủi, tùy thuộc vào vận mệnh.
Từ lúc mới sinh ra, đã là tự tạo cho mình vận mệnh, có thể thay đổi được không
còn phụ thuộc vào bản thân. Dẫu vậy nó vẫn tin số mệnh của nó và hắn sinh ra
đã là dành cho nhau, cho đến lúc này nó mới triệt để hiểu được, thần tiên cũng
chẳng thể thoát nổi vòng xoáy định mệnh.
Hắc khí lan rộng ra, bao phủ cả vùng biển, dày đặc chướng khí, nó chăm chú
nhìn thời khắc cuối cùng này, khi Ngọc Hoàng hạ phép đánh ta hồn phách của Ma
Vương.
Hắc Thiên, ta...
Ta mãi hận ngươi, vĩnh viễn hận ngươi, cho dù có chết cũng không buông tha
ngươi, nên tốt nhất đừng ở đó giả mèo khóc chuột nữa. Bạch thiên, món nợ với
ngươi ta chẳng thể trả nổi, nhưng ta cũng đã nói, nợ của tiền bối để hậu bối
trả, vì thế....
Một tràng cười kinh rợn vang lên, trời đất đảo lộn, nổi cơn cuồng phong,khung
cảnh hỗn tạp, cơn mưa đen tuyền giáng xuống, từ xa vọng lại đều là tiếng kêu
khóc gào thét. Ma Vương vẫn kiêu ngạo đứng đó, trong làn mưa, ý trí hận thù
vẫn sôi sục, không buông bỏ. Về điểm này, nó, Lâm Tử Vĩ và Ma Vương quả thật
rất giống nhau, đều đem hận thù biến thành lí do để sống.
Nó chợt thu lại bi thương trong lòng, Ma Vương đang nhìn nó, đem mọi oán hận
đổ lên nó, trong lòng nó bỗng run sợ, nắm lấy tay Sky. " ta nguyền rủa hai
ngươi, Thái tử và Tiểu Long Nữ, nguyền rủa hai ngươi ngàn đời ngàn kiếp, vĩnh
viễn không thể ở bên nhau, vĩnh viễn quên lãng nhau. Nếu hai ngươi nhận ra
nhau thì một trong hai người phải chết. Ta dùng tính mạng mình đặt lên lời
nguyền, dùng máu mình viết huyết chú, để lời nguyền này mãi mãi không thể phá
bỏ" âm thanh xa dần, vang vọng trong đầu nó, một nỗi sợ dấy lên trong tâm can.
Hắc kiếm đâm xuyên ngực Ma Vương, hắn tan ra thành nhiều mảnh, hồn phi phách
tán. Hắn thật sự ghen tị, thật sự căm phẫn những tình cảm tốt đẹp trên đời
này, trong mắt hắn tình cảm chẳng khác nào giả tạo, hắn không có được, thì
cũng không ai có được. Mặt đất rung chấn dữ dội, hòn đảo dần chìm xuống đáy
biển, nước biển lạnh lẽo, mặn chát tràn vào miệng nó, mây đen vẫn bao phủ, mưa
vẫn không ngớt, ý thức nó mờ nhạt dần. Đầu óc trở nên mơ hồ, Sky ôm lấy nó,
ghì chặt đến không thở nổi, hắn cũng thấy sợ rồi, hắn sợ mình thật sự lãng
quên nó, sợ hai người sẽ như người lạ. Hắn chỉ biết, lúc này nếu hắn buông
tay, nó hẳn sẽ biến mất khỏi hắn mãi mãi. Tiếng mưa đã ngừng, biển đã trở lại
yên bình, và kí ức đã trôi vào quên lãng...
Đâu sẽ là kết thúc? đâu sẽ là bắt đầu. Nhưng rồi một ngày nào đó, cuộc sống
của nó sẽ lại tiếp diễn, chỉ là, hắn không còn bên cạnh nữa rồi.