Kế Hoạch Phá Sản


Người đăng: Nhi_Cherry


  • Mất rồi, mất rồi, chẳng thấy đâu cả, làm sao giờ?

Sáng sớm bảnh mắt, ai đó thừa năng lượng đi vòng quanh nhà, hô hào gào thét
ỉnh ỏi. Nó dụi dụi mắt, ló đầu qua cửa phòng, ngoắc ngoắc tay gọi cái người
đang gây ô nhiễm tiếng ồn kia.


  • Thiên Nhi,sáng ra đã luyện cơ mồm rồi, em vội đi đầu thai hả?


  • Mất rồi, mất rồi, cuộc đời em thế là mất rồi?


  • Ai mất, mất bao giờ, vì sao mất, cần cũng lễ cái gì không?


  • Cúng cái thúng, em đang bảo tấm vé của em kìa, tấm vé lên chuyến tàu tình
    nhân hạng sang mất rồi, em định đi cùng Lay, nhưng bây giờ tìm không thấy.


  • Vậy nghỉ ở nhà cho khỏe, thế nhá.


Nó đóng sập cửa, ngáp một cái rõ vô duyên rồi lại lao lên giường ngủ tiếp.
Ngoài cửa Thiên Nhi dậm chân cau có, đứng ưỡn người, lấy hết sức bình sinh,
đạp mạnh vào cửa cánh cửa phòng oanh liệt bất mở, in hằn vết giày trên tấm gỗ.
Cô cười đắc thắng, hôm trước Seny đá bay cửa, hôm nay cô học tập theo


  • Nguyệt Hải Băng, nói cho chị biết, chiếc vé đấy em phải xếp hàng mấy tháng
    mới có được, nhưng nếu hiện tại em không có ở đó thì sẽ không được lên tàu,
    chị phải đến đấy xí chỗ cho em, nếu không em nhảy xuống cho chị xem

Thiên Nhi đu qua đu lại cạnh cửa sổ đe dọa, điều này cũng chẳng mấy làm nó để
tâm, phẩy phẩy tay vài cái ra vẻ xua đuổi, nó tiếp tục ngủ.

Tóc xanh mượt uốn nhẹ, mắt chuốt mascara đã cong này còn gợi cảm hơn. Con
ngươi xanh đẫm lệ, oán thán, môi hồng khẽ cắn vẻ ủy khuất, hai má phiếm đỏ.
Khoác lên mình bộ váy đỏ thanh lịch quyến rũ, chùm qua đầu gối, đuôi váy xòe
đính những viên ngọc sáng quý, cổ đeo trang sức hoa lệ, chân đi... dép tông.
(may mà không phải tổ ong)

Nó nước mắt lưng tròng nhìn Thiên Nhi.


  • Thay giầy, nhanh, không có thời gian nữa đâu


  • Vé và chị em chọn ai?


  • Tất nhiên là vé rồi, hỏi thừa


Thiên Nhi ngùn ngụt sát khí dí con mèo vào sát mặt nó. Ai chẳng biết trên đời
này nó sợ nhất mèo, thế mà con nhỏ độc ác kia không tha cho nó. Nghiến răng
đeo nốt chiếc giày cao gót vào, nó hậm hực đứng dậy đi xuống lầu. Rồi, Seny đã
được đóng gói, gửi bưu điện đưa đến bến cảng, sao giống buôn người thế nhỉ?

Lay xoa đầu Thiên Nhi, hỏi nhỏ


  • Em chắc là lần này không vấn đề gì chứ?


  • Chắc chắn, em đã tính toán kĩ rồi, tuyệt đối không có sai sót



Tiếng giày cộp cộp trên bong tàu, tiếng nhạc nhẹ nhàng lắc lư lả lướt, và cả
tiếng sóng biển vỗ vào mạn thuyền. Seny kéo cao chân váy, buông thõng chân đu
qua đu lại ở lan can, mặt hằm hằm oán hận. Giờ thì nó thật sự muốn lột da lóc
thịt, ướp hành xả con bé kia lắm rồi. Sao có thể quăng nó lên đây chỉ để giữ
một tấm vé cơ chứ? Tàu Ruby Star, chuyến tàu hạng sang bậc nhất thế giới,
chuyên dành cho các cặp tình nhân, thường được tổ chức vào ngày valentine, vậy
mà hôm nay bỗng trái gió trở trời, đi mở tiệc vào giữa mùa thu như này. Giá vé
lên tàu đắt thì khỏi nói, có tiền chưa chắc đã mua được, vì vậy chẳng có gì lạ
khi trên con tàu này có đủ mặt của các cậu ấm cô chiêu đao to búa lớn. Nó thở
hắt ra, chẳng có gì hay ho, đơn giản là mấy kẻ rỗi hơi thích làm việc rỗi hơi
trong lúc rỗi hơn mà không nhận ra mình rỗi hơi, thật tội nghiệp!

