Chương 662: Chịu Đòn Nhận Tội.


Là cán bộ nữ mà Đoạn Hà có thể tiến vào ban ngành thường ủy thành phố Hoài Dương, tất nhiên phải có năng lực nhưng cũng không phải là mạnh mẽ như trong tưởng tượng của nhiều người. Đoạn Hà là một người uyển chuyển và rất cảm xúc, bình thường cử chỉ rất ưu nhã, giọng điệu dịu dàng hòa nhã giống như không phải là chủ tịch, có vẻ giống một giảng viên đại học hơn.

Trưởng phòng Mạnh của sở giao thông tỉnh ủy đến thị sát, tất nhiên Đoạn Hà phải có quy cách tiếp đón long trọng, đáng lý ra phải có thêm người đứng đầu khối chính quyền. Nhưng tình hình Hoài Dương là đặc biệt, Trương Thanh Vân vừa là bí thư đảng ủy vừa kiêm cả chủ tịch khối chính quyền, cấp bậc quá cao nên khó thể ra mặt.

Sau khi Trương Thanh Vân đến Hoài Dương thì đã phân công điều chỉnh khối công tác chính quyền, trong đó cũng rất quan tâm đến khối tiếp đãi.

Hàng năm có khá nhiều lãnh đạo tỉnh ủy xuống thị sát Hoài Dương, Trương Thanh Vân là lãnh đạo đứng đầu, trong lúc phân công tiếp đãi phải đặc biệt coi trọng.

Vì vậy nếu có các lãnh đạo ban ngành tỉnh ủy xuống thị sát Hoài Dương thì người phụ trách tiếp đãi bên khối chính quyền chính là Chung Gia Hoa và Đoạn Hà, chỉ dưới những tình huống cực kỳ đặc biệt thì Trương Thanh Vân mới hạ giá tiếp đón.

Đoạn Hà là phụ nữ, tất nhiên có sự mẫn cảm trời sinh trong công tác tiếp đón, nàng đi cùng Mạnh Hiểu thị sát phòng giao thông, nàng có thể cảm nhận được tâm tình không mấy tốt đẹp của đối phương. Vì vậy mới lập tức nghĩ rằng có phải cung cách tiếp đãi đã làm đối phương phật lòng hay không. Truyện "Bố Y Quan Đạo "

Lãnh đạo sở giao thông tỉnh xuống thị sát phòng giao thông thành phố Hoài Dương, nếu bí thư Trương xuống tiến đón thì cũng không có gì là không thể. Vì có suy nghĩ như vậy mà Đoạn Hà gọi điện thoại cho Lưu Bằng nói ra ý kiến của mình, để Lưu Bằng chuyển lời cho Trương Thanh Vân, để xem có thể ra mặt hay không.

Lưu Bằng nghe nói trưởng phòng sở giao thông đến Hoài Dương thì trong lòng vẫn còn có chút bực bội, tình cảnh lần trước bí thư đến sở giao thông vẫn còn im đậm trong trí nhớ. Lúc đó Mạnh Hiểu đã nhờ thuộc hạ xuống bịp bợm bí thư Trương, như vậy hôm nay cần gì phải ra mặt.

Lưu Bằng nghĩ đến đây thì nói ngay:

- Chủ tịch Đoạn, vấn đề tiếp đãi hôm nay tôi thấy đã quá tốt, nếu nói về quy cách của lãnh đạo sở giao thông thì còn thấp hơn nhiều so với thị ủy Hoài Dương chúng ta. Thế này nhé, tôi sẽ trưng cầu ý kiến của bí thư, nếu có gì khác thì tôi sẽ điện thoại lại.

Đoạn Hà nghe thấy Lưu Bằng nói như vậy thì trong lòng mơ hồ hiểu rõ giữa Trương Thanh Vân và Mạnh Hiểu có chuyện xảy ra, nếu đã như vậy thì nàng cũng không còn gì để nói, chỉ biết lên tiếng rồi cúp điện thoại.

Vào bữa tiệc chào đón vào buổi tối, khi bàn về vấn đề giao thông và các công trình xây dựng cơ bản ở Hoài Dương thì Mạnh Hiểu nói:

- Trước đó bí thư Trương đã ra mặt vì vấn đề xây dựng cơ bản ở Hoài Dương, vì vậy mà chúng tôi không thể xem thường.

