Chương 647: Cao Thủ Bố Cục.


Trong phòng làm việc của Trương Thanh Vân có ba người, ngoài Mạc Ngôn Đông thì có thêm trưởng phòng tổ chức Lưu Phái, Trương Thanh Vân nhìn Mạc Ngôn Đông rồi nói:

- Lần này chỉ tuyển một thư ký, đáng lý ra không cần động vào nhân lực, nhưng lần này vì sao tôi lại phải gióng trống khua chiêng như vậy?

- Cũng vì tôi muốn cho toàn thể cán bộ đảng viên toàn thành phố hiểu một chuyện là sau này bầu không khí ở Hoài Dương chúng ta phải thay đổi, khi chọn lựa và phân công cán bộ thì chúng ta phải đi theo con đường công bình công chính. Chúng ta không thể làm như lúc này, chướng khí mờ mịt, ai cũng đi cửa sau, cứ thao tác theo từng tầng, nếu cứ tiếp tục như thế thì ai còn chăm chú công tác nữa?

- Vì thế vấn đề tuyển chọn thư ký chỉ là việc nhỏ nhưng mục đích chính là tạo ra một điển hình cho toàn bộ Hoài Dương, để cán bộ đảng viên nhìn thấy sự thay đổi của thị ủy.

Trương Thanh Vân cầm lấy hồ sơ của Lưu Bằng quơ quơ trên không nói:

- Lưu Bằng này từng là cán bút đệ nhất ở Vọng Hải, nhưng những năm gần đây cực kỳ chán nản, đã trở thành một trò cười ở Vọng Hải.

- Nhưng người như vậy là một mầm mống tốt, đồng thời cũng có lợi cho ý đồ tuyển thư ký của tôi. Lúc này tôi chọn anh ấy làm thư ký, các anh có ý kiến gì không?

Lưu Phái chợt sững sờ, hắn mở miệng nói:

- Tôi biết là thích hợp, thật ra khi tôi tra xét lý lịch thì cũng rất thận trọng, đã tìm đến trường đảng để biết rõ tình huống của anh ấy. Người này học tập rất tốt trong trường đảng, lòng cầu tiến rất mạnh, hơn nữa độ tuổi cũng phù hợp, có thể đảm nhiệm chức vụ thư ký của bí thư.

Lưu Phái trả lời vói âm thanh vang dội, hắn đang lo lắng Trương Thanh Vân không cần mình, không ngờ cuối cùng bí thư Trương lại chọn nhân tuyển mà phòng tổ chức đề cử. Điều này làm cho Lưu Phái cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng, đồng thời niềm tin cũng phóng đại.

Những gì Trương Thanh Vân nói về vấn đề thay đổi bầu không khí chính đàn Hoài Dương cũng cùng nhịp thở với Lưu Phái, nhưng lời nói của Trương Thanh Vân đã làm hắn rất vui, vì vậy cũng chưa xem xét lại cho cẩn thận.

Mà vẻ mặt Mạc Ngôn Đông lúc này lại cực kỳ khó coi, đến lúc này hắn mới biết mình phạm phải sai lầm khó thể tha thứ. Hắn làm thư ký trưởng thị ủy, không ngờ lại quá ngu ngốc, không tiếp thu được ý đồ của bí thư, điều này là cực kỳ khó khăn. Thật ra khi Trương Thanh Vân nói rõ ý nghĩ thì Mạc Ngôn Đông dễ dàng suy ra ngọn nguồn, mà Trương Thanh Vân chọn thư ký lại ra giá quá cao, như vậy không phải chỉ là giả vờ thôi à? Sao mình lại không nghĩ ra?

Mạc Ngôn Đông liếc mắt nhìn sang bộ dạng đắc ý của Lưu Phái mà trong lòng càng không thoải mái. Ngay từ khi Trương Thanh Vân đến Hoài Dương thì Mạc Ngôn Đông đã cố gắng hầu hạ, không ngờ đến lúc cuối cùng lại may áo cưới cho Lưu Phái, tạo ra cơ hội cho đối phương kiếm được danh tiếng.

Nhưng dù là như vậy thì Mạc Ngôn Đông có muôn vài bực bội cũng phải chôn chặt trong lòng, vì lời nói của bí thư Trương vừa rồi đã gióng lên hồi chuông báo động. Bí thư Trương nói bầu không khí chính đàn Hoài Dương quá xấu, dùng những chữ chướng khí mờ mịt quá nghiêm khắc, thực tế chính là phê bình Mạc Ngôn Đông làm việc không quang minh chính đại.

