Chương 745: Bí Thư Anh Hùng


Khu nhà thường ủy tỉnh ủy, Trương Thanh Vân đã khá quen thuộc với nơi này, hắn xuống xe đi thẳng đến, tất cả trạm gác nghiêm trang đều phải đưa tay chào. Trương Thanh Vân ở Hoa Đông bây giờ là nhân vật phong vân mười phần, hơn nữa sẽ lập tức trở thành thường ủy trẻ tuổi nhất Hoa Đông, dù là lính gác trong khu tỉnh ủy cũng cực kỳ quen thuộc, chỉ cần xem tư thế cúi chòa cũng thấy Trương Thanh Vân đã được nhận đãi ngộ của thường ủy tỉnh ủy.

Chu Hướng cũng đứng đợi Trương Thanh Vân ngay vị trí thang máy khu thường ủy giống như ngày thường, hai người gặp mặt thì bắt tay đơn giản, cũng không nói lời nào. Sau đó Trương Thanh Vân được hắn đưa lên phòng họp thường ủy.

Trương Thanh Vân tiến vào phòng họp mà cảm thấy có chút choáng váng, người trong phòng họp rất chỉnh tề, ngoài Tần Vệ Quốc thì còn có tổ trưởng tổ công tác của ủy ban kỷ luật trung ương ở Hoa Đông, thường vụ ủy ban kỷ luật trung ương Mạnh Quốc, tổ trưởng tổ chuyên án Cố Nhuận Thu, phó bộ trưởng bộ công an Hàn Học Minh, tổ trưởng tổ thẩm lý và xét xử, viện trưởng Chiêm viện kiểm soát nhân dân thành phố Hoàng Hải, tất cả đều có mặt.

Chỉ cần xem xét phong cách bố trí bàn công tác thì hội nghị có lẽ đã bắt đầu, Trương Thanh Vân tiến vào cửa, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn. Trương Thanh Vân vội vàng tiến lên cúi chào nói:

- Chào các vị lãnh đạo, tôi tới không quá muộn đấy chứ?

- Không muộn, bên kia có ghế, hôm nay chúng tôi đã mở hội nghị cả ngày, bây giờ còn lại một chương trình hội nghị cuối cùng chờ anh đến để hoàn thành.

Tần Vệ Quốc mở miệng nói.

Trương Thanh Vân chợt kinh ngạc, hắn đi đến vị trí cuối cùng, đây là chiếc ghế dưới tay viện trưởng Chiêm Minh Minh viện kiểm sát nhân dân Hoàng Hải. Hắn gật đầu với viện trưởng Chiêm, khi đang định đặt mông ngồi xuống thì Chiêm Minh Minh đã đứng lên.

Dựa theo cấp bậc thì Trương Thanh Vân là quan cấp phó bộ, cao hơn so với Chiêm Minh Minh, nhưng trong trường hợp hội nghị thế này, hai bên đều không có quan hệ lệ thuộc, Trương Thanh Vân nào quan tâm đến những vấn đề thế này?

Chiêm Minh Minh thấy Trương Thanh Vân như vậy thì cười nói:

- Bí thư Trương, nói về vấn đề vụ án Cố Nhuận Thu, sáng hôm nay đã tòa án Hoàng Hải đã có phán quyết... ....

- Phán quyết sao?

Trương Thanh Vân chợt cả kinh, hắn nở nụ cười xấu hổ rồi nói:

- Anh nói tôi mới nhớ, tôi cũng muốn xem trực tiếp, đáng tiếc... ....

Vẻ mặt Trương Thanh Vân trở nên ảo não, người trong phòng chợt cười rộ lên, bầu không khí rất thoải mái sinh động. Tần Vệ Quốc nói:

- Xem ra đồng chí Trương Thanh Vân chúng ta cũng không biết quá rõ tình huống, không biết mình sẽ lập tức vang danh trong nước.

