Hỗn Loạn


Người đăng: Nhi_Cherry

Trong đời, điều gì là đáng sợ nhất?

Cái chết? Có thật như vậy không?

Có lẽ...

Seny ngồi thẫn thờ trên phím đàn, nghe tiếng mưa ngoài hiên lạnh lẽo, ngay cả
bản nhạc cũng quên mất lời. Từng giọt nước loang lổ trên mặt tấm kính, phản
chiếu một hình ảnh nhạt nhòa. Một cơn mưa bất chợt, cơn mưa đầu đông cô độc
như chính bản chất của nó.

Windy mở cửa bước vào, đứng sau lưng vén làn tóc rối của nó, vòng tay qua cổ
ôm nó vào lòng, hai má mềm mại cứ cọ cọ vào cổ nó, khiến nó phải quay đầu lại
nhìn.


  • Sky về rồi, tưởng hai người phải dính lấy nhau như kẹo cao su với đế giầy
    chứ


  • Hajzzz mưa làm tâm trạng tao tụt dốc không phanh, mất hết tinh thần rồi.


Nó nằm bệt lên phím đàn, tạo lên những âm thanh nhiễu loạn chói tai. Windy
nhíu mày, khẽ cười nhẹ, dõi mắt ra cơn mưa ngoài kia, hình như tâm trạng cô
cũng bị xấu đi rồi.

Kevil ngồi trong bóng tối, nhìn xung quanh phòng, trong lòng đều hỗn loạn.
Những hình ảnh lướt qua trong đôi mắt xanh đều là cô gái ấy, xinh đẹp, dịu
dàng, thông minh, một màu sắc thuần khiết, thuần khiết trong chính đêm đen.
Môi dưới cắn chặt, cố gắng suy nghĩ. Haray đã đi đâu, rút cuộc cô ấy ở đâu,
anh đã tìm nhưng không thấy, tất cả những nơi ô ấy có thể đến, đều không lưu
lại gì, cứ như đã bốc hơi vậy. Điều mà anh lo lắng, có khi nào cô... giận anh?
Để xem nào, chẳng phải anh cái gì cũng nghe theo Haray hay sao? Hay là hôm
trước anh đem bỏ mấy cuốn sách của cô ấy, hay là trước nữa anh không cho cô ấy
mặc váy ngắn? Hay là trước của trước của trước cô ấy phát hiện anh là người
làm hỏng bình thủy tinh mà cô thích? Haray nhỏ mọn vậy sao? Không thể nào?

Thật ra chính bản thân Kevil cũng có đáp án, nhưng anh sợ phải tin vào nó, cô
ấy có lẽ đã trở về Địa Ngục, nhưng đáng sợ hơn chính là điều cô đang muốn làm.

Khuôn mặt Kevil tái nhợt không chút huyết sắc, anh vội nắm lấy chiếc áo khoác
trên ghế lao vội ra ngoài.

Thiên Nhi vừa ăn bỏng, vừa tròn mắt xem phim, nằm dài trên ghế, lâu lâu lại
cười lớn như thể tăng động, Vừa thấy bóng Kevil liền vui vẻ chìa túi bỏng ra
mời


  • Kevil, qua đây ngồi với em


  • Anh có việc phải đi, báo mọi người anh sẽ không về trong vài ngày


  • Ấy, khoan đã, từ từ... sao vội vậy chứ? Trời đang mưa vậy mà!


Thiên Nhi nhìn theo bóng người mất hút, cũng chẳng muốn bận tâm thêm.

Nó cuộn người nằm trong lồng ngực Sky, chăm chú đọc quyển sách trước mặt, lâu
lâu lại khẽ liếc trộm hắn một cái. Cảm giác này cũng không tệ, ngoài trời mưa,
nhưng trong lòng ấm áp, được nằm bên người mình yêu, quá romantic chứ gì nữa?

Hắn khẽ nhắm hờ đôi mắt huyết đỏ, cảm giác trong người rạo rực, như một ngọn
lửa lớn dần đang thiêu cháy linh hồn hắn, trước mắt hình ảnh đều đen kịt mờ
nhạt. Sky trừng mắt nhìn lại nó, thô bạo đẩy nó ra rồi lao nhanh ra ngoài.
Seny ngồi bệt trên mặt đất, xoa xoa cục u trên đầu, cau mày tự hỏi chuyện gì
đang xảy ra. Nó buộc gọn mái tóc xanh lam, cũng mau chóng chạy theo hắn.