Nhìn đủ màu sắc của các bộ lễ phục sặc sỡ, bàn tiệc bày xa hoa, các tiểu thư
công tử đoan chính nhã nhặn, trong sảnh ngoài sảnh trang hoàng lộng lẫy, nó
thật muốn cho một quả bom nổ nát nơi này. Cứ vui đi, nhỡ đâu chiếc du thuyền
này cũng đâm vào băng chìm như titanic thì vui rồi. Ôi Romeo chàng ở đâu?

Seny vờ ngửa mặt ca thán, chân bước về phòng riêng, theo lịch thì 18h tàu mới
rời bến, tranh thủ ngủ thêm chút nữa vậy.

Haray lùng sục quanh nhà chẳng thấy bóng dáng Seny đâu, cô mệt nhoài nằm xuống
ghế. Trên tay cầm bông hoa bỉ ngạn xanh, thở dài não lòng.


  • Haray, sáng giờ không thấy Seny, theo lẽ thường giờ này nó phải gào thét
    đòi ăn rồi chứ?


  • Tao cũng chẳng thấy nó đâu, mà Windy có chuyện cần nhờ mày đây.


"Nơi này vẫn bị bao trùm trong bóng tối. Lòng bàn chân lạnh lẽo bước trong
đêm, nó lần mò từng bước, cứ thế tiến về phía trước. Lại là anh, nó lại gặp
anh. Nhưng nó không sao chạy lại đấy được, có thứ gì trong tim níu giữ nó lại

" Nếu tôi yêu em, em có yêu lại tôi không?"

Có lẽ nó đã nhận ra, vị trí của hắn trong tim mình không đơn giản nữa rồi. Nó
lùi lại mấy bước, không dám đối diện với anh, vì sao nó cũng không rõ.

" Đến đây, tôi đã chờ em rất lâu rồi"

"..."

" Đến đây..."

" Anh thật sự là ai? chúng ta có quen biết nhau không?"

" Rồi em sẽ sớm biết thôi, bởi vì, dù không nhận ra em, nhưng anh vẫn luôn bên
em"

Tiếng đinh đang từ chiếc lắc vang lên, không gian trở lên bừng sáng, nó chạy
nhanh về phía trước, theo tiếng reo từ chiếc vòng. Anh đứng ngay phía trước,
dang rộng vòng tay, ôm chặt lấy nó. Đặt một nụ hôn mờ ảo lên trán nó, mỉn cười
thật khẽ. Trong cơn gió thoáng qua, nó nghe thấy anh cười, mà chính nó cũng
đang cười "

Tiếng gõ cửa làm Seny giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn ra ngoài, chợt nhận ra
mình vẫn đang lênh đênh trên biển. Cô phục vụ đến thông báo về buổi tiệc. Nó
ngao ngán thở dài, chỉnh lại trang phục rồi bước ra khỏi phòng.

Chẳng có gì thú vị cả, ai nấy đều đắm mình trong những bộ trang phục lộng lẫy,
những lời đường mật có cánh, những bản nhạc nhẹ quý phái xa hoa. Nó gọi cho
Thiên nhi, hỏi xem vì sao cô bé chưa tới, có phải định cho nó giong buồm ra
khơi luôn không, vậy mà chẳng ai bắt máy. chọn một góc khuất Seny ngồi ăn
chẳng đoái hoài gì đến buổi tiệc. Nó liếc nhìn bông hoa hồng đỏ trên bàn, lại
sắc đỏ chói mắt ấy, trong lòng sinh ra ghen ghét, không nương nể ngắt nát bông
hoa.


  • Phá hoại một vẻ đẹp là tội lớn đấy.

Câu này nghe rất quen, chẳng phải... Nó quay người ra sau. Sky trong bộ âu
phục lịch lãm, mái tóc đỏ bồng bềnh, chỉnh lại chiếc nơ trên cổ áo, miệng cười
rất ngọt. Ngó ra sau tí nữa, sẽ thấy Thiên Nhi đang bám lấy Lay, ngăn không
cho anh nhìn mấy cô gái khác. Bọn họ xuất hiện ở đây đủ làm tâm điểm của buổi
tiệc.


  • Thiên Nhi, bây giờ em mới đến? Mà thôi, nếu đến rồi thì chị về đây


  • A! không được nữa rồi, thuyền đã rời cảng rồi, nếu chị muốn bơi về thì xin
    mời, em cũng không cản


Cô bé làm ra mặt thách thức. Nó lúc này mới nhận ra, tàu thật sự đã rời cảng,
ây dà mải ăn quá nên mới thế. Thôi trót rồi, để không uổng phí công sức bỏ ra,
nó nên chuyên tâm ăn uống rồi đi ngủ tiếp vậy. Nhưng đời đâu như mơ? Thiên Nhi
kéo nó ra giữa buổi tiệc, nơi mọi người đang say sưa khiêu vũ. Sky đứng trước
mặt, đưa tay mời nó nhảy. Seny miễn cưỡng đồng ý, ôm lấy cổ hắn, di chuyển
theo điệu nhạc


  • Tại sao anh lại ở đây?