Tần Vệ Quốc vừa nói ra thì những người khác trong phòng lại cười lớn, nụ cười của đám người làm Trương Thanh Vân không biết phải làm sao, không biết thế nào mà mình vang danh trong nước, hắn không kịp phản ứng.

- Được rồi, tất cả mọi người không cần phải cười đùa, hãy để viện trưởng Chiêm của chúng ta nói rõ chút tình huống.

Tần Vệ Quốc nói.

Mọi người thu nạp tiếng cười, Chiêm Minh Minh chợt hắng giọng, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, hắn nói:

- Hôm nay án Cố Nhuận Thu đã được đưa ra xét xử, có thể nói đây là vụ án lớn nhất mà tòa án Hoàng Hải chúng tôi từng tiếp nhận, đồng thời cũng là vụ án được chú ý nhiều nhất. Cuối cùng Cố Nhuận Thu phạm tội không thể tha, bị phán án tử hình.

- Người trong cuộc cũng không cảm thấy bất ngờ vì kết quả này, đầu lĩnh buôn lậu Cố Nhuận Thu sẽ bị pháp luật nghiêm trị, tiếng vọng rất tích cực.

Chiêm Minh Minh chậm rãi nói, Trương Thanh Vân căn bản không nghe ra đầu mối. Mãi năm phút sau Chiêm Minh Minh mới di chuyển chủ đề:

- Bí thư Thanh Vân, Cố Nhuận Thu được phép nói vài lời trước khi nhận phát quyết, hầu hết lời nói của anh ta đều nâng anh lên.

- Có thể thấy Cố Nhuận Thu rất tôn sùng anh, nói rằng anh bắt được, tìm được chứng cứ phạm tội của anh ta. Lúc đó anh ta hy vọng có thể gặp mặt anh một lần để sám hối với anh và với nhân dân... ....

Chiêm Minh Minh nói đến những lời này thì bĩu môi với Chu Hướng, Chu Hướng đứng dậy cúp điện, máy chiếu được mở lên, hình ảnh xuất hiện.

Người trong hình là Cố Nhuận Thu, trước đó là đầu lĩnh buôn lậu, là lãnh đạo hắc đạo uy phong lẫm liệt ở Hoa Đông nhưng không còn vinh quanh như năm xưa. Đầu Cố Nhuận Thu đã bị cạo trọc, trên người là một bộ trang phục tù nhân, vẻ mặt tái nhợt, hai tay bị còng, chỉ còn hai mắt có chút linh động.

- Tôi tự cho rằng mình là người tài giỏi, không biết bí thư Thanh Vân đã sớm nhìn rõ tất cả, cuối cùng chúng tôi quyết định đểu mâu thuẫn bùng phát triệt để ở Hoa Đông...Sau này tôi cảm nhận tai họa đang đến, lúc đó muốn thừa cơ hội bắt máy bay ra nước ngoài, nhưng bí thư Trương Thanh Vân vẫn nắm được tiên cơ, đã giăng sẵn lưới trên chuyến bay từ Hoàng Hải đến Hong Kong... ....

- Tôi hy vọng có thể được gặp mặt với bí thư Trương Thanh Vân, có thể sám hối với anh ấy, có thể sám hối với hàng triệu nhân dân Hoài Dương... ....

Cố Nhuận Thu dùng giọng Hoa Đông nói ra từng câu từng chữ, nghe mềm nhũn nhưng rõ ràng, hắn chẳng khác nào nói ra một lần về quá trình bị bắt, đồng thời cũng nâng Trương Thanh Vân là nhân vật mấu chốt.

Tuy Cố Nhuận Thu không nói rõ chi tiết, nhưng chỉ cần thông qua những lời nói rải rác của đối phương thì bất kể người nào cũng sẽ tưởng tượng ra tình hình chiến đấu cực kỳ dữ dội. Mà những tiểu thuyết gia và người biên kịch toàn có thể lợi dụng những thông tin này để viết ra một bộ sách bí thư anh hùng.