- Trước kia mọi người thường nói tôi có chính kiến với Hoài Dương, đây rõ ràng là những lời vô căn cứ. Lần này tôi đến Hoài Dương chính là khảo sát phát triển giao thông, chúng tôi sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức vì công cuộc xây dựng và phát triển của Hoài Dương.

- Cám ơn, đa tạ!

Đoạn Hà nói, vẻ mặt rất vui sướng. Trong lời nói của Mạnh Hiểu có nhắc đến bí thư Trương, nhưng giọng điệu lại rất cung kính, rõ ràng quá khác biệt với những gì hiểu được trong lời nói của Lưu Bằng. Đoạn Hà phán đoán trong chuyên này nhất định có biến đổi gì đó.

- Trưởng phòng Mạnh ra sức giúp đỡ, điều này nhất định sẽ làm cho nhân dân Hoài Dương chúng tôi khắc ghi trong lòng. Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại với phòng thư ký của bí thư, nếu có thể sắp xếp được chương trình thì bí thư nhất định sẽ tiếp kiến anh.

Mạnh Hiểu vội hỏi:

- Nếu là như vậy thì tốt quá, lần trước bí thư Trương đến sở giao thông mà tôi không có mặt, bây giờ sở giao thông chúng tôi đến Hoa Đông, tất nhiên rất muốn được gặp bí thư Trương, cũng xem như tạ tội.

Mạnh Hiểu nói ra những lời như vậy mà vẻ mặt rất mất tự nhiên, hắn là lãnh đạo sở giao thông, trong ký ức của hắn thì đã lâu lắm rồi chưa từng trơ mặt ra đến thăm hỏi và thỉnh tội với người khác. Dù mọi người đều nói người trong quan trường co được dãn được, nhưng thực tế thì ai cúi đầu cũng khó thể vui sướng cho được.

Trương Thanh Vân thị sát các lãnh đạo chủ yếu của khối công tác công-kiểm-pháp, thứ nhất là để khen ngợi mọi người cố gắng công tác trong thời gian vừa qua, đã có thành tích trong vấn đề bảo đảm ổn định ở Hoài Dương. Thứ hai tiếp tục cổ vũ bọn họ cố gắng giữ vững sự ổn định, tiếp tục bảo trì cục diện vào lúc này. Vấn đề Hoài Dương vẫn còn rất nghiêm trọng, phương diện tư pháp cũng có những vấn đề khó bỏ qua.

Trương Thanh Vân cũng không quá đi sâu vào và bắt chặt tư pháp, vấn đề chủ yếu là muốn ổn định cục diện, vì vậy cũng không bày tỏ cảm tình với bí thư tư pháp Hùng Đan Đương và cục trưởng cục công an Chương Lập Cường, cho phép chiến tuyến tư pháp tạm thời có chút bất hòa. Điều này cũng tránh xuất hiện tình cảnh được không bù mất, tránh xảy ra phiền phức để Trương Thanh Vân phải tự mình xử lý. Truyện "Bố Y Quan Đạo "

So sánh với Hùng Đan Đương thì Chương Lập Cường có vẻ thô kệch hơn rất nhiều, mặt đầy râu quai nón, tướng tá cao to, vóc người có vẻ phóng khoáng thẳng thắn. Nhưng người này ăn nói rất cung kính, không có vẻ tùy tiện, tương phản như vậy lại làm Trương Thanh Vân cảm thấy khó thích ứng, cũng không khỏi có thêm vài phần quan sát với Chương Lập Cường.

Chương Lập Cường là phó chủ tịch thành phố mà đảm nhiệm chức cục trưởng cục công an thì xem như cán bộ cấp cao, dù Hùng Đan Đương và Chương Lập Cường cố gắng cho người ngoài thấy bọn họ đang đoàn kết, nhưng Trương Thanh Vân thấy rõ hai người này bằng mặt mà không bằng lòng.

Bí thư tư pháp và cục trưởng cục công an mâu thuẫn với nhau chỉ là chuyện thông thường, hơn nữa Chương Lập Cường là loại người thô ráp nhưng khôn khéo, có lẽ cũng chẳng dễ khống chế. Quan trọng là cục công an cũng là ban ngành có thực quyền, cộng thêm một lãnh đạo là phó chủ tịch, như vậy khó khống chế cũng là đương nhiên.

Trên phương diện tư pháp thì Trương Thanh Vân thường có thói quen để bí thư tư pháp kiêm nhiệm cục trưởng cục công an, như vậy thì quyền lực sẽ tập trung, người sử dụng quyền lực cũng sẽ thuận buồm xuôi gió. Hơn nữa khi vào thời điểm đặc biệt khẩn cấp thì một lãnh đạo cục công an là thường ủy thị ủy cũng có tiếng nói quyết định.

