Người đăng: Aminxter
Bắc Vũ tiểu quốc là một đất nước nhỏ ở phía Bắc đại lục, địa hình chủ yếu là
đồi núi. Tuy chỉ là một tiểu quốc nhược tiểu, nghèo nàn nhưng đạo phật nơi đây
rất phát triển. Ở đất nước này người dân nghèo khổ đến nỗi cơm không đủ 3 bữa
1 ngày, quần áo không đủ 2 bộ để mặc, nhà cửa chủ yếu được đắp bằng đất đơn
sơ, lợp mái lá tạm bợ. Nói chung là tình hình đất nước hiện tại không ổn chút
nào. Dân chúng đói khổ, quan lại kêu than, đến cả nhà Vua cũng ... chẳng sung
sướng gì.
Người ta thường nói cái gì cũng có ngoại lệ của nó, cái gì cũng có nghịch lý
khó hiểu. Bắc Vũ quốc cũng vậy. Người dân nghèo khổ là vậy mà mỗi ngày đều
phải thắp đủ 4 lần nhang. Sáng, trưa, chiều, tối, cả ngày trời, nhà nào cũng
khói hương nghi ngút, chùa chiền cả ngày đều nườm nượp khách đến hành hương.
Những thứ thịt gà, thịt lợn, xôi, bánh trái thường ngày được cho là quý hiếm
thì giờ đây người dân ồ ạt mang tới chùa làm lễ.
Vậy nên mới thấy dân chúng Bắc Vũ quốc gầy guộc ốm yếu, duy chỉ có hòa thượng
trong chùa miếu là béo núc béo ních. Chùa chiền mọc lên ở khắp nơi, mỗi thôn,
mỗi làng đều có ít nhất một ngôi chùa, nó được xem như biểu tượng và cũng là
niềm kiêu hãnh của mỗi ngôi làng. Người dân cho rằng việc thờ cúng, tụng kinh
liên tục là thể hiện thành ý, tín ngưỡng với bồ tát cho nên tại mỗi thôn làng
đều có người thay nhau thắp hương, tụng kinh niệm phật ngày đêm không dứt.
Có thể nói, đất nước nghèo do người dân quá mê tín, không phải họ không biết
kiếm tiền, không biết làm giàu. Chỉ vì số tiền mỗi ngày làm ra, họ đều dành
đến 9 phần để mua lễ, thắp hương, cúng bái phật tổ, bồ tát. Người dân Bắc Vũ
quốc lấy sự sùng đạo làm kiêu ngạo đã bao đời nay...
Vì theo đạo phật, người dân Bắc Vũ quốc rất yêu hòa bình, thật thà, hiền lành,
tốt bụng. Họ sống giản dị, ưa thích ăn chay, làm việc thiện, lễ chùa chiền.
Tất cả cũng bởi vì một truyền thuyết có từ xa xưa về sự ra đời của vương
quốc...
Truyền thuyết kể rằng từ tít tắp xa xưa, Bắc Vũ quốc vốn chỉ là một vùng rừng
núi hoang vu, khô cằn, không bóng người. Một ngày nọ, có một đám người đặt
chân đến nơi đây khai khẩn đất hoang, an cư lạc nghiệp tại vùng đất này. Họ
chính là tổ tiên đã sáng lập nên Bắc Vũ quốc. Trong quá trình khai khẩn vùng
rừng núi này, tổ tiên của họ đã phải chiến đấu với thiên nhiên để sinh tồn,
thậm chí còn phải đánh đuổi yêu thú để chiếm lấy đất đai. Đều nhờ một vị bồ
tát giáng trần, chỉ dạy cho người dân cách tu luyện, cứu họ khỏi thảm họa của
tự nhiên, dạy họ cách chống lại yêu thú mà đất nước mới được như ngày nay,
người dân bây giờ mới có được cuộc sống thanh bình như vậy.
Những câu truyện thần thoại do tổ tiên lưu truyền đã in hằn trong tâm chí của
các thế hệ về sau khiến họ có một niềm tin bất diệt vào đạo phật, coi việc
hương khói cúng bái là để tỏ lòng biết ơn đối với công lao của vị bồ tát, dần
dà nó trở thành sự ganh đua lẫn nhau giữa các tín đồ nhà phật. Họ điên cuồng
dâng hương, làm lễ bằng tất cả mọi thứ mình có. Kết quả chính là như hiện tại,
Bắc Vũ quốc trở thành một đất nước yếu ớt từ trong ra ngoài bởi chính người
dân còn không được ấm no hạnh phúc.
Nhân vật chính của chúng ta, cũng chính là Dương Lãng, vừa mới xuyên không đến
nơi này được 3 ngày. Hắn xuyên không tới phía đông nam của Bắc Vũ quốc, một
ngôi chùa nhỏ ở trên một ngọn núi nhỏ thuộc thôn Vân Lai. Trong chùa có 3 hòa
thượng, trong đó có 1 lão hòa thượng và 2 tiểu hòa thượng, 1 gầy 1 béo.
Tiểu hòa thượng gầy tên là Lưu Khiêm, phật hiệu là Vô Khiêm, tuổi khoảng 12,
vừa gầy vừa nhỏ, da hơi ngăm đen. Tiểu hòa thượng mập mạp, béo mũm mĩm không
phải nói chắc ai cũng biết. Hắn là Dương Lãng, phật danh là Vô Lại, tuổi
khoảng 15, cả người béo tròn trắng trẻo, chân tay ngấn mỡ, trông rất đáng yêu.
