Chương 680: Quỷ Dị Đến Mức Không Ngờ.


Vài năm không gặp mà phong thái của Nghê Thu Nguyệt vẫn như xưa. Hôm nay trong phòng khách của khách sạn, Trương Thanh Vân quang minh chính đại tiến đón Nghê Thu Nguyệt tiểu thư, cố nhân Giang Nam.

Từ đầu đến cuối Nghê Thu Nguyệt rất căng thẳng, tất nhiên phần lớn là hưng phấn và kích động. Thật ra trong lòng Trương Thanh Vân cũng không quá bình tĩnh, nhưng hắn cơ bản khống chế được tâm tình, vì bây giờ tình cảnh quá chính quy, dù hắn có tâm tư khác thường cũng không dám có những hành động thiếu suy nghĩ.

Hôm nay Trương Thanh Vân gặp mặt Nghê Thu Nguyệt là có chuyện cần xác nhận. Không trò chuyện thì không biết, khi mở lời thì chấn động, thì ra Cao gia có ý với Hoa Đông, mà Nghê Thu Nguyệt là cây đinh cài vào Hoa Đông đợt đầu tiên.

- Em...Ý của em là sau này sẽ ở lại Hoa Đông sao? Không quay về Giang Nam nữa à?

Trương Thanh Vân giật mình nói.

Nghê Thu Nguyệt liếc xéo Trương Thanh Vân, nàng nói:

- Giang Nam là nhà của em sao? Em không thể ở lại Hoa Đông à? Anh có thể ở lại Hoa Đông, sao em không thể?

Trương Thanh Vân bị Nghê Thu Nguyệt trách móc mà không nói gì, hắn dùng tay chỉ vào nàng nói:

- Em nói quá lời, anh chỉ hiếu kỳ mà thôi, em đến Hoa Đông thì anh cũng chỉ biết hoan nghênh, sau này Hoài Dương cũng mong sao có thần tài như em ghé thăm.

Khóe miệng Nghê Thu Nguyệt chợt co quắp, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân giống như muốn chảy nước. Trương Thanh Vân thấy tình cảnh không đúng, hắn quay đầu nhìn Lưu Bằng đang viết bản ghi chép rồi nói:

- Bằng Tử, anh đi đến siêu thị phía đông Hoàng Hải mua cho tôi một ký trà "Cây phật thủ", một ký "Đại Hồng Bào". Đây là địa chỉ, anh dựa theo địa chỉ này mà đi đến trả tiền và cầm hàng về, không cần phải phân biệt trà.

- Vâng!

Lưu Bằng nói, hắn thu bản ghi chép lại, vẻ mặt rất bình thản. Trương Thanh Vân nói với vẻ mặt không chút biểu cảm:

- Hôm nay tôi và Nghê tiểu thư nói chuyện là tuyệt mật, không cần giữ lại bản ghi chép, anh hiểu chưa?

- Hiểu!

Vẻ mặt Lưu Bằng chợt trắng nhợt, hắn vội vàng lui ra. Hắn cũng không suy nghĩ gì khác, hắn nghĩ rằng đây là đấu tranh trong các phe phái cao tầng, Trương Thanh Vân nói là tuyệt mật thì tất nhiên sẽ có nguy hiểm. Vì vậy sau khi rời khỏi phòng thì hắn tranh thủ xé nát bản ghi chép và cho vào thùng rác, hắn đi ra khỏi phòng thì bên trong chỉ còn lại hai người Trương Thanh Vân và Nghê Thu Nguyệt.

Trương Thanh Vân đưa mắt nhìn Lưu Bằng đi ra mà trong lòng thở phào một hơi, hắn biết dùng phương pháp này gặp mặt Nghê Thu Nguyệt thì có chút lo lắng, người phụ nữ này... ....

Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, hắn nghe thấy một mùi hương thơm, Nghê Thu Nguyệt không biết đã đứng trước mặt hắn từ khi nào, hai gương mặt chỉ cách nhau chưa đến mười centimet.

- Anh đúng là, suốt hai năm...Hức... ....

