Sự Thật Phải Chăng......?


Người đăng: Nhi_Cherry

Cách đây hơn 500 năm trước, phải nói là một thời gian khá lâu. Nhưng đó là đối
với con người, những sinh vật với cuộc đời ngắn ngủi. Còn với những kẻ như họ
mà nói, chẳng khác gì một cái chớp mắt. Bởi sống quá lâu nên cũng không mong
cầu gì nhiều. Những vật chất phù du vốn đã bỏ qua từ lâu. Cứ vậy mà sống những
tháng ngày hạnh phúc vĩnh viễn. Nhưng ai nói là có vĩnh viễn chứ? Đã có bắt
đầu, phải có kết thúc, chỉ là sớm hay muộn thôi. Hay lại nói, từ khi bắt đầu
là từng bước trên con đường đi tới kết thúc. Là hạnh phúc hay bi ai, chưa thể
nói trước được. Một câu chuyện dài, có lẽ phải bắt đầu tường tận từ Long
Vương, cha của hai người. Năm đó cũng chỉ là một thiếu niên, lại mang cái
ngông cuồng, bất chấp của tuổi trẻ. Nhưng lại có tài thực sự. Cần phong thái,
có phong thái, cần tài hoa có tài hoa, chỉ là không hiểu sao lại đi yêu thầm
một loài người. Bởi thế mà bỏ qua thân thế để đạt được tình yêu của mình. Cô
gái loài người đó cũng nguyện ý đáp lại. Nguyệt Chi thủy là tên nàng ta. Thật
lòng mà nói, nàng quả thật đẹp động lòng người, khiến người khác mới gặp đã
yêu. Nhẹ nhàng diễm lệ giống ánh trăng tỏ trên mặt nước. Hai người họ, không
quan tâm thân thế, bởi lời hứa, dù nàng có luân hồi chuyển thế, hòa vào dòng
chảy thời gian bao nhiêu lần, cũng nhất định kết lại mối duyên. Nhưng đã nói
tình yêu là một thứ chấp niệm khó bỏ, bởi vậy khi đã dính vào sẽ thành si mê
ngu muội không thể dứt. Nếu Nguyệt Chi Thủy có thể thuận lợi đến với Long
vương thì năm đó đã không có chuyện xảy ra. Sự giao hòa của họ được trời đất
tác thành nhưng không được lòng người chấp thuận. Lâm Tử Vĩ, người yêu tha
thiết Nguyệt Chi Thủy, nhiều lần theo đuổi, nhưng tình yêu của ông ta là một
loại chiếm đoạt, bất chấp mà đạt được. Bởi thế mà nhiều lần khẩn cầu nàng vì
ông ta mà ở lại. Vì một người mình không yêu mà ở lại, thật không thể làm
được, như vậy cũng không công bằng với người nàng yêu. Tất nhiên nàng lựa chọn
ra đi. Nhưng đêm trước khi nàng định rời đi, lại suýt bị Lâm Tử Vĩ một đao
chém chết, nếu không nhờ có Long Vương cứu giúp, hẳn nàng đã thành thây ma
rồi. Lâm Tử Vĩ, nếu không có linh hồn nàng, vậy phải có thân xác nàng, nếu
không có thân xác nàng, vậy sẽ không ai có được. Nguyệt Chi Thủy trước khi rời
đi thề rằng ngàn kiếp không bao giờ yêu ông ta. Bị người mình yêu oán hận,
nhưng vẫn không buông bỏ chấp nhiệm mà theo đuổi đến cùng kiệt.

