Chương 649: Tấm Màn Dần Hé Ra.


Chuyện Lưu Bằng tiến vào ban thư ký thị ủy hầu như được truyền đi khắp Hoài Dương chỉ trong một đêm. Lần này Trương Thanh Vân tuyển thư ký quá rầm rộ, hơn nữa nhân tuyển cuối cùng lại làm người ta phải mở rộng tầm mắt. Lưu Bằng là ai? Trước nay ở Hoài Dương chưa từng nghe thấy người này.

Một phó bí thư chi đoàn huyện Vọng Hải nhảy lên làm thư ký cho bí thư thị ủy, thay đổi này lớn đến mức khó tưởng, vì vậy mọi người bàn luận nhiệt tình chỉ là chuyện bình thường.

Mà lúc này ở huyện Vọng Hải, vì khá xa xôi nên tin tức còn chưa truyền rộng ra ngoài. Nhưng lúc này những lãnh đạo chủ chốt của huyện Vọng Hải đều cơ bản biết chuyện, điều này cũng làm cho sinh nhật của Miêu lão gia trở nên đặc biệt long trọng.

Vọng Hải là một huyện xa xôi của Hoài Dương, người trong huyện có thể đi ra làm thư ký của bí thư thư ký thì rõ ràng có ý nghĩa quá lớn. Dù là bí thư hay chủ tịch huyện đều phải xào nấu sự kiện này, cố gắng nể mặt Lưu Bằng. Tất nhiên có người làm quan trong triều thì rất tốt, bọn họ bây giờ làm tốt quan hệ với lưu bằng thì tương lai sẽ có được lợi ích không nhỏ.

Miêu gia bày tiệc sinh nhật ở khách sạn Tùng Hoa, đây chính là sản nghiệp của Miêu Cường, cũng là một khách sạn xa hoa đứng đầu huyện Vọng Hải. Đến tối thì anh chị em Miêu gia đứng đầu cổng đón khách, hoan nghênh các vị khách đến chúc thọ lão gia.

Khách đến rất nhiều, khi đến tám giờ thì người phụ trách chương trình chạy đến nói thầm vài câu với Miêu Cường, vẻ mặt Miêu Cường chợt biến đổi, hắn vội vàng xuống lầu nghênh đón. Khi hắn xuống dưới lầu thì thấy hai chếc Audi dừng lại trước cổng, người xuống xe chính là bí thư huyện ủy Kế Hoa và chủ tịch huyện Tần Lê Minh.

Miêu Cường có chút sững sốt, hắn vội mở lời:

- Ôi, bí thư Kế, chủ tịch Tần, hai vị lãnh đạo đến đây làm chúng tôi cảm thấy rất hân hạnh, sao các anh không thông báo sớm? Đúng là đắc tội, đắc tội rồi.

Miêu Cường vừa nói vừa kéo người phụ trách trương trình ở bên cạnh đến nói thầm vài câu, để người này đi vào gọi lão gia ra đón khách mới đúng.

Trước kia Miêu lão gia chỉ là phó bí thư huyện ủy, tuy nói đức cao vọng trọng nhưng những năm gần đây tình huống bí thư và chủ tịch huyện đến chúc thọ là chưa từng xuất hiện. Miêu gia ở huyện Vọng Hải có vài phần danh vọng nhưng chẳng qua chỉ ở trong huyện mà thôi, nếu so sánh với các vị quan phụ mẫu ở huyện Vọng Hải thì cũng không đáng là gì.

Vì vậy tình cảnh hôm nay làm cho Miêu Cường cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng, hắn không dám nắm chắc, vì vậy phải cho người gọi lão gia.

- Ha ha, giám đốc Miêu, hôm nay là đại thọ của lão bí thư Miêu, tôi và anh Tần đến chung vui với lão gia, không cần phải quá khách khí.

