Người đăng: Nhi_Cherry
Nó đào, đào, tiếp tục đào, kịch liệt đào, sống chết cũng đào, cắn răng mà đào.
Cuối cùng tường cũng nứt ra, để lộ một lỗ hổng đủ chui qua. Nó cười lớn, thật
không uổng công nãy giờ nó nhọc công đào bới, xem ra nó cũng có dáng làm phu
hồ ấy chứ nhỉ? Mình đa tài phết. Nó phủi đôi tay lem luốc đầy bụi, phấn khích
nhìn Sky như thể khoe chiến công. Và ai đó mỉm cười với nó, cười rất tươi, rất
ôn nhu ấm áp, cười lấy lòng. Nó đanh mặt lại, cảm giác lúc này là muốn xé xác
thằng cha đang ung dung ngồi một chỗ uống nước, ăn lương khô, nhàn nhã nhìn nó
chổng mông cúi đầu ra sức đào bới. Thế quái nào mà nó không nhận ra nãy giờ
chỉ có mình nó bỏ công nhỉ? Là ai đã bảo muốn thoát ra thì phải đào chứ, tại
sao cuối cùng chỉ có nó chịu thiệt. Nó nén giận bước về phía hắn, không do dự
đá hắn một cước bay người, sau đó dựt chai nước trong tay hắn uống ừng ực xả
giận. Sky đứng lên, giả bộ nhăn nhó, làm bộ dạng cún con nghe lời lăng xăng
chạy lại giúp nó lau sạch tay. Nó cũng chẳng hơi đâu tính toán, ném cái balo
qua bên rồi chui qua. Như một con rắn nhanh nhẹn luồn qua, tiếp đó Sky cũng
theo sau nó. Nó chưa kịp dùng đèn để nhìn căn phòng này, đã bị ánh lửa chói
mắt làm cho giật mình, mấy ngọn đước trên vách tường tự động lóe sáng, cháy
rực lửa. Cả căn phòng bị thắp sáng bởi màu vàng huyền bí, ghê người. Căn phòng
này xây bằng đá sáp ong, hơn nữa nó giống một hang động kín hơn một căn phòng,
một hồ nước lớn chiếm hết 2/3 diện tích hang, sâu không thấy đáy, không có gì
trong đây ngoại trừ... hài cốt vô số, la liệt khắp mọi ngóc ngách. Xương người
khắp nơi đều đã phân hủy, trắng xóa. Nơi này sao lại có nhiều hài cốt vậy? Nó
liếc mắt một hồi, không có dấu hiệu tra tấn trước khi chết, vậy đây đơn giản
là nơi chứa hài cốt? Nó cười thê thảm, tưởng sẽ thoát ra được, đúng là...-
Sky, nơi này cũng không có lối ra_ nó thở dài, thà quay về chỗ cũ còn hơn ngồi
đây nhìn mấy thứ kinh dị này.
Cả hai tiến lên bờ, nó cau mình vì cả người đều ướt nhẹp. Tiếng nổ lớn từ phía
trong vọng ra làm nó giật mình, nhanh chóng tiến vào.
Lâm Tử Vĩ ngồi chờ tụi nó ở trung tâm mê cung, ông ta thỏa mãn tự rót một ly
rượu đưa mắt nhìn quanh. Windy, Rany cùng Haray, Kevil đều đã ở đây rồi, còn
nhân vật chính, rất nhanh sẽ đến đây cụng ly với ông ta.
Sau khi thoát ra, Kevil và Haray cuối cùng cũng tìm đến trung tâm, chỉ còn lại
hai người tụi nó. Căn phòng tĩnh lặng vô cùng, Lâm Tử Vĩ dường như coi bọn họ
không tồn tại, rất nhàn nhã chờ đợi, thi thoảng khóe môi kéo lên một nụ cười
giễu cợt, mong chờ. Haray ném ánh mắt khinh bỉ cho Lâm Tử Vĩ, nhưng có lẽ ông
ta hiện tại chỉ quan tâm đến Tiểu Long Nữ, nhân vật chính mà ông ta mong đợi
nhất.