  • Bị uy hiếp


Dù mặt vẫn cười, nhưng có thể nhận ra nộ khí lan tỏa trên mặt hắn, con tiểu
quỷ kia không biết lại bày trò gì khiến hắn phải nghe theo.


  • Tôi cũng bị uy hiếp, em gái anh thật tài giỏi


  • Quá khen


  • Tôi khen em gái anh, đâu phải anh


  • Anh không hẹp hòi một lời khen đâu, dù sao thì... hôm nay em đẹp lắm.


Nó cúi mặt, hai má thoáng đỏ, cảm nhận được hơi thở của hắn rất gần, rất nam
tính. Bàn tay ấm áp to lớn ôm lấy nó, thật sự an toàn.

Ngoài kia Thiên Nhi cười đắc ý, ôm lấy Lay, mắt như muốn dán vào hai người


  • Oa, đây đúng là quá lãng mạng, bao nhiêu công sức của em cuối cùng cũng
    được đền đáp. Hoàng tử khiêu vũ cùng công chúa, sau buổi tiệc họ sẽ thuộc về
    nhau, sống bên nhau đến trọn đời


  • Em nghĩ đơn giản thế à?


  • Tất nhiên là không, em vẫn còn một vở kịch khác.


Điệu nhạc kết thúc, nó nhún người chào, đi ra ngoài du thuyền tản mát. Bầu
trời đêm đầy sao, lấp lánh như những hạt lân tinh trong bức họa kì bí. Nó vươn
tay lên, muốn nắm lấy một đốm sáng nhỏ bé. Sky đưa cho nó một ly hoa quả, nó
chau mày, nhào tới cướp ly rượu vang trên tay hắn. Cảm giác tối nay rất an yên
thoải mái.

BÙM... BOM CÓ BOM....

tiếng nổ lớn từ trong du thuyền, mọi thứ trở nên hỗn loạn, khói bụi dày đặc.
Tay trưởng thuyền cầm quả bom trên tay, lớn giọng uy hiếp, mấy tên cướp này
trà trộn vào đám người phục vụ trên thuyền, trong đó có cả cô phục vụ khi nãy
nó gặp.


  • Tất cả đứng yên, kẻ nào dám phản kháng, tao bắn chết không tha. Yên tâm,
    tao cũng chẳng cần tiền chuộc hay gì đâu, nhưng trên thuyền toàn những công tử
    tiểu thư có địa vị như này, bỏ qua thì thật uổng.

Hắn và đồng bọn dùng nòng súng đen ngòm về phía những con tin. Nó háo hức đứng
ngoài xem náo nhiệt, cuối cùng cũng không nhàm chán nữa rồi. Tên cầm đầu nhìn
về phía nó, ngoắc tay ra hiệu gọi lại gần. Không phải chứ? Muốn giết ai thì cứ
giết, sao lại dính đến nó? Không phải nhờ nó giết người giùm đấy chứ?

Seny bước đến gần tên cướp, mặt tỏ vẻ ngây thơ như thể không hiểu chuyện gì
xảy ra. Chẳng dè hắn lao vào nó, dí súng vào đầu nó uy hiếp


  • Không được báo cảnh sát, nếu không tao bắn nát sọ con bé này, cho tàu chạy
    theo hướng bọn tao chỉ định.


  • Chú hai à, vớ đại ai mà chẳng được, sao lại là tôi chứ?


Nó làu bàu oán thán.

Thiên Nhi vẫn ngồi điềm nhiên uống trà, mặc bọn cướp hoành hành, Lay kéo tay
cô lo lắng


  • Thiên Nhi, Seny đang gặp nguy hiểm kìa


  • Không cần lo, đấy là người mà em thuê đấy. Với tính cách của Sky, nhất định
    anh ấy sẽ ra tay, anh hùng cứu mỹ nhân. Muahaha, kế hoạch quá hoàn hảo


Cô cười ngoác miệng to đến nỗi con chuột cũng có thể chui vừa


  • Con kia, im ngay, mày muốn ăn kẹo đồng sao? _ Một tên cướp dí súng vào đầu


  • Này, dù sao tôi cũng bỏ tiền ra thuê các người đấy, nhẹ tay một chút biết
    chưa? Súng giả mà cứ bày đặt


Thiên Nhi giựt khẩu súng trên tay tên cướp, nhắm bắn phía trước rồi bóp cò.
Viên đạn xoáy vào không khí, găm lên tường, để lại một làn khói mỏng. Khóe
miệng nhỏ xinh khẽ nhếch, khuôn mặt hơi tái nhợt, cô quay sang hỏi


  • Súng thật hả? Đầu tư kĩ thế


  • Con nhỏ này, mày đang nói nhảm gì vậy? À nếu mày nói về bọn cướp giả thì
    tụi nó bị bọn tao quăng xuống biển cho cá mập rồi, không chừng giờ này đã uống
    xong mấy tuần trà với Diêm Vương rồi cũng nên.