Một góc khuất của vườn hoa hồng bị mưa làm ướt đẫm, từng mảng đỏ thẫm hòa vào
mưa, lăn dài trên cánh hoa xanh nhạt. Sky dựa lưng vào một gốc cây, tay túm
chặt lấy ngực áo, cắn răng chịu đựng nỗi đau bất chợt. Đầu như muốn nổ tung,
như thể ngàn vạn con bọ đang gặm nhấm tàn phá từng tế bào, lồng ngực cũng bị
cào xé, từng đợt từng đợt ho dữ dội khiến máu nhuộm đỏ vạt áo trước. Trong mắt
ngoài một màu đen chẳng còn thấy gì. Tại sao? Tại sao lại đau đớn như vậy,
chuyện gì đang xảy ra? Ngay cả ý chí cũng sắp biến mất, ngoài dằn vặt, đau đớn
chẳng còn lại gì.


  • Sky, sao anh lại ở đây? chị Seny đang kiếm anh khắp nơi kìa, anh xô ngã chị
    ấy phải không? Á, anh... tại sao, anh sao vậy?

Thiên Nhi buông cây dù trong tay, chạy về phía hắn, mặt tràn đầy lo sợ


  • Tránh ra

Sky chẳng ngần ngại gạt cô qua một bên, cả người nhỏ bé bị va vào gốc cây,
trong mắt cô bây giờ, tựa hồ chẳng nhìn ra được người anh của mình làm sao.
Thiên Nhi, bò dậy, bùn đất lấm lem trên khuôn mặt trắng sứ, trên chiếc váy
hồng phấn, cô chẳng mảy may bận tâm, lại chậm rãi tiến đến gần, vươn tay ra
với hắn, nhưng lần này bị hắn túm lấy, văng xa ra.


  • Chuyện gì đang xảy ra vậy? _ Seny đỡ lấy Thiên Nhi, dường như chẳng tin nổi
    vào mắt mình, bỗng chốc thấy hắn như đang phát điên. Nó loạng choạng bước về
    phía Sky nhưng bị gạt ra


  • Sky, anh sao vậy? đừng làm em sợ, Sky anh...


Nó bị tóm lấy, bị đè dưới thân người cao lớn của hắn, từng giọt nước mưa từ
trên trời rơi xuống rát bỏng da mặt, từng giọt nước nhỏ từ mái tóc hắn làm
chua xót cõi lòng, bàn tay mạnh mẽ thô bạo ghì chặt lấy cổ nó đến nghẹt thở,
khiến nó không cách nào phản kháng, cứ trơ mắt nhìn, nhìn vào màu đen kì dị
đang bao trùm. Seny ho mấy hồi, vươn tay vuốt nhẹ vết máu trên khóe môi hắn,
chiếc lắc xanh đã nhuốm màu mưa như thể nó đang khóc, hơi thở đứt quãng từng
hồi.


  • Đừng sợ... có em ở đây

Sky buông lỏng tay, run run nhìn vết siết quanh cổ nó, hắn như đem gánh nặng
trên vai trút xuống, như thể đã bị hút cạn sức lực, mệt mỏi ngã xuống người
nó, hình như trong tiếng mưa, nó nghe thấy hắn nói gì đó, và cả dòng chất lỏng
nóng rực thiêu đốt bả vai nó, nhuốm đỏ cả mái tóc bết nước mưa

Thiên Nhi đi đi lại lại ngoài cửa phòng, mặt sàn dưới chân cũng sắp bị cô bào
mòn rồi. Nó ngồi một góc thẫn thờ, mắt tròng trọc nhìn vào cửa phòng đang đóng
im lặng, người vẫn đẫm nước, còn chưa thay trang phục. Windy cầm khăn bông cẩn
thận thấm đi từng giọt nước trên người nó. Vừa thấy bóng Rany và Lay cùng vị
bác sĩ riêng bước ra mọi người đều vội lao đến