Trong làn khói hương nghi ngút, tiếng niệm phật trầm thấp, tiếng mõ kêu đều
đặn như muốn ru ngủ người ta, Dương Lãng lúc này đang ngồi sau lư hương, cạnh
bức tượng Quan Thế Âm Bồ Tát. Mặc kệ tiếng ồn ào, mặc kệ tiểu sư đệ đang trông
những người lễ bái đưới kia, hắn lấy tay xoa xoa cái đầu trọc lóc, lông mày
nhíu chặt lại vào nhau, vẻ suy tư.
Đến thế giới này được 3 ngày, đã dung nhập hoàn toàn với kí ức lúc trước của
thân thể này, hắn cũng hiểu phần nào thân thế của mình hiện tại. Từ nhỏ đã là
cô nhi, lên 5 tuổi được 1 lão hòa thượng nhận làm đệ tử, quy y cửa phật. Đến
năm 10 tuổi lão hòa thượng đó đưa hắn đến ngôi chùa này, để hắn ở lại đây cùng
sư đệ của lão rồi ra đi, không bao giờ thấy trở lại nữa. Theo ký ức của thân
thể này thì lúc đó hắn đã rất buồn, nhưng rồi Dương Lãng dần quên quá khứ, làm
quen với hoàn cảnh mới.
Cũng thật trùng hợp là ở trái đất tên của hắn cũng là Dương Lãng, nhưng hắn
không phải cô nhi, cũng chẳng phải là hòa thượng trọc đầu như ở đây. Mà hắn là
sinh viên đang theo học ngành kinh tế ở 1 trường đại học có tiếng. Khi biết
tin mẹ mình gặp tai nạn, hắn vội vã đáp tàu về quê, không ngờ đoàn tàu gặp
nạn, hành khách trên tàu không 1 ai may mắn sống sót kể cả hắn.
Khi Dương Lãng nghĩ mình toi đời, sắp xuống âm phủ đến nơi rồi thì chẳng biết
sao, ma xui quỷ khiến làm cho linh hồn của hắn bị cuốn vào thời không thác
loạn và xuyên luôn tới nơi này. Lúc đầu còn chưa thích ứng, cho đến hiện tại
Dương Lãng đã hoàn toàn điều khiển được thân thể mới này. Hắn thầm cảm ơn ông
trời đã cho mình thêm 1 cơ hội được sống nhưng cũng thầm trách lão hòa thượng
cho hắn phật danh quá là xấu. Xấu chết đi được!
"Vô Lại a, sao lại có thể gọi cái phật danh này được!" Dương Lãng nhăn mặt
nghĩ thầm "Dù sao mình cũng có cái tên đẹp như vậy, phật danh không thể nghe
muốn ói như thế được."
Ở chùa có 3 người, lão hòa thượng tên Diệp Trần, phật danh là Hư Trần, tiểu sư
đệ là Lưu Khiêm, phật danh là Vô Khiêm, còn hắn tên Dương Lãng, đáng lẽ ra
phật danh của hắn phải là Vô Lãng. Vậy tại sao? Tại sao lại gọi là Vô Lại???
Nhất định có nhầm lẫn ở đây rồi. Trước kia hắn đã nhiều lần nghiêm trọng phản
ảnh với lão hòa thượng rằng phật danh của mình là Vô Nại, không phải Vô Lại
nhưng lão hòa thượng không nghe. Lão quả quyết mình không nghe nhầm lời nói
của sư huynh nên nhất định gọi phật danh của Dương Lãng là ... Vô Lại!!!???
"Móa! Lão lừa trọc đáng ghét! Ta đã bị xuyên tới làm hòa thượng béo trọc đầu,
ngươi lại cho ta cái phật danh thối hoắc! Số ta đen tận mạng a, xuyên đến chỗ
quái quỷ này." Dương Lãng tức giận thầm nghĩ.
Càng nghĩ càng tức, hắn vung tay lên vỗ mạnh vào không trung... Bộp! Một
tiếng, Hắn thấy tay mình đau đau. Cúi đầu xuống xem, Dương Lãng sợ giật thót
tim! Chỉ thấy bàn tay của hắn vỗ ngay dính ... mông của Bồ Tát.
"Thôi chết!" Dương Lãng nghĩ thầm, tay vội rụt lại, 2 mắt từ từ nhìn xuống
phía dưới.
"Phù! May quá không ai thấy." Hắn thở ra một hơi nghĩ thầm "Mấy người điên này
mà biết mình vỗ mông Bồ Tát chắc xé xác mình mất."
May là tiếng người tụng kinh và tiếng gõ mõ rất to nên không ai nghe tiếng,
cũng chẳng ai nhìn đến vị trí hẻo lánh Dương Lãng đang ngồi nên không ai thấy
cảnh vừa rồi. Chỉ có Lưu Khiêm đang ngồi ngờ phía bên kia bức tượng chợt quay
đầu nhìn sang chỗ Dương Lãng, ánh mắt ngờ vực.
Dương Lãng ngại ngùng nhe hàm răng trắng muốt cười với sư đệ, như muốn khoe
hàm răng của mình. Tiếp đó hắn cất tiếng nói.
"Sư đệ a, Colgate trắng răng thơm miệng đó. He he."
Lưu Khiên ngẩn người không hiểu gì cả rồi lại mơ màng quay qua trông những
người hành lễ...