Chương 87: Lại Đến Vũ Đức.


Trương Thanh Vân kéo theo Trần Mại, hai người cùng đi đến Vũ Đức. Trong lòng Trương Thanh Vân có rất nhiều ý nghĩ khác biệt, trên đường đi hắn liên tục an ủi làm Trần Mại dần tỉnh táo trở lại, tâm tình cũng thông thoáng hơn rất nhiều.

- Thanh Vân, lần ày tôi chắc chắn bị xử phạt, nếu có điều tra thì tôi sẽ từ chức. Sau này ngươi nhớ nói với chị nhà một câu, bảo cô ấy quan tâm đến tôi một chút, tôi sẽ cùng theo cô ấy kinh doanh.

Trần Mại nói.

- Tiểu tử cậu đừng nói nhảm, lập tức gọi điện thoại cho cha cậu, hỏi thăm xem lúc này ông ta đang ở chỗ nào, chúng ta sẽ đi tìm ông ấy.

Trương Thanh Vân cười nói.

Trần Mại cười ngượng ngùng, hắn gọi điện cho Trần Vân Sơn nói ra tình hình cụ thể. Trần Mại nói chuyện điện thoại còn an ủi Trần Vân Sơn vài câu, khoảng mười phút sau hắn mới chấm dứt câu chuyện.

- Thế nào?

Trần Mại cười khổ rồi lắc đầu nói:

- Cha tôi đang tìm bí thư Lương, hình như bí thư Lương không thể nào liên lạc được với sở tư pháp. Thành phố đã đề bạt một vị giám đốc sở tư pháp, đây là quan mới tiền nhiệm, cha tôi còn chưa thăm dò được tình hình, cũng không dám tùy tiện đến tìm.

Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, hắn thầm nghĩ Trần Vân Sơn chắc đã thật sự choáng váng, lão đến thành phố Vũ Đức mà không tìm bí thư Nghiêm của sở tư pháp mà lại đi tìm bí thư Lương(Trước đây là bí thư huyện ủy Ung Bình) của sở tuyên truyền, đây không phải chữa lợn lành thành lợn què sao? Nhưng cũng có một khả năng chính là Trần Vân Sơn không quen biết bí thư Nghiêm, nhưng dù thế nào cũng không thể làm bậy được, lỡ may bí thư Lương và bí thư Nghiêm không cùng một thế lực, như vậy không phải đang tự thắt cổ mình sao?

- Thanh Vân, dù thế nào thì tôi cũng phải cám ơn cậu. Lúc này cậu là mặt trời ban trưa trong huyện Ung Bình, là một cán bộ thanh niên có năng lực, tôi đã làm khó cậu rồi.

Trần Mại dùng giọng cực kỳ cảm động nói.

- Tiểu tử cậu từ khi nào thì trở nên đa sầu đa cảm như vậy? Đây không phải là tính cách của cậu.

Trương Thanh Vân khẽ cười, hắn dùng giọng pha trò nói.

Trần Mại lắc đầu rồi thở dài:

- Lúc này không còn là năm xưa nữa rồi, nếu cứ đi trong vòng luẩn quẩn quá lâu thì tâm tư sẽ ngày càng thay đổi. Nói thật, tôi rất bội phục cậu, cậu không có bất kỳ bối cảnh gì mà tiến lên được mức độ này, thật sự không phải dễ dàng.

Trương Thanh Vân trở nên trầm mặc, những cảm nhận của Trần Mại cũng làm hắn có sự cộng hưởng. Quan trường đúng là một thùng nhuộm cực lớn, một khi bị cuốn vào trong thì anh đừng hòng mong sao được yên ổn, nếu không tiến thì chắc chắn sẽ lùi, lúc nào cũng phải cẩn thận.

- Trần Mại à, có câu nói kẻ nào cũng muốn tóm gọn cả thiên hạ, nhưng tôi dù đến đâu cũng chỉ là một phó phòng, chẳng qua chỉ là da lông của huyện ủy mà thôi.

- Cậu cũng không thua kém, chúng ta cùng tuổi, cậu là đại đội trưởng cảnh sát giao thông. Lần này chúng ta đến Vũ Đức thì kết quả tốt nhất chính là không có tổ kiểm tra xuống huyện, chức vụ không thay đổi, dù sao thì lúc này huyện Ung Bình cũng đã quá mức phức tạp.

Trương Thanh Vân nói.

- Như vậy thì rất khó, nếu nói lời thật lòng thì có năm phần sẽ bị giáng chức.

