Chương 731: Sự Kiện Đột Nhiên.


Khu vực khách quý của khách sạn Hoài Dương, trong một phòng khách rộng, lúc này đã là đêm khuya nhưng phòng khách vẫn sáng đèn rực rỡ giống như ban ngày.

Đám người ở khách sạn Hoài Dương đều biết nơi này đã ở vào trạng thái quản chế, dưới bậc cầu thang có cảnh sát canh gác, mà ngoài cửa cũng có hai hàng chiến sĩ đứng thẳng tắp, bầu không khí cực kỳ nghiêm túc.

Trong phòng khách, Trương Thanh Vân ngồi ở ghế chủ vị, dưới tay hắn là hai gương mặt lạ lẫm, phía dưới chính là bí thư tư pháp thị ủy Hùng Đan Đương. Hội trường lớn nhưng người lại không nhiều, có vẻ rất trống trải.

Khi nhân viên tham dự lên tiếng, vì nguyên nhân gian phòng quá trống trải mà âm thanh chấn động màng nhỉ, hơn nữa còn tăng thêm một cảm giác đặc biệt căng thẳng.

- Bí thư Trương, tình huống cơ bản chính là như vậy, cục trưởng Vương của chúng tôi gửi lời thăm hỏi.

Mở miệng là một người râu ria xồm xoàm ngồi ở vị trí thứ ba. Hắn nói đến đây thì chợt dừng lại chỉ vào một người đàn ông hơn năm mươi, hắn nói:

- Vì sự việc liên quan đến quan viên nên chúng ta phải chào hỏi các ban ngành kỷ luật, đồng chí thường ủy Khương người ủy ban kỷ luật đến đây cũng vì vụ án lần này.

Trương Thanh Vân không nói gì, vị thường ủy Khương kia chợt ho khan nói:

- Khoảng thời gian này Hoài Dương đã đưa ra những động tác rất lớn trong hành động đả kích tội phạm và bảo đảm trật tự trị an xã hội. Lần này cục công an nhận được tin tố cáo, có lẽ cũng vì ảnh hưởng của hành động lần này. Sau khi các đồng chí cục công an tra xét rõ ràng thì thấy liên quan đến rất nhiều quan viên, vì vậy ủy ban kỷ luật chúng tôi rất coi trọng vấn đề này, bí thư Đoạn chỉ thị tôi đến Hoài Dương để minh bạch tình huống.

- Vì sự việc khẩn cấp, hơn nữa lại liên quan khá rộng nên chúng tôi đến Hoài Dương đã thông báo với ủy ban kỷ luật, mà trong tình cảnh cấp bách thế này lại được bí thư Trương tự mình tiếp đón, làm chúng tôi rất cảm động và thấy được trách nhiệm lớn. Vì thế lúc này chúng tôi nhất định sẽ truy xét đến cùng, sẽ tạo ra bầu không khí mới cho chính đàn... ....

Hai vị khách liên tục lên tiếng, Trương Thanh Vân ngồi ở vị trí chủ vị không nói một lời, vẻ mặt sâu xa khó hiểu.

Vì sự việc quá đột nhiên, trước đó Trương Thanh Vân căn bản không biết có chuyện gì, ủy ban kỷ luật và cục công an tỉnh liên hợp tạo thành tổ công tác đến Hoài Dương, trước đó không nhận được thông báo. Hơn nữa đám người này đến quá nhanh, luôn miệng nói nhận được đơn tố cáo, nói rằng công an tỉnh tra xét đã phát hiện quan viên Hoài Dương vi phạm kỷ luật.

Nhưng hai người này mở miệng nói rất mập mờ, điều này làm cho Trương Thanh Vân ngửi được một hương vị khác. Bây giờ Hoài Dương đang chỉnh đốn tư pháp, hải quan, đả kích buôn lậu và vừa kéo ra tấm màn che, Trương Thanh Vân đang mở rộng công tác dựa theo con đường đã vạch ra trước đó.

