Chương 742: Trí Tuệ Của Tần Vệ Quốc.


Tỉnh Hoa Đông, thành phố Lăng Thủy đang ở vào mùa hè rất nóng.

Lúc hoàng hôn bầu trơi là một màu đỏ rực, vạn vật trong thiên địa đều bừng ánh hào quang, một cảnh tượng tốt lành.

Đứng ở biệt thự văn phòng của Tần Vệ Quốc có thể nhìn thấy phong cảnh hữu tình của dòng Trường Giang, trong ánh hào quang buổi hoàng hôn mà đứng từ góc độ này ngắm cảnh, có thể nói càng nên thơ và có ý cảnh.

- Bí thư, là tôi sai rồi! Tôi thật sự không ngờ sẽ đến tình cảnh này, tôi đã phụ lòng kỳ vọng của anh.

Trong phòng khách của Tần Vệ Quốc, Chử Ngụy Cường đang ngồi dưới tay Tần Vệ Quốc, đang ủ rũ làm kiểm điểm.

Vẻ mặt Tần Vệ Quốc tái nhợt, lão không còn sự bình hòa và phong độ ngày thường. Trước đó lão muốn lập tức từ Mỹ quay về nhưng cuối cùng lại không được như mong muốn. Người nước Mỹ làm việc quá chuyên nghiệp, nếu tình trạng sức khỏe chưa đạt đúng tiêu chuẩn thì kiên quyết không bỏ qua, vì vậy Tần Vệ Quốc phải trì hoãn hơn một tuần mới được quay về.

Trải qua một tuần thì sự việc đã leo thang đến mức độ khó thể cứu vãn, phái Hoa Đông xa lánh hoàn toàn với Trương Thanh Vân và đã vạch mặt nhau, mà Trương Thanh Vân cuối cùng cũng đưa ra sát chiêu, thậm chí còn sử dụng cả hạm đội ở Hoa Đông. Trương Thanh Vân và Lăng Tổ Hồng liên thủ bắt Cố Nhuận Thu từ trong hang ổ, sau đó lập tức hoàn thành công tác thanh trừ Hoài Dương dưới sự trợ giúp của ủy ban kỷ luật trung ương.

Sau khi Trương Thanh Vân xong việc thì tỉnh ủy Hoa Đông vẫn còn đang bị che mắt, mãi đến lúc ủy ban kỷ luật trung ương tuyên bố kỷ luật chủ tịch tập đoàn sắt thép Hoa Đông Hầu Minh Châu thì chính đàn Hoa Đông mới tỉnh ngộ, bọn họ sẽ phải gặp tai họa ngập đầu.

Người ngoài không hiểu nhưng quan viên phái Hoa Đông thì hiểu rất rõ, vì sao nhiều năm đánh đuổi tội phạm đều không triệt để? Trong sự việc này có nguyên nhân căn bản chính là phái Hoa Đông liên hệ quá chặt với phần tử buôn lậu, mỗi lần ra tay đều là sấm lớn mưa nhỏ, chỉ bắt vài con tôm tép cho xong chuyện.

Nhưng lúc này đây Cố Nhuận Thu đã bị bắt ngay tại hang ổ, mà hắn chính là đầu lĩnh các thế lực buôn lậu ở Hoa Đông, cũng không biết có bao nhiêu quan viên cấp cao là khách quý của hắn. Dưới tình huống này thì chính đàn Hoa Đông bị đả kích là chuyện đương nhiên.

Nhưng quan trọng là phái Hoa Đông những năm qua gây thù chuốc oán quá nhiều, tất cả phe phái ở địa phương, phe phái con nhà quan và trung ương đã sớm bất mãn với Hoa Đông. Trước đó bọn họ chỉ thiếu cớ để ra tay với Hoa Đông, bây giờ có cơ hội lớn, bọn họ có thể bỏ qua sao?

Tần Vệ Quốc biết rất rõ những tình huống này, vì vậy mà lão hận không thể kéo Chử Ngụy Cường và Chu Thủ Tuân ra ngoài đánh chết tươi, vẻ mặt sao tốt lên được?

