Chương 669: Hành Động Lớn Mật.


Mùa đông giá rét tiến đến, nháy mắt đã là cuối năm, đến lúc này thì thị ủy chính quyền rất bận rộn. Vì không muốn chậm trễ công tác nên Trương Thanh Vân đưa người nhà đến Hoài Dương, chuẩn bị đón tết âm lịch ở Hoài Dương.

Sau khi Trương Thanh Vân đến Hoa Đông thì ở cùng với người nhà thì ít mà cách xa thì nhiều, con gái Mạn Mạn vẫn đi nhà trẻ, có lẽ cũng đã nửa năm hai cha con chưa gặp mặt nhau. Làm một người cha, Trương Thanh Vân rõ ràng có chút thất trách.

Ánh đèn rực rỡ, trong phòng ngủ rộng rãi tràn đầy xuân ý, sau khi ân ái mặn nồng, Triệu Giai Ngọc với gương mặt hàm xuân lặng lẽ nằm trong lòng Trương Thanh Vân. Năm tháng giống như không cướp đi dung nhan tuyệt thế của nàng, lúc này nàng vẫn xinh đẹp động lòng người như xưa.

Xa cách lâu ngày thắng tân hôn, hai người đều cảm giác được mình và đối phương khó thể xa rời. Hai người thật lòng yêu nhau mà khó chung sớm tối, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều cũng không làm cho tình cảm giữa hai người xuất hiện vết rách, ngược lại còn làm cho cả hai cảm thấy quý trọng khoảng thời gian được bên nhau.

Bây giờ dù là Trương Thanh Vân hay Triệu Giai Ngọc cũng là người nổi tiếng, một người là vì sao sáng trong chính trường, một người là người phụ nữ giàu có nhất nước. Có không biết bao nhiêu người ước ao sự nghiệp được như bọn họ, hai người kết hợp đã để lại không biết bao nhiêu giai thoại.

Nhưng là người trong cuộc thì hai người rất ưu thích những khoảng thời gian yên tĩnh, càng có cảm giác gắn bó với nhau. Khi hai người quen nhau thì Trương Thanh Vân chỉ là một viên quan nhỏ, mà Triệu Giai Ngọc cũng chỉ biết dựa dẫm vào gia tộc, không có sự nghiệp thuộc về mình.

Những người có thân phận như họ trên thế giới này là rất nhiều, nhưng cũng chỉ có bọn họ cố gắng mới có thể phát triển chói mắt. Sau cái huy hoàng tráng lệ thì chỉ hai người biết được có bao nhiêu gian nan khúc chiết, hai bên cùng nhau đi lên, không dễ dàng.

Đôi khi Trương Thanh Vân nghĩ rằng địa vị và vinh dự giống như mây khói, chỉ có hai người sống dựa vào nhau, yêu nhau mới đáng quý trọng, dù sao cũng là đồng mộng tương lân.

- Thanh Vân, em có một ý nghĩ, em muốn rời khỏi giới kinh doanh, những năm qua đã quá mệt mỏi rồi.

Triệu Giai Ngọc nói.

Trương Thanh Vân dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Triệu Giai Ngọc, hắn nói:

- Thế nào lại có ý nghĩ này? Trong công việc có gì đó không thoải mái sao?

Triệu Giai Ngọc cười, nàng sẵng giọng:

- Anh đúng là, em không đi làm thì đặc biệt trợ giúp chồng con, chẳng lẽ tư tưởng này là không đúng sao? Đàn ông các anh không phải luôn có tư tưởng như vậy với phụ nữ à?

Trương Thanh Vân đờ đẫn không nói gì, chỉ cười hì hì. Tgiang nam nói:

- Mạn Mạn càng lúc càng lớn, hai chúng ta từ lúc sinh con đến giờ chưa từng bao giờ ở với nhau được lâu, mà bà nội tuổi ngày càng cao, chúng ta làm cha mẹ mà không có bổn phận là không được.