Mà quả thật Mạc Ngôn Đông cũng không đi theo con đường công bình công chính công khai, những nhân tuyển được đề cử đều là người có bối cảnh, làm bất lợi cho vấn đề thực hiện ý đồ của bí thư. Chuyện đã xảy ra đến mức này thì tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là công tác sai lầm.

Mạc Ngôn Đông nghĩ đến đây thì không hề do dự nói:

- Bí thư, việc này tôi phải làm kiểm điểm, rõ ràng tôi đã phạm sai lầm trong công tác tuyển chọn thư ký. Đáng lý ra tôi phải chọn một người năng lực mạnh, một cán bộ trẻ có tương lai mà không nên suy xét đến những mặt khác.

- Mà những người tôi đề cử rõ ràng cũng không quá tốt, lại muốn bí thư chọn lấy một người bên trong, ôi, đều tại tôi suy nghĩ quá ngắn.

- Ha ha!

Trương Thanh Vân cười thoải mái, hắn khoát tay nói:

- Anh Mạc cũng không nên tự trách mình, anh làm thư ký trưởng khá bận rộn mà có vấn đề thì còn có tôi và trưởng phòng Lưu hiểu được, cũng không phải sai lầm gì lớn.

- Nhưng đã là thường ủy thị ủy thì bắt buộc chúng ta phải đứng trên điểm cao để nhìn khắp thành phố, hai anh là thường ủy mà tôi tiếp xúc nhiều nhất khi đến Hoài Dương, tất nhiên nếu so sánh với người khác thì yêu cầu của tôi với các anh sẽ cao hơn.

- Bí thư yên tâm, tôi và anh Mã sẽ không phụ lòng kỳ vọng của anh, nhất định sẽ làm tốt công tác lãnh đạo giao phó, tôi tin tình huống của Hoài Dương sẽ thay đổi rất nhanh.

Lưu Phái nói, hắn lập tức biểu lộ tấm lòng của mình.

- Bợ đỡ!

Mạc Ngôn Đông thầm mắng trong lòng, tuy không cảm thấy thoải mái nhưng vẻ mặt lại tỏ ra phụ họa Lưu Phái.

Tình hình của Mạc Ngôn Đông và Lưu Phái là không giống nhau, Lưu Phái còn trẻ hơn Mạc Ngôn Đông, hơn nữa đối phương lại là cán bộ từ tỉnh ủy đi xuống, phương diện công tác ở cơ sở không quá phong phú, cũng không quá khắc sâu quan trường bằng Mạc Ngôn Đông.

Lời nói vừa rồi của Trương Thanh Vân có vẻ như khuyến khích nhưng nếu xét từ góc độ quyền mưu quan trường thì lại sâu sắc khó dò. Đây là hai thường ủy mà hắn tiếp xúc sớm nhất, yêu cầu cũng cao hơn so với người khác, mà yêu cầu là gì? Rất có thể là đứng thành hàng.

Mặt khác thị ủy Hoài Dương có hơn mười người, vì sao Trương Thanh Vân lại cứ nhất quyết tiếp xúc nhiều với Mạc Ngôn Đông và Lưu Phái? Hơn nữa tiếp xúc nhiều còn có yêu cầu cao sao? Nếu phân tích sâu thì sẽ làm lòng người run sợ.

Lưu Phái là cán bộ từ tuyến tỉnh xuống, đến Hoài Dương chưa lâu, căn cơ căn bản là không ổn.

Mà Mạc Ngôn Đông thì xếp sau trong số thường ủy, hắn có địa vị ngày hôm nay cũng nhờ vào bản lĩnh đầu cơ luồn cúi, nếu nói về bối cảnh và căn cơ ở Hoài Dương thì hắn là kẻ yếu nhất.

Vì vậy rõ ràng Trương Thanh Vân đến với hai người này là dễ dàng nhất, trước tiên hắn thu thập Trâu Côn và Triệu Lâm làm người ta kính sợ. Hắn đã có thể thu thập dễ dàng hai vị bí thư quận ủy thì rõ ràng hai thường ủy căn cơ không ổn định này cũng chẳng đáng là gì.

Vì vậy tuy Trương Thanh Vân nói lời khách khí nhưng Mạc Ngôn Đông lại sinh ra cảm giác cừu non trước miệng sói, trong lòng chợt run sợ. Khi hắn nhìn thấy bộ dạng của Lưu Phái thì cũng hâm mộ đối phương vì không biết sợ.