Cuộc sông ở Long cung rất hạnh phúc nhất là khi có sự xuất hiện của cặp sinh
đôi nhỏ. Một nam một nữ rất đáng yêu. Tiểu thái tử từ nhỏ đã thông minh, lại
rất cưng chiều em gái. Tiểu Long Nữ được cưng chiều, nên rất hay quậy phá,
chẳng ai còn lạ gì cô bé phá phách này. Một gia đình hạnh phúc vô cùng. Phải
nói là vợ chồng hòa thuận, con cái hiếu thảo, thật đáng ghen tị. Nhưng có nằm
mơ cũng không thể ngờ, một ngày nọ, Lâm Tử Vĩ xuất hiện, ông ta, không chút
già đi, hoàn toàn giữ được dung mạo trẻ trung lúc trước, chỉ là khí chất của
hắn mang mùi hắc ám. Hắn có ma thuật. Một người sống hơn trăm năm không già,
lại có ma thuật mạnh mẽ, ngửi được mùi chết chóc lan tỏa. Hắn xuất hiện, là
lúc kết thúc hạnh phúc của Tiểu Long Nữ, trước mặt đứa nhỏ, giết chết mẹ nàng,
cướp đi tất cả của nàng. Tận mắt nhìn thấy người mẹ đầy máu, nhuộm đỏ cả mặt
biển, người đàn ông kia, chỉ một đao chém xuống, khuôn mặt ghê rợn, người nổi
gân xanh, nhìn đứa nhỏ run rây như muốn nuốt sống. Nhìn mẹ nàng nằm trên đất,
mắt đẫm lệ, máu liên tục chảy, đứa nhỏ men lại bên mẹ, bàn tay bé xíu bịt lại
vết đâm trên bụng mẹ. Máu vẫn không ngừng chảy, nhuộm đỏ cả bàn tay non nớt,
nhuộm đỏ cả đôi mắt xanh vốn đã trống rỗng. Nhìn hồn phách của mẹ mình dần tan
biến, không thể đầu thai chuyển thế, hoàn toàn biến mất như chưa từng tồn tại.
Lần đầu tiên tong đới, đứa trẻ đó nhận ra, máu đỏ thế nào, tanh tưởi thế nào,
và... mất đi người thân đau khổ thế nào. Xung quanh chỉ có một đứa trẻ ôm lấy
cái xác đầy máu mà khóc, người đàn ông với đôi mắt dữ tợn, hằn lên tia máu,
nhìn nàng hận thù. Chẳng có ai cả, tất cả chở nên mờ nhòa, biến mất. Chẳng thể
nhớ thêm chút nào. Tất cả, biến mất cùng một cơn mưa đỏ ngầu, và máu tanh lan
dần trên mặt biển. Đó là tất cả những gì mà nó nhớ được, sót lại trong kí ức
của nó.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~*~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Căn phòng trở lên im lặng, mỗi người có một cảm xúc riêng. Sky trầm mặc, hắn
không thể ngờ, nó phải chịu tổn thươg như vậy, nhưng hắn chưa từng thấy nó
khóc, cũng không nhắc về quá khứ, nó lúc nào cũng cười, bướng bỉnh, mạnh mẽ.
Hắn không hề biết con người thật của nó, vậy lấy tư cách gì yêu nó? Khuôn mặt
Kevil đanh lại, chuyện năm đó, anh hận mình không ở bên cạnh nó, không thể bảo
vệ nó.


  • Như Kevil nói, người giết chết mẹ cậu là Lâm Tử Vĩ, vậy bây giờ ông ta a
    sao rồi._ Rany thắc mắc


  • Hắn ta còn sống, là Demon, người mà Seny luôn tìm kiếm_ Kevil dựa người vào
    ghế, nhớ lại sự ương ngạnh khi muốn trả thù của nó


  • Demon? Hắn ta còn sống sao? Tại sao hắn có thê sử dụng ma thuật?_ Rany chưa
    hiểu hết


  • Hơn nữa, Demon biết thân phận của chúng ta_ Sky đăm chiêu nhớ lại ( xem
    chap 17)


  • Chuyện này tao cũng không biết, nhất là ma lực ông ta sở hữu, vì oán giận
    với Lâm Tư Vĩ năm đó mà Seny mới đuổi tận đến đây vì nghe tin ông ta tìm đến
    nhân giới. Có điều, tung tích liên tục biến mất. Gần đây khi cùng Haray sang
    Mĩ, tao mới biết Rin tìm được nơi ẩn nấp của ông ta. Có điều tao không ngờ
    người che giấu ông ta lại có sự nhúng tay cua Thiên Đình và cả cha mình. Lay
    lại chính thức đảm nhiệm việc này.


  • Nếu để Seny biết được, tôi sợ cậu ta sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nếu không giết
    được Lâm Tử Vĩ oán hận của Seny sẽ không thể buông bỏ, Sợ rằng nó lại như năm
    đó, tự hành hạ bản thân_ Haray cố giấu sự đau đớn, uất ức của mình. Nhớ lại
    năm đó, nó lao xuống âm phủ đòi người, hại âm phủ náo loạn, cô và nó vì vậy
    mới quen biết. Nhưng nó khi đó chỉ là cái vỏ rỗng tuếch, vô cảm, dáng vẻ bi
    ai, biết không thể gặp lại mẹ, nó chẳng khác gì người đã chết. Mọi người thở
    dài rồi rời khỏi phòng. Chỉ còn lại Kevil mệt mỏi ngồi trên ghế, còn Sky vẫn
    dựa lưng vào tường. Hắn trầm tư, sau đó nhìn qua Kevil, hắn bất chợt tiến lại,
    cầm con dao trái cây trên bàn, dí sát cổ Kevil. Kevil ngước lên nhìn, khóe môi
    kéo lên một nụ cười, dáng vẻ mệt mỏi tạm biến mất.