- Bây giờ tập đoàn của em đã tương đối trưởng thành, hoàn toàn có thể thuê người quản lý tất cả. Hơn nữa địa vị của anh ngày càng cao, có một số việc luôn phải thay đổi, em cũng nghĩ...Nên ở bên cạnh anh nhiều hơn một chút.

Đã nhiều năm như vậy mà tính tình của Triệu Giai Ngọc vẫn có chút e lệ, vẻ mặt đỏ ửng giống như năm xưa vẫn còn là xử nữ.

Trương Thanh Vân cảm thấy ấm áp trong lòng, hắn ôm chặt người ngọc, hắn hiểu rõ ý nghĩ của vợ mình. Khi mình ngày càng hát vang tiến mạnh trên đường làm quan thì Triệu Giai Ngọc phải an phận là điều đương nhiên. Tuy bây giờ đến lúc đó vẫn còn cách khá xa nhưng Triệu Giai Ngọc có thể có suy nghĩ và hành động như vậy thì rõ ràng có chút lo xa, đồng thời cũng tỏ ra tin tưởng Trương Thanh Vân.

Dù Triệu Giai Ngọc không nói nhiều lời cổ vũ, nhưng đây rõ ràng là lời cổ vũ tốt nhất với Trương Thanh Vân, giữa hai người vì có ăn ý nên cảm thấy rất ấm áp. Dù trong lòng Trương Thanh Vân luôn lo lắng về sự vụ ở Hoài Dương, mỗi ngày đều phải công tác, nhưng khoảnh khắc này hắn cảm thấy thoải mái và thỏa mãn.

Gia đình đối với đàn ông là như vậy, khi mệt mỏi thì có gia đình, tất cả sẽ giải quyết rõ ràng, đây là một thang thuốc chữa vết thương rất tốt.

Triệu Giai Ngọc muốn lui xuống ở ẩn, trong lòng Trương Thanh Vân cũng có ý nghĩ giúp đỡ, nhưng cũng cảm thấy có lỗi. Bây giờ trong nước thì danh tiếng của Triệu Giai Ngọc vượt xa một bí thư thị ủy như Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân tin Triệu Giai Ngọc đưa ra quyết định này đã là hy sinh rất lớn, hy sinh vì sự nghiệp, vì gia đình, hơn nữa còn hy sinh vì Trương Thanh Vân hắn. Nhưng lời cảm ơn của Trương Thanh Vân khó thể nói ra khỏi miệng, hai người chỉ cần ở cùng một nơi cũng đủ bày tỏ muôn ngàn lời nói.

Tết âm lịch sắp đến, gần đây chính quyền các cấp ở Hoài Dương không những phải có những sắp xếp bảo đảm công tác trong tết, hơn nữa công tác hằng ngày cũng rất bận rộn. Vấn đề đền bù giải tỏa, tìm ra con đường phát triển kinh tế từng vùng, động viên quần chúng nhân dân, thăm dò những hướng đi bất lợi, phân phối chuyên nghiệp tài chính đến các quỹ của hợp tác xã, giúp đỡ và tạo điều kiện cho nhân dân quận Ngũ Sơn và quận Bạch Mã hành động theo yêu cầu của chính quyền, yêu cầu ai ai cũng phải góp sức góp lực để giải quyết vấn đề hai quận Ngũ Sơn và Bạch Mã.

Ngoài những công tác trên tìh vấn đề xây dựng cơ bản của thành phố, quy hoạch tổng thể xây dựng các tuyến dường cũng là công tác trọng điểm. Một thành phố muốn phát triển thì xây dựng cơ bản là mục tiêu hàng đầu, đây là công tác hạch tâm liên quan đến vấn đề ưu hóa đầu tư, lần này Trương Thanh Vân đã xác định chính quyền phải xem trọng và xuất nhiều sức lực cải tạo và chỉnh đốn trong xây dựng cơ bản.

