Chương 720: Người Phụ Nữ Dung Tục


Tin tức Trương Thanh Vân tiếp tục ở lại Hoài Dương lập tức truyền khắp thành phố như mọc cánh, tiếng vọng của các giới xã hội là rất dữ dội, thậm chí còn có vài cán bộ lão thành còn ngẫu hứng làm thơ đăng báo.

Bây giờ Lưu Bằng đã bị miễn chức trưởng ban tổng hợp thị ủy Hoài Dương, đã có văn bản thông báo chính thức về vấn đề hắn sẽ xuống tuyến dưới rèn luyện, bây giờ đang ở vào giai đoạn bày tỏ công khai, sau đó sẽ chính thức bổ nhiệm.

Vì vượt qua giai đoạn quá độ mà Trương Thanh Vân lại chọn một thư ký khác trong ban thư ký thị ủy Hoài Dương. Thư ký mới là Trần Thu, những ngày qua Trần Thu đã chính thức đến đảm nhận nhiệm vụ mới, mà Lưu Bằng cũng có được những ngày nghỉ hiếm có.

Lưu Bằng lợi dụng khoảng thời gianh rãnh rỗi này mà về huyện Vọng Hải thăm cha mẹ và anh em bạn bè, lúc quay về thành phố thì kéo theo một xe lễ vật, tất cả đều do người khác tặng. Bây giờ hắn không còn là một thư ký chỉ biết múa bút, hắn được đề bạt làm thường ủy quận Hoa Sơn, phó bí thư quận ủy, tất nhiên còn có khí thế hơn cả chức vụ bí thư một huyện nghèo như Vọng Hải.

Hoài Dương là một thành phố có nhiều đồi núi, cũng không biết có bao nhiêu cán bộ các huyện ngoại thành vắt óc tìm kế vào thành phố mà không được. Lưu Bằng là một phó bí thư chi đoàn huyện Vọng Hải biến thành một phó bí thư quận ủy nội thành Hoài Dương chỉ trong thời gian một năm, đây tuyệt đối là một sự kiện chấn động Hoài Dương. Vì vậy lần này Lưu Bằng về nhà có thể nói là cực kỳ vinh quang, có hương vị áo gấm về làng.

Một người thành công thì thường luôn rộng rãi sáng sủa, dù những năm qua Lưu Bằng chịu đủ sự ghẻ lạnh, nhưng bây giờ đám người trước kia đã biến đổi, đã cực kỳ nhiệt tình và lấy lòng.

Lưu Bằng cũng có những hiểu biết đặc biệt với quan trường, tất nhiên trong đó phải xem xét tính trọng yếu của quan hệ. Hắn không phụ danh tiếng đệ nhất thư ký huyện Vọng Hải, bây giờ xử lý quan hệ trên mọi phương diện rất đúng chỗ, được mọi người thừa nhận.

Trước kia có người nói hắn là "tú tài vứt đi!", "Đá hầm cầu!" bây giờ người ta lại nói "sâu sắc khó dò", "thâm tàng bất lộ", còn có "Không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì chợt nổi tiếng", cũng là một người mà có hai đánh giá khác biệt, tất nhiên nguyên nhân cũng vì hắn thay đổi vị trí.

Đây cũng là nguyên nhân căn bản mà tất cả mọi người đều theo đuổi quyền lợi, tất nhiên quyền lợi không những chỉ quyết định được vài chuyện lớn, hơn nữa còn làm cho người có quyền lợi có sự tôn nghiêm và vinh quang, mà con người thì khó thể tránh khỏi cám dỗ này.

Nếu Lưu Bằng là một người dày kinh nghiệm sẽ không ảnh hưởng vì những vấn đề này thì vợ hắn là Miêu Thanh lại là một người dung tục. Nàng nhanh chóng trở thành phu nhân của một vị bí thư quận ủy, tất nhiên về cố hương cũng thấy bầu không khí chung quanh không còn như trước.

Những anh chị em trước kia ghẻ lạnh với vợ chồng Lưu Bằng thì bây giờ rất nhiệt tình, đại ca muốn giữ Lưu Bằng ở lại dùng cơm, chị gái muốn nói lời tri tâm.v.v. Mục đích tất nhiên là kéo quan hệ với Lưu Bằng và Miêu Thanh, hy vọng cả hai có thể rút bớt chút thời gian ở lại đoàn tụ gia đình.

Miêu Thanh cũng không cảm thán thế nhân biến đổi khó lường, nàng rất biết cách hưởng thụ cảm giác này. Từ nhỏ nàng là con gái của gia đình quyền lực, từ nhỏ đã có thói quen được bà con khen ngợi, sau này lấy Lưu Bằng và nhiều năm chịu khổ, chịu đủ ghẻ lạnh. Bây giờ vinh quang đã quay về, nàng lại trở thành một người hạnh phúc.