Trương Thanh Vân đột nhiên đứng thẳng lên ghế, trong lòng chợt tê rần, cuối cùng cũng hiểu vì sao hôm nay mình lại bị gọi đến đây. Thì ra Cố Nhuận Thu nói ẩu tả, Trương Thanh Vân biết buổi xử án hôm nay được chú ý rất cao, có đủ truyền thông trong ngoài nước, nhưng Cố Nhuận Thu lại nói ra những lời như thế dưới tình huống quá chính thức, chẳng phải muốn đưa Trương Thanh Vân lên lò nướng sao?

- Bộp!

Đèn mở sáng, Tần Vệ Quốc là người vỗ tay đầu tiên, tất cả mọi người vỗ tay, Tần Vệ Quốc nói:

- Bí thư anh hùng của chúng tôi, bí thư đánh đuổi tội phạm. Vào đúng thời khắc cuối cùng thì Cố Nhuận Thu có thể nói ra tiếng lòng, như thế cũng nói rõ lực lượng hùng mạnh của chính nghĩa. Dù là tàn nhẫn cũng làm phần tử tội phạm bị tác động... ....

- Bí thư, điều này...Sự việc không phải là như vậy, bắt Cố Nhuận Thu... ....

Trương Thanh Vân vội la lên.

Tần Vệ Quốc cau mày có chút mất hứng, lão nói:

- Hôm nay không phải tìm cậu đến để bàn chuyện đúng sai, Cố Nhuận Thu cuối cùng cũng đã bị kết án, Hoa Đông chúng ta, Hoàng Hải, ủy ban kỷ luật trung ương và bộ công an sẽ phải liên hợp cử hàng những hoạt động tuyên truyền giảng giải, chỉ điểm và chia xẻ cho toàn bộ nhân dân Hoa Đông biết các thành quả trong quá trình lần này.

- Sau khi trải qua hội nghị nghiên cứu thì Trương Thanh Vân cậu sẽ đại biểu cho Hoa Đông chúng tôi cùng tổ chuyên án tham gia quá trình tuyên truyền giảng giải lần này, cần phải cho cả xã hội biết phong thái bí thư anh hùng thời đại mới là thế nào... ....

Trương Thanh Vân đã hoàn toàn choáng váng, đây là chuyện quái quỷ gì? Mình tham gia vào hoạt động tuyên truyền? Đây chẳng phải trở thành một hình tượng được thổi phồng, thậm chí bị thần hóa sao?

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà cuối cùng cũng cảm thấy ngồi không yên, chuyện như vậy không nên duy trì, nếu sự việc diễn biến như vậy thì rõ ràng là nâng lên rồi giết. Trương Thanh Vân là người hiểu rõ chính mình, hắn tuyệt đối không phải điển hình gì, cũng không đảm đương nổi điển hình, làm anh hùng dễ dàng như vậy sao?

Nếu một khi trở thành anh hùng thì sẽ không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, đó là đặt mình lên lò nướng. Xưa nay chưa từng thấy vị anh hùng nào trên quan trường mà thuận tiện, Trương Thanh Vân tình nguyện không có tiếng tăm gì cũng không muốn là anh hùng.

Nhưng sự thật tàn khốc, đám người tham dự hội nghị hôm nay căn bản không có ai trưng cầu ý kiến của Trương Thanh Vân, mọi người nhanh chóng lập ra phương án tuyên truyền. Cuối cùng Tần Vệ Quốc tuyên bố tan họp, tất cả mọi người đều bận rộn, tất nhiên trước khi đi cũng phải đến bắt tay Trương Thanh Vân, nhưng ai cũng không cho hắn cơ hội nói chuyện, mọi người biến mất rất nhanh.

Trong lòng Trương Thanh Vân cực kỳ khó chịu, không còn ai để tìm, vì vậy đành phải xông vào phòng làm việc của Tần Vệ Quốc. Lúc này bệnh tình của Tần Vệ Quốc có lẽ đã khá hơn, khi thấy Trương Thanh Vân thì cũng không đuổi ra, lão chỉ liếc xéo hắn, ánh mắt rất có thần.