Kế Hoa cười nói, giọng của hắn như chuông đồng, cực kỳ khí khái, mỗi hành động giơ tay nhấc chân đều biểu hiện khí phách của người đứng đầu một phương.

- Bí thư Kế, chủ tịch Tần, hôm nay hai anh đến thì cha tôi sẽ rất vui sướng.

Miêu Cường nói, trên mặt mừng đến mức nở hoa. Trong lòng thầm nghĩ bí thư Kế và chủ tịch Hoa có thể đến đây trình diện tất nhiên có liên quan đến vấn đề cong ty rau xânh của hắn trở thành xí nghiệp đầu đàn của thành phố.

Huyện Vọng Hải có thêm một xí nghiệp cấp thành phố, đây cũng là một thành tích trong chích sách phát triển của lãnh đạo huyện ủy. Nếu là trước kia thì chẳng đáng là gì, nhưng bây giờ kinh tế huyện Vọng Hải đang giảm sút, sự xuất hiện và phát triển của công ty Miêu Cường là quá đủ quý giá.

Miêu Cường và hai vị lãnh đạo đi lên lầu hai, vì bí thư và chủ tịch huyện giá lâm mà tình cảnh có chút hỗn loạn. Miêu lão gia tiến đến nói:

- Bí thư Kế, chủ tịch Tần, lão già đây có đức gì mà kinh động đến hai vị lãnh đạo, hai vị ngày đi ngàn dặm, điều này... ....

Miêu lão gia rất kích động, lão tiến lên bắt tay thật chặt với Kế Hoa mà một lúc lâu sau vẫn chưa buông. Kế Hoa mỉm cười nói vài câu khách khí, ánh mắt hắn đảo qua đám người, rõ ràng không tìm được đúng nhân vật.

Miêu lão gia giống như hiểu được điều gì đó, lão quay đầu nhìn Miêu Cường. Lúc này Miêu Cường cũng lắc đầu tỏ vẻ không hiểu tình huống, Tần Lê Minh ở bên cạnh lại nói:

- Bí thư Miêu, hôm nay là ngày mừng thọ của chú, sao không thấy đồng chí Lưu Bằng đến chúc thọ?

Miêu lão gia chợt sững sờ, những cơ thịt trên mặt chợt co rút, một lúc lâu sau vẫn chưa lên tiếng, rõ ràng đã bị câu nói của chủ tịch làm cho quá bất ngờ, không thể hiểu rõ ràng. Trước mặt Miêu lão gia mà nhắc đến Lưu Bằng thì rõ ràng là kiêng kỵ, vì sao hai vị lãnh đạo huyện ủy đến đây lại nhắc đến vấn đề này?

- Lão đây không biết cách dạy bảo con rể, hôm nay còn chưa đến, tuy con rể không đến nhưng con gái đã đến. Thanh Thanh, đến ra mắt bí thư Kế và chủ tịch Tần.

Miêu lão gia cất cao giọng nói, giọng điệu đã không còn vui sướng như vừa rồi, rõ ràng lão tưởng rằng người ta đang chế nhạo mình.

Miêu Thanh đứng trong góc mà cảm thấy bất ngờ, vợ chồng đồng sàng, Lưu Bằng không có tương lai thì đã chú định địa vị của Miêu Thanh ở Miêu gia rất thấp, tất nhiên những chuyện nghênh đón khách đều phải do người có thể diện ra mặt. Hơn nữa khách đến đây cổ động phần lớn vì nể mặt các anh chị em, Miêu Thanh nàng và Lưu Bằng không quyền không thế, nghênh đón ai được?

Miêu Thanh bị cha điểm danh mà vội vàng tiến lên phía trước, trong lòng nàng có chút căng thẳng, trước kia chưa từng được gặp mặt bí thư và chủ tịch huyện, hôm nay trước mặt nhiều người tiếp kiến hai vị lãnh đạo, tất nhiên đầu lưỡi khó nghe theo sự chỉ huy.

- Đây là phu nhân của đồng chí Lưu Bằng sao?