Trương Thanh Vân nói chuyện vui vẻ nhưng cũng chú ý đến vẻ mặt hai người Mạc Ngôn Đông. Đối với Lưu Phái thì Trương Thanh Vân có chút yên lòng, người này có thể dùng được, còn đối với Mạc Ngôn Đông thì trong lòng hắn đã sớm có chuẩn bị, hắn không cân não với vị thư ký trưởng tâm cơ thâm trầm này thì không được.

Dưới cục diện trước mắt thì Trương Thanh Vân đến đảm nhận vai trò gia chủ ở Hoài Dương chính là tự khiêu vũ, vì vậy không thể không ra tay độc ác. Người có thể lên đến địa vị thường ủy thị ủy thì rõ ràng những căn cơ và bối cảnh là khó thể đoán trước.

Nếu thật sự muốn khai đao với những người này thì Trương Thanh Vân phải thật sự cao tay. Nhưng nói đi thì cũng nói lại, dù sao cũng là một câu nói trước đó, bây giờ tình cảnh Hoài Dương phải dùng phương pháp kiếm sắc treo cao, trước tiên phải dùng Lưu Phái và Mạc Ngôn Đông làm tấm gương, trước tiên thu phục hai người này, sau đó mới mở rộng.

Trong hai người này thì một người giúp Trương Thanh Vân giữ nhà, một người giúp hắn giữ chức vụ của tất cả cán bộ trong thành phố. Nếu có thể khống chế được hai người này thì vị trí của Trương Thanh Vân sẽ ổn định, sẽ vững gót chân để có thể ra tay.

Sau khi nói chuyện xong thì Lưu Phái rời khỏi phòng làm việc của Trương Thanh Vân mà Mạc Ngôn Đông thì nấn ná chưa muốn cất bước. Chỉ cần Trương Thanh Vân còn ở lại trong phòng làm việc mà Mạc Ngôn Đông lại rãnh rổi thì phải có bổn phận làm một thư ký.

- Bí thư, phó bí thư Tiêu đang chờ báo cáo công tác, anh xem bây giờ có thể sắp xếp được không?

Mạc Ngôn Đông nói, hắn thuận tay cầm lấy ly trà trên bàn làm việc của Trương Thanh Vân, giúp bí thư châm một ly trà đầy.

Thật ra những chuyện này đều có thể sắp xếp thư ký làm, nhưng chỉ cần Mạc Ngôn Đông có mặt trong phòng làm việc thì đám thư ký sẽ rơi vào trạng thái thất nghiệp. Những chuyện bưng trà rót nước đều do hắn tự tay hành động, hạ vị trí của chính mình xuống rất thấp.

- Được rồi, anh dẫn anh Tiêu vào đây!

Trương Thanh Vân nói, hắn cúi đầu phê văn kiện mà không ngẩng lên. Mạc Ngôn Đông không phải là người đơn giản, Trương Thanh Vân cũng không vì sự cung kính của người này với mình mà cho rằng đã thu phục được.

Những nhân vật chính trị đều là ngoài nóng tỏng lạnh, Mạc Ngôn Đông rõ ràng là cao thủ trên phương diện này. Trước tiên việc Trương Thanh Vân cần phải làm chính là không thể để cho Mạc Ngôn Đông phát triển thật chặt trong khu tỉnh ủy.

Trước khi Trương Thanh Vân đến Hoài Dương thì người chủ trì công tác thị ủy chính là Tiêu Hàn, nếu Tiêu Hàn là người chủ trì cộng thêm thư ký trưởng là Mạc Ngôn Đông, như vậy có thể dễ dàng suy ra quan hệ giữa hai người này là không tầm thường. Lúc này Trương Thanh Vân đã là lãnh đạo mới, hắn không thể để cho phó bí thư và thư ký trưởng liên kết lại, khu nhà thị ủy không có âm thanh nào bất đồng mới chính thức khỏe mạnh. Cái gì được gọi là quyền uy? Quyền uy không phải là hòa ái với mọi người, không phải quá hài hòa với nhau.

Mà khi mọi người cãi nhau, khi mỗi người phát biểu ý kiến của mình thì sẽ đến lượt bí thư đứng ra dùng một câu quyết định càn khôn. Điều này không liên quan đến vấn đề bí thư nắm trong tay thứ gì nhưng lại liên quan đến sức sống của ban ngành, chỉ có thể hiểu ngầm mà không thể nói toạc ra.

Tiêu Hàn đến rất nhanh, hắn là phó bí thư chuyên trách, lại nắm công tác đoàn thể, vì vậy lần này đến đây để báo cáo tình huống công tác của các chiến tuyến tuyên truyền, tư pháp. Vì trước đó hắn là người chủ trì công tác nên báo cáo hôm nay giống như công tác giao tiếp, lời nói cực kỳ tỉ mỉ.