Nghê Thu Nguyệt thở phào một hơi, nàng đang định tiếp tục mở miệng thì đột nhiên thấy phần eo bị người ta xiết chặt, thân thể không tự chủ được phải dán lên người Trương Thanh Vân, một mùi hương quen thuộc phả vào mặt. Nàng cũng không nhịn được nữa mà vùi đầu vào ngực Trương Thanh Vân, nước mắt chảy tràn.

Trương Thanh Vân dùng sức ôm siết Nghê Thu Nguyệt, trong lòng cũng cảm thấy quen thuộc. Hắn biết rõ người phụ nữ trong lòng là của mình, nhưng sự thật quá tàn khốc, thân phận người phụ nữ này chính là vợ của người khác.

Trước đó lý trý đã nói cho Trương Thanh Vân biết phải vung đao cắt đứt đoạn nghiệt duyên trước kia, nhưng khi Nghê Thu Nguyệt ập vào lòng thì những quyết định trước đó chợt tan vào hư vô.

Đây là chơi với lửa.

Trong lòng Trương Thanh Vân biết rất rõ điều này, hắn tin Nghê Thu Nguyệt cũng biết rõ, nhưng hai người trước nay vẫn luôn cố chấp. Bây giờ hai người ở cùng một chỗ giống như khó thể quên, giống như đất trời chỉ còn lại hai người.

- Thu Nguyệt, được rồi, chỗ này không được... ....

Trương Thanh Vân dùng giọng an ủi nói, Nghê Thu Nguyệt căn bản không để ý đến hắn, nàng dùng sức vùi đầu vào ngực Trương Thanh Vân, giống như muốn cả hai hòa làm một.

Trái tim Trương Thanh Vân chợt co quắp, hắn nâng mặt Nghê Thu Nguyệt lên, sau đó hôn xuống. Một tiếng "ư" vang lên, Nghê Thu Nguyệt vì hưng phấn mà run rẩy, nổi khổ hai năm tương tư đã phóng thích. Hai người rất tham lam, hai đầu lưỡi đã quấn vào một khối, hoàn toàn tiến vào trạng thái quên mất đất trời.

Không biết đã trải qua bao lâu, Trương Thanh Vân chợt cảm thấy thanh tĩnh, hắn tranh thủ đẩy người trong ngực ra và mắng mình điên rồ. Trong một địa phương thế này sao có thể làm như vậy được? Lỡ may có nhân viên tiến vào thì hậu quả khó thể tưởng.

- Thanh Vân... ....

Nghê Thu Nguyệt kéo dài âm điệu, nàng tất nhiên hiểu ý của Trương Thanh Vân nhưng lại hình như cố ý trêu tức đối phương. Nàng khẽ chớp cặp mắt giết người không đền mạng, nàng dùng giọng như cười như không nói:

- Em...Còn...Muốn!

Trương Thanh Vân chợt sững sốt, hắn nhìn Nghê Thu Nguyệt quá phong tình, vì vậy mà đầu óc nổ lên ầm ầm, một luồng khí nóng từ bụng dưới bùng lên.

"Quá nguy hiểm!"

Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, hắn cũng không dám nhìn Nghê Thu Nguyệt mà cố gắng ổn định tâm thần rồi nói:

- Hôm nay anh định sắp xếp cùng dùng cơm trưa với em, nhưng bây giờ sự việc quá gấp, ăn cơm cũng có thể bỏ qua.

- Anh cần phải quay về Hoài Dương, em đã ở lại Hoa Đông, sau này chúng ta sẽ có cơ hội gặp mặt.

Trương Thanh Vân nói đến đây thì hơi khựng lại, hắn nhìn Nghê Thu Nguyệt rồi nói:

- Lần sau gặp lại, em muốn thứ gì anh cho em thứ đó.

Lần này đến lượt Nghê Thu Nguyệt ngây người, sau đó vẻ mặt chợt đỏ ửng, hai đầu chân mày vương đầy xuân ý. Trương Thanh Vân đã đạt đến mục đích ăn miếng trả miếng, hắn cười ha hả rồi đẩy cửa bước ra ngoài như rồng như hổ.

