Chương 665: Đua Tam Mã Trong Khối Chính Quyền ...


Ngoài Trương Thanh Vân thì còn có chủ tịch tỉnh Chử Ngụy Cường, phó chủ tịch thường vụ Thi Vĩnh Nhạc, thường ủy phó chủ tịch Ngô Hiểu Minh, ba cỗ xe ngựa của khối chính quyền đều điều động đã quá đủ thể diện cho Trương Thanh Vân.

Bình thường Chử Ngụy Cường là người nghiêm túc, Trương Thanh Vân rất ít khi thấy lão cười, tất nhiên là một người đứng đầu khối chính quyền tỉnh thì kh chất và uy nghiêm không thể nào giống như người thường. Nếu nói bí thư tỉnh ủy Tần Vệ Quốc làm người ta sinh ra cảm giác như tắm mưa xuân, lực lương tác rất mạnh thì Chử Ngụy Cường là người nổi danh nghiêm khắc.

Nếu nói về phương diện năng lực thì Chử Ngụy Cường là người có năng lực rất mạnh, kinh tế Hoa Đông vài năm qua quật khởi nhanh chóng là chiến tích lớn của khối chính quyền tỉnh, mà trong đó công lao của Chử Ngụy Cường đã chiếm hơn phân nửa. Những phương diện quán triệt chấp hành và giám thị chính sách, đây đều là phạm vi chức trách của Chử Ngụy Cường, mà danh tiếng của những phương diện này ở Hoa Đông trong những năm gần đây là rất mạnh.

Nhưng hôm nay thái độ của Chử Ngụy Cường với Trương Thanh Vân là tương đối ôn hòa, gặp mặt bắt tay đều cực kỳ tươi cười, dù sao thì bình thường lão cũng rất ít cười, vì vậy bây giờ cười rộ lên làm người ta sinh ra cảm giác rất mất tự nhiên.

Thi Vĩnh Nhạc và Trương Thanh Vân quen biết đã lâu, trong số ba người thì lão đã liên hệ với Trương Thanh Vân nhiều nhất, cho nên khi gặp mặt chào hỏi cũng tương đối tùy tiện. Mặt khác phó chủ tịch Ngô thì trước nay Trương Thanh Vân rất ít khi tiếp xúc.

Ngô Hiểu Minh cũng không tính là lớn tuổi nhưng đầu hói, nhìn qua thì có vẻ còn lớn tuổi hơn cả Chử Ngụy Cường. Người này mặc tây phục thẳng thớm, nhưng vì bộ dạng có chút buồn bực nên khó thể bùng ra khí thế.

Đáng lý ra Trương Thanh Vân và Ngô Hiểu Minh cũng không có gì đụng chạm với nhau, nhưng khi Trương Thanh Vân bắt tay với Ngô Hiểu Minh thì nhạy cảm phát hiện ra sự cảnh giác và địch ý với mình. Xem ra vị phó chủ tịch phụ trách khối kinh tế của tỉnh Hoa Đông không có cảm tình gì với Trương Thanh Vân.

Bốn người chạm trán tất nhiên sẽ nói về vấn đề Hoài Dương, từ vấn đề xây dựng, công nghiệp, nông nghiệp, các phương diện công tác đều được nói đến. Có những phần do Trương Thanh Vân báo cáo, có vài thứ do chính lãnh đạo đề cập.

Sau khi Trương Thanh Vân đến nhận chức bí thư thị ủy Hoài Dương, đây là lần đầu tiên các vị lãnh đạo khối chính quyền tỉnh tỏ ra quan tâm đến tình huống Hoài Dương đến mức như vậy. Trương Thanh Vân thông qua tiếp xúc mà biết tất cả nhất cử nhất động ở Hoài Dương đều được các vị lãnh đạo khối chính quyền này biết rõ ràng.

Trên mặt đất Hoa Đông thì Hoài Dương không giấu được bí mật gì, đây là quan hệ cấp trên cấp dưới nên tình huống này là rất bình thường, nhưng Trương Thanh Vân vẫn cảm thấy không thoải mái. Đám người Chử Ngụy Cường biết rõ về tình huống ở Hoài Dương đó chính là có quá nhiều người thông qua những con đường khác biệt để báo tin cho tỉnh ủy.