Kế Hoa cười nói, Miêu Thanh vội vàng gật đầu chào bí thư, nàng cũng chủ động đưa tay ra. Kế Hoa bắt tay với Miêu Thanh rồi nói:

- Chúc mừng, chúc mừng, anh Lưu mà quay về thì nhất định phải mời khách mới được, đến lúc đó chúng tôi sẽ đến cổ động, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt, đây là chuyện vui lớn.

- Sao?

Miêu Thanh hô lên một tiếng kinh ngạc, nàng không tin vào lỗ tai mình, bí thư huyện gọi chồng mình là anh Lưu sao? Đồng thời lạ nói quay về phải mời khách, đối phương đến tham gia cổ động? Miêu Thanh cảm thấy khó hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy mình như rơi vào giấc mộng.

Đừng nói chỉ Miêu Thanh kinh ngạc, tất cả mọi người đều kinh hoàng. Trước nay Lưu Bằng rất kém trong vấn đề hòa đồng nên thanh danh rất cao, trong đám khách hôm nay rất nhiều người biết đến hắn, bây giờ bí thư Kế cho Lưu Bằng một lễ ngộ như vậy làm đám người cảm thấy kỳ quái, vì vậy mà bầu không khí yên tĩnh đến cực điểm.

Kế Hoa thấy tình cảnh như vậy thì liếc mắt nhìn Tần Lê Minh, lúc này Tần Lê Minh nói:

- Lão bí thư Miêu, chú còn chưa nhận được tin tức sao? Bây giờ Hoài Dương đang truyền đi tin tức đệ nhất tài tử huyện Vọng Hải được các đồng chí thị ủy nhìn trúng, được tuyển làm thư ký cho bí thư Trương, phòng tổ chức thị ủy đã có chỉ thị xuống... ....

- Sao?

Rất nhiều người trong phòng không nhịn được phải hô lên kinh hoàng, ngay sau đó lại châu đầu ghé tai và trở nên rối loạn. Đám người Miêu gia thì đứng ngây ngốc giống như tượng đá, không ai tin đây là sự thật, Lưu Bằng được bí thư thành phố Trương Thanh Vân nhìn trúng, điều này quá khó tin.

Điều này rõ ràng còn khó tin hơn cả phim truyền hình, Lưu Bằng không có bối cảnh, tính tình cứng nhắc, không chuẩn bị tiền tài, hơn nữa lại đến từ huyện Vọng Hải. Một người với điều kiện như vậy mà trúng tuyển chức thư ký của bí thư Trương thì đúng là xác suất khó khăn còn cao hơn sổ xố.

Nhưng hôm nay không phải ngày cá tháng tư, hơn nữa tin tức còn xuất phát từ miệng chủ tịch huyện Hào Vĩ Tần Lê Minh, đồng thời bí thư và chủ tịch còn tự mình đến chúc thọ Miêu lão gia, vì thế mà có chín mười phần là thật. Nếu không thì nhiều năm qua bí thư và chủ tịch không đến, sao năm nay lại đích thân đến đây?

Kế Hoa và Tần Lê Minh được mời lên ghế khách quý, Miêu lão gia tự mình tiếp khách. Nếu nói tâm tình phức tạp nhất lúc này chính là Miêu lão gia, cả đời lão tự xưng nhìn mặt biết tên người, nhưng lão đã thất bại hai lần trước mặt Lưu Bằng.

Năm xưa Miêu lão gia rất coi trọng Lưu Bằng, nhưng sau đó đối phương lại làm lão thất vọng, làm lão nổi giận, sinh ra hoài nghi năng lực nhìn người của mình. Nhưng đúng lúc Lưu Bằng đã hết tất cả hy vọng thì lại có trò cười xuất hiện.

