Chương 699: Ai Tố Cáo.


Trong phòng họp khối chính quyền thành phố Hoài Dương, Trương Thanh Vân hội kiến các thành viên tổ đàm phán với hợp tác với thành phố Hoàng Hải. Lần này thành viên tổ đàm phán rất phong phú, phó chủ tịch thường vụ Chung Gia Hoa làm tổ trưởng, phó tổ trưởng là chủ nhiệm ủy ban cải cách Liêu Kim Hồng và chủ nhiệm phòng xây dựng kinh tế Trâu Côn, các thành viên liên quan gồm các lãnh đạo ban ngành thành phố Hoài Dương, các lãnh đạo quận huyện, tổng cộng có hơn ba mươi người.

Hôm nay Trương Thanh Vân gặp mặt tất cả thành viên với mục đích chủ yếu là ủng hộ sĩ khí, đồng thời cũng vạch ra phương hướng chủ yếu cho thảo luận hợp tác. Hắn phát biểu cường điệu những chuyện liên quan đến vấn đề hợp tác phát triển giữa Hoàng Hải và Hoài Dương, chiều hướng phát triển, xu thế mạnh mẽ khó thể ngăn cản.

Trương Thanh Vân cổ vũ đoàn đàm phán cố gắng công tác, vì hợp tác Hoàng Hải và cố gắng cống hiến lực lượng của mình, yêu cầu bọn họ lấy nguyện vọng của nhân dân làm quy tắc, phải coi trọng đoàn kết, chú trọng phong cách, nói về nguyên tắc, thể hiện phong thái của cán bộ Hoa Đông.

Sau khi Trương Thanh Vân phát biểu xong thì những người tham gia hội nghị đều khá phấn chấn tinh thần, người có thể tiến vào tổ đàm phán đều đã rất phấn chấn, bây giờ lại được bí thư cổ vũ, vì vậy mà cảm thấy xương cốt nhẹ đi vài phần, hận không thể trực tiếp triển khai mở rộng công tác.

Sau khi kết thúc hội kiến thì những người còn lại đều tản đi, chỉ còn lại ba người Chung Gia Hoa, Liêu Kim Hồng và Trâu Côn. Trương Thanh Vân cũng thu nạp vẻ mặt nghiêm túc, bắt đầu nói vài lời vui đùa.

Gần đây thành tích công tác của Trâu Côn là rất tốt, những hợp tác xã ở hai quận Bạch Mã và quận Ngũ Sơn đều có đặc điểm phát triển mới. Trâu Côn thông qua quan hệ cá nhân để kêu gọi một hạng mục tài chính hơn chục triệu đến trợ giúp nhân dân hai quận tìm đường phát triển mới.

Nhân cơ hội này Trương Thanh Vân cũng không nhịn được phải khen ngợi Trâu Côn một phen, hắn cười nói:

- Anh Trâu, tôi nghe nói trước kia khi anh làm bí thư quận Ngũ Sơn thì dân chúng gọi anh là Trâu trắng, bây giờ làm chủ nhiệm phòng xây dựng kinh tế thì dân chúng lại gọi anh là bí thư Trâu, anh nói xem điều này là nguyên nhân gì?

Trâu Côn đỏ mặt, hắn cười hì hì, cũng không mở miệng nói chuyện. Chung Gia Hoa ở bên cạnh nói:

- Đây không phải đã nói rõ rồi sao? Còn không phải chứng minh bí thư cho anh xuống phòng nông nghiệp rèn luyện tốt à? Anh Trâu không đến phòng nông nghiệp ở vài tháng thì sao hiểu được sự khó khăn của nông dân?

Chung Gia Hoa thốt ra những lời này thì tất cả mọi người đều cười rộ lên, Trương Thanh Vân cũng không nhịn được phải cười, không ngờ một người như Chung Gia Hoa cũng có năng khiếu nói đùa như vậy. Trâu Côn đến phòng nông nghiệp rõ ràng là ăn không ngồi chờ, hiệu quả rất tốt nhưng cũng không phải vì vậy mà hiểu được nông dân như lời nói của Chung Gia Hoa.