Nếu chỉ là những tin tức bình thường thì không sao, nhưng có vài tin tức bí mật, đây là những gì được yêu cầu giữ bí mật ở hội nghị thường ủy, nhưng chỉ không bao lâu sau thì lãnh đạo tỉnh thành đã biết tin tức, điều này là không đúng.

Trương Thanh Vân là bí thư thị ủy, hắn rõ ràng khó thể nhịn được dưới tình huống thế này. Khi những thành viên đảng ủy chính quyền tự mình báo cáo vượt cấp, đây rõ ràng là hành vi không những phải chịu trách nhiệm mà còn gây bất lợi cho vấn đề đoàn kết ban ngành, đồng thời quyền uy của một bí thư như Trương Thanh Vân cũng sẽ giảm hẳn xuống.

Đám người Chử Ngụy Cường thảo luận với nhau lại không để ý đến những vấn đề này, nhưng Trương Thanh Vân lại khắc sâu trong lòng. Vấn đề này nhất định phải tìm hiểu cho rõ ràng, đối với những cán bộ có hành vi như vậy phải nghiêm túc xử lý. Đây là hành vi phá hoại trật tự chính trị, Trương Thanh Vân có xử lý cũng không ai dám nói ra nói vào.

- Bí thư Thanh Vân, nói tóm lại, gần đây Hoài Dương đã tạo ra những thành tích đáng mừng. Tôi cũng không muốn nói những lời chúc mừng dư thừa, tôi chỉ hy vọng các anh có thể liên tục cố gắng, đưa Hoài Dương đi trên quỹ đạo chính xác. Hơn nữa các anh phải dựa vào ưu thế địa lý có lợi của Hoài Dương mà tìm ra một con đường rộng rãi.

Chử Ngụy Cường nói, lão đã đưa ra lời khẳng định với những công tác trong khoảng thời gian gần đây của Hoài Dương.

Trương Thanh Vân nói:

- Cám ơn chủ tịch đã cổ vũ, chúng tôi nhất định sẽ quán triệt tinh thần chính sách của trung ương và tỉnh ủy, sẽ kéo Hoài Dương thoát khỏi vũng bùn, kiên quyết không cho Hoài Dương rớt về phía sau trong Hoa Đông.

Chử Ngụy Cường cười cười, Thi Vĩnh Nhạc nói:

- Bí thư Thanh Vân, hôm nay chúng ta gặp mặt còn có một việc, liên quan đến khu kinh tế ba thành phố. Hội nghị hôm trước anh cũng đã tham gia, cũng biết lần này Cảng Thành đã bị cản trở.

- Nhưng có ngăn cản mới chậm rãi tích lũy kinh nghiệm, nhưng dù là như thế nào thì bây giờ trung ương và quốc hội đều đã có quy hoạch cho khu kinh tế, đây là chuyện trọng đại và có ảnh hưởng rất lớn đến cả Hoa Đông và Hoàng Hải.

- Vì vậy chúng ta không nên vì có chút cản trở mà bỏ qua chuyện này, không những không được bỏ qua mà chúng ta cần phải rút ra kinh nghiệm xương máu, nhanh chóng vùi đầu vào trong quá trình đàm phán mới. Lần này chúng tôi quyết định cho anh tham dự, anh là phó tổ trưởng đàm phán lần này, anh có ý kiến gì?

Trương Thanh Vân trầm ngâm một lúc lâu, giống như có chút bất ngờ mà phản ứng có hơi chậm. Một lát sau hắn mới nói:

- Tôi phục tùng quyết sách của tỉnh ủy, nhưng tôi là người rất bi quan, không thích tính thắng mà trước tiên hay lo bại. Nếu lần này chúng ta và Hoàng Hải tiếp xúc mà lại không thành công, như vậy phải xử lý thế nào?

- Bí thư Thanh Vân, lời này đúng là đáng lo lắng, lần trước chúng ta đàm phán với Hoàng Hải, đối phương cũng vì không thấy có đại biểu của Hoài Dương mà cho rằng chúng ta không có thành ý. Lần này chúng ta lại điều chỉnh thành viên tổ đàm phám, tỉnh ủy và chính quyền lại tiếp tục đưa ra phương châm và sách lược, không có lý do gì không thành công.

Ngô Hiểu Minh nói.

Trương Thanh Vân nghe thấy Ngô Hiểu Minh nói lời này thì trong lòng cũng có chút buồn bực, hắn nói:

- Nếu chủ tịch Ngô đã tin tưởng như vậy thì trong lòng tôi cũng có lòng tin. Nhưng nếu đứng ở độ cao tổng thể của tỉnh Hoa Đông thì chúng ta vẫn phải tìm ra đường sống để quay về.