Lưu Bằng là một cán bộ bị cho ra rìa, nhưng bây giờ một bước lên trời và trực tiếp tiến vào thị ủy, hơn nữa còn là thư ký của bí thư thị ủy, ai cũng biết rõ tương lai của nhân vật đi bên cạnh bí thư thị ủy là thế nào.

Ngoài Miêu lão gia thì người thứ hai cảm thấy rối loạn chính là Miêu Thanh, nàng thừa dịp mọi người không chú ý mà gọi điện thoại cho Lưu Bằng, nhưng điện thoại không thông. Nàng nóng lòng như lửa đốt, thật sự muốn quay về hỏi chồng xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Hạnh phúc đến quá nhanh, năm xưa Miêu Thanh nhìn trúng Lưu Bằng cũng vì sự tài hoa, vì vậy mà gã cho hắn, định tạo thành kịch hay tài tử giai nhân ở huyện Vọng Hải. Nhưng đáng tiếc là Lưu Bằng phai màu quá nhanh, nhiều năm qua Miêu Thanh liên tục sinh hoạt trong hoàn cảnh thất vọng và hậm hực. Nàng đã nghe quá nhiều lời châm chọc của người khác, cũng càng chết lặng vì sự khinh thường của người ta. Mãi đến hôm nay nàng mới cảm thấy bầu trời không giống như ngày thường, khoảnh khắc này nàng lại không tìm được Lưu Bằng, khó thể thổ lộ tâm tình với chồng.

Là một người môi giới chứng khoán thì danh tiếng rất là quan trọng. Nếu giúp một công ty thao tác thành công thì có thể lan truyền được tiếng tăm của mình. Có được thanh danh còn sợ không kiếm được tiền sao? Đây chính là lý do khiến cho Lý Tông Ân do dự. Y biết nếu đáp ứng yêu cầu của Lục Thiếu Hoa thành lập một công ty nước ngoài rồi đứng đằng sau điều hành thì tên tuổi của y sẽ không bao giờ được biết đến.

Tuy nhiên, Lý Tông Ân cũng suy nghĩ lại. Cái gọi là có được thanh danh cũng không phải là để kiếm tiền cho mình sao? Tiếp quản công ty nước ngoài cho Lục Thiếu Hoa còn sợ không kiếm được tiền sao? Chưa kể là sau cuộc khủng hoảng thị trường chứng khoán Nhật Bản lần này, y cũng đã kiếm được không ít hoa hồng đến hơn mười triệu đô la Mỹ. Hơn nữa, Lục Thiếu Hoa còn thưởng thêm cho bọn họ mỗi người mười triệu đô la Mỹ nữa. Có thể thấy Lục Thiếu Hoa không phải là con người keo kiệt. Chỉ cần y quản lý công ty cho tốt thì về sau sẽ không kiếm tiền được sao.

Nghĩ đến đây, Lý Tông Ân đã có quyết định cho mình. Có tiền thì có tất cả, còn thanh danh chẳng qua chỉ là một hư danh mà thôi. Quyết định xong, Lý Tông Ân gật đầu:

- Khi nào thì tôi có thể tiến hành đăng ký?

Lục Thiếu Hoa nghe Lý Tông Ân hỏi như vậy là biết y đã đồng ý rồi.

- Đăng ký thì nhanh thôi. Về phần tuyển nhân sự thì anh có thể thương lượng với anh Minh Chương. Nhưng nhất định phải thận trọng, tuyệt đối không để xảy ra sai sót.

Lý Tông Ân và Lưu Minh Chương cùng gật đầu. Bọn họ đều hiểu được việc thành lập công ty nước ngoài phải tuyệt đối giữ bí mật. Nếu chẳng may tiết lộ ra ngoài, thì việc thành lập công ty này chẳng còn tác dụng gì nữa.

Thấy hai người đều hiểu dụng ý của hắn thì lập tức thở phào nhẹ nhõm. Đây là một công việc cuối cùng. Bàn giao xong thì hắn sẽ trở nên rảnh rỗi.