Nó cùng Sky tìm đến phòng trung tâm, rất nhanh đã thấy Lâm Tử Vĩ đang cười
ngạo nghễ, đắc thắng. Nó chậm rãi bước đến bên họ, xem ra mọi người đều đã
giải phong ấn. Nó thở dài một tiếng, nhanh chóng giải ấn, huyền khí xanh nhạt
bao phủ quanh người, đôi mắt mang tia băng giá kiêu ngạo nhìn về phía trước,
cả người mang một khí chất cao ngạo khó vời, rất bình tĩnh, thản thiên.
Con gái, ta chờ con thật lâu
Phi, bà nhổ vào cái mặt nhà ngươi. Lâm Tử Vĩ, hôm nay tôi nhất định giết
chết ông trả mọi ân oán, sau đó cả hai ta dù có chết thành quỷ cũng không còn
liên quan đến nhau.
Haha ta biết con sẽ nói thế mà, dù sao, dùng vũ lực để giải quyết vẫn tốt
hơn. Để con toàn tâm toàn ý thuộc về ta.
Khóe mắt Lâm Tử Vĩ hiện lên một tia ôn nhu, thỏa mãn. Nó nhìn chằm chằm vào
khuôn mặt ông ta, bao lâu rồi vẫn không thay đổi. Thật sự vẫn rất đẹp, đẹp đến
đáng sợ, đến phẫn uất căm hận, vẫn giống hệt ngày ấy. Khi ông ta vung lưỡi
đao, đắm mình trong máu tươi, sắc lạnh nhìn nó. Vậy ngày hôm nay nên kết thúc
thôi.
Nó lao người về phía trước, rất nhanh rút ra một con dao bạc, đâm về phía Lâm
Tử Vĩ, ông ta xoay người né tránh, đá nó một cước không khoan nhượng. Nó cau
mày, hai tay tụ khí, tạo ra một quả cầu nước phóng thẳng về phía ông ta, liên
tục công kích. Sky và những người ở phía sau yểm trợ. Cuộc chiến cứ vậy kéo
dài, khung cảnh hỗn tạp, bị hắc khí bao phủ, cai ũng có phần hao tổn. Lâm Tử
Vĩ quả nhiên không đơn giản, tất cả đòn công kích đều bị ông ta trả về một
lượt, hơn nữa, hắc khí càng lúc càng lan rộng.
Ngoài kia, biển vẫn vỗ hiền hòa, bất chợt, một ơn sóng nổi lên, tấp vào hòn
đảo. Mặt trăng trên bầu trời bị một tầng mây bao pủ, một mảng đen kịt chiếm
lấy phân nửa mặt trăng. Khắp nơi bị phủ trong màn đên cô quạnh.
Nó cúi người thở dốc, tại sao càng đánh ông ta càng mạnh vậy? Lần lượt từng
người bị đánh văng ra, nó rõ ràng đang yếu thế. Seny dùng khí ngưng tụ một
thanh kiếm băng, lần này dốc sức đánh về phía Lâm Tử Vĩ. Lần công kích này xem
ra lại có tác dụng, mỗi người lao đến từ một hướng, bao vây lấy con mồi, sự
hưng phấn đột ngột tăng cao, trận chiến bị đẩy về thế cân bằng.
Tiếng cười lạnh lùng lại cất lên. Chiếc roi da trên tay Windy bị hất văng, kế
đó cả người cô bay bổng trên không trung, tay chân đầu bị hắc khí trói chặt,
Đôi tay Lâm Tử Vĩ khẽ nắm nhẹ, tức thì khối đá sắc nhọn lao xuống, đâm xuyên
người cô. Tất cả sững người bất động. Cơ thể mềm mại từ trên không trung rơi
xuống, máu đỏ khắp người. Rany lao ra đỡ lấy Windy, bàn tay cô trở nên lạnh
ngắt, hơi thở yếu ớt vô cùng, ngất lịm đi. Nó sững người, chỉ thấy một đợt khí
đen tiếp theo bay đến, sau đó Kevil bị hất tung qua trước mắt nó, máu văng lên
tạo thành một hình vòng cung, nhuốm đỏ đất. Nhanh đến mức nó không nhìn ra.
Hai mảnh băng lớn găm trên ngực anh, từ lúc nào mà nó không nhận ra? Kevil
chống tay ngồi dậy, rút mảnh băng trên ngực, máu không ngừng túa ra, anh nhìn
nó tiến về phía mình, bàn tay nhuốm đỏ che vết thương. Mồ hôi trên trán không
ngừng chảy ra, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Nó bặm môi, cắn đến bật máu, cả người run nhẹ, nhất định là sẽ không sao,
không được phân tâm, nó nhìn về phía Haray phân phó để cô chăm sóc hai người
họ, sau đó quay người, mang theo sát khí ngút trời hận không thể ngay lập tức
giết chết ông ta.