  • Tao muốn nghe hết, mày vẫn giấu đúng không? Chuyện của Seny, chuyện mày đã
    làm với Seny, không đơn giản là đến muộn nên không cứu được cô ấy và mẹ mình.


  • Sky, quả nhiên là thông minh, nhưng những gì có thể nói tao nói hết rồi,
    còn lại, tao muốn nó mãi là bí mật_ Kevil đẩy lưỡi dao ra xa, một tay đút túi
    quần ung dung rời khỏi.


  • Nhìn mày quan tâm em gái tao vậy, tao thấy hạnh phúc quá_ Kevil quay lại,
    làm một nụ hôn gió sến sệt khiến hắn mắc ói... Thật không chịu nôi.


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~*~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vì cái chân đau của nó, mà tụi nó chẳng thể đi mua sắm, chỉ có thể đi xem
phim. Bởi Thiên Nhi kiên quyết đòi xem phim tình cảm, nên tụi nó xem một bộ
phim Hàn đẫm nước.... dãi. Seny vốn không ưa mấy cái phim tình cảm nên lăn ra
ngủ rất khó coi, cho đến khi rời khỏi vẫn không ngừng càu nhàu. Tụi nó rẽ vào
một quán ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.


  • Hứ, đã bảo đừng xem phim tình cảm rồi mà. Sặc mùi máu chó, toàn mấy tình
    huống cẩu huyết đến nổi da gà. Nữ chính và nam chính bất chấp ngăn cản để yêu
    nhau, sau đó bị hãm hại, vượt qua sóng gió cuối cùng ở bên cạnh nhau đến trọn
    đời. Lại còn thề nguyện, anh yêu em đến trọn kiếp không phai. Nó nghĩ nó là
    gì? Thuốc nhuộm tóc không phai màu chắc, thấy mà ghê.Nếu chị mà là đạo diễn,
    chị cho tụi nó chết hết, đời đâu như phim_ Nó luyên thuyên một hồi, nhìn Rin
    và Thiên Nhi há mồm á khẩu.


  • Vậy mới lãng mạng chứ, tình yêu chân chính mà_ Thiên Nhi mắt long lanh


  • Chân chính mới chân phụ cái gì, tốn thời gian, đúng không bé Rin?_ Nó ngọt
    giọng nhìn Rin. Cậu chỉ biết gật đầu nghe theo.


  • Hứ, chị thật là thiển cận, hỏi sao bây giờ vẫn ế_ Thiên Nhi bĩu môi khinh
    bỉ


  • Hứ, em có biết bộ phim vừa rồi nhàm chán giống như câu chuyện lúc bắt đầu
    thì giống nhau, khúc giữa rất hài và kết thúc bi hài không?_ Nó bĩu môi lại


  • Chuyện gì?


  • Này xửa ngày xưa có một con lợn, một hôm nó đánh một quả rắm, rồi chết.
    Haha thế nào có hay không?_ Nó vô sỉ hỏi


Thiên Nhi .... = ="

Rin .... = ="


  • Bởi vậy mới nói, mấy thứ chuyện tình cảm thật nhảm nhí_ Nó bỏ một miếng
    bánh vào miệng, sau khi ăn no thì đi về.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~*~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nó mệt mỏi nằm vật ra ghế, dụi đầu vào ngực Haray đang ngồi xem phim tại đó.


  • A thật mềm nha, Haray, mày đầy đặn quá_ Nó cảm thán


  • Mày, càng ngày càng vô sỉ_ Haray nghiến răng, đẩy nó ra


  • Haray, tụi mình tắm chung đi_ Nó dụ dỗ


  • Không. Đừng có hòng


  • Hứ, có chồng rồi có khác, thấy ghét, vậy Windy thì sao?


  • Tao không biến thái như mày


  • Tụi mày được lắm, hoa có chủ nên đá tao sang một bên hả?_ Nó ngồi một xó tự
    kỉ


  • Có ai ăn tối không?_ Tiếng Kevil từ trong bếp vọng ra


  • A có, em muốn ăn, em đói rồi_ Nó hào hứng, chẹp, ai vừa mới bị bỏ rơi đây
    nhỉ?



Cái Đồ Trời Đánh Cô Cứ Đợi Đấy - Chương #72