- Bí thư, điều này...Điều này...Cố Nhuận Thu kia nói hươu nói vượn, những gì anh ta nói không thể tin, cũng không phải là như vậy.

Trương Thanh Vân nói.

- Không phải như vậy thì anh đi tìm hắn, sao tìm tôi làm gì?

Tần Vệ Quốc tức giận nói.

Trương Thanh Vân lập tức chán nản, không biết phải đột phá từ điểm nào, vì vậy trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Bí thư, thật ra tôi không muốn tham gia công tác tuyên truyền, tôi cũng không có thời gian. Tôi là bí thư thị ủy Hoài Dương, mỗi ngày có biết bao chuyện bề bộn, anh xem... ....

- Đây là nhiệm vụ chính trị, là nhiệm vụ mà trung ương đưa xuống, hơn nữa còn cho anh tham gia, đay là vinh dự lớn, sao trong đầu anh lại suy nghĩ cơ bắp như vậy? Chẳng lẽ đây không phải chuyện tốt sao? Để nhân dân cả nước biết quá trình đánh đuổi tội phạm là gian nan nguy hiểm, đây là vì vấn đề an toàn và trật tự xã hội, có tác dụng rất lớn với bọn tội phạm. Trước nay công tác tư pháp và tuyên truyền luôn được đảng đặc biệt quan tâm, bây giờ có cơ hội lớn, sao không tuyên truyền?

Tần Vệ Quốc nói.

Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy cổ họng đắng chát, biểu cảm trên mặt rất phức tạp, quả thật có chút dở khóc dở cười, vì thế mà không biết nên trả lời ra sao.

Tần Vệ Quốc híp mắt nhìn vị cán bộ trẻ tuổi trước mặt, lần đầu tiên lão sinh ra cảm giác nhìn không thấu. Dựng Trương Thanh Vân lên làm hình tượng anh hùng là hành động thuận thế, đồng thời cũng là sự chuẩn bị của phái Kinh Tân, phái Kinh Tân phải tạo ra tư nguyên cho ngôi sao sáng mới xuất hiện, thậm chí còn phải nâng lên cao.

Nhưng Trương Thanh Vân là người trong cuộc mà không biết rõ những thứ này sao? Tần Vệ Quốc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nhưng lão không nhìn thấy sự giả vờ trong mắt đối phương.

Thật ra Trương Thanh Vân căn bản không biết mục đích của phái Kinh Tân, nếu Tần Vệ Quốc mà biết rõ chuyện bên trong thì cũng chỉ biết cảm khái mà thôi. Xưa nay Kinh Tân và Hải phái luôn tranh chấp với nhau, hầu như liên tục thay thế nhau là lãnh đạo cấp cao của nhà nước, có nhiều lãnh đạo quốc gia có xuất thân từ hai phái này.

Vì vậy hai phái Kinh Tân và Hải phái là hai dòng chảy chính trong nước, bây giờ tranh đấu đã kéo dài đến tận Hoa Đông. Lúc này đưa hình tượng của Trương Thanh Vân lên cao, chỉ cần nhìn tư thế là thấy được Kinh Tân đang hy vọng dùng thời gian năm năm để biến Trương Thanh Vân thành một vị vua mưu lược kiệt xuất.

Vì vậy lúc này không phải Trương Thanh Vân có tình nguyện hay không, có người cần hắn làm anh hùng. Đúng lúc này lại xuất hiện cơ hội ngàn năm một thuở, Cố Nhuận Thu đứng trước nhân dân nói ra những lời kinh người, ngay cả Tần Vệ Quốc nghe được thông tin này cũng thiếu chút nữa đã cho rằng Cố Nhuận Thu đã nói thay người Kinh Tân, nếu như vậy thì lực ảnh hưởng của Kinh Tân đã là quá lớn...

Bố Y Quan Đạo - Chương #745