Nhưng đúng lúc này thì công an tỉnh và ủy ban kỷ luật lại chạy đến, giống như gióng trống khua chiêng phá án nhưng lại quấy rối những bố trí của Trương Thanh Vân. Nếu đám người này muốn quấy thì chưa nói đến vấn đề cục diện sẽ hỗn độn không rõ, hơn nữa vào lúc cuối cùng thì rất có thể biến những bố trí của thị ủy Hoài Dương lần này thành hành động của cục công an tỉnh và ủy ban kỷ luật. Như vậy Trương Thanh Vân sẽ bị đánh dạt sang bên cạnh, không khống chế được đại cục.

Đây là điểm Trương Thanh Vân lo lắng nhất, mà thứ hai chính là cán bộ xảy ra vấn đề là ai?

Lúc này đám người trên tỉnh kéo xuống thì chắc chắn sẽ có chứng cứ, hơn nữa Trương Thanh Vân có dự cảm, lần này gặp phải chuyện không may không những chỉ có một mình Chương Lập Cường. Vì hắn đã nhìn thấy động tác phía sau của hành động tập kích bất ngờ của cục công an tỉnh và ủy ban kỷ luật, mình vung lưới bắt cá nhưng đối phương dùng chiêu phá chiêu, bắt đầu chơi đòn cân não.

Nhưng điều làm Trương Thanh Vân cảm thấy an ủi chính là đối phương đã lộ ra bộ mặt khiếp đảm, xem tư thế lần này thì biết đối phương đang dùng mọi cách để mình không được tham gia, muốn mình đứng sang bên cạnh.

Xem ra những hành động của Trương Thanh Vân đã làm đối phương phải khủng hoảng, đối phương không biết hắn còn bao nhiêu chiêu thức chưa sử dụng, vì vậy mà càng sợ hãi. Đám người kia cũng không biết trên tay Trương Thanh Vân có bao nhiêu tài nguyên, vì vậy mới đưa ra động tác như lúc này.

Trương Thanh Vân lập tức tạo ra phán đoán của mình, trong lòng có chủ ý, hắn nói:

- Phó phòng Lý, thường ủy Khương, lần này các anh đến rất đột nhiên, nhưng sau khi nghe xong báo cáo thì tôi có thể thấy sự việc là rất lớn.

- Nếu đã như vậy thì tôi đại biểu cho thị ủy chính quyền, nhất định sẽ làm tốt công tác giúp đỡ công an tỉnh và ủy ban kỷ luật kiểm tra giám sát, tuyệt đối không bao che, không cản trở. Các anh không có gì cần phải lo lắng, cứ buông tay đi làm, nếu cần phối hợp thì cứ lên tiếng.

Trương Thanh Vân bày tỏ thái độ cương quyết, so sánh với những lời lẽ mơ hồ của hai người Lý Khương thì gọn gàng hơn rất nhiều. Hắn nói rất rõ lập trường, thực thế chính là bày tỏ một ý nghĩa khác. Dù là cục công an tỉnh hay ủy ban kỷ luật đều được, nếu tình nguyện đi vào thì hắn sẽ giúp đỡ, nhưng về phương diện khác thì Trương Thanh Vân sẽ vẫn tiếp tục hành động, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến ban ngành cấp tỉnh tương quan.

Tất nhiên lời nói của Trương Thanh Vân cũng không phải kẻ nào cũng hiểu, những ý nghĩ ẩn giấu bên trong, hai vị trước mặt có hiểu được hay không thì khó nói. Hai người này thấy Trương Thanh Vân tỏ thái độ thì tỏ ra vui sướng, liên tục cảm tạ. Phó phòng Lý công an tỉnh nói:

- Điều này đúng là quá tốt, chúng tôi sẽ thiết lập phòng làm việc ở khách sạn Hoài Dương, nếu án có đột phá sẽ báo cáo với anh ngay.

Sau khi xong hội nghị thì Trương Thanh Vân cũng không lập tức rời khỏi khách sạn mà khẩn cấp triệu tập các lãnh đạo tương quan của khối tư pháp và công an tham gia hội nghị. Bí thư tư pháp Hùng Đan Đương, cục trưởng cục công an Chương Lập Cường, phó cục trưởng thường vụ Vương Hiểu đều tham gia hội nghị.

Ngay từ đầu hội nghị thì Trương Thanh Vân đã lớn tiếng la mắng Hùng Đan Đương và Chương Lập Cường bất lực trong công tác, hắn nói:

- Các anh công tác thế nào? Chuyện lớn xảy ra, công an tỉnh và ủy ban kỷ luật thành lập tổ công tác xuống điều tra, chúng ta lại chẳng biết gì, các anh không biết là dọa người, tôi còn cảm thấy dọa người hơn.