  • Bác sĩ, anh trai tôi sao rồi, anh ấy bị bệnh gì vậy


  • Xin lỗi, chính tôi cũng không rõ nguyên nhân, cơ thể cậu ấy thật ra không
    có gì bất thường, nhưng nội thể đang dần bị phá hủy, tôi cũng không có cách


  • Không rõ nguyên, nhân, không có cách, ông làm bác sĩ làm gì chứ, ông nói
    vậy mà được à, thế thì ai chẳng nói được, cút về quê chăn vịt đi


Nó lao lên, túm cổ vị bác sĩ, gào vào mặt ông ta, Lay phải cản nó lại, nếu
không nó thật sự hành hung chết người rồi. Rany vội đưa ông ta ra ngoài


  • Cảm ơn bác sĩ, bây giờ ông có thể về rồi


  • Vậy tôi về trước, nếu có chuyện gì cứ gọi tôi


  • Gọi cho ông, gọi cho ông để lo hậu sự chắc


Nó rút giày đáp mạnh về phía bác sĩ


  • Thôi nào Seny, đừng nổi giận vô cớ, người ta có làm gì sai đâu

Windy vỗ vai nó an ủi. nó buông thõng người, tựa vào cô

Rany xoay người, chỉ hướng phòng khách, ý bảo mọi người ra đấy. Không khí trầm
mặc thật đáng sợ. Nó ngồi xuống ghế, vẫn tựa vào Windy, trở nên có phần tiều
tụy. Rany nhìn một lượt, rồi mới thở dài nói


  • Lần này không phải trùng hợp nữa rồi, Sky không bị biến chứng sau tai nạn,
    vậy chỉ có thể là do... lời nguyền của Ma Vương đã ứng nghiệm. Chuyện nay sắp
    vượt qua khỏi tầm kiểm soát rồi, nếu không nhanh chóng xử lí, e rằng Sky sẽ...
    mà có ai thấy Kevil đâu không?


  • Anh ấy, nói sẽ không về vài hôm


Thiên Nhi nhỏ giọng, trầm mặc khác hẳn ngày thường, run run đứng dậy, bước đến
chỗ seny, khuôn mặt bị mái tóc hồng che gần hết, cúi xuống nhìn sàn nhà


  • Seny, chị tránh xa Sky ra đi, em biết như vậy là quá đáng, nhưng em sẽ
    không nhìn anh ấy chết đâu, vậy nên, chị mau tránh xa Sky ra, để anh ấy yên đi


  • Em nói cái gì vậy, chuyện này đâu phải lỗi của Seny? Em đang quá ích kỉ đấy
    em biết không?_ Windy thét lớn


  • Phải đấy, em ích kỉ, nhưng không thể để Seny khắc chết anh ấy được, mọi
    người có ai hiểu không hả, có ai hiểu không? Mọi người cũng ích kỉ như vậy
    thôi, lo sợ Seny chết chứ gì, vậy tôi lo cho anh tôi thì có gì sai? có gì sai
    hả? Chẳng lẽ phải lấy mạng anh tôi để đổi mạng seny sao?


  • Em im đi_ Windy phẫn nộ dang tay tát Thiên Nhi


Thiên Nhi ngừng lại, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, quay người bỏ chạy thật
nhanh. Cô có thật quá ích kỉ, quá tùy tiện không? Là cô muốn hai ngườii bọn
họ quay lại bằng được, bây giờ cô lại chia rẽ bọn họ bằng được, là cô sai sao?
Thật đau, thật mệt.


  • Windy, em quá đáng rồi đấy_ Lay hằn học nhìn cô


  • Đủ rồi, em chỉ muốn bảo vệ mọi người, em không muốn phải hi sinh ai cả


  • Em cũng chỉ đang ngụy biện thôi


Lay lạnh lùng quay người rồi biến mất hút


  • Mọi người, thôi được chưa, đừng cãi nữa, loạn hết rồi_Rany thét một tiếng


  • Còn ai nữa đâu mà cãi


Nó buông tay Windy, lãnh đạm đứng lên, bước về phòng.


Cái Đồ Trời Đánh Cô Cứ Đợi Đấy - Chương #108