- Chúng ta không thể vì đối phương ra bài này nọ mà rơi vào thế bị động, nếu không đến lúc đó dù đàm phán thành công thì có phải là kết quả tốt nhất hay không?

Vẻ mặt Ngô Hiểu Minh chợt phát lạnh, hắn bị lời nói của Trương Thanh Vân làm cho mắc nghẹn mà không nói ra hơi. Chử Ngụy Cường nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân nói:

- Thanh Vân, dựa theo ý anh là? Anh nghĩ như thế nào?

- Tôi nghĩ thế này, các vị lãnh đạo xem có thỏa đáng hay không. Vừa rồi chính quyền tỉnh Hoa Đông đi đầu, tất cả ban ngành tương quan phải phối hợp cùng tạo thành tổ đàm phán. Nhưng nếu nó trắng ra thì đó chính là hợp tác giữa Cảng Thành và Hoàng Hải, chính giữa không có liên quan gì đến Hoài Dương chúng tôi.

- Tôi nghĩ đến một vấn đề, nếu trước đó đàm phán giữa Cảng Thành và Hoàng Hải thì vì sao phải giương lá cờ Hoa Đông? Để cho Cảng Thành và Hoàng Hải trực tiếp đàm phán không được sao? Nếu đàm phán tốt thì lãnh đạo tỉnh ủy và chính quyền hoàn toàn có thể biết rõ tình huống bất cứ lúc nào, có thể đưa ra chỉ thị.

- Nếu bàn không tốt thì tỉnh ủy cũng có con đường sống quay về, tuyệt đối sẽ không xuất hiện cục diện bị động như hôm nay.

- Vì vậy theo tôi thì lần này Hoài Dương chúng tôi sẽ dùng danh nghĩa của mình để tiếp xúc với Hoàng Hải, như vậy thuận tiện cho hai bên hiểu rõ lẫn nhau. Hoài Dương chúng tôi cách Hoàng Hải chưa đến một trăm kilomet, dù nói muốn tăng mạnh hợp tác giữa hai thành phố nhưng trước nay hợp tác vẫn luôn tồn tại. Hoài Dương và Hoàng Hải có rất nhiều mối liên hệ trong các lĩnh vực như kinh tế, văn hóa... ....

- Dưới tình huống này thì chúng tôi tự đi làm nói không chừng còn linh hoạt hơn giương lá cờ của toàn bộ tỉnh Hoa Đông... ....

Trương Thanh Vân dùng giọng lưu loát trình bày những ý nghĩ của mình, lúc này Ngô Hiểu Minh là người đầu tiên không nhịn được, hắn nói:

- Bí thư Thanh Vân, tư tưởng của anh rõ ràng là không được, bây giờ khu kinh tế của Hoàng Hải đã được trung ương và quốc hội đưa ra quy hoạch, điều này liên quan đến toàn bộ Hoa Đông, sao có thể cho các anh tự mình đi làm?

- Tôi nói lại một lần nữa, bây giờ vấn đề khu kinh tế ba thành phố nhìn qua thì có vẻ là chuyện của Cảng Thành và Hoài Dương nhưng thực tế lại liên quan đến đại cục của toàn bộ Hoa Đông, không thể đơn giản xem là hợp tác giữa vài ba thành phố, sao anh lại có ý nghĩ như vậy?

Trương Thanh Vân nhếch môi, hắn không nói lời nào. Thi Vĩnh Nhạc thấy tình thế không đúng thì vội nói:

- Anh Ngô, anh đừng nóng, chúng ta họp chính là muốn ai cũng thoải mái. Bí thư Trương đang nói về ý kiến của bản thân, đây cũng đâu phải là quyết nghị?

Ngô Hiểu Minh thấy Thi Vĩnh Nhạc nói như vậy thì tâm tình mới bình ổn trở lại nhưng vẻ mặt vẫn không chút thiện cảm, rõ ràng biện pháp của Trương Thanh Vân đã làm hắn nổi giận. Bây giờ chuyện liên quan đến khu kinh tế ba thành phố đều do hắn phụ trách, nếu dựa theo ý nghĩ của Trương Thanh Vân thì rõ ràng sự việc sẽ chẳng còn gì liên quan đến hắn.