Cho nên tất cả vấn đề đều phải xem xét rõ ràng, dù đại ca mời chồng dùng cơm thì phải xem thành ý, đầu tiên là xem địa điểm, sau đó là dùng cơm với ai, những thứ này đều phải rõ ràng. Mặt khác phải đề cập đến vấn đề lúc tâm tình của nàng đang tốt, nếu không thì đừng hòng.

Ngay cả đại ca còn như vậy thì hoàn toàn có thể suy ra những người khác, trước kia Lưu Bằng giao thiệp với vài người thất bại trong quan trường, khi đến nhà thăm hỏi thì Miêu Thanh lại mời cả nhà người ta dùng cơm, đúng là quá kheo khoang. Nhưng vợ có tính nết như vậy và Lưu Bằng cũng chẳng biết làm sao cho tốt.

Hai người ở lại Vọng Hải hai ngày, đến ngày thứ ba thì quay về Hoài Dương với một xe lễ vật. Miêu Thanh trở về Hoài Dương mà hào hứng không giảm, nàng nói:

- Bằng Tử, lần này trở về đúng là quá mệt mỏi, mỗi ngày đều có xã giao, sau này chúng ta nên về ít thôi... ....

Lưu Bằng thấy vợ nói vậy mà đầu chợt phình lớn, xem bộ dạng nào thấy Miêu Thanh có mệt mỏi? Cả ngày đều cực kỳ hống hách, mười phần lầ một tục nhân, lại rất thích xã giao, khi được tâng bốc thì tuyệt đối leo lên mà không xuống. Tất nhiên khi mở miệng thì nói rằng rất mệt nhưng trong lòng thì cực kỳ hài lòng. Bây giờ Lưu Bằng mới giật mình phát hiện ra vấn đề, sao trước đó mình lại cưới nàng làm vợ?

May mà khi Miêu Thanh tiếp tục quấn lấy chồng thì điện thoại vang lên, khi Lưu Bằng nhận được điện thoại của Trần Thu thì chợt sững sôt đúng ba mươi giây, hắn đột nhiên dùng một tay ôm lấy Miêu Thanh, rõ ràng đang thất thố.

Miêu Thanh đã lâu không thấy chồng dũng mãnh như vậy, trong lòng rất vui, đang chuẩn bị tiến thêm một bước thì bị Lưu Bằng đẩy ra, hắn nói:

- Tối nay không làm cơm, chúng ta ra ngoài ăn cơm, mời cả nhà chị gái và anh rể, chúng ta mời khách, ha ha... ....

Miêu Thanh có chút thất vọng, nhưng khi nghe nói sẽ ra ngoài dùng cơm thì hào hứng bùng lên:

- Đi thôi, vậy thì quá tốt, con trai cũng đang ở lại nhà anh rể.

- Đúng rồi, có chuyện gì mà anh hưng phấn như vậy? Có phải bí thư Trương đã sắp đi, đã tặng đồ đạc lại cho chúng ta?

Lưu Bằng dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn vợ mình, hắn chợt trở nên ngây dại. Trước đó bí thư Trương từng nói với Lưu Bằng, nếu bí thư đến Cảng Thành nhận chức thì sẽ không mang theo bất kỳ vật dụng gì, giao cho Lưu Bằng xử lý. Lúc đó Lưu Bằng quay về nhà nói ra một câu, không ngờ Miêu Thanh vẫn còn nhớ kỹ như vậy, có tâm tư với cả vật dụng của bí thư Trương, đúng là làm người ta khó thể nói được lời nào.

- Bây giờ anh nói cho em biết, bí thư không đi, bí thư tiếp tục ở lại Hoài Dương. Đây là tin tức mới nhất được chính miệng phó thủ tướng Liên nói ra, trăm phần trăm chính xác.

Lưu Bằng nói.

- Ủa, không đi sao?

Miêu Thanh giống như có chút uể oải, sau đó chợt mừng rỡ:

- Không đi à? Đúng là đáng mừng, đáng mừng, đáng mừng, ha ha.

Lưu Bằng thở dài một hơi, vợ mình đúng là chưa đến mức không còn thuốc chữa, vẫn còn biết phân biệt tốt xấu.

Sau khi trải qua hưng phấn thì Lưu Bằng dần tỉnh táo, hắn cẩn thận xem xét lại các hành động trước đó của Trương Thanh Vân, hắn mơ hồ thấy bí thư Trương đã biết sẽ không bị điều đi, nếu như vậy thì sao lãnh đạo còn cho Lưu Bằng hắn xuống tuyến dưới rèn luyện.

Lưu Bằng giống như ngửi được hương vị khác thường, trong Hoài Dương thì hắn là người rất thân cận với Trương Thanh Vân, tất nhiên sẽ hiểu ra ý đồ của bí thư Trương. Hắn đột nhiên cảm giác được trọng trách của mình ở quận Hoa Sơn là rất nặng.

- Bằng Tử, anh rể có lời muốn nói với anh.

