- Chào bí thư Vũ, không ngờ có thể gặp được anh ở đây!
Trương Thanh Vân chậm rãi đi đến hành lang, có năm người đi theo phía sau.
Vũ Chí Cường quay đầu lại nhìn thấy Trương Thanh Vân thì vẻ mặt chợt biến đổi, hắn há miệng nói:
- Anh có thể tới, tôi không tới đây được sao? Thật xấu hổ, hôm nay đã đầy phòng, vì vậy cũng chỉ biết đứng dưới này thôi.
- Ha ha, không biết bí thư Vũ đã trở thành ông chủ quán bar này từ khi nào rồi? Khó trách... ....
Trương Thanh Vân cười lạnh nói.
- Anh... ....
Vũ Chí Cường dùng giọng chán nản nói:
- Anh đến đây làm gì?
Trương Thanh Vân nở nụ cười thản nhiên, hắn nhìn về phía Chu Tứ Nhãn rồi nói:
- Mở cho chúng tôi một phòng, nghe nói anh là ông chủ nơi này.
- Phòng, cái kia...Đây là... ....
Chu Tứ Nhãn liếc mắt nhìn Vũ Chí Cường:
- Quả thật đã không còn, nếu có thể thì mời các anh em đến đại sảnh, tôi sẽ mời khách.
Chu Tứ Nhãn ra vẻ hào phóng nói, hắn không biết Trương Thanh Vân, nhưng người có thể khiêu chiến với Vũ Chí Cường thì chắc chắn là loại không thể đắc tội.
- Không, chúng tôi chỉ muốn gian phòng này.
Trương Thanh Vân chỉ vào một gian phòng nằm đối diện hành lang, hắn nhìn vào thấy nơi cửa sổ có một chiếc áo gió của nữ, loại áo này cùng màu với hai người phụ nữ đi theo đám người Vũ Chí Cường, chắc chắn là phòng của bọn họ.
- Thật xấu hổ, gian phòng đó đã có người đặt, đó là của bí thư Vũ.
Chu Tứ Nhãn nói.
Trương Thanh Vân hừ một tiếng:
- Nếu chúng tôi nhất định muốn nó thì sao?
Chu Tứ Nhãn trở nên sững sờ, chỉ trong khoảnh khắc hắn đã hiểu được nhóm người này đặc biệt đến đây để gây sự. Vương Yên bên cạnh hắn rõ ràng cũng không quan tâm quá nhiều chuyện, có lẽ cũng là loại người ngang ngược thành thói, khi vừa nghe thấy Trương Thanh Vân đến gây rối thì lập tức quát:
- Chúng mày là ai, muốn gây rối phải không, phải không? Anh em đâu, có người muốn phá, tập hợp lại cho tao.
Vương Yên vừa hét lên thì trên lầu lập tức phóng xuống mười tên lưu manh, đám người này có kẻ đi tay không, có kẻ cầm theo dao búa, tất cả đều vây quanh đám người Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân khẽ cau mày, hắn nhìn xuống bên dưới, lúc này quán bar đã khá rối loạn, đám người trong đại sảnh không sinh ra bất kỳ động tĩnh gì. Lần này hắn muốn nhanh chóng bắt Chu Tứ Nhãn nhưng lúc này có chút khó khăn, khoảnh khắc này đành phải quyết định phóng lao phải theo lao.
- Sao vậy? Co vòi rồi sao? Không phải vừa rồi rất kiêu ngạo trước mặt Tứ ca à? Thì ra cũng là loại mềm nhũn như hồng.
Vương Yên cười lạnh nói, hắn vừa nói xong thì đám người cũng bật cười. Vũ Chí Cường dùng giọng điệu quái dị nói:
- Trương Thanh Vân, tôi thấy anh ở bên cạnh Lệ Cương được vài ngày, bây giờ lại dám đến đây gây rối, chẳng lẽ bình thường ngang ngược càn rỡ quen rồi à? Anh xem mấy tên sau lưng cũng có vẻ lưu manh, anh đang nuôi đàn em trong huyện ủy sao?
Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn khắp bốn phía, hắn cắn răng rồi quay đầu nói:
- Ra tay đi, đừng gây ra nhiều tiếng động, không cần làm cho tình cảnh rối loạn.
Trương Thanh Vân vừa nói dứt lời thì năm người phía sau lập tức móc roi điện, những tiếng "xoẹt xoẹt" vang lên kèm theo những tia chớp màu xanh, mười mấy tên đứng bao quanh lập tức ngã xuống. Khi Chu Tứ Nhãn còn chưa kịp phản ứng thì năm người phía sau Trương Thanh Vân đã xông lên.
- Trời, giết người!
Những tiếng thét chói tai của đám phụ nữ vang lên, vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn dùng hai tay giữ chặt miệng hai người phụ nữ rồi trực tiếp kéo bọn họ vào trong một căn phòng.
- Anh...Anh...Anh muốn làm gì? Anh...Trương Thanh Vân...Anh... ....
Vũ Chí Cường đã sợ đến mức nói năng lắp bắp, lúc này hắn đã muốn gào lên.
- Bắt hắn kéo vào, nhanh!
Trương Thanh Vân kêu lên.
Một người của Trương Thanh Vân đứng gần Vũ Chí Cường lập tức móc ra một chiếc còng, khi nghe thấy Trương Thanh Vân mở miệng thì lập tức còng tay Vũ Chí Cường, sau đó lấy quần áo che lên rồi lôi vào trong phòng. Hai tên Chu Tứ Nhãn và Vương Yên đã sớm bị giữ chặt, cả hai đang bị đè lên sàn nhà không thể nhúc nhích.