Nghê Thu Nguyệt khẽ cắn môi không dám theo ra, nàng phải sửa sang lại quần áo, không thể để lại chút dấu vết. Nhưng khi nghĩ đến câu nói cuối cùng của Trương Thanh Vân thì trong lòng ngứa ngáy khó thể tỉnh táo trở lại. Nàng phát hiện cuối cùng mình cũng không đấu lại Trương Thanh Vân, dù là đưa tình cũng phải rơi xuống thế hạ phong.

... ....

Trương Thanh Vân quay về Hoài Dương mà lập tức triệu tập Tiêu Hàn và Chung Gia Hoa, địa điểm là trong nhà. Khi xe của Trương Thanh Vân đến cửa nhà thì thấy đã có hai chiếc xe dừng lại, Tiêu Hàn và Chung Gia Hoa đang ngồi trong xe đợi Trương Thanh Vân quay về.

Xe dừng lại, Trương Thanh Vân bước xuống, Tiêu Hàn và Chung Gia Hoa đã sớm xuống xe và tiến lên nghênh đón. Trương Thanh Vân gật đầu với bọn họ rồi nói:

- Xem ra lần này động tinh là không nhỏ, hai anh có thể đến sớm, chắc cũng đang mỏi mòn trông mong tôi quay về.

Tiêu Hàn và Chung Gia Hoa đưa mắt nhìn nhau, Chung Gia Hoa nói:

- Bí thư ở Hoàng Hải một ngày mà làm cho cả Hoài Dương chấn động, người vỗ tay khen hay chiếm đại đa số, nhưng số người chưa thích ứng cũng là khá nhiều. Hai ngày qua tôi và bí thư Tiêu đã ứng phó hết sức.

Tiêu Hàn cười nói:

- Anh Chung đã cố hết sức, tôi thì tốt hơn. Trước khi đi bí thư đã từng dặn dò để tôi cố gắng khơi thông quan hệ, phải nắm chắc sự việc, trông nom cho tốt. Tôi khắc ghi những lời nói kia vào sâu trong lòng, vì vậy tình thế Hoài Dương vẫn ổn định.

- Khổ cực cho hai vị rồi, tôi cũng biết rõ hai người có thể đảm nhận chuyện đại sự.

Trương Thanh Vân nói, hắn tiến lên bắt tay với Tiêu Hàn và Chung Gia Hoa, sau đó mời bọn họ đến phòng khách.

Trương Thanh Vân mở cặp công văn lấy ra một tờ báo đưa cho Tiêu Hàn:

- Đây là tin tức nhật báo Hoài Dương sớm nhất, tôi đã xem qua, đưa tin không sai, nắm chặt phương hướng, chăm chút tiêu điểm.

- Đảng ủy chính quyền chúng ta làm gì? Trên phòng hội nghị thường ủy đã ghi rõ dòng chữ "Vì nhân dân phục vụ!", nếu chúng ta không thực hiện thì rõ ràng chỉ là nói ngoa.

- Nhưng thực tế tình huống là thế nào? Tôi nói chuyện ở Hoàng Hải mà Hoa Đông đã có người náo loạn ngập trời, như vậy tôi nói cái gì? Hoàng Hải và Hoài Dương có thể bắt tay hợp tác không phải chuyện ích nước lợi dân sao? Nếu đã là như vậy thì vì sao chúng ta không hạ thấp vị trí của mình xuống một chút?

Trương Thanh Vân nói rất lưu loát, nói trong vòng nửa giờ. Bây giờ hắn làm như vậy chính là thống nhất tư tưởng trong ban ngành Hoài Dương. Điều này vốn là một cách làm đảo lộn thứ tự, hắn đi Hoàng Hải và ra tay trước, sau đó mới quay về thông báo với ban ngành.

Nhưng nếu Trương Thanh Vân không làm như vậy thì hành trình đến Hoàng Hải lần này sẽ xấu hơn rất nhiều, hắn cũng sẽ không phán đoán hướng đi cuối cùng của mình là gì, vì vậy không tùy tiện nói ra những lời trong lòng.