Mặt khác, lúc này Hoài Dương cũng phải chuẩn bị các phương diện tương quan đến khu kinh tế, Trương Thanh Vân sử dụng những quan hệ cố hữu trước kia để bày tỏ ý nguyện với Hoàng Hải, mục đích chính là hy vọng hai thành phố có thể tự mình đàm phán, chính thức tìm ra những phương pháp hợp tác phù hợp với đặc điểm của hai thành phố.

Trương Thanh Vân cũng không đặt nặng mục tiêu với vấn đề khu kinh tế hợp tác ba thành phố, hắn chẳng qua chỉ muốn lợi dụng cơ hội này để tìm được chút cơ hội phát triển cho Hoài Dương, chủ yếu tập trung vào vài huyện và vùng ngoại thành.

Đây là một ưu thế của Hoài Dương, khi Hoàng Hải phát triển lên đến mức độ quá cao thì vấn đề tiếp tế hậu cần, thiếu những khu vui chơi giải trí, thiếu các làng du lịch, đây đều là cơ hội mà Hoài Dương muốn nắm bắt.

Mà trước kia Hoa Đông chủ yếu đặt nặng đầu tư, đưa vấn đề thu hút đầu tư bên ngoài lên vị trí quan trọng nhất. Mà nhiều năm qua những lãnh đạo của Hoài Dương cũng khó thể vượt qua tư tưởng cổ hủ này để bước ra ngoài.

Bây giờ xem ra tư tưởng kia đã không còn phù hợp với thực tế tình huống của Hoài Dương, tình hình của Hoài Dương khác biệt với các thành phố khác ở Hoa Đông, mà điểm đặc biệt của Hoài Dương còn có Hoàng Hải. Cũng vì như thế mà Hoài Dương có thể đi trên một con đường mới, trở thành một vùng thế ngoại đào viên ở Hoa Đông.

Ý đồ phát triển như thế này đang chậm rãi bùng lên trong lòng Trương Thanh Vân, nhưng một chiếc lược có thay đổi về tư duy lớn như vậy không phải chuyện một sớm một chiều, điều này hắn biết rất rõ. Bây giờ quan trọng là phải để cho ý nghĩ này trở thành hiện thực, hai thành phố phải đưa ra những hiệp nghị thành thật.

Thông qua quá trình chỉnh hợp tài nguyên giữa hai thành phố, có thể thúc đẩy Hoàng Hải đưa các xí nghiệp không còn phù hợp đến đầu tư ở Hoài Dương, đồng thời Hoài Dương lại tranh thủ những đầu tư như vậy để phát triển xây dựng cơ bản. Cứ như vậy mà tiến từng bước và để lại từng dấu chân, viễn cảnh thay đổi của Hoài Dương sẽ bày ra trước mắt, hơn nữa diều này có thể thay đổi tư tưởng của Hoài Dương, cuối cùng có thể thay đổi hoàn toàn tướng mạo. Đây là một quá trình lâu dài, bây giờ Trương Thanh Vân đang chuẩn bị bắt đầu cất bước, vì vậy vị trí của hắn là rất quan trọng.

Gần đây Trâu Côn rất tích cực trong công tác, phòng xây dựng kinh tế đã được thành lập, Trương Thanh Vân cho Trâu Côn đặc quyền, vấn đề bố trí thành viên ban ngành thì cho phép Trâu Côn đề cử nhân tuyển. Trương Thanh Vân có hành vi như vậy thực tế chính là muốn dùng thẳng Trâu Côn mà không thử nghiệm, thật sự ném cho đối phương quyền lợi.

Mặt khác Trương Thanh Vân cũng đã từng tìm Trâu Côn nói về công tác toàn diện của phòng xây dựng kinh tế, hắn nói ra những ý nghĩ sơ bộ của phòng xây dựng kinh tế ảnh hưởng trực tiếp đến phát triển của toàn bộ Hoài Dương. Điều này làm cho Trâu Côn cực kỳ kích động, đồng thời hắn cũng ý thức được tầm quan trọng của công tác, tính tích cực bùng lên, sự nhanh nhạy của cán bộ thanh niên được phô bày rất rõ ràng.