Chung Gia Hoa cố ý nói như vậy để tìm điểm khôi hài, xem như chọc ghẹo Trâu Côn. Lúc này hắn cũng không tức giận mà chỉ cười hì hì nói:

- Tôi bây giờ có thể trúng cử làm thành viên tổ đàm phán là rất thỏa mãn, nếu tôi còn làm bí thư quận Ngũ Sơn thì chưa chắn đã có cơ hội làm phó tổ trưởng lần này.

- Tất nhiên như vậy sẽ không có cơ hội, vì vậy nếu ngày sau anh làm bí thư thì nên tìm người để ghẻ lạnh, sau đó sẽ tạo ra cơ hội rất lớn cho người ta.

Liêu Kim Hồng chen lời.

Sau đó lại là những tiếng cười vang vọng, bầu không khí hòa hợp như vậy cũng làm tâm tình của Trương Thanh Vân tốt hẳn lên. Là một bí thư thị ủy, có thể nhìn thấy cấp dưới mà mình gõ đầu dầu dần phát triển, cảm giác thành công này khó thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.

Trâu Côn rõ ràng đã phát triển, trước kia hắn làm bí thư quận Ngũ Sơn thì ngang ngược cỡ nào, đúng là không ai bì nổi. Chỉ là một bí thư quận mà dám ngang ngược với bí thư thị ủy, chỉ cần nhìn tình cảnh như vậy cũng thấy được vài phần tính cách.

May mà cuối cùng tất cả đều tốt hơn, bây giờ Trâu Côn rõ ràng là thay đổi một trăm tám mươi độ so với trước đó, những lời bình luận về người này cũng tốt hẳn lên, tất nhiên tác dụng của Trương Thanh Vân trong chuyện này là khá lớn.

Nếu không phải Trương Thanh Vân rộng lượng thì ít nhất Trâu Côn cũng còn phải bị ghẻ lạnh thêm vài năm, dù sao Trương Thanh Vân vẫn còn tại vị thì Trâu Côn không biết đến bao giờ mới có cơ hội được sử dụng. Nếu hoang phế nhiều năm như vậy thì coi như bỏ lỡ tuổi thọ được đề bạt, tâm tính con người cũng tan rã, sợ rằng một nhân tài sẽ bị hủy hoại.

Ví dụ như vậy ở trong nước là rất nhiều, cho nên có thể nói là Trâu Côn may mắn, hắn có thể gặp mặt một người dám khai đao với chính mình. Trương Thanh Vân đánh tan những tật xấu trên người và khai quật tiềm lực của Trâu Côn, để hắn dần trở thành một ngôi sao mới trong chính đàn Hoài Dương.

Trâu Côn cũng hiểu rõ điều này, vì vậy hắn rất cung kính với Trương Thanh Vân, trong lòng tràn đầy cảm kích, khác biệt hoàn toàn với tâm tính trước kia.

Ba người đứng đầu tổ đàm phán và Trương Thanh Vân ở lại một lúc lâu, cuối cùng Trương Thanh Vân dặn dò bọn họ cố gắng bỏ bớt những chuyện có liên quan xấu trong đàm phán, trong đó có rất nhiều thứ liên quan đến bài tẩy. Trương Thanh Vân còn yêu cầu tốc độ đàm phán phải nhanh, phải bỏ đi những thứ lập trình hóa.

Đàm phán xong thì sẽ lập tức áp dụng, không thể gác lại, đồng thời nói rõ tổ đàm phán sẽ tồn tại khá lâu, đàm phán hợp tác với Hoàng Hải cũng không thể hoàn thành chỉ trong một vài ngày, có thể là mười năm hoặc hai mươi năm. Bên cạnh hợp tác và đàm phán thì cũng có vài phần hòa giải, những thứ này đều nằm trong phạm vi của tổ đàm phán.