Trương Thanh Vân nhìn tình cảnh phân chia quyền lực trong tư pháp mà có chút buồn bực, nhưng hắn cũng không muốn nhúng ta vào vấn đề nhân sự ở khối tư pháp ngay lập tức. Nhưng trong lòng hắn thì nghĩ rằng sẽ có một ngày khối tư pháp được điều chỉnh, khi đó những mối lo sẽ tan biến, cũng mất đi những phiền toái không đáng có.

Mà bây giờ nếu ra tay với khối tư pháp thì sẽ sinh ra nguy hiểm rất lớn, trước kia Trương Thanh Vân đã từng gây ra động tĩnh rất lớn ở Cảng Thành, tất nhiên biết rõ vấn đề khó khăn lúc này là thế cục. Đợi đến khi Trương Thanh Vân chính thức bắt tay vào hành động thì tình hình Hoài Dương phải hoàn toàn khôi phục lại sức sống.

Hùng Đan Đương và Chương Lập Cường có thể cảm nhận được tâm tính của Trương Thanh Vân, con người thường kỳ quái như vậy, Trương Thanh Vân không thổ lộ tình cảm với hai người, vì vậy mà trong lòng hai người lại càng trở nên sợ hãi.

Vì có nhiều chuyện càng không biết rõ sẽ càng làm cho lòng người bất an. Trương Thanh Vân rất có danh tiếng ở Hoa Đông, tuy trong đó cũng có nhiều mặt trái nhưng chỉ riêng danh tiếng ra tay quyết đoán và nặng nề cũng đủ làm cho người người Hoa Đông khiếp sợ.

Đồng thời Trương Thanh Vân lại còn rất trẻ, làm việc khó tránh khỏi sự nôn nóng, nếu thật sự để hắn cảm thấy khó còn đường lui thì vấn đề điểu chỉnh tư pháp là đương nhiên. Bây giờ trong khối tư pháp xuất hiện tình cảnh một núi mà hai hổ, cuối cùng Hùng Đan Đương và Chương Lập Cường cũng khó thể tránh khỏi quá trình phân tranh cao thấp, vì vậy bảo trì mối quan hệ tốt đẹp với bí thư ở sau lưng chính là công tác cực kỳ quan trọng.

Mà hiện trạng của Trương Thanh Vân bây giờ chính là muốn giữ thăng bằng trong tư pháp, chỉ cần không gây chuyện là quá tốt rồi.

Sau khi kết thúc quá trình thị sát cục công an, khi trên đường quay về thì Lưu Bằng ngồi bên ghế lái phụ nhiều lần quay đầu muốn nói chuyện, nhưng khi thấy Trương Thanh Vân đang nhắm mắt dưỡng thần thì rất khó nói ra.

- Ngay từ lúc anh quay lại nhìn lần đầu tiên thì tôi đã nhận ra được, tuy nhắm mắt nhưng cũng có thể cảm ứng... ....

Trương Thanh Vân trầm giọng nói.

Vẻ mặt Lưu Bằng chợt đỏ hồng, hắn nói:

- Là thế này, trước đó phó chủ tịch Đoạn đã điện thoại đến nói rằng trưởng phòng sở giao thông tỉnh ủy đến thị sát phòng giao thông thành phố, chị ấy hỏi anh có rảnh rỗi hay không... ....

- Sao?

Trương Thanh Vân nhíu mày rồi cười ha hả nói:

- Cậu điện thoại để chủ tịch Đoạn sắp xếp, tối nay chúng ta mời trưởng phòng Mạnh dùng cơm... ....

- Lưu Bằng, con người cũng không nên quá cơ bắp, đặc biệt là những người trên địa vị như chúng ta. Điều chúng ta cần quan tâm chính là cuộc sống của nhân dân và phát triển kinh tế xã hội của Hoài Dương. Chúng ta còn rất nhiều thứ cần dựa vào sở giao thông, bây giờ trưởng phòng Mạnh đến nhà, chúng ta là chủ phải hào sảng mời khách dùng cơm.

- Trong thể chế của chúng ta luôn chú ý đặc biệt đến nhân tình, đến quan hệ, điều này chúng ta phải xem xét.

Trương Thanh Vân dùng giọng thấm thía nói.