Bây giờ Trâu Côn đã khác biệt năm xưa, gần đây hắn rất nhiều lần đến thị ủy gặp mặt bí thư Trương. Phòng xây dựng kinh tế vừa được lập, đang ở trong tình cảnh trăm phế đợi hưng, trước mắt còn chưa sắp xếp lãnh đạo phân công quản lý. Trâu Côn không tìm được người thích hợp để báo cáo, vì vậy cũng chỉ biết tìm Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân cũng không đả kích tính tích cực trong công tác của Trâu Côn, vì vậy mỗi lần đối phương muốn gặp mặt đều cho vào, tỏ ra có hơi dung túng. Tất nhiên hai bên thường xuyên qua lại thì những ân oán trước đó dần trở thành lịch sử.

Trong lòng Trâu Côn thật sự muốn trực tiếp báo cáo với bí thư, vì hắn và Trương Thanh Vân cũng không hơn kém nhau bao nhiêu tuổi. Cũng vì nguyên nhân như vậy mà trước kia Trâu Côn không qua tâm đến Trương Thanh Vân, hắn cho rằng bí thư Trương không có uy vọng.

Sau này Trương Thanh Vân khai đao với Trâu Côn, vì vậy mà trong lòng cực kỳ tức giận và bất bình, sau đó muốn tìm biện pháp để tố cáo ngược lại Trương Thanh Vân. Nhưng cuối cùng hắn không làm gì được Trương Thanh Vân, hơn nữa còn bị bí thư Trương ném vào lãnh cung, giữ chức phó phòng nông nghiệp nửa năm, có được một cơ hội làm cho đầu óc thanh tỉnh.

Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân sử dụng Trâu Côn, hai người có quan hệ tốt đẹp, Trâu Côn mới giật mình nhận ra trước kia mình ngây thơ cở nào. Một bí thư quận chẳng đáng là gì trong mắt bí thư thị ủy, điều người ta cần quan tâm chính là cuộc sống của triệu triệu dân chúng, chính là xã hội ổn định và phát triển.

Hơn nữa Trương Thanh Vân cũng suy xét rất sâu về tương lai của Hoài Dương, thậm chí tư duy còn khoáng đạt hơn Trâu Côn rất nhiều, xa hơn rất nhiều. Bây giờ tấm màn đã dần được kéo ra, Trâu Côn cảm thấy mình cực kỳ may mắn, vì hắn đã đóng một vai trò khá quan trọng trong lịch sử phát triển Hoài Dương.

Ngày hôm nay Trâu Côn lại đến thị ủy, cuối năm đã đến gần, hắn nghĩ muốn đem những khó khăn trong cuộc sống của nhân dân quận Ngũ Sơn và quận Bạch Mã để báo cáo với Trương Thanh Vân, để xem phòng xây dựng kinh tế có nên ra mặt làm chút công tác hay không.

Khi đến phòng thư ký thì Lưu Bằng mỉm cười nhìn Trâu Côn nói:

- Chủ nhiệm Trâu, anh cũng rất chịu khó, tần suất gặp mặt bí thư Trương còn cao hơn cả phó bí thư Tiêu.

Trâu Côn cười cười, hắn khoát tay nói:

- Anh đừng nói như vậy, tôi sao có thể so sánh với phó bí thư Tiêu, chẳng qua phòng xây dựng kinh tế vừa mới được thành lập, đang ở trong tình cảnh trăm phế đợi hưng, trong đó có rất nhiều công tác cần phải báo cáo, tôi cũng không còn biện pháp nào khác.

Trâu Côn vừa nói vừa định tiến lên gõ cửa, Lưu Bằng ngăn lại nói:

- Đừng, bây giờ không được, bí thư Trương vừa gặp mặt trưởng phòng Liên phòng tuyên truyền, hình như tâm tình không được tốt, bây giờ phải đợi thêm một lát nữa, tôi sẽ thông báo cho anh.