Trương Thanh Vân nói ra rất rõ ràng, Tiêu Hàn lẳng lặng nhìn người cán bộ trẻ tuổi đang kích động vung vẩy tay trước mặt thì tâm tình cực kỳ phức tạp. Hắn lại một lần nữa được nhìn thấy lá gan và sự quyết đoán của Trương Thanh Vân, người này dám mạo hiểm với cả thiên hạ, dám công khai bày tỏ hứa hẹn với Hoàng Hải, dũng khí này rõ ràng không thể gặp trên người quan viên các phe phái Hoa Đông.

Từ nay về sau thì hành trình của Trương Thanh Vân sẽ được đồn đãi vang trời ở Hoa Đông, đứng trên lập trường của Tiêu Hàn thì đây tuyệt đối là cơ hội. Hắn hoàn toàn có thể vung tay hô hào, đục nước béo cò, mục tiêu chính là làm cho những uy tín của Trương Thanh Vân vừa dựng lên ở Hoài Dương phải tan rã.

Nhưng Tiêu Hàn có một việc không thể nghi ngờ, đó chính là với thủ đoạn của Trương Thanh Vân, dù hắn làm như vậy thì cuối cùng sẽ là người bị hại mà thôi. Trương Thanh Vân đồng thời hẹn gặp mặt Tiêu Hàn và Chiêm Giang Huy một lúc để trình bày quan điểm, nhưng mục đích quan trọng hơn chính là thăm dò tư tưởng và động thái của hai người.

Đối với Trương Thanh Vân lúc này thì ở Hoài Dương phải đảm bảo hai cánh tay vận chuyển được tự nhiên. Chỉ cần Tiêu Hàn và Chung Gia Hoa không xảy ra vấn đề thì sẽ không còn gì đáng nhắc đến.

Buổi tối Trương Thanh Vân mở tiệc tại nhà, cũng chỉ có ba người dùng cơm, Trương Thanh Vân đưa ra ba bình Mao Đài, mỗi người một bình. Hai người Chung Gia Hoa là Tiêu Hàn cũng không chối từ, bầu không khí lúc dùng cơm là rất sinh động.

Thừa dịp nói chuyện lúc dùng cơm, Tiêu Hàn đưa những công tác gần đây của thị ủy báo cáo cho Trương Thanh Vân, cuối cùng hắn nói:

- Bí thư, bí thư tư pháp Hùng Đan Đương... ....

Tiêu Hàn vừa mới mở miệng thì Trương Thanh Vân đã khoát tay cắt ngang, hắn nói:

- Đây là phận sự của anh, tôi chỉ muốn biết kết quả, hôm nay chúng ta không nói những lời này.

Tiêu Hàn chợt sững sờ, sau đó vội vàng câm mồm. Hắn định báo cáo cho bí thư về vấn đề hệ thống của khối tư pháp, không ngờ Trương Thanh Vân thật sự không muốn nói chuyện. Hắn liếc mắt nhìn Chung Gia Hoa, thầm nghĩ chẳng lẽ bí thư không muốn cho Chung Gia Hoa biết những vấn đề này sao?

Tiêu Hàn nghĩ đến đây thì lập tức giật vấn đề ra hướng khác, trong lòng có nhiều hơn một phần cảm giác được thừa nhận. Hắn và Chung Gia Hoa đấu nhau nhiều năm ở Hoài Dương, bây giờ hai người đều nằm dưới người khác, mà thế cục bây giờ lại khá có lợi cho hắn.

Chỉ cần Trương Thanh Vân tiếp tục tín nhiệm Tiêu Hàn, để hắn tạo ra thành tích, sợ rằng sau đó hắn sẽ hoàn toàn chiến thắng trong cuộc chiến giành chức chủ tịch thành phố. Nếu như vậy thì hắn sẽ là người đứng trên đầu Chung Gia Hoa.

Tiêu Hàn biết rõ nếu mình có thể lên chức chủ tịch thành phố thì con đường làm quan của mình lại bắt đầu một trang mới, không gian tương lai sẽ rộng hơn. Nếu nói không chính xác thì có nhiều người cả đời làm phó mà không lên trưởng, Tiêu Hàn đã nằm ở chức phó được sáu năm rồi.