Cuối cùng Trương Thanh Vân mở tiệc chiếu đãi ba người, mời bọn họ xuống nhà hàng thị ủy dùng cơm. Bí thư thị ủy mở tiệc chiêu đãi rõ ràng là vinh hạnh rất cao, đồng thời cũng sẽ làm cho bọn họ tiến vào trạng thái công tác, tinh thần căng ra.

Trương Thanh Vân vừa phải quan tâm đến hợp tác kinh tế Hoàng Hải, vừa phải đặt tinh lực lên công tác thị ủy. Gần đây thị ủy có vài công tác rất quan trọng, tổ chức nhân sự, tư pháp và tuyên truyền đã gặp phải những vấn đề không nhỏ. Trên phương diện tổ chức nhân sự thì Tiêu Hàn giống như không khống chế được trưởng phòng Lưu Phái, hai người càng đấu càng hăng như gà chọi, tạo thành nhiều ảnh hưởng khó chịu, điều này cũng vượt quá dự kiến của Trương Thanh Vân.

Mà chiến tuyến tư pháp bên ngoài nhìn có vẻ sóng yên biển lặng nhưng bên trong lại bùng gió đẩy mây, tin tức Hoàng Thiệu ở Cảng Thành bị kỷ luật truyền đến Hoài Dương rất nhanh, đồng thời cũng gây ra những chấn động không nhỏ. Thực chất vấn đề đả kích buôn lậu thường rất được chú trọng, cũng có rất nhiều đại biểu thông qua hội nghị hiệp thương chính trị để đưa ra yêu cầu.

Đây chỉ là một phương diện, một mặt khác thì cục công an, tòa án, viện kiểm sát gần đây mở rộng công tác cực kỳ rầm rộ. Phòng tuyên truyền cũng phối hợp với bọn họ để dẹp loạn, hành vi lấy đại cục làm trọng như vậy đã làm Trương Thanh Vân phải cảnh giác.

Đầu tiên Trương Thanh Vân cho rằng đây là một biểu hiện chột dạ, còn mặt khác cũng nói lên vấn đề Tiêu Hàn hoặc là Hùng Đan Đương đã ngầm đồng ý giúp đỡ ba tuyến công tác công - kiểm - pháp.

Bây giờ dù là Tiêu Hàn hay Hùng Đan Đương cũng khó thể dứt khoát ra tay chỉnh đốn khối tư pháp, mà hoàn cảnh thái bình giả tạo lúc này cũng đã thỏa mãn yêu cầu bọn họ. Tiêu Hàn biết rõ tâm tư của Trương Thanh Vân, vì vậy cũng không dám đưa ra lời khuyên vê khối tư pháp cho bí thư.

Nhưng Hùng Đan Đương lại không biết, vài ngày qua hắn liên tiếp muốn gặp mặt Trương Thanh Vân. Bí thư tiếp trưởng phòng tư pháp nửa giờ, Hùng Đan Đương sử dụng hơn hai mươi phút để mở lời, mười phút cuối cùng hắn sử dụng để nói ra quan điểm chỉnh đốn khối tư pháp.

Trương Thanh Vân cũng không thể xác định sau lưng Hùng Đan Đương có bóng dáng của Tiêu Hàn hay không, điều duy nhất có thể xác định chính là khối tư pháp là xương nó nuốt. Hắn có một loại dựa cảm, việc này cuối cùng hắn phải tự mình ra tay, bất động thì không sao, nếu đã hành động thì không giết vài người sẽ không thành công.

Khi Trương Thanh Vân còn đang châm chước những điều này thì trong biệt thự của Cố Nhuận Thu, hắn đang nằm trên ghế sa lông hưởng thụ cảm giác được người đẹp mát xa. Bên cạnh hắn chính là lão già mặc áo thời Đường, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, không ai nói gì.