- Vừa rồi bí thư Hùng đã cùng tôi tiếp kiến các đồng chí công an tỉnh và ủy ban kỷ luật, người ta nói Hoài Dương chúng ta có án lớn, còn liên lụy đến cán bộ quan trọng cấp thành phố, chuyện lớn như vậy mà không có tin tức gì sao? Người khác mở lời rất hào hùng, chúng ta lại không biết gì, đây không phải làm bừa sao?

Bí thư tức giận, lôi đình vạn quân, Hùng Đan Đương vẫn luôn ở bên cạnh Trương Thanh Vân, mà Chương Lập Cường thì mới được gọi đến họp. Bây giờ đã muộn, có lẽ vừa bị gọi dậy từ trên giường, bộ dạng còn mơ màng.

Nhưng Trương Thanh Vân lớn tiếng răn dạy cũng làm cho người mơ hồ trở nên thanh tỉnh. Vẻ mặt Hùng Đan Đương rất khó nhìn, trong này ngoài Trương Thanh Vân thì hắn có chức vị cao nhất, vừa rồi khi cùng Trương Thanh Vân tiếp kiến Lý Á và Khương Liêu thì Trương Thanh Vân đã dùng mắt hỏi thăm tình hình, nhưng Hùng Đan Đương lại không biết gì.

Trương Thanh Vân không biết thì không sao, nhưng bí thư tư pháp mà không mất gì thì đúng là quá thiếu trách nhiệm. Hùng Đan Đương hít vào một hơi thật sâu rồi quay đầu nói với Chương Lập Cường:

- Cục trưởng Chương chắc phải biết chứ? Chẳng lẽ công an tỉnh có hành động mà chẳng báo cáo với các anh sao?

Chương Lập Cường mím môi nói:

- Chuyện này tôi cũng không ngờ sẽ sinh ra những phong ba lớn như vậy, mấy ngày trước tôi còn phối hợp với công an tỉnh hành động, nhưng bọn họ nói đó là vụ án buôn lậu ở Cảng Thành, chúng ta cũng không ngờ chuyện này sẽ liên lụy đến xí nghiệp Ninh Biểu nổi tiếng trong thành phố Hoài Dương. Lúc đó các đồng chí công an tỉnh bắt buộc bí mật chuyện Ninh Biểu, vì cần giữ bí mật mà đã hạ lệnh cấm nói với tất cả cấp bậc, vì vậy tin tức không truyền ra trong xã hội.

- Ầm!

Hùng Đan Đương vỗ mạnh bàn, hắn cực kỳ tức giận rồi dùng giọng lạnh lùng nói:

- Vì sao không báo cáo? Chuyện quan trọng như vậy mà không báo cáo? Anh làm cục trưởng cục công an còn được gì?

- Bí thư Hùng, trước tiên tôi đã báo cáo, không tin anh cứ hỏi phó chủ tịch Chung, khi kết thúc hành động đã lập tức báo cáo cho phó chủ tịch Chung.

Chương Lập Cường dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói, Hùng Đan Đương ngây ra như phỗng, một câu cũng không nói nên lời.

Trương Thanh Vân nhíu mày, Trần Thu hiểu ý chợt tiến đến ghé sát tai nói:

- Ninh Biểu có quan hệ rất chặt với gia đình bí thư Tiêu, con dâu của bí thư Tiêu chính là em gái của Ninh Biểu, có lẽ sự việc lần này...

Tâm tình Trương Thanh Vân chợt trầm xuống, bàn tay chợt run rẩy, khoảnh khắc này hắn đã tóm tắt được sự việc phức tạp. Tiêu Hàn là cánh tay của Trương Thanh Vân, đối phương chính là điểm đen của Trương Thanh Vân trong công tác chỉnh đốn tư pháp, hải quan và đả kích buôn lậu lần này.

Trước đó Trương Thanh Vân đã điều tra về Tiêu Hàn, đã cơ bản đảm bảo đối phương không có vấn đề, vì vậy mới ủy thác trách nhiệm, không ngờ vẫn có lỗ hổng lớn. Ninh Biểu quả thật có quan hệ với buôn lậu sao? Hơn nữa Ninh Biểu có liên lụy đến Tiêu Hàn không?