- Ngụy Cường, anh không ngốc, khác biệt chính là anh rất thông minh, anh không phải không biết ép Trương Thanh Vân vào đường cùng sẽ có hậu quả thế nào? Nhưng anh biết rõ nguy hiểm và vẫn cứ làm, đơn giản chỉ vì tư lợi cá nhân, còn vì vậy mà đoàn kết tất cả tâm tư của quan viên Hoa Đông.

- Nhưng sự việc đã tiến triển đến mức này, cơ nghiệp của phái Hoa Đông chúng ta sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, tôi và anh rất có thể sẽ được điều lên ăn không khí ở một ban ngành nước trong của trung ương. Điều này cũng không đáng là gì, nhưng tất cả lỗ hổng ở Hoa Đông chúng ta lại bị người ta bới móc ra.

Tần Vệ Quốc càng nói càng lớn tiếng, tâm tình rất kích động, sau đó lão đột nhiên chỉ thẳng mặt Chử Ngụy Cường nói:

- Tội nhân, anh và tôi đều là tội nhân của Hoa Đông, tôi và anh sao còn mặt mũi để đến gặp thủ tướng Dương ở thủ đô?

Chử Ngụy Cường cúi đầu xuống rất thấp, lão căn bản không dám ngẩng đầu lên, gương mặt đỏ bừng, cực kỳ xấu hổ. Một lúc lâu sau lão mới nói:

- Bí thư, tôi thật sự không ngờ Trương Thanh Vân, anh ta...Anh ta có năng lượng lớn như vậy, hơn nữa chuẩn bị quá đầy đủ. Tôi đúng là chó má.

- Trương Thanh Vân cũng là quân dưới tay anh, chẳng lẽ anh chưa biết thủ đoạn của cậu ta sao? Năm xưa cậu ta đến Hoa Đông thì đãc có năng lực tạo ra bầu trời riêng cho mình ở Cảng Thành, cậu ta cao tay đến mức làm khối công tác xây dựng ở Cảng Thành bền như sắt thép, giội nước cũng không vào, anh không biết sao? Lúc đó anh còn hướng về phía tôi trưng cầu ý kiến.

- Còn nữa, Hoài Dương là địa phương gì? Nhâm Gia Niên được xưng là cán bộ có hy vọng nhất của Hoa Đông chúng ta nhưng chạy đến Hoài Dương vài tháng thì buồn thiu như chó nhà tang và không thể không bỏ chạy. Mà Trương Thanh Vân đến Hoài Dương nửa năm đã giải quyết được vấn đề, biến một địa phương không có hy vọng trở thành nơi có hy vọng nhất, anh không thấy sao?

- Đồng thời anh cũng biết rõ quân khu tỉnh đã ra lệnh, bọn họ vô duyên vô cớ bổ nhiệm Trương Thanh Vân làm đệ nhất chính ủy phân khu Hoài Dương để làm gì? Lúc đó cậu ta đã làm đủ chuẩn bị, chẳng lẽ các anh đều không thấy sao?

Tần Vệ Quốc tức giận nói, lão nói xong câu cuối cùng thì dùng tay xoa nhẹ huyệt thái dương, vẻ mặt cũng có chút trắng bệch.

Chử Ngụy Cường tiến lên phía trước nói:

- Bí thư, anh phải coi trọng sức khỏe, anh... ....

- Tôi không sao.

Tần Vệ Quốc vung tay nói, sau đó lão chậm rãi ngồi xuống ghế sa lông rồi điều hòa hơi thở. Chử Ngụy Cường vội vàng gọi nhân viên y tế, đám bác sĩ chạy đến bận rộn một lúc lâu, Chử Ngụy Cường lại rót trà cho lãnh đạo, tình cảnh khá ầm ĩ.

Khi vẻ mặt Tần Vệ Quốc tốt lên được một chút thì lại ra lệnh cho những người khác đi ra. Sau khi trải qua tình cảnh náo loạn vừa rồi thì tâm tình của lão đã bình tĩnh rất nhiều, lão nói:

- Anh Chử, thật ra tôi cũng không nên trách anh, tôi đã sớm biết phái Hoa Đông chúng ta sẽ có ngày thế này.

