Chương 672: Yêu Cầu Của Bí Thư.


Hội nghị công tác tư pháp của thành phố Hoài Dương được cử hành ở khách sạn Hoài Dương, trong lúc cấp bách Trương Thanh Vân cũng rút ra chút thời gian tham dự hội nghị. Hắn đề xuất công tác năm kế tiếp, toàn thành phố phải nắm chắc công tác bảo đảm trật tự trị an, phải nắm chắc vấn đề xây dựng đội ngũ cán bộ ở ba tuyến công-kiểm-pháp, vì tiền cảnh phát triển kinh tế tươi sáng của Hoài Dương mà tạo ra một hoàn cảnh xã hội tốt đẹp.

Những lời phát biểu của Trương Thanh Vân đi từ vấn đề trật tự trị an đến tư pháp, còn nhấn mạnh sẽ đả kích buôn lậu và các thế lực đen tối khác. Đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân vạch ra vấn đề của tư pháp sau khi đến Hoài Dương, hơn nữa còn cường điệu giải quyết triệt để.

Những lời phát biểu của Trương Thanh Vân lập tức đưa lên một vài tiếng vang ở Hoài Dương, đài truyền hình Hoài Dương thậm chí cả truyền thông Hoa Đông cũng đưa tin về nội dung phát biểu của Trương Thanh Vân.

Những năm gần đây Hoa Đông phát triển cao tốc, cũng vì vậy mà hàng loạt vấn đề xã hội phát sinh. Mà trong đó thì vấn đề trật tự trị an xã hội, ổn định xã hội, buôn lậu ngang ngược đã dần dần tràn lan, mà Hoài Dương cũng là nơi bộc phát những vấn đề này.

Điều này trực tiếp ảnh hưởng đến chỉnh thể hình tượng của Hoa Đông, cũng dần ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt của mọi người, các giới xã hội cũng sinh ra oán hận vì chính quyền không giải quyết vấn đề một cách triệt để. Năm trước trong hội nghị hiệp thương chính trị, các đại biểu đã đứng lên mắng thẳng mặt cục công an, tình cảnh khi ấy rất xấu hổ.

Mà lời phát biểu của Trương Thanh Vân lại chính là lãnh đạo cấp trên bày tỏ thái độ, đã cho mọi người thấy sự quyết tâm và kiên quyết giải quyết vấn đề tư pháp ở thành phố Hoài Dương. Tất nhiên những lời này sẽ được nhân dân và truyền thông cực kỳ hoan nghênh, vì vậy truyền thông tập trung đưa tin về Trương Thanh Vân cũng hợp tình hợp lý.

Nhưng những người trong cuộc lại cảm thấy trở tay không kịp vì những lời phát biểu của Trương Thanh Vân. Sau khi tan họp thì bí thư tư pháp Hùng Đan Đương lập tức đến thị ủy tìm Trương Thanh Vân báo cáo công tác, lúc đó Trương Thanh Vân đã đi thị sát công trình đường cao tốc, vì vậy mà không thể gặp mặt nhau.

Trong lúc nóng lòng như lửa đốt, Hùng Đan Đương phóng thẳng về phía văn phòng phó bí thư Tiêu Hàn. Thư ký Sử Lượng của phó bí thư Tiêu Hàn thấy Hùng Đan Đương thì chợt sững sốt, hắn nói:

- Bí thư Hùng, anh... ....

- Bí thư Tiêu có trong phòng không? Tôi không mời mà đến, muốn gặp mặt anh ấy.

Hùng Đan Đương miễn cưỡng đẩy cửa phòng thư ký nói.

Trên mặt Sử Lượng lộ ra vẻ khó xử, hắn nói:

- Bí thư Tiêu có ở bên trong, nhưng trưởng phòng tuyên truyền cũng đang ở bên trong, tôi... ....

Vẻ mặt Hùng Đan Đương chợt phát lạnh, gần đây hắn và Liên Hàn bộc lộ mâu thuẫn, lúc này khó thể buông tha, vì vậy có thể thấy tâm tình của hắn lúc này là thế nào. Chẳng lẽ hôm nay quay về tay không sao? Hắn cảm thấy không xong đến cực điểm.

