Người đăng: Aminxter
Đã 4 ngày từ lúc xuyên không tới đây, đại khái hiểu được hoàn cảnh đất nước
này, Dương Lãng không khỏi cảm khái. Hắn trước kia vốn không phải người theo
đạo, không tin yêu, ma, thần, phật. Giờ này trở thành hòa thượng, lòng hắn
không phục ah! Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, nhờ vậy hắn mới được ăn
ngon, mặc đẹp. Đối với Dương Lãng, hiện tại làm hòa thượng đúng là việc nhẹ
lương cao, hết ăn lại nằm, hết nằm lại ngồi tụng kinh niệm phật.
"Cuộc sống thật thoải mái a! Thật sung sướng a!" Hắn nhắm mắt tận hưởng, trong
lòng thầm nghĩ, miệng còn không quên gặm chiếc đùi gà rán một cách ngon lành.
Lão hòa thượng hôm nay đi vắng, chỉ có 2 tiểu hòa thượng trông chùa. Dương
Lãng là đại sư huynh chẳng khác nào ông tướng con, vội vàng giao hết việc cho
tiểu sư đệ Lưu Khiêm, lấy cớ kiểm kê đồ lễ, hắn liền chạy tót vào sau hậu
viện, thoả thích ăn uống.
Cái gì cũng có lý do của nó, hòa thượng được ăn sung mặc sướng đều có trọng
trách của mình. Đó chính là tu luyện và bảo vệ đất nước. Nói rõ hơn, ở Bắc Vũ
quốc, hòa thượng là thành phần tu chân duy nhất, là những người có chiến lực
tối cao, quyền uy vô cùng. Trong thời bình thì bọn họ sung sướng là vậy, nhưng
nếu có chiến tranh nổ ra thì người đầu tiên ra tiền tuyến cũng chỉ có ... hòa
thượng.
Hiện tại ở chùa, chỉ có lão hòa thượng đạt đến tu vi Nhân tướng cấp 5, tiểu sư
đệ Lưu Khiêm tu vi mới Nhân tướng cấp 1, còn hắn là tu vi Nhân tướng cấp 2.
Trên chiến trường, tu vi thấp nhất phải là Nhân tướng cấp 3. Điều đó có nghĩa
là chỉ cần đột phá cảnh giới tiếp theo, Dương Lãng sẽ đủ tiêu chuẩn vào lực
lượng chiến đấu.
Việc chiến tranh giữa các quốc gia đều dựa vào người tu chân là điều rất bình
thường. Làm vậy vừa giảm thiểu số người thương vong, vừa tránh việc làm tổn
thương dân chúng vô tội, thời gian nhanh chóng, bớt hao phí thời gian và tiền
của. Chiến tranh giữa các quốc gia chỉ cần một vài ngày là đã phân định thắng
thua, cách này đúng là tiện cả đôi đường...
Chắc hẳn nhiều người mới đến Bắc Vũ quốc đều không hiểu được tại sao dân chúng
lại điên cuồng lễ chùa như vậy. Thực ra mỗi ngôi chùa thuộc nơi đây đều thuộc
Phật Tông cai quản, tài nguyên tu luyện ở mỗi chùa phụ thuộc vào số lễ vật
được người dân mang tới và giá trị của chúng. Cứ mỗi đêm đều sẽ có sứ giả ở
tổng bộ tới các ngôi chùa, phán định giá trị lễ phẩm, đưa ra tài nguyên tu
luyện phù hợp với giá trị của vật lễ. Sau đó sứ giả sẽ lấy tất cả chúng cho
vào giới chỉ rồi mang về tổng bộ. Vì vậy hiện tại có thể thấy đồ lễ, vật phẩm
chất cao như núi nhưng thực ra không hề có một sự lãng phí nào ở đây. Chỉ cần
sau nửa đêm thì chỗ này sẽ lại trống trơn.
Thực ra hòa thượng không chỉ bảo vệ đất nước khỏi giặc ngoại xâm, họ còn phải
bảo vệ người dân, làng xóm khỏi người ngoài mà tiêu biểu là các ngôi làng lân
cận. Đôi khi giữa các ngôi làng đều không tránh khỏi các xích mích. Mà mỗi lần
như vậy, các nhà sư của các thôn làng đều phải tỉ thí. Người thắng làm vua,
người thua làm giặc, cá lớn nuốt cá bé chính là quy luật chung của thế giới
này.