Lưu Bằng là thư ký của Trương Thanh Vân, tất nhiên hắn phải biết rõ tâm tình của lãnh đạo, khi tâm tình lãnh đạo không được tốt thì tất nhiên sẽ khó thể suy xét đến vấn đề sắp xếp chương trình, mục đích tất nhiên là để cho lãnh đạo thời gian tỉnh táo trở lại.

Những thứ này do chính Lưu Bằng nghĩ ra, hoàn toàn không giống với những cán bộ trẻ tuổi khác. Hắn cực kỳ quý trọng công tác vào lúc này, vì vậy cực kỳ coi trọng và nghiên cứu cách làm việc, mục đích chính là làm sao cho thật tốt.

Khi thấy Lưu Bằng nói vậy thì Trâu Côn vội vàng khựng lại, hắn hạ giọng nói:

- Là chuyện gì... ....

Trâu Côn vừa mở lời thì thấy Lưu Bằng nhăn mày, vì thế hắn biết mình lỡ lời, câu nói tiếp theo cũng không thể rời khỏi miệng.

Một tiếng két vang lên, cửa bị kéo ra, Trâu Côn lên tiếng nhìn lại, hắn lập tức chạm mặt Trương Thanh Vân. Hắn vội nói:

- Chào bí thư, tôi... ....

Vẻ mặt Trương Thanh Vân quả nhiên không được tốt cho lắm, hắn nhìn mày nhìn Trâu Côn, một lúc sau mới nói:

- Tiến vào ngồi đi!

Sau đó Trương Thanh Vân quay đầu nói với Lưu Bằng:

- Gọi chủ tịch Đoạn cho tôi, để cô ấy qua phòng làm việc của tôi.

Trâu Côn đi vào phòng làm việc của Trương Thanh Vân, vốn đã chuẩn bị sẵn để báo cáo công tác nhưng bây giờ khó thể mở lời. Trương Thanh Vân cũng không có ý muốn nói chuyện với Trâu Côn, hắn chỉ chậm rãi dạo bước quanh bàn làm việc.

Bây giờ đối với Trương Thanh Vân thì vẫn còn chưa hoàn toàn khống chế toàn bộ thị ủy, ví dụ như các ngành tư pháp, phòng tuyên truyền còn chưa ảnh hưởng quá sâu. Vừa rồi Trương Thanh Vân vừa gặp trưởng phòng tuyên truyền Liên Hàn, hai người nói về vấn đề của phòng tuyên truyền.

Trương Thanh Vân vạch ra vấn đề của chiến tuyến tuyên truyền, hắn nhắc đến những tin tức gần đây truyền thông đưa tin về quận Ngũ Sơn và quận Bạch Mã có vấn đề xảy ra, tư liệu sống không đúng sự thật. Liên Hàn biểu hiện rất khúm núm, sau đó lại nói về vấn đề công tác phòng tuyên truyền khó thể làm tốt ở vùng duyên hải.

Cái gì là tư tưởng dân chúng vùng duyên hải quá tự do, truyền thông tự do, truyền thông thị trường hóa rất mạnh, thậm chí đã đạt đến mức độ thứ gì cũng có thể nhúng tay vào. Dưới tình huống như vậy thì công tác của phòng tuyên truyền cũng có hạn mà thôi.

Trương Thanh Vân cực kỳ nén giận, nhưng cuối cùng hắn cũng không nổi giận mà khách khí tiễn Liên Hàn đi ra khỏi phòng làm việc. Nhưng lúc này những uất nghẹn trong lòng khó tiết ra, những ý nghĩ trong lời nói của Liên Hàn làm Trương Thanh Vân bực bội.

Ngày hôm qua bí thư tư pháp Hùng Đan Đương đến báo cáo công tác, hắn phàn nàn phòng tuyên truyền không làm tốt chức trách để cho truyền thông gần đây đưa tin có vài thế lực đen đang ngăn cản cuộc sóng sản xuất bình thường của nhân dân. Hùng Đan Đương muốn bày tỏ những tin tức này xuất hiện quá nhiều sẽ mang đến khó khăn lớn cho công tác tư pháp, đồng thời hy vọng phòng tuyên truyền có thể đưa tin thành quả phát triển kinh tế xã hội của Hoài Dương.