- Thế này đi, Tiểu Sử, tôi qua phòng họp ngồi một lúc, nếu sau đó bí thư tiếp khách xong thì phiền cậu đến báo một tiếng.

Hùng Đan Đương nói, hắn cũng chẳng quan tâm Sử Lượng có đồng ý hay không mà vội vàng đi ngay.

Sử Lượng lắc đầu, hắn cảm thấy hôm nay có chút lộn xộn, trưởng phòng tuyên truyền Liên Hàn không chào hỏi mà trực tiếp đến đây, bây giờ bí thư tư pháp cũng là như vậy. Hơn nữa hai bên đều tỏ vẻ không gặp không về, đây chẳng phải đang làm cho một thư ký như hắn phải khó xử sao?

Sử Lượng làm thư ký cho Tiêu Hàn, hắn cũng có chút mẫn cảm với thế cờ của các lãnh đạo thị ủy. Khoảng thời gian trước phòng làm việc của phó bí thư Tiêu rất vắng vẻ, một thư ký như Sử Lượng cũng ngày càng có danh tiếng kém, đi đến căn tin dùng cơm bị người ta chỉ trỏ, sau lưng vang lên những lời nói nham hiểm.

Nhưng gần đây người tìm đến phó bí thư Tiêu ngày càng nhiều, cũng vì vậy mà phó bí thư trực tiếp trở thành người bận rộn, một thư ký như Sử Lượng cũng nước lên thuyền lên, đi đến căn tin dùng cơm được rất nhiều người chào hỏi.

Những tình huống như vậy chính là tín hiệu khi quyền lợi trong khu thị ủy thay đổi, Sử Lượng rõ ràng cảm nhận được gần đây phó bí thư Tiêu đã bước ra khỏi khoảng thời gian trầm lắng, công tác hăng hái không thua kém gì trước kia. Một người làm thư ký như hắn mà thấy được tình cảnh này cũng rất vui sướng.

Sử Lượng ở bên ngoài không nghe thấy âm thanh nào bên trong phòng, hắn khẽ gõ cửa.

- Vào đi!

Tiêu Hàn ở trong phòng cất cao giọng nói, Sử Lượng đẩy cửa tiến vào, khi thấy Liên Hàn đang xấu hổ ngồi trên ghế sa lông thì hắn cũng không dám nhìn nhiều mà trực tiếp đi đến bên cạnh Tiêu Hàn nói nhỏ vài câu.

Tiêu Hàn nhướng mày nói:

- Anh ấy đến làm gì? Có chuyện gì cần báo cáo sao?

Sử Lượng lắc đầu, Tiêu Hàn nói:

- Tôi biết rồi, anh ấy muốn đợi thì cứ để anh ấy đợi, cậu ra ngoài trước đi.

Tiêu Hàn nhìn Sử Lượng kéo cửa bước ra ngoài mà trong lòng thầm thở dài một hơi, Trương Thanh Vân phát biểu chọc thẳng vào khối công tác tư pháp trên hội nghị khối tư pháp, đây rõ ràng là phá núi dọa hổ, cũng chính là bắt đầu thay cho Tiêu Hàn.

Làm bí thư thì Trương Thanh Vân phát biểu để bắt đầu là khá dễ dàng, nhưng sau khi nói xong thì sẽ để lại cho kẻ chấp hành một khối công việc khổng lồ. Trương Thanh Vân là bí thư nên nói lời rất đẹp, bây giờ hắn yêu cầu rất cao với vấn đề chỉnh đốn tư pháp, tất nhiên công tác của Tiêu Hàn sau này sẽ khó khăn rất lớn.

Trương Thanh Vân nói như vậy cũng đưa ra một yêu cầu trọng điểm với Tiêu Hàn, yêu cầu này không thấp, Tiêu Hàn cảm thấy áp lực không nhỏ.