Thậm chí là trong các cuộc thi, các lễ hội được tổ chức, luôn có sự ganh đua
của các nhà sư, các hòa thượng để mang lại vinh quang cho mỗi thôn làng. Tiêu
biểu nhất là cuộc tỉ thí hàng tháng do tổng bộ tổ chức để phân chia thứ hạng
và tài nguyên cho các ngôi chùa. Chính tại trong cuộc thi này, đã 20 năm qua,
không một ngôi chùa nào có được thành tích ổn định như chùa Vân Lai, ngôi chùa
này cũng đã đi vào lịch sử, lập ky lục vô tiền khoáng hậu mà chưa ai phá vỡ
được. Đó chính là kỷ lục 20 năm xếp hạng ... bét!
"Thật bi đát!" Nghĩ đến đây, Dương Lãng ôm đầu khổ sở. Hắn chẳng hiểu lão hòa
thượng làm trụ trì của chùa kiểu gì mà chỉ có mỗi 2 đồ đệ, lại còn xông pha
giang hồ, tạo cho chùa một danh tiếng thối hoắc! Khiến cho dân của các thôn
làng xung quanh toàn gọi là ... Chùa Viêm Lông!
"Viêm Lông cái con khỉ a! Cả chùa có mỗi lão hòa thượng bị viêm lông chân. Ta
và tiểu sư đệ chỉ có bị hôi nách thôi á, thế cũng dám nói cả chùa bị Viêm
Lông." Dương Lãng giận run người, mắt trợn to, má phúng phính phồng lên, miệng
lẩm bẩm "Ta mà biết tên nào nói đểu, nhất định phải vặt cmn hết lông nhà hắn
cho bố mẹ hắn cũng nhận không ra. Viêm lông cái cmn!
"Khụ khụ!" Chợt hắn ta ho sặc sụa, từ trong miệng họng bay ra cục xương gà.
"Tí nữa hóc chết ta." Dương Lãng hú hồn nhìn chiếc xương gà đang trôi nổi giữa
bát canh khoai. Hắn phải dốc hết nước mũi, nước mắt, thậm chí là cả ... nước
miếng ... mới nhổ được cục xương gà to đùng này. Lần sau ăn uống chắc hẳn hắn
không dám nghĩ linh tinh nữa...
Vội vàng nhặt chiếc xương đùi gà to tướng ra khỏi bát canh, đi đến khu vườn
phía sau chùa, Dương Lãng nhìn trái, ngó phải nghĩ thầm.
"Đạo Phật nơi đây cấm uống rượu, ăn thịt động vật, mà ta lại dám phá giới.
Nhất định phải thủ tiêu cái xương này thật sạch sẽ không để ai biết, nhất là
lão hòa thượng."
Nghĩ rồi, Dương Lãng nhìn trái nhìn phải vẫn phân vân không biết vứt xương đi
đâu. Ném trong vườn thì sợ lão hòa thượng tinh mắt nhìn thấy. Chôn xuống lại
sợ lão nhìn ra sơ hở. Thôi tốt nhất là vứt ra ngoài chùa! Bởi ngoài chùa hay
có chó hoang đi qua, chúng cắp miếng xương này đi là xong! Mà dù cho lão hòa
thượng nhìn thấy mình cũng có thể đổ cho người dân ăn rồi vứt đấy!
Nghĩ là làm, Dương Lãng lon ton chạy đến cuối khu vườn, tới chỗ tường đất cao
ngăn với bên ngoài. Hắn lấy đà lẩm bẩm.
"Chó hoang a! Ta biếu ngươi khúc xương này." Nói rồi hắn lấy hết sức ném khúc
xương thật mạnh khiến nó bay vút ra ngoài tạo thành một hình vòng cung tuyệt
đẹp.