Khi suy xét phải nhìn vào tình huống xấu nhất của vấn đề, nếu chuyện này là sự thật thì rõ ràng là đả kích rất lớn cho Trương Thanh Vân. Sự việc còn chưa có kết quả mà người chấp hành đã xảy ra vấn đề, hơn nữa lại là Tiêu Hàn xảy ra vấn đề, như vậy sẽ liên quan đến bao nhiêu người khác?

Mặt khác lời nói của Chương Lập Cường với Hùng Đan Đương cũng làm Trương Thanh Vân sinh ra cảnh giác, hắn tin Chương Lập Cường đã báo cáo với Chung Gia Hoa, nhưng Chung Gia Hoa lại không báo cáo với mình, như vậy đối phương đang có ý nghĩ gì?

Hơn nữa Chương Lập Cường sở dĩ dám dùng trò tiểu thông minh vì biết rõ mâu thuẫn trong hai khối đảng ủy chính quyền, mà Trương Thanh Vân sở dĩ làm tốt công tác vì nể trọng Tiêu Hàn và Chung Gia Hoa, nguyên nhân quan trọng nhất chính là hai người kia hiểu rõ về Hoài Dương hơn Trương Thanh Vân.

Nếu bây giờ Tiêu Hàn xảy ra vấn đề và Chung Gia Hoa lại bày ra vị trí bất chính thì tất cả trợ thủ của Trương Thanh Vân sẽ bị phế bỏ toàn bộ. Nếu đối thủ lợ dụng cơ hội này mà tố cáo, hơn nữa còn tung tin ra ngoài, như vậy sẽ có người đề xuất phương án dàn xếp ổn thỏa, tỉnh ủy cũng vì giữ ổn định mà gây áp lực cho Trương Thanh Vân để tránh sinh ra những rung động không đáng có. Kết quả là những gì Trương Thanh Vân bố trí rất lâu đã thành công cốc, hành động phải làm qua loa cho xong.

Những ý nghĩ này bùng lên trong đầu Trương Thanh Vân, nhưng hắn vẫn rất tỉnh táo, hắn nhìn lướt qua mặt Hùng Đan Đương và Chương Lập Cường rồi nói:

- Được rồi, các anh không cần tranh cãi, chỉ cần đả kích được bọn tội phạm buôn lậu là quá đủ để ăn mừng. Dù công an tỉnh có hành động thì chúng ta cũng có hành động của riêng mình, chúng ta nên lấy đó làm vui mừng. Lần này công an tỉnh và ủy ban kỷ luật đặc biệt đến Hoa Đông chúng ta phá án, điều này đã chứng minh vấn đề ở Hoài Dương được lãnh đạo coi trọng, vì vậy chúng ta vẫn nên tiếp tục cố định vấn đề chỉnh đốn tư pháp, đả kích buôn lậu, giữ gìn ổn định xã hội. Bí thư Hùng, sau này anh nên nắm bắt thật chặt công tác của cục công an, cục trưởng Chương cần phải phối hợp công tác với bí thư Hùng, nghe rõ chưa?

- Đã rõ!

Chương Lập Cường và Hùng Đan Đương đều nói, vẻ mặt hai người không có biến đổi lớn nhưng sóng dao động trong lọng lại rất mạnh. Trên khối tư pháp thì Chương Lập Cường và Hùng Đan Đương đấu nhanh quá dữ dội, bây giờ Trương Thanh Vân công khai giúp đỡ Hùng Đan Đương, đây rõ ràng là chuyện tốt với Hùng Đan Đương.

Mà Chương Lập Cường vốn đã là chim sợ cành cong, nhưng gần đây công an tỉnh đã bắt được Ninh Biểu, điều này làm hắn cảm thấy cơ hội xoay chuyển, tinh thần cũng khôi phục lại bình thường. Nhưng bây giờ thấy Trương Thanh Vân tự nhiên như thế thì hắn lại bồn chồn lo lắng.