Điều này làm cho Ngô Hiểu Minh khó thể tiếp nhận được. Đặc biệt là lần này đến đàm phán với Hoàng Hải không thành công, trong lòng hắn rất uất nghẹn, quyết định ngã từ nơi nào phải đứng lên từ nơi đó. Mà ý kiến của Trương Thanh Vân rõ ràng kích thích thần kinh của hắn, vì vậy hắn thất thố cũng là đương nhiên.

Phòng họp rát yên tĩnh, Chử Ngụy Cường cầm một cây bút, vẻ mặt trầm tĩnh như nước giống như đang trầm tư. Lão không thể không nghĩ đến phương pháp của Trương Thanh Vân, nhưng nếu làm như vậy thì lực cản sẽ là rất lớn.

Đặc biệt là sau kinh nghiệm thất bại lần này, nếu bây giờ thay đổi lề lối để cho Hoài Dương tự mình đến tiếp xúc với Hoàng Hải thì tất cả các lãnh đạo tham gia hội nghị trước đó sẽ cảm thấy không công bằng, như vậy sẽ bất lợi cho đoàn kết.

Nhưng Trương Thanh Vân nói rất đúng, bây giờ khu kinh tế liên kết giữa ba thành phố rõ ràng vẫn là chuyện của ba thành phố. Nếu đàm phán mà đặt vào giữa trung tâm Hoa Đông thì hai bên khó tìm được điểm cộng minh, mà Hoàng Hải người ta lại là thành phố trực thuộc trung ương, cấp bậc rất lớn.

Hoa Đông chỉ là một tỉnh rộng lớn, một tỉnh thế này có bao nhiêu liên hệ tới vấn đề hợp tác của ba thành phố? Đúng là một chuyện đáng phân vân, đáng nghiên cứu.

Chử Ngụy Cường là chủ tịch tỉnh, năng lực suy xét là rất mạnh, lão còn suy xét về ý nguyện cá nhân của Trương Thanh Vân. Lần trước đám người Ngô Hiểu Minh làm việc không thông báo, điều này chắc chắn để lại bóng ma trong lòng Trương Thanh Vân.

Trước đó Cảng Thành đi đàm phán đầu tiên và bị sỉ nhục, bây giờ Trương Thanh Vân lại tiếp tục, khó sẽ đảm bảo hắn sẽ không bực bội. Nếu náo loạn tâm tình thì tổ công tác sẽ xảy ra vấn đề về tính đoàn kết, như vậy sức chiến đấu sẽ còn lại mấy phần? Không có sức chiến đấu thì nói gì đến thành tích?

Chử Ngụy Cường chậm chạp không nói lời nào, Thi Vĩnh Nhạc cũng không nên nói gì. Trong ba vị lãnh đạo tỉnh thì lão có quan hệ thân thuộc nhất với Trương Thanh Vân, nhưng quen thuộc thì cũng biết rõ tính tình của đối phương.

Hôm nay Trương Thanh Vân không vỗ bàn tức giận thì đã rất cố gắng, đã cực kỳ nể mặt lãnh đạo rồi, mà trong lòng hắn đáng tính toán điều gì? Nếu Ngô Hiểu Minh muốn áp dụng phương pháp cũ kéo Trương Thanh Vân vào tổ đàm phán, hơn nữa còn tiếp tục đi theo con đường cũ, Thi Vĩnh Nhạc cho rằng khó thể thành công.

- Tôi thấy chuyện này các anh có ý kiến khác nhau, thế này đi, chúng ta sẽ tiếp tục thương lượng. Hôm nay chúng ta chỉ có bốn người, nếu giơ tay biểu quyết thì có sỗ chẵn nên không đúng quy cũ. Hơn nữa sự việc lần này khá quan trọng, tôi đề nghị lần này sẽ thảo luận ở hội nghị thường ủy, sau đó mới quyết định.

Thi Vĩnh Nhạc đề nghị.

Thi Vĩnh Nhạc nói chuyện cũng không xem xét Ngô Hiểu Minh, cố gắng làm cho giọng điệu của mình bảo trì tính khách quan. Ngô Hiểu Minh nghiêm mặt không nói, Chử Ngụy Cường nhìn hắn nói:

- Anh Ngô, anh có ý kiến gì với lời đề nghị của anh Thi không?

- Tôi...Tôi không có ý kiến!