- Chúng ta quá ôm đồm, bài ngoại quá mạnh, rất cố chấp, đây đều là nhược điểm, hơn nữa còn là nhược điểm chí mạng. Năm nay tôi đã làm bí thư Hoa Đông đến năm thứ tám, tám năm qua tôi rất vất vả, năm này mệt mỏi hơn năm sau.

- Trước đó tôi còn có tâm tư gánh chịu, lo lắng phái Hoa Đông sẽ không còn người kế tục, nhưng bây giờ xem ra chỉ là lo lắng suông.

Tần Vệ Quốc dùng giọng êm tai nói, giọng điệu bình thản nhưng cũng khó tránh khỏi cảm khái của anh hùng vào tuổi xế chiều. Tần Vệ Quốc là người có tiếng tăm lừng lẫy trong nước, là một vị tướng lẫy lừng ở Hoa Đông, xứng danh "vua Hoa Đông".

Nhưng lúc này có vẻ "vua Hoa Đông" đã mất đi vinh quang ngày xưa, mà thân thể cũng không theo kịp tiết tấu bình thường. Nhiều năm nay tinh thần suy kiệt nhưng không đưa phái Hoa Đông đến vinh quang, ngược lại còn gặp phải tai họa ngập đầu, lúc này tâm tình thế nào thì hoàn toàn có thể nghĩ ra được.

Chử Ngụy Cường cúi đầu không nói lời nào, Tần Vệ Quốc như vậy lại làm Chử Ngụy Cường cảm thấy khó khăn hơn lúc nóng nãy vừa rồi. Chử Ngụy Cường có thể lên đến chức chủ tịch tỉnh thì không phải kẻ đầu đường xó chợ, kiến thức không thua kém gì Tần Vệ Quốc.

Những năm gần đây hai người lãnh đạo Hoa Đông, Chử Ngụy Cường cũng bất mãn vì Tần Vệ Quốc mềm yếu, cho rằng quá mức mềm tay, không tranh thủ được ích lợi cho phái Hoa Đông. Nhưng đến lúc này thì lão mới biết Tần Vệ Quốc không dễ dàng đến mức nào.

Tần Vệ Quốc là bí thư trương tỉnh ủy Hoa Đông, lão phải chống đỡ cục diện loạn trong giặc ngoài, còn phải hóa giải áp lực khắp nơi ở bên ngoài. Nếu nói quan trường là đeo xiềng xích khiêu vũ thì Tần Vệ Quốc rõ ràng rơi vào tình cảnh trầm trọng.

Vì vậy có thể nói tám năm làm bí thư hầu như đã tiêu hao tất cả tinh lực của Tần Vệ Quốc, thân thể đã không thể chịu đựng được sự đè ép.

- Anh Chử, Trương Thanh Vân sẽ đến gặp chúng ta, mà đến mức này thì chúng ta chỉ có thể chủ động hành động, nếu đợi đến khi trung ương chủ động ra tay thì quá trễ. Lùi một bước trời cao biển rộng, Hoa Đông chúng ta sẽ phải thay đổi bầu trời, chúng ta chủ động cung cấp điều kiện biến thiên, như vậy sẽ không bị tận diệt.

Tần Vệ Quốc nói.

Chử Ngụy Cường đột nhiên đứng khỏi ghế sa lông, lão nói:

- Cậu ta còn mặt mũi đến gặp chúng ta sao? Cậu ta đến Hoa Đông chúng ta nào có bạc đãi... ....

Nhưng Chử Ngụy Cường vừa định tiếp tục thì đã đón nhận ánh mắt như đao của Tần Vệ Quốc, sau đó lập tức ngậm miệng. Tần Vệ Quốc thầm lắc đầu, Chử Ngụy Cường không thể làm lão thỏa mãn, không phải năng lực không đủ mà chính là tiêu chuẩn của quan viên Hoa Đông.