Lúc đó thái độ của Hùng Đan Đương làm Trương Thanh Vân cảm thấy không được thoải mái, không ngờ khi gặp mặt Liên Hàn, thái độ của trưởng phòng tuyên truyền lại càng kém hơn rất nhiều. Trưởng phòng tuyên truyền và bí thư tư pháp có mâu thuẫn nhưng tất cả đều trút giận lên người bí thư, Trương Thanh Vân nghĩ lại mà cảm thấy quá hoang đường.

- Trâu Côn, anh đã từng đảm nhiệm chức vụ bí thư quận Ngũ Sơn, anh có ý kiến gì với công tác bảo vệ trật tự trị an xã hội ở Hoài Dương? Những thế lực đen thật sự ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống và sản xuất của nhân dân sao?

Trương Thanh Vân đột nhiên nói.

Trâu Côn chợt sửng sốt, hắn cảm thấy rất bất ngờ, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Công tác bảo đảm trật tự trị an xã hội ở Hoài Dương có thể nói là tương đối kém, điều này có nhiều nguyên nhân trên nhiều phương diện, nếu muốn giải quyết chuyện này thì không phải là một sớm một chiều.

- Nhưng nếu muốn nói đến tình huống, tôi cho rằng hai từ nghiêm trọng vẫn chưa miêu tả đầy đủ... ....

Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, hai tay khẽ run, trong lòng chợt hiểu thêm vài phần về thái độ của Liên Hàn vào lúc vừa rồi. Trâu Côn xem như là người đứng bên ngoài, tất nhiên hắn sẽ không thêm mắm dặm muối, hắn biết chuyện xấu thì khó thể nói tốt.

Nếu đã là như vậy thì tình hình trật tự trị an ở Hoài Dương là không xong, như vậy nhất định có vấn đề. Trương Thanh Vân chậm rãi đi đến bên cửa sổ kéo màn ra, hắn nhìn những hàng cây bên ngoài, lần đầu tiên trong lòng có ý nghĩ động vào khối tư pháp.

Nhưng thời gian gần đây quá rối loạn, những chuyện cần Trương Thanh Vân xử lý là rất nhiều, mỗi hạng mục công tác đều quan trọng, vì thế mà hắn có chút do dự.

- Bí thư, vấn đề Hoa Đông rất phức tạp, đặc biệt là liên quan đến trật tự trị an, liên quan rất rộng. Chuyện này đã làm cho rất nhiều cán bộ lãnh đạo, kể cả tôi vào những năm trước phải đau đầu.

Trâu Côn lại nói.

Trương Thanh Vân dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trâu Côn rồi nói:

- Anh cho rằng mấu chốt của vấn đề nằm ở đâu?

- Nằm ở hải quan!

Trương Thanh Vân nghe thấy những lời này mà ngây người đúng ba phút, sau đó suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu được ý nghĩ của Trâu Côn. Chủ nhiệm Trâu này muốn nói đến sự liên kết quan thương, hơn nữa có liên quan mật thiết với tình hình buôn lậu.

Vấn đề này lập tức kéo Trương Thanh Vân lên mức độ cảnh giác rất cao, nếu như lời Trâu Côn vừa nói thì trước đó Trương Thanh Vân đã phạm vào sai lầm tư duy theo quán tính, vẫn dựa theo kinh nghiệm để phán đoán công tác tư pháp ở Hoài Dương, thực tế lại không quan tâm đến sự cách biệt một trời một vực giữa Hoài Dương và các thành phố nội địa.

