Tôi Từ Trước Tới Nay Luôn Mang Thù


Người đăng: phuongdz

“Không biết Tứ điện hạ gọi tôi tới có chuyện gì quan trọng sao?” Âm thanh nịnh
nọt từ xa xa truyền vào, thật không khó tưởng tượng bộ dáng a dua nịnh hót của
đối phương.

“Hỏi nhiều vậy làm gì! Đi theo là được! !” Giọng điệu cực kỳ mất kiên nhẫn lại
có chút chột dạ.

“Vâng! Vâng! Không hỏi, tôi không hỏi.”

Theo âm thanh chậm rãi tới gần, Liên Kỳ Quang nâng đầu lên, giống như vẫn chưa
thoát khỏi trạng thái ngây ngốc, chầm chậm cởi nút áo.

“Điện hạ, đã tới rồi.” Ngoài cửa, lão già người đầy thịt mỡ cúi đầu khom lưng,
vẻ mặt nịnh nọt nói với Thân Đồ Ti Hạo.

“Cần ông nói à! Bản điện hạ không có mắt chắc? Mở cửa ra!” Nhìn lão già trước
mặt, Thân Đồ Ti Hạo thầm ghê tởm, mất kiên nhẫn quát. Một quý tộc cấp hai cũng
dám dòm ngó tới cậu.

Mở cửa? Lão già sửng sốt, liếc nhìn yến hội náo nhiệt, lại nhìn toilet im lặng
không người, cuối cùng ánh mắt phóng tới thân thể thon dài của Thân Đồ Ti Hạo,
nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt trở nên đáng khinh. Chẳng lẽ…

“Còn thất thần gì đó! Muốn chết à! !”

“A! ? Vâng! Vâng! ! Tôi mở cửa ngay.” Ánh mắt không an phận quét tới quét lui
trên người Thân Đồ Ti Hạo, nụ cười càng thô tục, xoa xoa tay, khó nhịn đi vào
trong.

Nhìn bóng dáng lão già, Thân Đồ Ti Hạo xùy một tiếng, vẻ mặt xem thường, ngược
lại đảo mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Liên Kỳ Quang.

Trong toilet, Liên Kỳ Quang cởi bỏ áo khoác xa xỉ, tùy tay ném lên bồn rửa mặt
bên cạnh, kéo áo, đôi mắt bình thản nhìn chằm chằm trần nhà, vẻ mặt lãnh tĩnh
từ trong túi lôi ra một đôi găng tay trắng, chầm chậm đeo vào.

Lão già thối lùi từng bước về phía cửa, cười cười nịnh nọt nhìn Thân Đồ Ti
Hạo, có chút nôn nóng: “Điện hạ, mở cửa, ngài…”

Lão còn chưa nói xong thì một bàn tay mang găng trắng từ phía sau vươn tới túm
lấy áo lão, dùng sức ném mạnh vào trong.

‘Bịch!’ một chân hung hăng đá vào bụng lão, đau nhức bất thình lình ập tới làm
thân thể lão già béo cong thành hình con tôm, hét thảm một tiếng, ngay sau đó
‘răng rắc’ một tiếng, cặm bị đá nát.

Một quyền một cước rắn chắc nện lên người lão, hệt như đã được tính toán,
không trí mạng nhưng đều đánh vào những phần yếu ớt nhất, mẫn cảm nhất. Lão
già nằm sõng soài trên mặt đất, ánh mắt sưng thũng tới mức không thể mở ra,
máu tươi ứa ra từ khóe mắt chảy xuống mặt. Lão há to miệng, cố gắng gào thảm,
chính là cằm bị đá nát nên không thể phát ra chút âm thanh.

‘Bịch!’ nặng nề nện lên tưởng, sau đó lăn xuống, một thân quần áo quý giá lúc
này đã rách nát không chịu nổi, gương mặt biến dạng, nhìn không ra bộ dáng vốn
có, nằm úp sấp trên mặt đất, run nhè nhẹ, chỉ còn tiếng hít thở, không còn
tiếng gào nào nữa.

Liên Kỳ Quang thờ ơ nhìn tảng ‘thi thể’ nằm trên mặt đất, thong thả bước tới
gần, từ đầu đến cuối biểu tình không chút biến đổi, thậm chí hơi thở cũng
không tăng. Áo sơ mi hơi xốc xếch lộ ra xương quai xanh khéo léo, máu tóc chải
chuốt gọn gàng có hai cọng rũ xuống, che khuất con ngươi đen tuyền, giẫm lên
những vệt máu trên nền nhà chậm rãi đi tới, tựa như một vị quý tộc đến từ địa
ngục.

Đi tới bên cạnh lão già, nhìn đối phương cuộn thành một đoàn, vô lực run rẩy
dưới chân, Liên Kỳ Quang thong thả nhấc chân, sau đó giẫm mạnh lên gương mặt
đã sớm biến dạng nhìn không ra dung mạo của lão, dùng sức mà nghiền.

“Tôi từ trước đến nay rất mang thù.” Làm như không nhìn thấy bộ dáng thống khổ
của đối phương, Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh giơ tay, chậm rì rì cởi bỏ găng tay,
âm thanh trong trẻo lạnh lùng: “Đối với những kẻ bị tôi ghi thù thì không cần
quá cao hứng. Bởi vì, tất cả những kẻ đó, tôi rất thích hạnh hạ họ đến chết.”

“Cặn bã, nhớ kỹ cảm giác hôm nay.” Liên Kỳ Quang hơi cúi người, thờ ơ nhìn
gương mặt dưới chân: “Lần sau gặp, hi vọng tôi không nhớ rõ lão.”