- Tốt lắm! Cũng không còn việc gì nữa. Mọi người nếu không còn ý kiến gì thì chúng ta vào bên trong uống tách trà đi. Đây là loại trà em mang từ trong quê ra.

Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói. Người dân sinh sống tại Quảng Đông đều là người thích uống trà. Lục Thiếu Hoa cũng không ngoại lệ. Cho nên lần này quay trở về Thâm Quyến, hắn đã theo Ông Văn Đức mua một cân loại trà ngon nhất Thiết Quan Âm mang tới đây.

- Được đó! Bây giờ mà có tách trà thì thật là tốt!

Lưu Minh Chương nói. Cho dù là năm 87 hay là 89, y đã cùng sinh sống với Lục Thiếu Hoa dưới một mái nhà, trải qua một thời gian dài thì cũng bị hắn ảnh hưởng thói quen thích uống trà.

Lục Thiếu Hoa liếc Lưu Minh Chương một cái.

- Muốn uống thì vào nhanh đi.

Mọi người cùng ở trong biệt thự uống trà, nói chuyện phiếm với nhau đến tận trưa, con người dù là sắt thép cũng cần ăn cơm, Lục Thiếu Hoa cũng muốn ăn cơm, huống chi hiện giờ mọi người cũng không có việc gì làm, Lục Thiếu Hoa mời tất cả mọi người ra nhà hàng dùng cơm trưa.

Thịt cá là món ăn thường xuyên của Lục Thiếu Hoa cho nên hắn gọi những món ăn hợp khẩu vị của mình. Còn về phần tiền bạc thì mặc kệ là Lục Thiếu Hoa hay là Lưu Minh Chương thì cho dù ăn đến căng bụng cũng có thể trả được.

Sau khi ăn trưa xong, mọi người đều tản ra lo công việc của mình. Lục Thiếu Hoa vừa mới quay trở về từ Thâm Quyến nên vẫn còn mệt, cơm nước xong muốn về nghỉ ngơi một lúc. Tuy nhiên khi hắn chuẩn bị đi về thì bị Lưu Minh Chương gọi lại.

Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Lưu Minh Chương, Lục Thiếu Hoa ngạc nhiên hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Lưu Minh Chương không vội trả lời Lục Thiếu Hoa mà nhìn xung quanh xem có ai đứng đó không rồi mới mở miệng nói:

- Mấy hôm trước, anh được nhà họ Hoắc mời đến tham gia một bữa tiệc. Khi bữa tiệc sắp kết thúc, ông Hoắc muốn mời em đến nhà gặp mặt.

Lục Thiếu Hoa bật cười. Tưởng chuyện gì hệ trọng chứ chuyện này thì hắn đã đoán được rồi. Việc tiếp xúc với nhà họ Hoắc sớm hay muộn gì thì cũng sẽ xảy ra thôi. Tuy nhiên, đúng như Lục Thiếu Hoa đã nói, nếu so về tài sản thì Hoắc gia không bằng hắn nhưng Hoắc gia lại có địa vị tại Hongkong cho nên hắn cần phải đề phòng:

- Gặp thì gặp nhưng họ có nói khi nào không?

- Không, lúc ấy anh vẫn chưa nhận lời. Anh chỉ bảo là sẽ về hỏi lại em.

Lưu Minh Chương nói rất rõ ràng là y vẫn chưa đáp ứng yêu cầu gặp mặt của ông Hoắc. Lục Thiếu Hoa cũng không cần phải nhận lời đi gặp ông ta.

Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa có đi không? Câu trả lời dĩ nhiên là có. Cho dù nhà họ Hoắc không đề cập đến việc muốn gặp hắn thì Lục Thiếu Hoa cũng sẽ đi gặp họ. Dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn, sớm chút thì cũng như nhau thôi.

Ngẫm nghĩ một chút, Lục Thiếu Hoa nói tiếp:

- Tháng sau sẽ đi. Hiện tại trường học đã khai giảng, em còn phải đi học. Anh gặp bọn họ nói là tháng sau em sẽ đến thăm hỏi.