Trương Thanh Vân khá hài lòng với thư ký của mình, Lưu Bằng không chỉ là một cây bút giỏi, hơn nữa tư tưởng khá tốt, ngộ tính cao, đây rõ ràng là nhân tài khó kiếm.

Trương Thanh Vân luôn cảm thán vì sao một nhân tài như Lưu Bằng lại bị mai một quá lâu ở chức vụ phó bí thư chi đoàn một huyện vùng ven như vậy, đúng là thui chột tài năng. Nhưng xem xét lại cũng thấy Lưu Bằng không giỏi luồn cúi, đầu óc cơ bắp, vì vậy mà Trương Thanh Vân mới phải chỉ bảo tận tình.

Lưu Bằng liên tục gật đầu xưng vâng và liên lạc cho Đoạn Hà, sau khi bận rộn xong thì trong xe chợt bình tĩnh. Một lát sau Lưu Bằng quay đầu lại nói:

- Bí thư, có một vấn đề tôi cần báo cáo với anh, đó chính là hướng phát triển của hai quận Ngũ Sơn, Bạch Mã và ba huyện vùng ven. Nếu năm quận huyện này có thể nhét vào khu kinh tế Hoàng Hải thì có tạo ra xu thế phát triển gì mới không?

- Sao? Anh nói rõ chi tiết đi, đây là đề nghị khá mới mẻ.

Trương Thanh Vân nói, bây giờ trong đầu hắn đều là những đường lối phát triển kinh tế tiếp theo của Hoài Dương, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã mở rất nhiều hội nghị nhưng vẫn chưa tìm được hướng đi đúng đắn.

Hôm nay Lưu Bằng có lời đề nghị liên quan đến khu kinh tế Hoàng Hải, tuy chưa biết rõ thế nào nhưng Trương Thanh Vân vẫn rất hào hứng.

Lưu Bằng thấy Trương Thanh Vân nói thật tình như vậy thì trong lòng cũng thầm bội phục, trong mắt hắn thì bí thư Trương là một quan viên một lòng vì Hoài Dương, mỗi ngày đều bận rộn, có thể nói là bất kỳ sự kiện nào cũng cực kỳ quan tâm. Bây giờ nghe nói có ý nghĩ mới thì lập tức muốn nghe đến cùng, lòng dạ và khí độ này có mấy người làm được?

Lưu Bằng nghĩ đến đây thì thầm cảm thấy may mắn, đời này hắn được đi theo một lãnh đạo như Trương Thanh Vân giống như bắt được vàng, chỉ cần hắn có thể biểu hiện tốt và đúng thời điểm thì sẽ không cần nhọc lòng vì tương lai sau này.

- Bây giờ Hoa Đông còn chưa có ý nghĩ giải phóng triệt để với vấn đề khu kinh tế Hoàng Hải, theo ý kiến của tôi thì Hoài Dương chúng ta có được sự ưu đãi về điều kiện tự nhiên, có không gian hợp tác rất rộng với Hoàng Hải.

- Trước hết thì Hoàng Hải là một thành phố lớn, một thành phố quốc tế hóa đô thị, mỗi ngày đều phải tiêu hao một lượng tư nguyên khổng lồ. Hoài Dương chúng ta có thể tạo ra các công trình cung cấp rau xanh, xanh hóa thành thị, cải tạo hoàn cảnh... Tôi tin trên phương diện này thì Hoàng Hải nhất định tình nguyện đảm bảo mối quan hệ vững chắc.

- Mà mặt khác, khi kinh tế Hoàng Hải liên tục phát triển thì một số ngành sản xuất đặc biệt cần quá nhiều lao động sẽ phải chậm rãi chuyển ra ngoài, chúng ta có thể cùng Hoàng Hải tạo ra một cơ chế tốt. Khi có xí nghiệp ở Hoàng Hải phải dời ra ngoài, chỉ cần Hoàng Hải đề cử cho chúng ta thì vấn đề này có tác dụng khó thể đo lường đối với quá trình phát triển kinh tế của Hoài Dương chúng ta... ....

Lưu Bằng chậm rãi nói, hắn nói rất đúng và rõ ràng, Trương Thanh Vân nghe vậy mà vẻ mặt dần biến đổi, cực kỳ chăm chú. Có thể khẳng định những ý nghĩ của Lưu Bằng cực kỳ có giá trị, nếu Hoài Dương thật sự có thể cùng Hoàng Hải giải phóng tư tưởng trên vấn đề khu kinh tế, có thể tìm được chỗ đứng thích hợp, như vậy nhất định sẽ đem đến cho Hoài Dương những ảnh hưởng khó thể đo lường. Trương Thanh Vân là người ngồi dưới đèn suy nghĩ về quá nhiều phương diện, hoàn toàn không nghĩ đến mặt vấn đề này, bây giờ nghe Lưu Bằng nói như vậy, một câu bừng tỉnh người trong mộng.