Tiếng cười cợt như làm tăng thêm phẫn nộ, thanh kiếm băng trong tay nó điên
cuồng chém, nhưng chưa lần nào chạm được đến ông ta. Những cụm khí đen lớn cứ
bao lấy nó, cản trở khiến từng bước chân trở nên nặng nề. Cứ vậy, chẳng biết
thời gian bao lâu trôi qua. Sky nắm lấy tay nó, đôi tay cứng ngắt, ướt đẫm mồ
hôi, hiện tại chỉ còn hai người tiếp tục trận chiến. Phía sau Haray và Rany
bắt đầu lao tới yểm trợ.
Họ ổn không?_ Nó ghé sát Haray hỏi
Tạm thời thì không sao, nhưng nếu không nhanh đưa họ trở về thiên giới chữa
trị, chỉ sợ..._ Haray run run trả lời, khi nãy cô trị thương, đã thấy những
mảng đen từ vết thương lan tỏa, có lẽ hắc khí đã xâm nhập vào cơ thể.
Phía bên ngoài, mây đen vần vũ, một cơn mưa lớn khuấy động biển cả, mưa giận
dữ trút xuống như muốn nhấn chìm hết thảy mọi thứ. Mặt trăng bị bao phủ, trở
thành một mảng đen kịt, nguyệt thực toàn phần đã diễn ra.
Lâm Tử Vĩ vẫn giữ nụ cười chế giễu, âm hiểm. Đánh trả tụi nó. Mặc cho nó ra
hết sức, vẫn không thể đánh bại ông ta. Haray bị hất văng lại, cô khó chịu
đứng một bên quan sát, chờ thời cơ. Haray thiên về những loại bùa phép, cô
dùng bùa triệu hoán linh thú, một con sư tử bờm vàng uy nghi hiện ra, thét gầm
vang khắp phía động đá. Con vật quỳ rạp xuống bên chân cô, phục tùng. Haray
rất nhạy cảm với hắc khí, cô có thể thấy được hắc khí dần tản đi, Lâm Tử Vĩ
cũng chậm hơn, chính là lúc này, khả năng của ông ta bất chợt giảm đi rất
nhiều. Là do ông ta đã hao tổn hay vì nguyên nhân khác? Haray niệm chú ngữ, để
cho con vật lao về phía Lâm Tử Vĩ, lộ rõ vẻ khát máu của loài thú săn, cắn lấy
bả vai của ông ta.
Sau tiếng hét của Haray, cả ba người đồng loạt tung đòn, đem hết sức để công
kích. Kiếm băng của nó lao đến, mũi kiếm lạnh toát, lóe sáng găm thẳng vào
ngực ông ta, đâm xuyên qua. Nó rút kiếm trở về, máu bắn dội ngược lại, văng
lên khuôn mặt trắng trẻo của nó, điểm lên nét xinh đẹp tà ác trong khóe mắt.
Lâm Tử Vĩ dường như rất bất ngờ, tay ôm lấy ngực lùi lại mấy bước. Đôi mắt
nhìn nó phức tạp, có chút bất ngờ, oán hận, lại có chút bi thương, đau khổ,
miệng ông ta mấp máy định nói gì đó, nhưng máu liên tục trào ra. Bàn tay muốn
nắm lấy vạt áo nó đầy lưu luyến. Có lẽ chính ông ta mới là người cố chấp, đến
phút cuối vẫn không muốn bỏ. Muốn chiếm hữu nó, muốn đem nó làm vật thay thế.
Lâm Tử Vĩ ngửa mặt lên cười lớn, khóe mắt còn đọng lại ta giễu cợt. Không sao,
vẫn bài này chưa chắc ông đã thua, chỉ là không được tận mắt nhìn thấy kết cục
cuối cùng mà thôi.
Hang động rung chuyển dữ dội, từng tảng đá nặng rơi xuống, hắc khí tụ lại dày
đặc khắp nơi đến nỗi không thở nổi. Đá nứt ra, nghe tiếng động vọng lại ồn ào.