- Anh Liên, uống vài hớp trà đi, nghe tôi khuyên một câu, phòng tuyên truyền của các anh phải xem xét lại. Nếu quả thật giống như những lời anh nói thì phòng tuyên truyền bây giờ là quá tốt, bí thư sao có thể nổi giận?

- Tôi hiểu được ý nghĩ của bí thư lần này, anh ấy hy vọng mọi người có thể đoàn kết, tất cả phải đặt vấn đề phát triển Hoài Dương lên hàng đầu. Cho nên tôi khuyên anh nên xem xét rõ tình thế, phải bày ra vị trí chính đáng, không cần phải sai lầm lạc lối, nếu không thì ai giúp anh vượt qua giai đoạn khó khăn?

Tiêu Hàn thản nhiên nói, hắn nói lời an ủi nhưng giọng điệu tràn ngập hương vị cảnh cáo và khắc nghiệt.

Liên Hàn hít vào một hơi thật sâu, sau đó lại thở ra, một lúc lâu sau mới gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Trong lòng hắn cảm thấy rất cay đắng, quan hệ giữa hắn và Tiêu Hàn là không bình thường, khi thấy Tiêu Hàn bị Trương Thanh Vân mới móc sạch sẽ thì trong lòng có bất bình, vì vậy hắn mới cố ý tạo ra thiêu thân ở phòng tuyên truyền.

Trương Thanh Vân phê bình Liên Hàn, nhưng hắn lại không hiểu rõ đạo lý bên trong. Hôm nay Liên Hàn đến tìm Tiêu Hàn nói chuyện, thật ra cũng là đến để càu nhàu, cùng phó bí thư thổ lộ tình cảm. Không ngờ chỉ sau vài ngày không gặp mà Tiêu Hàn đã chuyển biến.

Bây giờ Tiêu Hàn mở miệng là nói đến chỉ thị của bí thư Trương, yêu cầu của bí thư Trương, mệnh lệnh của bí thư Trương, giống như đã là một người hoàn toàn khác. Liên Hàn còn chưa kịp bực bội vì không nhận được sự giúp đỡ của Tiêu Hàn, ngược lại còn bị Tiêu Hàn phê bình một chặp.

Đến bây giờ Liên Hàn mới biết mình bị ném lên không, Trương Thanh Vân đến Hoài Dương và tiêu diệt từng bộ phận, hiệu suất có thể nói là kinh người. Có thể tìm Liên Hàn nói chuyện thì phải làm sao cho hắn không còn sức hoàn thủ.

Buồn cười chính là bản thân Liên Hàn không biết gì về vấn đề này, thậm chí còn muốn theo sát Tiêu Hàn để tranh chút lợi ích. Bây giờ Liên Hàn thấy nếu lãnh đạo thị ủy không đoàn kết thì những thường ủy như hắn sẽ còn giá trị, vì khắp nơi đều không ổn, không ai muốn đi đắc tội với người.

Nếu là như vậy thì hệ thống tuyên truyền chính là mảnh đất màu mở của Liên Hàn, trong đầu hắn có rất nhiều tính toán, bây giờ mới phát hiện ra những gì suy nghĩ trước đó chỉ là giấc mộng. Không những thế, bây giờ Liên Hàn còn rơi vào tình cảnh bị động và xấu hổ, nhưng hắn giống như nuốt thuốc đắng mà không dám nhổ ra, trong bụng có hàng ngàn câu mà khó nói ra lời.

- Không phải oan gia không gặp mặt, anh đang ngồi sững sờ nơi đây thì Hùng Đan Đương cũng không ngồi yên, anh ấy đang chờ ở phòng họp. Từ khi nào thấy Hùng Đan Đương kiên nhẫn như vậy?

Tiêu Hàn thở ra một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười khổ.

Vẻ mặt Liên Hàn chợt biến đổi, vẻ mặt rất cổ quái, mình đến tìm Thanh Hà chính là khoe thành tích và phàn nàn, mà Hùng Đan Đương đến để làm gì? Chẳng lẽ hắn cũng là đối tượng bị thu thập sao? Như vậy thì hai bên rõ ràng trở thành gà đấu nhau, rõ ràng là tự mình hại mình.