- Anh nói không sai, ý nghĩ này rất đúng đắn.

Trương Thanh Vân nói lời khẳng định:

- Đây là những gì anh tự nghĩ ra sao?

Lưu Bằng cười cười, hắn gật đầu rồi lại lắc đầu nói:

- Thật ra cũng có một người cùng ý nghĩ, trước đó phó phòng Trâu của nông nghiệp cũng có một luận văn chuyên nói về vấn đề này, luận văn đã từng được đăng trên blog của anh ấy, tôi có xem qua. Ý nghĩ của anh ấy đại khái là như thế, hơn nữa còn toàn diện hơn.

Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn nói:

- Anh nói đến Trâu Côn sao? Anh ấy cũng hiểu về những thứ này à?

Lưu Bằng liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, hắn không dám nói về Trâu Côn. Hắn biết rất rõ chuyện xảy ra giữa Trương Thanh Vân và Trâu Côn, điều này phải chỉ trích tính tình Trâu Côn quá cứng nhắc không chịu cúi mình, bây giờ rơi vào tình cảnh như vậy còn biết trách ai được?

Lưu Bằng nói về Trâu Côn thì nguyên nhân đầu tiên chính là sự thật, mà nguyên nhân thứ hai là có chút đồng tình với Trâu Côn. Tình cảnh này Lưu Bằng đã từng trải qua, chuyện bết bát nhất trên thế giới này chính là có tài mà không gặp thời.

Một người tài hoa không được trọng dụng, không thể tận tình biểu hiện tài hoa, đây chính là tình huống của Lưu Bằng trước kia. Lưu Bằng đã xem qua blog của Trâu Côn, dù cả hai cùng có một tình huống nhưng đối phương không hiểu quá nhiều quy củ quan trường, điểm này ngay cả Lưu Bằng có xuất thân dân đen áo vải cũng còn tốt hơn rất nhiều.

- Anh trở về in tất cả luận văn trên blog của Trâu Côn đưa đến phòng làm việc của tôi.

Trương Thanh Vân đột nhiên mở miệng nói, Lưu Bằng chợt ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới gật đầu mà cảm thấy trong lòng rất phức tạp. Lúc này hắn không ngờ chỉ vì một câu nói đồng tình lơ đãng của mình mà lập tức cải biến vận mệnh của một quan viên.

Mà Lưu Bằng lại càng không biết, khi vận mệnh của quan viên kia biến đổi thì vận mệnh của chính hắn cũng dần biến hóa, trên quan trường có rất nhiều chuyện có vẻ là lơ đãng nhưng lại chôn xuống rất nhiều nhân quả.

Đến tối Trương Thanh Vân mở tiệc chiêu đãi Mạnh Hiểu ở khách sạn Hoài Dương, hắn đã từng gọi điện thoại cho đối phương vài lần, đã gặp qua vài lần nhưng đối mặt nói chuyện thì rõ ràng là chưa từng trải qua. Tám giờ tối, khi Trương Thanh Vân đến khách sạn Hoài Dương thì Mạnh Hiểu và Đoạn Hà đã sớm đứng đợi từ lâu.

Khi Trương Thanh Vân xuống xe thì hai người bọn họ tiến lên, rất nhiều người túm tụm tới. Trương Thanh Vân trông thấy Mạnh Hiểu thì từ xa đã vươn tay nói:

- Đắc tội, đắc tội, khách đã đến mà chủ nhân còn chưa đến, hôm nay đúng là quá xấu hổ.

- Bí thư Trương cứ khách khí, anh là lãnh đạo, đến Hoài Dương có thể mời anh dùng cơm thì tôi đã rất kích động, vì vậy mà không thể chờ đợi lâu phải đến sớm, nào có phải anh đến muộn?

Mạnh Hiểu cười ha hả nói, tướng mạo hắn khá trung hậu, khi cười rộ lên làm người ta sinh ra cảm giác thân thiết.