Hoài Dương là thành phố hải cảng lớn, có thể trực tiếp đi thông ra nước ngoài, đây rõ ràng là cơ hội tốt để buôn lậu. Tất nhiên địa phương có món lợi kếch sù thì phải có người bỏ mạng, mà nhóm người này chính là nhân tố ảnh hưởng trực tiếp đến trật tự trị an xã hội ở Hoài Dương. Trương Thanh Vân nhạy cảm phát hiện ra trong Hoài Dương còn có rất nhiều địa phương mà vòi bạch tuộc của mình chưa thò đến, là bí thư thị ủy, hắn muốn đưa lực ảnh hưởng của mình thẩm thấu đến tất cả các mặt công tác, vì vậy đường vẫn còn xa.

Tiếng gõ cửa vang lên, Trương Thanh Vân lên tiếng, nữ phó chủ tịch Đoạn Hà mỉm cười tiến vào. Nàng là một người phụ nữ ưu nhã, khi nhìn thấy Trâu Côn thì lập tức cười hỏi, sau đó tiến lên chào hỏi Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân tranh thủ cắt đứt luồng suy nghĩ của mình và quay về hiện thực, hắn chỉ tay vào Trâu Côn rồi nói:

- Tôi giao cho chị phụ trách vị chủ nhiệm này, đáng lý ra phòng xây dựng kinh tế vừa mới thành lập, khối công tác này tôi phải trực tiếp nắm bắt. Nhưng thái độ của chủ nhiệm Trâu quá tích cực, báo cáo công tác quá nhiều, tôi cũng khó thể nắm chặt, vì vậy phải sắp xếp cho chị đến giải nạn.

Đoạn Hà cười khanh khách nói:

- Tôi còn tưởng bí thư vội vã như vậy là có chuyện gì, thì ra muốn tăng thêm trọng trách cho tôi. Phòng xây dựng kinh tế do chủ nhiệm Trâu phụ trách là có thể yên tâm, nhưng nếu hôm nay bí thư đã tăng mạnh thêm trọng trách, tôi cũng thừa dịp bí thư có mặt ở đây để đưa ra nhiệm vụ đầu tiên cho chủ nhiệm Trâu.

- Nhiệm vụ gì, xin phó chủ tịch Đoạn cứ nói.

Đoạn Hà khẽ cười một tiếng, hắn nói:

-Bây giờ phòng xây dựng kinh tế của chúng ta vừa mới đi vào giai đoạn sáng lập, trước mắt còn chưa lộ rõ thanh danh, tôi nghĩ muốn cho anh lên tỉnh dạo một vòng, cũng cố gắng tuyên truyền cho tiền cảnh ở Hoài Dương chúng ta. Tất nhiên cũng thuận tiện để phòng xây dựng kinh tế các anh có thể mở rộng công tác... ....

Trâu Côn có chút sững sốt, hắn lập tức nói:

- Điều này không có vấn đề, tôi nhất định sẽ đi, nhưng... ....

- Không nhưng gì cả, chủ tịch Đoạn sẽ cùng đi với anh, Hoài Dương chúng ta bây giờ đang ở trong tình cảnh không bột đố gột nên hồ, hai anh chị là người đi hóa duyên, sau này tất cả phương diện đều phải nghe theo sắp xếp của chủ tịch Đoạn.

Trương Thanh Vân cười ha hả nói.

Sử dụng con người phải tận dụng tất cả các mặt, Trâu Côn không những có năng lực mà còn có năng lượng, hơn nữa còn có đủ loại quan hệ ở tỉnh thành. Cha của Trâu Côn là chiến hữu của Chử Ngụy Cường, hai người đã từng sóng vai nhau nhiều năm.

Cha của Trâu Côn đã hy sinh trong chiến đấu, sau này Chử Ngụy Cường cũng rất quan tâm đến cả nhà Trâu Côn. Sau đó Chử Ngụy Cường chuyển nghề sang hướng chính trị, bây giờ đã leo lên địa vị chủ tịch tỉnh, tất nhiên quan tâm đến Trâu Côn cũng là hợp tình hợp lý.