Sau khi tan tiệc, khách rời khỏi nhà thì Trương Thanh Vân cảm thấy toàn thân nhức mỏi giống như muốn rã ra. Lưu Bằng còn chưa về, hắn hầu hạ Trương Thanh Vân ngồi lên ghế sa lông, lại giúp bí thư rót trà giải rượu, sau đó cung kính đứng sau lưng.

Lưu Bằng tiếp xúc càng lâu càng bội phục bí thư Trương Thanh Vân, bí thư thường đi sớm về khuya, sáng sớm bận đến tối mịt, không lúc nào không suy xét cho tương lai Hoài Dương.

Nhưng dù bí thư Trương Thanh Vân có cố gắng như vậy thì cũng có quá nhiều kẻ đổi trắng thay đen, liên tục tiến công vu oan, trong đó còn có cả quan lớn cấp tỉnh có thực quyền. Chẳng lẽ bọn họ không hiểu Trương Thanh Vân đang suy xét cho tương lai của Hoài Dương sao?

Lưu Bằng có thể hiểu được vấn đề thì lãnh đạo tỉnh ủy không thể không hiểu, bọn họ nhằm vào Trương Thanh Vân căn bản chỉ là chữ lợi. Bí thư Trương căn bản đã làm tổn thương lợi ích của người khác, không quan tâm đến mặt mũi của người khác, điều này mới bắt buộc bọn họ phải ra tay.

Lưu Bằng nhìn một bí thư Trương Thanh Vân đang mệt mỏi khắp người mà lần đầu tiên cảm thấy làm quan khó khăn, nếu so sánh với Trương Thanh Vân thì những gì Lưu Bằng gặp phải trước đó chẳng đáng là gì. Bây giờ bí thư Trương chỉ cần đi nhầm một bước là rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.

- Hành trình ngày mai đến Lăng Thủy đã sắp xếp xong chưa? Ngày mai đến Lăng Thủy không ở lại khách sạn lần trước, chúng ta đổi khách sạn.

Trương Thanh Vân khẽ nói.

- Vâng!

Lưu Bằng nói:

- Nhưng...Bí thư, vừa rồi tôi đã liên lạc qua với thư ký trưởng Mạc của văn phòng thị ủy, đến lúc này thị ủy chưa nhận được bất kỳ thông báo nào nói anh về tỉnh thành. Chẳng qua trước đó lãnh đạo tỉnh ủy cũng gọi điện thoại đến, nhưng đó là chuyện cách đây vài ngày, sau này cũng không ai nói anh phải đến tinh thành ngay lập tức.

- Sao?

Trương Thanh Vân lập tức ngồi thẳng lên ghế sa lông:

- Không thông báo sao? Không phải trên đường quay về anh nói Lăng Thủy vì chuyện này mà ầm ĩ rung trời à? Sao một người gây họa như tôi lại không được tỉnh ủy yêu cầu về tỉnh thành giải thích tình huống?

Vẻ mặt Lưu Bằng chợt trở nên lúng túng, hắn cũng rất kỳ quái nhưng quả thật không có thông báo, hắn cũng chỉ biết lắc đầu.

Trương Thanh Vân cười ha hả, trong lòng cảm thấy hoang đường. Ai cũng nói mình chọc lỗ hổng lên tận trời, tin đồn xuất hiện liên tục, nhưng ngoài ngày đầu tiên có phó chủ tịch Thi Vĩnh Nhạc gọi đến thì đến bây giờ còn chưa thấy có lãnh đạo nào ra tay.

Bây giờ Trương Thanh Vân lại nghe thấy Lưu Bằng nói như vậy, không có thông báo cho hắn về tỉnh thành, đây là điều khó tưởng.

Trương Thanh Vân tỉnh táo trở lại, hắn suy xét những gì đang xảy ra ở Lăng Thủy, nhưng tất cả đều không có đầu mối. Sau hành trình từ Hoàng Hải thì hắn chưa từng chủ động liên hệ báo cáo với bất kỳ vị lãnh đạo nào, cũng không biết gì về tư tưởng và động thái của họ. Bây giờ xem ra những gì mình làm không phải là quá xấu.

Bố Y Quan Đạo - Chương #680