- Sao anh lại bắt tôi? Tôi phạm tội gì? Anh... ....
Chu Tứ Nhãn là người phản ứng đầu tiên, hắn gào lên.
Một người của Trương Thanh Vân đang giữ chặt lấy Chu Tứ Nhãn lập tức giậm chân xuống nền nhà hai lượt, hắn quát lên:
- Hiền lành một chút, nếu không thì đừng trách.
- Đưa bọn họ vào trong phòng khác tra khảo rồi nói sau.
Trương Thanh Vân kêu lên, hai người lập tức kéo Chu Tứ Nhãn và Vương Yên vào trong phòng. Lúc này chỉ còn lại Trương Thanh Vân và một người nữa ở lại canh chừng Vũ Chí Cường và hai người phụ nữ, hai người còn lại đi ra ngoài phụ trách đám lưu manh bị chích điện ngất xỉu.
- Trương Thanh Vân, anh biết mình đang làm gì không? Đây là anh bắt người vô cớ, Đây là...Đám người này là ai?
Vũ Chí Cường tức giận nói, hắn cố gắng ra vẻ nghiêm trang nhưng vẻ mặt và hai chân đã hoàn toàn bán rẻ giọng nói. Gương mặt Vũ Chí Cường lúc này đã không còn chút máu, hai chân có lẽ cũng không nghe theo sự chỉ huy của bộ não, đang liên tục run rẩy, hắn ngồi trên mặt ghế và thân thể chấn động.
- Thương Chiến, cho hắn thấy giấy tờ chứng nhận và trát bắt giam.
Trương Thanh Vân cười nói, Thương Chiến chính là kẻ cầm đầu nhóm năm người trong hành động lần này.
- Vâng!
Thương Thiến lập tức mở lời rồi lấy ra giấy chứng nhận, đưa ra giấy tờ chứng minh thân phận và lệnh bắt người. Chu Đạo Hằng là kẻ bị tình nghi thành lập công ty ma, phá hoại trật tự kinh doanh, đã được lệnh bắt khẩn cấp.
- Thấy rõ chưa? Bí thư Vũ, hôm nay địa điểm anh xuất hiện có lẽ không được tốt cho lắm.
Trương Thanh Vân cười lạnh nói, hắn nhìn lướt qua đám người trong phòng. Lúc này đám côn đồ, Chu Tứ Nhãn và Vương Yên đều đã được tra khảo và mang lại vào phòng, dáng vẻ bệ vệ vào cao ngạo vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, vẻ mặt đám người trắng như tờ giấy.
Hai người phụ nữ đang cuộn mình thành một khối trên ghế sa lông, thời tiết khá nóng nực nên cũng không mặc nhiều vải. Tư thế ngồi của hai người bọn họ làm phần da thịt trên mông và sau lưng lộ ra rất rõ ràng, vì vậy mà tạo ra chút hương vị khác lạ, nhưng lúc này trong phòng không ai có tâm tư thưởng thức.
- Này, tôi không phục, tôi phạm phải tội trạng gì? Các người có chứng cứ gì? Cục trưởng Trần của các ngươi và tôi là người quen, ông ta... ....
Chu Tứ Nhãn lập tức mở lời ngụy biện.
Khi Chu Tứ Nhãn vừa nói được nửa câu thì Trương Thanh Vân đã cắt ngang lời, Trương Thanh Vân cũng không thèm để ý đến Chu Tứ Nhãn mà quay đầu nói với Thương Chiến:
- Đưa tất cả mọi người ra ngoài, đi từ cửa sau. Hai người phụ nữ này cũng đưa theo lấy lời khai, còn bí thư Vũ. HÌ hì, anh ta là cán bộ thanh niên đặc biệt được đảng bộ bồi dưỡng, chắc chắn sẽ không có gì, phải không bí thư Vũ?
Vẻ mặt Vũ Chí Cường trở nên tái nhợt, hôm nay Trương Thanh Vân không nể mặt hắn nhưng người ta có đầy đủ giấy tờ, dù Vũ Chí Cường hắn có cắn rụng răng cũng phải nuốt ngược vào trong bụng. Hơn nữa khi công an bắt người tình nghi thì chính hắn còn ở cùng với người ta, sao lại không sinh ra vấn đề?
Chính Vũ Chí Cường sai Chu Tứ Nhãn đi vận chuyển đám khỉ, nhưng hắn không ngờ Trương Thanh Vân lại dùng một tội danh khác bắt gọn Chu Tứ Nhãn. Hơn nữa từ khi nào Trần Vân Sơn và Trương Thanh Vân có quan hệ thân mật như vậy? Lúc này đầu óc của Vũ Chí Cường có chút rối loạn.
- Các anh cứ đi trước, tôi sẽ cùng tâm sự với bí thư Vũ vài lời.
Khi Trương Thanh Vân thấy Thương Chiến sắp xếp xong tất cả thì cười nói, sau đó lại dùng vẻ mặt nghiềm ngẫm nhìn Vũ Chí Cường. Chuyện đến tình cảnh này cũng không phải thứ mà Trương Thanh Vân mong muốn, nhưng hắn muốn nhịn nhưng không được, hắn lui một bước thì Vũ Chí Cường tiến một bước, nếu đã không thể lui được nữa thì sao không ra tay nhanh gọn?
Lần này bắt người đáng lý ra không thích hợp với thân phận của Trương Thanh Vân, sở dĩ hắn đến vì muốn để Vũ Chí Cường biết Chu Tứ Nhãn bị hắn bắt đi. Không ngờ khi vào đến hiện trường lại gặp Vũ Chí Cường, tình cảnh thế này cũng đủ cho hai người vạch mặt lẫn nhau.