Khi Lưu Bằng còn đang suy xét vấn đề thì Miêu Thanh cầm điện thoại đến nói lớn.

Lưu Bằng chợt thanh tỉnh trở lại, hắn nhận lấy điện thoại trong tay vợ:

- Này, anh rể à?

- Bằng Tử, tìm một chỗ an tĩnh, tôi có chuyện muốn nói với cậu.

Trong điện thoại vang lên giọng trầm thấp của Hào Vĩ.

Lưu Bằng nhíu mày, hắn nhìn khắp chung quanh rồi đẩy cửa tiến vào phòng ngủ, sau đó đóng chặt lại, hắn nói:

- Có chuyện gì, anh nói đi.

- Bằng Tử, anh cảm thấy trưởng phòng Lưu rất có thể sẽ sinh chuyện. Vừa rồi anh ấy gọi anh đến khách sạn Tân Hải, anh ta uống rượu say khướt, nói rất nhiều lời mơ hồ, anh trở về mà trong lòng cảm thấy vắng vẻ, cảm giác không tốt lắm.

Hào Vĩ nói.

- Trưởng phòng Lưu sao? Anh nói... ....

- Còn là ai nữa? Tất nhiên là trưởng phòng Lưu Phái, bây giờ anh cảm thấy hối hận vì trước đó không nghe lời em, quá thận cận với người này.

Hào Vĩ nói, tâm tình trầm xuống.

- Anh không nên gấp, anh cứ nói ra những gì đang lo lắng, em sẽ xem xét.

Lưu Bằng tỉnh táo nói, hắn đã sớm có phán đoán về kết cục của Lưu Phái, bây giờ xuất hiện tình cảnh ngoài ý muốn cũng không có gì bất ngờ. Làm trưởng phòng tổ chức mà không giữ mình sạch sẽ thì rất dễ bị người ta khai đao, hơn nữa nhận nhiều mà làm được ít, chết như thế nào còn chưa thể biết được.

- Khoảng thời gian này khắp nơi đồn đãi bí thư Trương sẽ rời khỏi Hoài Dương, Lưu Phái đã không thèm quan tâm đến sự trói buộc của bí thư, quên tât cả, không biết đã thu bao nhiêu tiền. Bây giờ bí thư Trương không đi, có những việc Lưu Phái không thể làm được.

- Những năm gần đây quan viên tuyến dưới có được mấy người tinh tường? Không thu tiền thì bọn họ là cháu nội, nhưng khi lãnh đạo thu tiền thì bọn họ trở thành ông chủ. Trưởng phòng Lưu không cẩn thận, có lẽ cũng bị đối phương đả kích, chuyện bây giờ còn chưa biết rõ tốt xấu, anh ta... ....

Hào Vĩ nói, giọng điệu có chút kích động, những lời sau đó khó nói ra khỏi miệng, sau đó lại rơi vào trầm mặc.

- Bằng Tử, vẫn là ánh mắt của em quá chuẩn, nhìn người rất sâu. Trước kia anh cho rằng Lưu Phái sẽ cùng chúng ta tạo thành một vòng tròn nhỏ hẹp, khong ngờ đối phương dám thu tất cả các khoản tiền, sớm biết như vậy thì anh sao có thể thiếu cảnh giác được?

Hào Vĩ hối hận nói.

Lưu Bằng lắc đầu, hắn cảm thấy anh rể của mình thông minh cả đời mà hồ đồ trong khoảnh khắc, việc đã đến nước này mà nói như thế thì có tác dụng gì? Điều cần làm là phải suy nghĩ biện pháp tìm đường lui thích hợp.

- Được rồi, anh rể, anh không nên gấp. Thế này đi, tối nay hai nhà chúng ta dùng cơm, hoàng thượng không trách lính đói, anh nói có đúng không? Những năm gần đây anh công tác trong phòng nông nghiệp, anh làm những gì phần lớn đều được người ta thấy rõ ràng, một vùng nước trong có thể được bao nhiêu cá? Sự việc bây giờ còn chưa có định luận, anh cũng đừng nên tự dọa chính mình.

Lưu Bằng nói.

Lưu Bằng cố gắng dỗ dành Hào Vĩ, nhưng hắn biết anh rể đi quá gần Lưu Phái, tổ chim bị phá thì trứng sẽ bể. Nếu Lưu Phái thật sự xảy ra vấn đề thì Hào Vĩ muốn không liên quan cũng quá khó.

Lưu Bằng nghĩ đến đây mà tự trách mình, hắn cảm thấy trước đó không được kiên quyết, trước đó hắn phát hiện không nên đi quá gần Lưu Phái, nhưng vì sao không kiên quyết cản tay Hào Vĩ? Chuyện đã bùng phát, tất cả đều đã chậm, theo lời của bí thư, chính bí thư cũng không dám phạm sai lầm.

Trên quan trường nhiều khi nên kiên quyết, nếu do dự không quyết đoán thì lập tức sinh họa.

Bố Y Quan Đạo - Chương #720