Đôi mắt hồng của Thiên Nhi mở to hết cỡ, miệng cứng đờ, không nói được câu
nào. Cái kế hoạch của cô sao có thể bị phá sản nhanh như vậy?

Nó để mặc tên cướp khống chế, hết sờ sờ nòng súng, lại quay ra vuốt râu hắn,
xoay đủ tư thế, nói lảm nhảm đủ điều. Quả thật chẳng ai như nó, sắp chết mà
vẫn thích đùa với tử thần.


  • Tụi mày, cho thuyền tấp vào hòn đảo gần nhất, ở đấy tao sẽ gọi điện đòi
    tiền chuộc, đừng hòng giở trò, nếu nghe lời thì tao tha cho sống.


  • Ông chú, miệng hôi quá, đừng nói nữa. Chú nghĩ mọi người ở đây sẽ tin sao?
    Lời này đi mà lừa trẻ con lên ba. Đòi tiền chuộc xong nhất định ông sẽ giết
    hết bọn họ, dù sao ở đây cũng đều là người có thế lực, hơn nữa họ thấy mặt ông
    rồi. Để khống chế chiếc du thuyền lớn như vậy, nhất định có người đứng sau
    thao túng. Không chừng là quan chức, chính trị gia nào cũng nên. Tôi nói có
    phải không?


Nó nở nụ cười hiền lành thuần mĩ, nhưng sát khí tỏa ra chẳng hề nhỏ. Tên cầm
đầu nuốt một ngụm nước bọt, mặt hơi tái đi mấy phần, nhưng vẫn tỏ ra không nao
núng. Siết chặt cổ nó, định nổ súng bóp cò cảnh cáo. Nhưng nó nhanh hơn mấy
phần, rút trong váy ra một con dao bạc, nhanh nhẹn thoát khỏi sự khống chế của
hắn, để lại trên mặt tên cướp một vết dao kéo dài.


  • Vẫn là dao bạc tốt nhất, lần sau đừng có dại đùa với lửa.

Seny quay ngoắt người, hiên ngang đi về phía Sky, mặt vênh váo đắc ý. Sky nhìn
nó, cảm thấy rất quen thuộc, cách dùng dao, kĩ thuật ám sát điêu luyện, như
thể hắn và nó từng chiến đấu chung vậy.

Tên cướp hét lên một tiếng, gục xuống ôm lấy khuôn mặt đỏ lịm máu của mình.
Điên cuồng gào thét, hắn cầm khẩu súng trên tay, lảm nhảm.


  • Con khốn, tao giết mày, tao giết mày, con khốn...

Seny khinh bỉ nhìn tên cầm đầu, đường đạn của hắn chẳng thể làm tổn thương đến
nó. Tên cướp bỗng buông súng, cười man rợ, rút trong túi một công tắc đỏ.


  • Mày phải chết, con khốn, xuống biển mà gặp Long Vương đi.

Dứt lời, hắn cho nổ boong thuyền, khói bụi mù mịt, du thuyền chao đảo. Nó bám
vào lan thuyền, cố giữ cho mình không rơi xuống, không phải chứ? Nó chưa muốn
đi gặp Long Vương đâu, lão ba sẽ bắt nó về luôn mất.

Sky vội lao đến bên nó, vòng tay chắc nịch của hắn kéo nó ra khỏi lan thuyền.
Boong thuyền bị nổ tung thành những mảnh nhỏ, rơi xuống lềnh bềnh trên biển,
tiếng khóc lóc gào thét náo loạn. Một đường đạn xẹt qua bả vai nó, đôi mắt
xanh khẽ nheo lại, cả cơ thể cứ thế mất tự chủ, rơi xuống biển.

Bao quanh đều là nước, máu trên bả vai hòa với nước biển, như một dải lụa đỏ
mềm mỏng. Đôi mắt nó khẽ nhắm hờ, cứ vậy chìm xuống. Xem ra phải về gặp lão ba
thật rồi.

Bỗng cảm thấy rất nghẹt thở, chẳng còn chút sức lực nào. Ai đó, đang đến gần,
nắm lấy tay nó, chút ý thức cuối cùng biến mất, nó buồn ngủ rồi.


Cái Đồ Trời Đánh Cô Cứ Đợi Đấy - Chương #103