Thật ra cho tới bây giờ Trương Thanh Vân cũng chưa đưa ra bất kỳ chỉ thị gì cho Chương Lập Cường, nếu xem xét mặt ngoài thì tất cả công tác đều do Tiêu Hàn bố trí. Nhưng càng như vậy thì Trương Thanh Vân càng thần bí trong mắt Chương Lập Cường, trong lòng hắn lại càng có thêm nhiều ý nghĩ.

Khi Chương Lập Cường biết rõ kế hoạch của Cố Nhuận Thu, biết rõ mục tiêu cần đối phó chính là Tiêu Hàn, lúc ấy cũng rất có lòng tin. Vì Tiêu Hàn quá ghê gớm, người này quá lợi hại làm Chương Lập Cường không có cơ hội đứng lại thở.

Mặt khác Tiêu Hàn chính là một trong đám người chấp hành kế hoạch của Trương Thanh Vân, là người kinh doanh nhiều năm và đủ uy tín ở Hoài Dương, hiểu rõ Hoài Dương như lòng bàn tay. Chỉ cần đẩy ngã Tiêu Hàn thì Trương Thanh Vân còn gì đáng sợ?

Nhưng khoảnh khắc này ý nghĩ của Chương Lập Cường lập tức dao động, vì Trương Thanh Vân bây giờ quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không bình thường. Điều này kém xa những gì trước đó Chương Lập Cường tưởng tượng, vì vậy trong lòng cực kỳ lo sợ bất an.

- Cục trưởng Chương, vị Ninh Biểu này là có chuyện gì xảy ra? Anh là người tham gia hành động của công an tỉnh, anh biết rõ tình huống chứ?

Trương Thanh Vân thản nhiên nói.

Chương Lập Cường lập tức bừng tỉnh, hắn vội nói:

- Điều này...Theo thông báo của công an tỉnh thì Ninh Biểu có kết nghĩa anh em với đầu lĩnh buôn lậu Sa Lão Tam, nhiều năm trước đến nay hắn đều giúp Sa Lão Tam rửa tiền.

- Tất nhiên cụ thể thế nào thì đây không phải án qua tay cục công an Hoài Dương, vì vậy chúng tôi cũng không biết quá rõ. Nếu muốn biết rõ phải liên hệ với công an tỉnh, như vậy mới có hồ sơ rõ ràng.

Trương Thanh Vân trầm mặc không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh như nước giếng sâu nhưng tâm tình cực kỳ không xong. Việc đã đến nước này thì hắn cũng hiểu mục tiêu lần này của đối phương là Tiêu Hàn, Ninh Biểu chỉ là một góc xúc tua, cái gì mà kết bái anh em, tất cả đều chỉ là gượng ép.

Nếu Ninh Biểu và Tiêu Hàn không có quan hệ đặc biệt, thì một phần tử nhỏ bé thế này, mở công ty, ngẫu nhiên lao vào hoạt động phi pháp, nếu bị đưa ra ngoài ánh sáng thì sẽ chẳng ai cần quan tâm. Trên xã hội bây giờ thì loại người này căn bản là rất nhiều.

Nhưng nếu có kẻ tích cực thì Ninh Biểu sẽ trở thành kẻ tội ác tày trời, rửa tiền cho bọn buôn lậu là cực kỳ thu hút chú ý. Trương Thanh Vân có thể cảm giác được lần này Tiêu Hàn rất khó toàn thân đi ra, dù kết quả là thế nào thì không thê tiếp tục lăn lộn ở Hoài Dương, nhẹ thị bị phạt xuống chức, nặng thì bị kỷ luật.

- Cục trưởng Chươgn, anh nói xí nghiệp Ninh Biểu nổi tiếng ở Hoài Dương, sao tôi chưa từng nghe nói về người này?

Trương Thanh Vân cau mày nói.

Chương Lập Cường chợt sững sờ, trong lòng chợt luống cuống, vừa rồi hắn nói Ninh Biểu là xí nghiệp nổi tiếng, chẳng qua chỉ vì nói hớ, biết được vì quan hệ với Tiêu Hàn. Vì Ninh Biểu có quan hệ đặt biệt với Tiêu Hàn mà mỗi lần có chuyện xấu gì cũng có thể vượt qua.