Trần Mại dùng giọng sâu kín nói nhưng trong mắt lại lóe lên cái nhìn hy vọng về lời nói của Trương Thanh Vân, trong con ngươi lộ vẻ chờ mong nồng đậm.

- Bây giờ suy nghĩ lại thì tôi thấy cái nhìn của cậu rất chính xác, trước đó tôi không nên ở lại huyện Ung Bình, ở bên ngoài tuy khó phát triển nhưng không có cha bao phủ thì sẽ không có quá nhiều điều cần phải lo lắng.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn dùng giọng rất có thâm ý nói:

- Lúc này suy nghĩ lại vẫn còn chưa muộn.

Trần Vân Sơn ở nhà khách Hải Châu gần khu hành chính thành phố Vũ Đức, khi Trương Thanh Vân và Trần Mại đến nhà khách Hải Châu thì đã hơn một giờ sáng. Hai người vừa xuống xe thì Trần Vân Sơn đã đợi bên ngoài từ lâu.

- Cha, muộn như vậy sao còn chưa ngủ?

Trần Mại tiến lên nói lời quan tâm.

Trần Vân Sơn lắc đầu, lão cất bước tiến về phía Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng vội vàng chào một tiếng "chú Trần".

Trần Vân Sơn nắm thật chặt cánh tay Trương Thanh Vân, một lúc lâu sau lão mới nói:

- Thanh Vân, chú cũng không muốn nhiều lời, hoạn nạn mới gặp chân tình. Lúc này cậu còn không quên cha con tôi, lão trần tôi xin thay mặt nói lời cảm tạ.

Trần Vân Sơn nói xong thì thở dài một hơi, gương mặt lộ vẻ tiêu điều.

Tâm thần Trương Thanh Vân trầm xuống, trực giác nói cho hắn biết Trần Vân Sơn đã chạy đi chạy lại ở Vũ Đức vài ngày mà không có kết quả, dù sao Trần Mại cũng gây ra tai họa quá lớn.

- Chú Trần, chỗ này không phải nơi nói chuyện, chúng ta vào trong rồi nói sau.

Trương Thanh Vân khẽ nói.

Ba người tiến vào trong phòng của Trần Vân Sơn trong nhà khách, Trần Vân Sơn tự mình rót cho Trương Thanh Vân một chén trà. Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn lão, hắn thấy đối phương đã có chút tiều tụy, mái tóc cũng đã lâu rồi chưa nhuộm lại, những sợi tóc bạc có thể nhìn thấy rõ ràng.

- Trần Mại, cậu đi nói nhân viên phục vụ sắp xếp thêm hai phòng, chẳng lẽ đêm nay ba người chúng ta ngủ cùng một phòng sao?

Trương Thanh Vân cười nói.

Trần Vân Sơn trở nên sững sờ, lão nói:

- Đã nhắn rồi... ....

Trần Vân Sơn vừa nói được nửa lời thì giống như sực nhớ ra điều gì đó, lão lập tức sửa lời:

- Đúng vậy, con ra ngoài dạo một vòng đi, phòng đã được đặt, nhưng ra ngoài gọi vài món ăn khuya vào đây.

Trần Mại liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân và Trần Vân Sơn, hắn há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói lời nào, sau khi do dự một lúc thì lui ra khỏi phòng.

- Tổ giám sát của công an tỉnh khi nào thì xuống Ung Bình?

Sau khi Trần Mại rời khỏi phòng thì Trương Thanh Vân mở lời hỏi. Từ vẻ mặt Trần Vân Sơn thì hắn biết tình hình lúc này đã không ngăn cản được tổ giám sát của thành phố.

Trần Vân Sơn lắc đầu nói:

- Chỉ còn vài ngày nữa thôi, lần này Trần Mại bị người ta hãm hại, cũng trách hắn còn quá trẻ, không có kinh nghiệm, đáng tiếc.

Trần Vân Sơn cảm thán hai câu rồi dùng giọng hiu quạnh nói:

- Tôi là một lão già, dù sao cũng nhanh đến tuổi, nếu quá lắm thì nghỉ hưu non, nhưng chỉ hy vọng sao Trần Mại có thể được giữ lại, như vậy cũng phải cảm tạ trời đất.

Trương Thanh Vân mỉm cười, hắn dùng giọng không chút khách khí nói:

- Chú Trần, thời khắc quan trọng chú cũng chưa chắc đã đổ. Nếu chú đổ thì Trần Mại sẽ gặp phải tình cảnh gì, chú chưa nghĩ tới sao?