Ngô Hiểu Minh nói, tuy nói không có nhưng vẻ mặt lại phản bội chủ nhân. Hắn là người trực tiếp làm cho cuộc thảo luận hôm nay thất bại, nếu lúc này hắn còn lo lắng, mà Thi Vĩnh Nhạc đã cố gắng hết sức để nể mặt, Ngô Hiểu Minh còn tiếp tục gắng gượng thì kết quả chỉ là tự rước nhục vào người.

Ngô Hiểu Minh nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, hắn sinh ra một nhận thức trực quan với vị cán bộ trẻ tuổi phong độ nhẹ nhàng trước mặt. Trương Thanh Vân là loại người tính cách mạnh mẽ, gặp chuyện có chính kiến của riêng mình, cực kỳ khó đối phó.

Ngô Hiểu Minh nghĩ đến đây mà những lo lắng trong lòng khó thể tiêu tan, tư tưởng hành động một mình của Trương Thanh Vân quá nguy hiểm, nếu có tiền lệ này thì sau đó Ngô Hiểu Minh còn có bao nhiêu uy tín ở Hoa Đông? Nhưng điều làm cho Ngô Hiểu Minh cảm thấy bất lực chính là hắn không có biện pháp hữu hiệu nào để cắt đứt ý nghĩ kia của Trương Thanh Vân.

Ngô Hiểu Minh thấy chủ tịch Chử có cái nhìn với đề nghị của Trương Thanh Vân, tuy chủ tịch không mở miệng bình luận, nhưng không bình luận lại là lời bình luận tốt nhất. Nếu đặt sự việc này vào thảo luận ở hội nghị thường ủy, nếu bí thư Tần vẫn khăng khăng giúp đỡ công tác của Trương Thanh Vân thì coi như sự việc đã được quyết định.

Tâm tình Ngô Hiểu Minh cực kỳ không tốt, tâm tình của Trương Thanh Vân cũng không khá hơn gì. Hắn biết hôm nay mình đắc tội với Ngô Hiểu Minh, nếu đắc tội với người từ phía sau là hoàn toàn không nên, nếu không phải lần trước hắn được nghe đề nghị của Lưu Bằng về vấn đề khu kinh tế thì hôm nay chắc chắn sẽ không đưa ra ý kiến trên.

Đối với Trương Thanh Vân thì bây giờ hắn có yêu cầu bức thiết với khu kinh tế ba thành phố, bây giờ nhân dân Hoài Dương cần bước đột phá, Trương Thanh Vân là quan phụ mẫu, hắn phải tiến lên mà không được lùi. Dù phải trả giá đắt hắn vẫn phải tiến lên.

May mà Trương Thanh Vân không phải loại người do dự, trong lòng có quyết đoán thì sẽ lập tức hành động. Bây giờ xem ra tình hình cũng không quá tệ hại, dù Ngô Hiểu Minh cực lực phản đối, Chử Ngụy Cường lại không tỏ thái độ rõ ràng, mà thái độ của Thi Vĩnh Nhạc cũng mập mờ, nhưng điều này lại nói rõ sự việc sẽ có chuyển biến.

... ....

Đợt khảo sát chức năng ban ngành quận huyện của Hoài Dương đã chuẩn bị kết thúc, Trương Thanh Vân được phòng tổ chức đưa đến cho một chồng tài liệu, sau đó hẹn ngày đưa đến những tài liệu khảo sát các nhân viên quan trọng của quận huyện trong đợt ra quân lần này.

Những sắp xếp như vậy đã làm cho thị ủy được bao phủ trong bầu không khí căng thẳng, toàn bộ tám lãnh đạo đảng ủy các quận huyện đều được gọi vào tiếp kiến, tiếp nhận lời nói của bí thư, vì vậy mà nhiều cán bộ cảm thấy rất căng thẳng.

Thái độ của Trương Thanh Vân dùng để đối phó với lãnh đạo đảng ủy quận huyện là rất khoa trương, người phải ra đi đầu tiên chính là Trâu Côn và Triệu Lâm, hai người này đều bị Trương Thanh Vân miễn chức một cách cứng nhắc. Mà lần này phòng tổ chức phát động khảo sát với khí thế rất mạnh, gần đây trưởng phòng Lưu phòng tổ chức cũng dùng lời lẽ nghiêm khắc để từ chối quà cáp từ khắp nơi.