Liên Kỳ Quang xoay người, cầm lấy áo khoác bước ra khỏi toilet. Lúc đi ngang
qua Thân Đồ Ti Hạo đang sững sờ, mặt không biến sắc nhét đôi găng tay bẩn vào
lòng đối phương.

“Vất vả.”

Nhìn bóng dáng Liên Kỳ Quang rời đi, Thân Đồ Ti Hạo cầm găng tay, thật lâu vẫn
chưa hồi phục tinh thần.

※※※ cảnh tượng phân cách tuyến ※※※

Lúc này, trong căn phòng rộng lớn là một mảnh yên tĩnh quỷ dị.

Hiên Lãng trợn mắt há hốc nhìn ‘hiện trường vụ án’ đầy máu me kia, ngẫm lại âm
thanh ‘bịch bịch rầm!’ vừa nãy thì da đầu không khỏi run lên.

Hạ Hầu Thiệu Huyền sắc mặc thâm trầm nhìn bóng dáng trên màn hình, khóe môi
mím lại, không biết đang nghĩ gì.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Hạ Hầu Thiệu Huyền đứng dậy, bước nhanh ra
khỏi phòng.

“Ai! Boss, anh đi đâu đó?” Trọng Mục kêu to.

“Tìm người tới dọn rác đi.” Không phản ứng tới câu hỏi của Trọng Mục, Hạ Hầu
Thiệu Huyền lạnh buốt quăng lại một mệnh lệnh liền không còn bóng dáng. Lưu
lại Hiên Lãng cùng Trọng Mục hai mặc nhìn nhau…

Bên kia, nguyên soái Hạ Hầu Trọng ngồi trên ghế, bình tĩnh nhìn màn hình giám
sát, sắc mặt nghiêm nghị.

“Ha ha ha! ! ! Đứa nhỏ này không tồi! Tôi thích! !” Hạ Hầu Lạc Vũ nhìn chằm
chằm hình ảnh, cười thích thú.

“Tuyệt nhi, con thấy thế nào?” Hạ Hầu Trọng dùng ánh mắt ý bảo đứa con cả Hạ
Hầu Tuyệt.

Hạ Hầu Tuyệt nhìn Liên Kỳ Quang trên màn hình giám sát, khẽ nhíu mày: “Ánh mắt
đứa nhỏ này, con không thích.”

Hạ Hầu Trọng nhướng mi, ý bảo tiếp tục.

“Quá chết lặng, cảm giác, cảm giác như nó không có trái tim.” Hạ Hầu Tuyệt
nhíu chặt mày, suy tư những chuyện vừa thấy: “Hơn nữa, huyết tinh trên người
quá nặng, kia không phải khí thế mà là chân chính nhiễm máu tươi, đã thấm đẫm
linh hồn. Loại mùi này, không phải ngàn vạn thi thể thì không có khả năng có
mùi nặng như vậy.”

“Ý con là đứa nhỏ này…”

“Chính là theo những gì chúng ta tra được thì không giống a ba.” An Như Tâm
ngồi bên cạnh Hạ Hầu Tuyệt, nghi hoặc nhìn Hạ Hầu Trọng.

Hạ Hầu Trọng nhíu mày, ánh mắt lộ ra một mạt suy nghĩ sâu xa.

“Ông già, cần tôi đi thử không?” Hạ Hầu Lạc Vũ ‘xoạt’ một tiếng từ trong không
gian khí rút ra hai thanh loan đao, vững vàng đặt trên bàn, ánh mắt tóe ra
ngọn lửa hưng phấn.

“Làm gì đó hả! Cất đao vào, một thân toàn là mùi không tặc.” Hạ Hầu Tuyệt dựng
mi quát.

“Được rồi mà ba.” An Như Tâm an ủi: “Nếu đã là hôn thê của Tiểu Huyền, vậy cứ
để Tiểu Huyền quyết định đi, huống chi, cũng không phải kết hôn, chỉ là đính
hôn thôi.”

Hạ Hầu Trọng gật gật đầu, sau đó giống như nghĩ tới gì đó: “Đúng rồi, oắt con
Tiểu Thiên kia lại chạy đi đầu rồi?”

“Nó nói có việc, trễ chút sẽ cùng bằng hữu tới.”

“Lại đi phá phách.” Hạ Hầu Trọng nhíu mày.

Hạ Hầu Tuyệt nhìn lão cha nhà mình, dưới tay lặng lẽ kéo kéo An Như Tâm. An
Như Tâm hiểu ý, cười nói: “Ba à, chú hai cùng em dâu đã lên phi hành khí, chốc
nữa sẽ tới.”

“Bọn nó? Bọn nó tới làm gì!” Hạ Hầu Trọng trừng mắt.

“Đương nhiên là tới mừng sinh nhật ba rồi.” An Như Tâm dẩu mỏ: “Đâu thể nào
không cho bọn nó vào cửa a.”

“Hừ! Cái đứa bất hiếu!” Hạ Hầu Trọng hừ lạnh, bất quá cũng không nói thêm gì.

Hạ Hầu Tuyệt thấy vậy, xem thời gian, liền chuyển đề tài: “Ba, tới giờ rồi,
nên đi xuống.”

“Ừm.” Hạ Hầu Tuyệt gật gật đầu, chậm rãi đứng lên.

“Đi thôi.”

“Ông già! Thực không cho tôi giao thủ với nhóc đó?”

“Cô thành thật một chút cho tôi! Còn dám gây rối, có tin tôi đánh gảy chân cô
không hả!”

“Tôi có ý tốt mà ! ! ! ! !”


Boss Vợ Ngài Có Thai Rùi - Chương #18