Vẻ mặt Trần Vân Sơn trở nên cứng đờ, một lúc lâu sau lão cũng không nói nên lời. Rõ ràng Trần Vân Sơn đã bị Trương Thanh Vân nói trúng tim đen, Trương Thanh Vân đã hoàn toàn đâm thủng một tâm tư ảo tưởng cuối cùng cũa lão.

- Chú Trần, chuyện lớn đã xảy ra, chú lại là một cục trưởng, hơn nữa còn tự động rời khỏi cương vị, nếu chuyện này vỡ lở thì chú sẽ trở bên bị động. Chú nghe cháu khuyên một câu, chú nên trở về ngay trong đêm nay. Chú hãy làm cho công tác trong cục công an trở nên bình thường, đồng thời cũng để lại ấn tượng tốt cho nhân viên.

Trương Thanh Vân dùng giọng điệu thấm thía nói.

Trần Vân Sơn cảm thấy trong lòng phát lạnh, lão mấp máy môi nhưng không nói một lời. Lão lập tức trở nên nôn nóng, liên tục đi tới đi lui rồi hút thuốc liên tục. Trương Thanh Vân cũng không quấy rầy, hắn biết rõ nếu mình nói lời quan tâm thì Trần Vân Sơn sẽ loạn. Trần Vân Sơn là lão quan trường, những điều lợi hại đều biết rõ ràng. Nếu mọi chuyện còn chưa kết thúc mà đã loạn tay loạn chân thì rõ ràng là đại kỵ, lúc này đã có rất nhiều cây gậy để sẵn trên đỉnh đầu, chỉ cần đợi thời điểm thuận lợi là đập xuống.

- Nhưng...Nhưng... ....

Trần Vân Sơn liên tiếp nói ra hai chữ nhưng không thành câu, vẻ mặt đỏ bừng.

- Chú ở đây cũng có tác dụng gì sao? Mỗi ngày chú đều chạy vào công an tỉnh, nếu lãnh đạo nhìn thấy thì họ sẽ nghĩ thế nào? Hơn nữa bên ngoài còn có rất nhiều ánh mắt soi mói, lãnh đạo cũng đã giăng một tấm lưới, bọn họ phải làm sao để tạo ra một công đạo cho kẻ bị hại đây?

Trương Thanh Vân lại tiếp tục nói.

Trần Vân Sơn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, lão thầm mắng mình hồ đồ, đã ở trong quan trường lâu như vậy mà còn phải để kẻ khác nhắc nhở. Khoảnh khắc này Trần Vân Sơn lập tức cảm thấy xấu hổ, lo lắng lại bùng lên trong lòng, sau đó lại ngồi lên ghế sô pha.

- Được rồi, tôi sẽ quay về trong đêm nay, chỗ này... ....

Một lúc lâu sau Trần Vân Sơn mới thở dài một hơi rồi mở lời, lão muốn nhờ Trương Thanh Vân nhưng nhớ đến những gì mình đã làm trước kia, lời vừa nói ra khỏi miệng đã lập tức nghẹn họng, nói không nên lời.

Trương Thanh Vân gật gật đầu với Trần Vân Sơn, hắn tỏ ý Trần Mại là bạn thân của chính mình, muốn Trần Vân Sơn yên tâm. Khoảnh khắc này Trần Vân Sơn có chút nghẹn ngào, cổ họng chấn động, vẻ mặt cực kỳ kích động. Cuối cùng lão vẫn không khống chế được tâm tình, lão không nói gì mà chỉ bước nhanh đến tủ đứng nơi đầu giường. Trần Vân Sơn lôi ngăn kéo ra, lão lấy từ bên trong một chiếc túi nhựa đen rồi đưa cho Trương Thanh Vân.

- Cậu cầm lấy thứ này, không cần tiết kiệm, nếu có thể thì dùng toàn bộ.

Trương Thanh Vân nhìn vào miệng túi, bên trong là những tờ tiền một trăm đồng, có khoảng hai mươi cọc tiền lớn. Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn biết đây là tất cả những gì mà Trần Vân Sơn tích góc trong những năm qua. Xem ra vì Trần Mại mà hắn bỏ hết tất cả tiền vốn, đáng thương cho tấm lòng của các bậc làm cha làm mẹ.

Bố Y Quan Đạo - Chương #87