- Anh Liên, anh không cần phải suy nghĩ quá nhiều, anh không phải người bết bát nhất. Bí thư Trương đã bày tỏ muốn chỉnh đốn chiến tuyến tư pháp, muốn cải thiện trật tự trị an, đả kích phần tử buôn lậu và tội phạm, áp lực của Hùng Đan Đương còn lớn hơn anh.

Tiêu Hàn cười nói.

Vẻ mặt Liên Hàn chợt phát lạnh và trầm xuống, bình thường hắn ước gì Hùng Đan Đương có thể chết ngay, nhưng khoảnh khắc này nghe thấy Trương Thanh Vân muốn chấn chỉnh khối tư pháp thì trong lòng lại chấn động.

Khối tư pháp phức tạp hơn chiến tuyến tuyên truyền rất nhiều, Hùng Đan Đương thân là bí thư tư pháp cũng khó thể hoàn toàn khống chế thế cục. Nếu Trương Thanh Vân có năng lực khai đao với khối tư pháp thì phòng tuyên truyền cũng là một món ăn lớn.

Liên Hàn không thể không tin lời của Tiêu Hàn, áp lực trên người Hùng Đan Đương là đúng, nhưng áp lực trên người Liên Hàn hắn lại càng lớn. Vì vậy hắn tiếp nhận lời đề nghị bày ra vị trí chính đáng của Tiêu Hàn, nếu không thì hậu quả là khó tưởng.

Liên Hàn đột nhiên phát hiện ra mình rất buồn cười, cục diện bây giờ đã là như vậy, làm trưởng phòng tuyên truyền thì sau này muốn trực tiếp báo cáo với Trương Thanh Vân là không dễ dàng. Vì Trương Thanh Vân bận rộn cả ngày, giống như cũng không có thời gian gặp mặt một trưởng phòng tuyên truyền như mình.

Sau này Liên Hàn có bất kỳ chuyện gì đều phải tìm Tiêu Hàn, sau đó Tiêu Hàn mới báo cáo lên cho bí thư. Liên Hàn chợt cảm thấy đã đánh giá mình quá cao, suy nghĩ một lúc lâu thì thấy hôm đó gặp mặt bí thư và mình nổi giận, người ta căn bản không thèm quan tâm.

Liên Hàn bây giờ cách Trương Thanh Vân một Tiêu Hàn, trên thực tế chính là kéo dài khoảng cách. Sau này nếu bí thư có nhắc đến phòng tuyên truyền thì chẳng phải Liên Hàn sẽ cảm động rơi nước mắt sao? Mọi người cố gắng công tác vì cái gì? Không phải là con đường làm quan sao?

Đối với Liên Hàn thì dù có công tác hiệu quả, nhưng kẻ nào quyết định hắn có tương lai hay không? Tất nhiên là Trương Thanh Vân. Bí thư Trương không cần phải nhìn chằm chằm nhưng lại nắm tương lai và vận mệnh của Liên Hàn, đây chính là thuật khống chế con người, hôm nay xem như Liên Hàn đã lĩnh ngộ ra được.

Liên Hàn có thể hiểu được điều này thì Tiêu Hàn lại càng hiểu sâu hơn, thậm chí trong lòng còn sinh ra cảm giác kính sợ Trương Thanh Vân. Bây giờ Trương Thanh Vân rõ ràng là lợi dụng Tiêu Hàn khống chế thị ủy một cách không công.

Nếu so sánh với Trương Thanh Vân thì kinh nghiệm của Tiêu Hàn ở Hoài Dương là phong phú hơn, quen thuộc tình huống hơn. Trương Thanh Vân dùng Tiêu Hàn làm phụ tá, nhưng hắn khó thể nào từ chối. Không những là thế, Tiêu Hàn còn cảm nhận được Trương Thanh Vân sử dụng quyền lực đến cảnh giới tuyệt diệu, điều này cũng là cho Tiêu Hàn tiến vào một thế giới mới.

Bố Y Quan Đạo - Chương #672