Hai người bắt tay nhau ở khoảng cách gần, Mạnh Hiểu với vẻ mặt khiêm tốn dùng ánh mắt cẩn thận để đánh giá vị cán bộ trẻ tuổi trước mặt. Với khoảng cách gần mà hắn không nhìn thấy làn da Trương Thanh Vân có dấu hiệu khô ráp, quá trẻ tuổi, từ xưa đến nay Mạnh Hiểu chưa từng dùng tư thái thấp kém như vậy để đối mặt với một vị lãnh đạo trẻ như vậy bao giờ.

Trương Thanh Vân cảm nhận được độ mạnh yếu trên tay Mạnh Hiểu, vì vậy mà hắn cũng dùng sức siết chặt tay, hai người giống như bạn bè lâu năm chưa gặp lại. Mức độ ăn ý giữa bí thư Trương và trưởng phòng Mạnh làm người xem cảm thấy giữa hai người chắc chắn có giao tình, nếu không thì hai người xa lạ gặp nhau sao tạo ra tình cảnh thế này?

Mạnh Hiểu cũng không giới thiệu cho Trương Thanh Vân những nhân viên đi theo, chi tiết này đã chứng tỏ hắn tự cho rằng mình là cấp dưới. Quả nhiên lúc dùng cơm không có bất kỳ nhân viên nào đi theo, chỉ có một mình Mạnh Hiểu dự tiệc, những người khác đều được sắp xếp ở bên ngoài.

Mạnh Hiểu làm như vậy thì Trương Thanh Vân cũng không hỏi. Khi rượu và thức ăn được dâng lên thì Trương Thanh Vân mới biết hôm nay dùng cơm tây, chỉ có ba người gồm hắn, Mạnh Hiểu và Đoạn Hà. Lúc này Đoạn Hà nói:

- Cơm tây là do trưởng phòng Mạnh đề nghị, anh ấy nói anh đã công tác mệt mỏi cả ngày, buổi tối dùng cơm cần yên tĩnh, uống chút rượu đỏ cũng có lợi cho cơ thể.

Trương Thanh Vân nhìn về phía Mạnh Hiểu, lúc này Mạnh Hiểu nói:

- Bí thư Trương, trước tiên tôi nói lời xin lỗi với anh, lần trước anh đến sở giao thông mà tôi lại có việc quá gấp và rời khỏi trụ sở, đúng là quá mức thất lễ. Tôi đã tự mình chủ động làm kiểm điểm với chủ tịch Triệu, lúc đó chủ tịch Triệu cũng rất tức giận, anh ấy bắt tôi nhất định phải đến tận nhà tạ tội. Hôm nay tôi đã đến, hôm nay cũng có mặt phó chủ tịch Đoạn, chị ấy làm chứng, tôi... ....

- À!

Trương Thanh Vân cắt đứt lời Mạnh Hiểu, hắn đứng lên kéo Mạnh Hiểu ngồi xuống. Chiêu thức này của Mạnh Hiểu làm Trương Thanh Vân cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng vì vậy mà thấy rõ đối phương là một đại nhân vật, co được giãn được, đúng thời điểm quan trọng thì không che giấu, có gan thừa nhận sai lầm, đây rõ ràng là một ưu điểm đáng tán dương.

- Anh Mạnh, anh còn khách khí với tôi như vậy làm gì? Tất cả mọi người đều công tác mệt mỏi, nào có thể làm cho mọi việc được chu đáo? Chỉ là những chuyện nhỏ nhặt mà anh phải đến tận Hoài Dương, anh quay về thì thay tôi nói lời thăm hỏi với chủ tịch Triệu, anh ấy là lãnh đạo đức cao vọng trọng, những người kém hiểu biết như tôi phải xem anh ấy làm tấm gương học tập.

Trương Thanh Vân cất cao giọng nói.

- Nhất định, nhất định!

Mạnh Hiểu nở nụ cười rạng rỡ, sự việc thuận lợi làm hắn cảm thấy rất vui, đồng thời cũng xem trọng Trương Thanh Vân hơn vài phần. Cán bộ trẻ thường bốc đồng, trước đó Trương Thanh Vân đã bị khinh thường ở sở giao thông, Mạnh Hiểu tưởng rằng bây giờ đến Hoài Dương cũng khó giải quyết, không ngờ Trương Thanh Vân còn trẻ nhưng phương diện đối nhân xử thế lại quá đẹp, rõ ràng là lấy ơn báo oán, ngược lại còn giúp Mạnh Hiểu mang danh không phóng khoáng.

Bố Y Quan Đạo - Chương #662