Phía sau chùa, trên con đường mòn vắng vẻ, lão hòa thượng Diệp Trần vừa mới đi
sang chơi nhà bạn già ở làng bên. Lão đang trên đường về gần tới chùa, lòng
còn đang vui vẻ nhớ lại cảnh tượng ông bạn già bị con chim bậy vào đầu. Đột
nhiên! Lão sực tỉnh, cảm thấy có cái gì đó lao tới trên đầu. Bình thường khi
tập trung thì thứ kia ở ngoài 3 trượng lão hòa thường có thể cảm nhận được mà
tránh. Nhưng hiện tại lão vừa mới phân tâm, đến khi nhận ra được đã quá muộn.
Thứ kia đã rơi nhanh xuống cách đầu lão hòa thượng vài chục cm, căn bản là
không thể tránh!
"Xong đời rồi!" Đó là điều duy nhất lão hòa thượng nghĩ tới. Lão đoán đây nhất
định là ám khí của kẻ địch, mình sơ ý nên lần này khó thoát khỏi cái chết.
Nhắm mắt lại, mặt tái xanh, chờ giây phút cuối đời đến, lão đã nghĩ đến khi
mình lên Tây Thiên, được gặp Bồ Tát, được nói chuyện với Phật Tổ. Đến lúc lão
nghĩ đến việc ăn đào tiên thì...
"Cốp!" Một tiếng. Lão hòa thượng ngẩn người, thoát khỏi dòng suy nghĩ. Lão sờ
sờ chiếc đầu trọc bóng loáng còn dính tí mỡ ướt át. Lão lại nhìn xuống dưới
chân cái xương gà nằm dưới đó. Lão ngẩn người trong chốc lát, nhìn vào hướng
xương gà bay ra. Đích thị là từ phía sau vườn của chùa! Lão hòa thượng mắt híp
lại, bước chân nhanh chóng đi tới cửa trước để đi vào chùa...
Dương Lãng còn không biết xương gà mình ném ra vừa gây tai họa, hắn hồn nhiên
chạy tung tăng huýt sáo, khoái chí chạy tới hậu điện. Hiện tại đã đến giờ tụng
kinh, mọi hôm trụ trì sẽ phải làm việc này nhưng hôm nay lão hòa thượng đi
vắng nên trọng trách này đương nhiên thuộc về hắn.
Mở cửa hậu điện tiến vào, phía trước là tượng Phật Tổ, xung quanh là các vị La
Hán. Dương Lãng ngồi xuống bồ đoàn, 2 mắt nhắm chặt, tay thì gõ mõ, bắt đầu
đọc đoạn kinh mà hàng ngày lão hòa thượng hay đọc. Dần dần ... hắn tiến vào
một trạng thái kỳ diệu. Toàn thân hắn cảm giác nhẹ nhàng, hắn thấy mình xuất
hiện ở một nơi lạ lẫm, nơi đó có sơn phong cao vút, đỉnh cuốn sương mù, thác
nước tít từ trên cao đổ xuống cong queo uốn lượn thành những dải lụa ngũ sắc
xinh đẹp. Cá nhay tung tăng, chim hót ríu rít, muôn màu muôn vẻ. Cảnh vật như
là tranh vẽ, giống với chốn của thần tiên.
Hắn thấy mình ở thế giới đó làm rất nhiều chuyện, quyen rất nhiều người, trải
qua rất nhiều biến cố. Chợt não hải của hắn tỏa ra một thứ ánh sáng thần
thánh, tinh khiết. Một nguồn thông tin khổng lồ như muốn bùng nổ trong lão
hải, nếu không có thứ ánh sáng kia chắc Dương Lãng đã nổ đầu mà chết. Tuy
không chết nhưng đầu hắn rất đau, chẳng mấy chốc không chịu nổi, hắn liền hôn
mê bất tỉnh.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Dương Lãng chỉ thấy mình đang nằm trên giường của
mình, đầu tuy hơi đau nhưng đã dễ chịu hơn rất nhiều. Hắn cảm giác như mình
đột nhiên biết rất nhiều thứ, thông suốt rất nhiều việc. Khi xem lại những thứ
mới có trong đầu mình, Dương Lãng không khỏi hoảng sợ thốt lên!
"Móa! Kiếp trước của ta thật trâu bò a! Không ngờ rằng ngày xưa ca đây chính
là Đại La Kim Tiên!"