Một lúc lâu sau Cố Nhuận Thu khoát tay, cô gái mát xa hiểu ý và cúi đầu đi ra, lão già nói:

- Bên Nam Hải có vài chuyến hàng, những ông chủ bên đó muốn theo hướng chúng ta, lúc này chúng ta có thu hay không?

- Chú đang nói đến những ông chủ chạy loạn bên phía Cảng Thành sao? Đám người này có thể mang đến bao nhiêu lợi nhuận?

Cố Nhuận Thu lạnh lùng nói, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Lão già duỗi ra năm ngón tay, trong mắt Cố Nhuận Thu khẽ híp lại:

- Nói cho bọn họ biết, nếu có thể tăng thêm một phần thì cháu thu.

- Giám đốc Cố, anh có nên suy xét lại vấn đề này không? Gần đây tin đồn rất căng, nghe nói bên Cảng Thành bắt được cá lớn, tên họ Sa này có vấn đề gì không?

Lão già dùng giọng cẩn thận nói.

- Vấn đề sao? Trong Hoa Đông này có bao nhiêu người sạch sẽ? Chúng ta ăn phần cơm này, dù là sạch sẽ cũng làm cho không sạch sẽ, như vậy mới nuốt được.

Cố Nhuận Thu nói, sau đó hắn đứng thẳng người lên, khí chất bùng ra, trong mắt lóe lên cái nhìn khiếp sợ.

Lão già không dám khuyên mà nhận lệnh rời khỏi phòng. Cố Nhuận Thu cũng không xoay đầu nhìn, hắn nhìn ra cửa sổ đến mức xuất thần, không biết trải qua bao lâu thì sau lưng vang lên giọng phụ nữ:

- Cha nuôi, người nói con hẹn cục trưởng Chương đánh gôn, mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa, đối phương đã có câu trả lời thuyết phục, thứ bảy có thời gian rãnh.

- Sao?

Cố Nhuận Thu cau mày, hắn đột nhiên quay đầu nói:

- Anh ta còn dám ước hẹn sao? Chẳng lẽ không nghe thấy tin đồn gì à?

Trước mặt Cố Nhuận Thu là một cô gái hơn hai mươi, tư thái phong lưu, mặc một bộ trang phục công sở màu đen, nhìn qua có vẻ rất giỏi giang.

- Tích Niệm, tôi đã cho cô viết đơn tố cáo, cô đã xác nhận đưa đến tay Trương Thanh Vân chưa?

Cố Nhuận Thu nói.

- Xác định.

Cô gái tên là Tích Niệm, nàng trả lời rất kiên quyết:

- Đơn tố cáo được chuyển bằng người quen trong ban thư ký, người này giao cho thư ký của Trương Thanh Vân, cuối cùng mới đưa đến tay bí thư Trương, con đường này không có vấn đề gì.

- Hừ!

Cố Nhuận Thu hừ một tiếng không cho ý kiến, hắn lại rơi vào trong trầm mặc. Tập đoàn Vĩnh Hằng của Cố Nhuận Thu khá nổi danh ở Hoa Đông, mưu trí cao vời, ánh mắt độc đáo, ý nghĩ kỳ lạ, tình huống bây giờ cũng chứng minh điều này.

Tất nhiên là Cố Nhuận Thu muốn tố cáo Chương Lập Cường, nhưng vì sao phải làm như vậy? Hắn định giết chết Chương Lập Cường hay còn nguyên nhân gì khác? Chương Lập Cường và Cố Nhuận Thu là hợp tác lợi ích, nếu Chương Lập Cường rớt đài thì Cố Nhuận Thu liên quan rất lớn, nếu là vậy sao hắn còn tự mình chui đầu vào lưới? Ý nghĩ này của Cố Nhuận Thu dù là Tích Niệm là một người thân thiết cũng khó thể hiểu nổi.

Bố Y Quan Đạo - Chương #699