Việc này được che giấu rất sâu, nhưng cũng khó thể che mắt được những kẻ có tâm tư tìm hiểu. Nói về quan hệ giữa Trâu Côn và Chử Ngụy Cường thì những kẻ không có độ nặng ở chính đàn Hoa Đông sẽ khó thể biết được. Cũng chỉ có một vị khách đến từ bên ngoài như Trương Thanh Vân mới không biết quy củ mà khai đao với Trâu Côn.

Lúc đó Trương Thanh Vân tung đao và bây giờ mới thấy được chỗ khó xử của Chử Ngụy Cường. Tất nhiên cũng vì thế mà khó trách quan hệ của Trương Thanh Vân với khối chính quyền tỉnh gặp rất nhiều khó khăn. May mà đi một vòng cuối cùng sự việc cũng đến quỹ đạo vốn có, Trâu Côn trải qua những biến cố trước kia mà trưởng thành lên rất nhiều.

Nếu đã dùng thì Trương Thanh Vân tất nhiên phải sử dụng nhân tài sao cho hợp lý, phải để Đoạn Hà và Trâu Côn phối hợp với nhau để chạy quan hệ trên tỉnh. Sau khi Đoạn Hà và Trâu Côn rời khỏi phòng làm việc thì Trương Thanh Vân lập tức gọi Tiêu Hàn, khi gặp mặt trực tiếp hỏi về công tác tư pháp.

Tiêu Hàn cũng không có chuẩn bị, hắn còn tưởng Trương Thanh Vân sẽ hỏi về công tác tổ chức nhân sự, nhưng công tác tư pháp cũng nằm trong tay bí thư phụ trách công tác đoàn thể. Hắn trầm ngâm một lúc rồi dùng giọng đơn giản nói ra những vấn đề trong công tác của khối tư pháp.

Trương Thanh Vân nghe rất chuyên chú, vẻ mặt bình tĩnh như nước, một kế hoạch táo bạo lập tức được hình thành trong đầu.

- Anh Tiêu, hôm nay tôi tìm anh hỏi vấn đề này chính là muốn thương lượng. Tôi muốn để anh nắm hai khối công tác tuyên truyền và tư pháp, hai phương diện này có tật quá sâu, tệ nạn kéo dài thì ảnh hưởng rất lớn, nhât định phải nắm thật chặt.

- Hôm nay tôi tìm anh để nói vài lời như vậy, ý kiến của anh là thế nào?

Trương Thanh Vân nói.

Tiêu Hàn chợt sững sờ, vẻ mặt có chút do dự, hắn nói:

- Bí thư, điều này... ....

Tiêu Hàn nói được một nửa thì chợt khựng lại, hắn suy nghĩ một lát rồi nói:

- Được, nếu bí thư đã tín nhiệm thì tôi sẽ đi nắm khối công tác này.

Trương Thanh Vân đứng lên, hắn nói:

- Tốt, anh Tiêu, anh quả nhiên không để tôi thất vọng. Tôi cũng không muốn gạt anh, bây giờ sự việc của tôi tương đối nhiều, cũng không có quá nhiều tinh lực để chú ý đến hai khối công tác kia.

- Mặt khác hai khối công tác này cũng có tính mẫn cảm đặc biệt, tôi không nắm quá sâu, mà quan trọng là khó thể nắm chắc xử lý vấn đề này. Nếu phạm phải sai lầm thì không còn đường sống quay về.

- Bây giờ anh đi nắm hai khối công tác này, anh cứ yên tâm công tác, tôi tin vấn đề của hai khối công tác sẽ bộc lộ rất nhanh, đến lúc đó chúng ta nắm chặt tình huống, có thể tiến có thể lùi, vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.

Trương Thanh Vân nói trắng vấn đề, không che giấu ý nghĩ trong lòng. Hắn muốn để Tiêu Hàn nắm bắt hai khối công tác tuyên truyền và tư pháp thật ra muốn thăm dò trước, để xem xét mức độ sâu đậm là thế nào. Đây là một phương pháp đa mưu túc trí, có thể chừa đường sống quay về, mà cũng là một hành động lớn gan... ....

Bố Y Quan Đạo - Chương #669