Điều này rất dễ dàng làm người ta liên tưởng Trương Thanh Vân muốn hoàn toàn nắm tám quận huyện vào trong lòng bàn tay, mà nếu muốn đạt đến mục đích này thì phải khai đao với vài người, bất kỳ kẻ nào cũng không muốn làm quỷ dưới đao của Trương Thanh Vân, vì vậy tình hình căng thẳng là hợp tình hợp lý.

Thật ra những người có thể lên đến chức vị bí thư và chủ tịch quận huyện thì đều có bối cảnh, lần này Hoài Dương tổ chức khảo hạch tất cả ban ngành chức năng đã gây ra những phản ứng rất lớn. Bên trong Hoài Dương có những âm thanh ồn ào, bên ngoài Hoài Dương mà đặc biệt là tỉnh thành lại càng rộn rã.

Trương Thanh Vân đến tỉnh thành thì phòng văn thư tỉnh đã thu được số lượng đơn tố cáo chất thành núi. Mà bây giờ Hoài Dương đang rung chuyển, đám người muốn quấy đục nước để nhân cơ hội đục nước béo cò cũng đặc biệt nhiều.

Nhưng bất kỳ kẻ nào cũng không ngờ Trương Thanh Vân đi đến chức vụ bí thư thị ủy Hoài Dương cũng không phải loại người hư danh thích nói đùa. Vào đúng lúc quan trọng thì Trương Thanh Vân có thể buông tay, hắn biến mình từ bí thư thị ủy thành bí thư thị trấn, tự mình đến hiện trường xử lý vấn đề.

Lần này Trương Thanh Vân tích lũy được rất nhiều nhân khí, đồng thời cũng vì toàn bộ chính quyền mà tích lũy hàng loạt nhân khí. Cuối cùng Trương Thanh Vân thừa dịp lửa nóng rèn sắt, hắn ban bố "biện pháp" và văn kiện giải quyết các vấn đề còn tồn đọng ở quận Ngũ Sơn và quận Bạch Mã, nhanh chóng thắng được dân tâm, xác lập uy vọng.

So sánh với sự việc chấn động này thì kết quả khảo hạch chức năng trước đó của phòng tổ chức thị ủy với các ban ngành quận huyện không đáng là gì. Nhưng dù sao công tác nhân sự cũng cực kỳ quan trọng, sau khi khảo hạch chức năng thì bộc lộ hoàn toàn các vấn đề.

Có người tạo ra sóng gió, có người cản trở, có người tạo ra khó khăn cho khảo sát viên của phòng tổ chức. Lúc đó bọn họ ra tay cũng không ngờ Trương Thanh Vân có thể ổn định đại cục nhanh như vậy, thầm nghĩ có thể cố gắng chống lại, không để cho lãnh đạo tuyến trên kịp ném xuống vòng kim cô.

Nhưng bây giờ sự thật là như vậy, Trương Thanh Vân đã thấy rõ, đã nhìn thấu tất cả những nhóm người xuất hiện, mà rất ít người biêt rõ ý đồ của bí thư, vì vậy rõ ràng là rất nghiêm trọng, làm cho tất cả các nhóm người mất hết tính chủ động. Tuy không thể nói Trương Thanh Vân là dao thớt và đám người này là cá thịt, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ một điều, nếu sau này tiếp tục không làm theo quy củ thì nên cáo lão về vườn.

Không bày ra vị trí chính đáng thì diệt vong, lăn lộn cả đời trong quan trường và bây giờ đến cấp bậc lãnh đạo quận huyện là không dễ dàng, mà quan trường đặc biệt coi trọng quyền lợi, không ai không quý trọng vị trí của mình.

Đối với một nhân vật chính trị, nếu đời chính trị bị xử bắn thì tính mạng cũng đi tong. Mục đích trong kế hoạch khảo hạch của Trương Thanh Vân chính là phá núi dọa hổ, bây giờ hiệu quả còn tốt hơn những gì hắn tưởng.

Bây giờ toàn bộ chính đàn Hoài Dương, ai nghe nhắc đến khảo hạch cũng giật mình. Mà vấn đề đám lãnh đạo quận huyện đến gặp mặt bí thư cũng được bàn luận nhiều nhất.

Đám lãnh đạo quận huyện cũng không dám thảo luận công khai, chỉ dám lén lút nhỏ nhẹ giống như trao đổi với nhau, giống như học hỏi công tác. Những hành động lén lút như vậy đã rõ ràng cho người khác thấy rõ sự bất an

Bố Y Quan Đạo - Chương #665