Trong khung xương Chử Ngụy Cường có tính bài ngoại trầm trọng, hầu như đã đến mức độ bướng bỉnh. Lão bị người ta gác đao lên cổ mà còn chỉ trích người khác, không thức thời như vậy làm sao có thể để cho người ta yên tâm?

- Bí thư, tôi sai rồi, tôi biết rõ tính cách của mình không tốt, nhưng tôi sẽ sửa vì Hoa Đông, vì để anh yên tâm.

Chử Ngụy Cường nói.

Vẻ mặt Tần Vệ Quốc vẫn bình tĩnh như nước giống như không nghe lọt lời của Chử Ngụy Cường, một lúc lâu sau lão mới nói:

- Hai người chúng ta phải giữ vững, anh và Mã Học Vọng cũng phải như vậy, đây là điểm mấu chốt của chúng ta. Hơn nữa anh phải là bí thư tỉnh ủy, Mã Học Vọng tiếp tục đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng tổ chức.

- Những vị trí còn lại có thể bỏ qua.

- Bí thư... ....

Vẻ mặt Chử Ngụy Cường chợt biến đổi, lão nói:

- Không có khả năng, điều này không có khả năng, điều kiện như vậy chúng ta tuyệt đối không thể tiếp nhận. Nếu là như vậy thì chúng ta tình nguyện ngọc đã đều vỡ... ....

Tần Vệ Quốc lạnh lùng cười nói:

- Đây là điểm mấu chốt của chúng ta, tình huống thật sự sợ còn ác liệt hơn. Rốt cuộc đến mức độ nào thì Trương Thanh Vân là một nhân vật mấu chốt, anh không cần phải kinh ngạc, bây giờ cậu ta là quan viên được hy vọng lớn nhất ở phái Kinh Tân.

- Hơn nữa hắn lại hiểu rất rõ về Hoa Đông, nếu tôi phán đoán không sai thì cậu ta ở Hoa Đông hoàn toàn có thể đại diện cho phái Kinh Tân. Nhưng cậu ta và Hoàng Hải... ....

Chử Ngụy Cường ngạc nhiên nói.

Tần Vệ Quốc thở dài một hơi nói:

- Trên chính trị tất cả mọi người chỉ là lợi ích, phái Kinh Tân và Hải phái là những đối thủ lớn nhất của nhau, nhưng ở Hoa Đông thì bọn họ liên thủ đối phó với chúng ta cũng là bình thường.

- Bây giờ bọn họ đã thành công, sau đó chính là vấn đề chia đều ích lợi. Tình cảnh lúc này quá vi diệu, mà đây chính là địa phương mà chúng ta lợi dụng, người ta là dao thớt, mình là thịt cá, bây giờ bọn họ sẽ không đề phòng chúng ta.

Tần Vệ Quốc chậm rãi nói, ý nghĩa rất rõ ràng, khi đến đúng điểm mấu chốt thì ánh mắt lóe lên hào quang. Dù vua Hoa Đông có cô đơn thì cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, tiến thối trên chính trị hiểu rõ như lòng bàn tay. Bây giờ lão muốn để phái Hoa Đông từ tình cảnh đệ nhất thiên hạ chậm rãi thích ứng với thế cục quần hùng tranh giành thế cục, dù biết rất khó nhưng ở vị trí của lão cũng chỉ có nước cố gắng ở phương diện này mà thôi.

Mà may mắn chính là Hoa Đông vẫn còn là địa bàn của mình, hơn nữa còn có tư chất mạnh ở Hoa Đông, hòa thượng bên ngoài muốn vào gõ mõ thì cần phải dựa vào quan viên địa phương. Chỉ cần quan viên Hoa Đông tiếp tục đảm nhiệm chức vụ bí thư tỉnh ủy thì tình huống dù không xong cũng sẽ có cơ hội xoay chuyển.

- Cốc, cốc!

Tiếng đập cửa vang lên.

- Mời vào!

Tần Vệ Quốc cất cao giọng nói.

- Bí thư, bí thư Hoài Dương Trương Thanh Vân đã đến.

Bố Y Quan Đạo - Chương #742