Lưu Minh Chương không rõ tại sao Lục Thiếu Hoa lại nhận lời. Cái đó gọi là rồng mạnh nhưng không đè được rắn địa phương. Lục Thiếu Hoa là con rồng mạnh, còn nhà họ Hoắc là rắn địa phương. Như vậy theo lý mà nói thì Lục Thiếu Hoa sẽ không tiếp xúc với nhà họ Hoắc. Vậy tại sao hắn còn cố tình muốn đi gặp mặt?

Đối với Lục Thiếu Hoa mà nói thì chẳng có cái gì gọi là rồng mạnh hay là rắn địa phương. Trong mắt hắn chỉ có kẻ mạnh người yếu mà thôi. Người mà có thực lực chính là kẻ mạnh. Lục Thiếu Hoa hiện tại có rất nhiều tiền. Tuy không thể nói có tiền thì là kẻ mạnh nhưng có tiền thì sẽ làm được nhiều thứ, bao gồm luôn cả việc giết người.

Bình thường Lúc Thiếu Hoa rất ghét việc thuê giết người bởi vì hắn căn bản không cần phải làm điều đó. Tuy rằng nhìn bề ngoài thì cứ tưởng Lục Thiếu Hoa chỉ có tiền nhưng đừng xem nhẹ đất nước mà Trần Quốc Bang đang ở. Chỉ cần Lục Thiếu Hoa đồng ý cung cấp tiền thì sẽ có rất nhiều người ở Liên Xô tình nguyện làm việc cho hắn, bao gồm luôn cả việc giết người. Cho nên Lục Thiếu Hoa không hề sợ nhà họ Hoắc.

Tuy nhiên đó là dựa vào sức mạnh ở bên ngoài, Lục Thiếu Hoa không muốn nhờ cậy vào sức mạnh bên ngoài quá nhiều. Cho nên hắn cảm thấy phải tổ chức một lực lượng vũ trang của riêng mình. Lục Thiếu Hoa đã sớm có quyết định, chỉ cần thời cơ đến thì sẽ bắt đầu tiến hành.

- Em thật sự muốn đi?

Lưu Minh Chương hỏi.

- Không có gì phải sợ. Đi đến gặp ông Hoắc hay không thì cũng chỉ là vấn đề sớm muộn. Hiện tại chúng ta xem như là một cổ đông của công ty họ thôi.

Lưu Minh Chương nhìn thấy thái độ tự tin của Lục Thiếu Hoa thì trong lòng thầm nghĩ:

- Có lẽ tại mình suy nghĩ nhiều quá.

Nhưng sau đó lại lắc đầu nói:

- Ta nên gọi điện thoại báo cho họ trước. Từ đây đến tháng sau chỉ còn có hai mươi ngày thôi mà.

- Ừ!

Lục Thiếu Hoa lên tiếng.

- Anh tiếp tục theo dõi tiến độ thu mua cổ phiếu như thế nào. Nhớ làm bí mật một chút.

Lục Thiếu Hoa quyết định hai mươi ngày sau mới gặp mặt là có nguyên nhân của hắn. Trong khoảng thời gian này, lợi thế trong tay hắn sẽ càng lớn mạnh hơn. Nhưng đây chỉ là lý do thứ nhất, nếu chỉ muốn lợi thế trong tay lớn hơn một chút thì hắn cũng không cần chờ đến hai mươi ngày, còn nguyên nhân khác thì chỉ có hắn mới biết được.

Lưu Minh Chương gật đầu một cách nặng nề.

- Ừ, thôi anh quay về công ty đi. Em cũng muốn trở về biệt thự.

Nói xong, Lục Thiếu Hoa không đợi Lưu Minh Chương phản ứng gì, bước nhanh về phía chiếc xe.

Bố Y Quan Đạo - Chương #649