Tên họ Ninh này chẳng qua chỉ là một con cá nhỏ nhưng đăng ký quá nhiều công ty. Thị ủy có chính sách giúp đỡ các xí nghiệp phần mềm và inte, vì vậy Ninh Biểu cũng đăng ký một công ty phần mềm, mỗi năm đều nhận được sự giúp đỡ về tài chính của chính quyền.

Ninh Biểu còn là giám đốc một công ty kỹ thuật nông nghiệp, còn liên quan đến cả thương mại. Người này giống như chủ tịch tập đoàn nhưng thật ra rất cả các nghiệp vụ của công ty đều rất mơ hồ, phần lớn chỉ kiếm tiền từ chính sách mà thôi.

Người như vậy thường rất phổ biến, đặc biệt là một vài cậu ấm, không có tương lai làm quan thì phải tham gia các hoạt động bòn rút. Ninh Biểu cũng là một kẻ như vậy, sao có thể tính là xí nghiệp nổi tiếng?

Trương Thanh Vân nhìn vẻ mặt Chương Lập Cường mà càng chắc chắn những phán đoán của mình, hắn nói:

- Việc này đã được các đồng chí công an tỉnh và ủy ban kỷ luật nhúng tay vào, chúng ta phải tích cực phối hợp. Hội nghị hôm nay dừng lại ở đây, thời gian không còn sớm, tất cả mọi người có thể quay về nghỉ ngơi.

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, tin tức tổ công tác liên hợp giữa công an tỉnh và ủy ban kỷ luật tiến vào Hoài Dương đã nhanh chóng được truyền ra. Ninh Biểu dù chỉ là cá nhỏ nhưng vẫn có danh tiếng ở Hoài Dương, vì người này thường có liên hệ với quan viên nên có rất nhiều cán bộ đảng ủy chính quyền biết mặt hắn.

Bây giờ Ninh Biểu đã trở thành kẻ rửa tiền cho đầu sỏ buôn lậu, hơn nữa căn cứ vào tin đồn có thể thấy phó bí thư Tiêu Hàn là người cung cấp ô dù, tin tức này truyền ra làm quan trường Hoài Dương chấn động, dân chúng Hoài Dương càng chấn động.

Chỉ sau vài ngày thì inte, báo chí, ti vi, truyền thông đều đưa tin sự kiện này, sau đó nhanh chóng lan tràn ra Hoa Đông rồi cả nước. Chỉ trong thời gian ngắn mà tạo thành ảnh hưởng quá lớn, như vậy sau lưng không có người thúc đẩy là không thể.

Khách sạn Hoài Dương, Trương Thanh Vân được Trần Thu dẫn đến nơi dừng chân của tổ công tác tỉnh ủy. Lí Á và Khương Liêu tự mình ra nghênh đón. Trương Thanh Vân cười nói:

- Hai vị khổ cực rồi, tôi hôm nay đến để an ủi mọi người, đồng thời muốn biết rõ tiến triển công tác, các anh xem...Các anh quá trịnh trọng cũng làm tôi cảm thấy xấu hổ vì quấy rầy... ....

- Chúng tôi rất hoan nghênh!

Lí Á cười nói:

- Anh không quấy rầy chúng tôi, sợ rằng chúng tôi sẽ phải hướng về phía sanh báo cáo.

- Sao? Có khó khăn gì à? Cứ nói thoải mái.

Trương Thanh Vân híp mắt nói.

- Khó khăn trước mắt là không lớn, chỉ là có nhiều cán bộ tung tin, chúng tôi tìm bí thư Tiêu nói chuyện, thậm chí có người vọt đến tận tầng trệt nói chúng tôi bị mù, anh nói xem, điều này...Điều này là có chuyện gì xảy ra?

Khương Liêu nói, đỏ mặt tía tai, cực kỳ tức giận.

- Bừa bãi.

Trương Thanh Vân hừ một tiếng rồi tức giận nói:

- Anh Lý, anh Khương, sự việc đã tiến triển đến mức này thì mọi người đều phải bóp tay thở dài mà thôi. Tôi là bí thư Hoài Dương, có thể cho tôi gặp mặt đồng chí Tiêu Hàn được không, để biết rõ tình huống?

Tiêu Hàn và Khương Liêu đưa mắt nhìn nhau, Trương Thanh Vân cũng không để ý đến bọn họ mà trực tiếp đi vào bên trong.

Bố Y Quan Đạo - Chương #731