Lâm Tử Vĩ như một con thú hoang, miệng nhuốm đầy máu, cười ghê rợn, yêu khí
quanh người ông ta đè nát cả bốn phía. Nước từ khắp ngõ ngách chảy vào, nuốt
chửng lấy hang. Có lẽ mê cung này sắp sập rồi.
Nó quay người, chạy về phía Kevil và Windy, toàn thân họ đều bị khí đen lan
tỏa, trước tiên phải rời khỏi đây đã. Nó chưa kịp hành động đã thấy mặt đất
dưới chân nứt ra, có cảm giác đá tảng và cả cơ thể mình đang lơ lửng bay lên
không, một tiếng nổ lớn vang lên, khói bụi mù mịt. Nó thu người lại, những
tảng đá va đập vào cơ thể nó đau điếng, không thể định rõ tình hình.
Có tiếng gió và sóng biển, cả tiếng mưa nữa... đau quá. Seny cau mày, đôi mắt
xanh khẽ mở ra, nó thẫn người. Vụ nổ lúc nãy đánh sập mê cung, mọi người bị
hất trở lại mặt đất. Seny bò dậy, tìm kiếm xung quanh đống đổ nát. Cũng may là
không sao, nó phải nhanh chóng đưa Windy và Kevil trở về Thiên Đình chữa trị.
Nó quay lại nhìn Haray, vẻ muốn xác nhận. Nó không ngờ được, sớm vậy mà đã đến
thời khắc Ma Vương thức tỉnh. Nhưng khi nãy Lâm Tử Vĩ chưa biết đã thật sự
chết chưa.
Không khí trở nên nặng nề, nó hít một ngụm khí lạnh, mắt không rời khỏi đống
đổ nát, cho đến khi một tiếng sấm đánh xuống chỗ nó đứng, nó mới giật mình
tỉnh lại. Trên biển nổi cơn giông lớn, cả một vùng đen kịt không nhìn thấy gì,
gió vần vũ, cây cối ngả nghiêng, tất cả đều náo động, hỗn loạn. Cho đến khi
mặt trăng ló ra khỏi tầng mây, đem theo màu đỏ rực của máu, nhuốm đỏ mọi vật.
Nó rùng mình sợ hãi, túm lấy tay Sky.
Trên bầu trời xuất hiện một hố đen lớn, gió quật nát từng đợt xô nó suýt ngã.
Trong đống đổ nát bắt đầu có tiếng động, đá tảng bị bắn ra khắp nơi, trong ánh
đỏ của trăng, nó thấy một người đàn ông bước đến, cả người bao phủ là một màu
đen hắc ám. Ông ta nở nụ cười quỷ dị đáng sợ, nó cảm thấy toàn thân như bị
đóng băng, chưa bao giờ thấy sợ như vậy. Cảm giác đè nén sợ hãi như con mồi
chờ chết, mỗi bước chân tiến lại gần hơn càng khiến nó run rẩy đến không thở
nổi, thật không phải kẻ đơn giản. Rõ ràng khuôn mặt đấy là Lâm Tử Vĩ mà tại
sao, khí chất đấy ấy lại khác đến vậy, chẳng lẽ... đây là khí chất của Ma
Vương?
Hửm, rút cục là kẻ nào sớm như vậy đã phá hoại giấc ngủ của ta? Vốn còn
định chờ thêm một thời gian nữa để lực lượng khôi phục toàn bộ. _ Hắn ta cao
giọng khó chịu, tay hất mái tóc lòa xòa trước mặt, đôi mắt sắc lạnh có thể
giết người dừng lại ở vết thương trước ngực, máu vẫn đang chảy. Hắn vuốt vết
máu trên ngực đưa lên miệng liếm qua, sau đó nhăn mặt không vừa ý, như thể hắn
không thấy đau, hay đang khinh thường cơ thể này vậy.
Đúng là phế vật, sớm vậy đã bị giết, hạ ta phải tỉnh giấc, đã thế còn là
một cơ thể yếu ớt._ Đôi đồng tử đỏ ánh lên, hắn không hề để ý đến tụi nó còn
đang đứng đó chăm chú nhìn. Lâm Tử Vĩ, không có lẽ là Ma Vương mới phải, đang
từ từ tiến về phía nó, cảm giác như chỉ cần vươn tay là có thể bóp chết nó
ngay tức khắc. Con người này, thật đáng sợ.