Trương Thanh Vân mỉm cười lắng nghe, sau khi đến Hoài Dương thì hắn dùng lễ ngộ rất cao với Tiêu Hàn. Vị phó bí thư này lớn hơn Trương Thanh Vân một giáp, mặt khác cũng được coi là cán bộ có uy tín ở Hoài Dương, Trương Thanh Vân cũng dựa vào hắn khá nhiều.

Cho nên nói tóm lại thì hai người ở chung khá hòa hợp, lúc phối hợp cũng không có khác biệt quá lớn. Nhưng hôm nay Tiêu Hàn báo cáo công tác thì có chút vội vàng xao động, những điểm mấu chốt thì nói không rõ ràng lắm, nghe chỉ thấy tốt vẻ bề ngoài, điều này làm người ta cảm thấy ướt át bẩn thỉu, không được sạch sẽ gọn gàng.

Tiêu Hàn vừa báo cáo vừa quan sát vẻ mặt của Trương Thanh Vân, hắn rất muốn tìm ra chút manh mối, nhưng đối phương chỉ mỉm cười, chốc chốc lại gật đầu, vẻ mặt không có chút biểu cảm khác biệt.

Càng về sau thì Tiêu Hàn càng cảm thấy có hương vị khác lạ, liên tục báo cáo phạm sai lầm, vất vả lắm mới hoàn thành công tác. Trương Thanh Vân cười nói:

- Mệt mỏi cho bí thư Tiêu rồi, nghe anh báo cáo mà tôi thấy tình thế rất kinh người. Bay giờ các mặt công tác của chúng ta đều gặp phải không ít khó khăn, đây rõ ràng là khảo nghiệm với chúng ta, vì vậy mọi người phải đoàn kết, phải phá vỡ từng điểm khó khăn, mà anh cũng là người cần phải bỏ ra sức lực lớn.

- Bí thư khách khí, nhiệm vụ của tôi chính là phối hợp công tác với anh. Anh cứ sắp xếp công tác, tôi sẽ dùng hết sức lực để làm tốt.

Tiêu Hàn nói, lưng khá thẳng.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn khoát tay nói:

- Vậy thì anh cứ nói thoải mái, vừa rồi anh đã nói về hai chiến tuyến tư pháp và tuyên truyền, bây giờ đến công tác nhân sự. Khối công tác này nhiều chỗ khó nhất, tôi là lính hàng không, cũng chẳng có quá nhiều quyền lên tiếng ở phương diện này, cũng xem như hôm nay học hỏi từ anh.

Tiêu Hàn chợt sững sờ, hắn vội vàng đứng lên mà vẻ mặt có chút bối rối, hắn nói:

- Bí thư khách khí, khách khí rồi.

Tổ chức nhân sự luôn là công tác quan trọng nhất, gần đây Tiêu Hàn luôn lo lắng về điều này.

Sau khi Trương Thanh Vân đến Hoài Dương thì Tiêu Hàn cũng cảm thấy mất đi khống chế với phòng tổ chức. Lưu Phái trẻ tuổi bốc đồng, trước kia Tiêu Hàn còn chủ trì công tác thị ủy thì đối phương còn cung kính vài phần, nhưng bây giờ nhà đã đổi chủ, Lưu Phái tất nhiên không thèm nghe theo lời hiệu triệu của Tiêu Hàn. Hơn nữa nếu có đến thì suốt ngày động vào người bí thư Trương, liên tục đưa ra ám hiệu cho Tiêu Hàn.

Mà càng làm cho Tiêu Hàn cảm thấy mất tự nhiên chính là Trương Thanh Vân không ghét bỏ tình cảnh này, lại khá coi trọng Lưu Phái. Nghe nói nhân tuyển cuối cùng cho chức vụ thư ký của bí thư chính là người được Lưu Phái đề cử, tín hiệu như vậy đã quá rõ ràng.

Vì vậy sau này Trương Thanh Vân nhắc đến vấn đề công tác tổ chức nhân sự thì trong lòng Tiêu Hàn luôn hoảng hốt, sợ mình nói sai lời sinh ra thù hằn nhiều mặt. Đến lúc đó sợ rằng Trương Thanh Vân sẽ mượn lực đẩy lực mà bới móc tất cả những thứ còn sót lại trên người Tiêu Hàn, mà kết cục như vậy rõ ràng quá khó tiếp nhận.

- Bí thư, tình hình trước mắt thì khối công tác tổ chức nhân sự rất khó nói cho rõ ràng. Đúng như những gì anh nói, bây giờ vấn đề quá nhiều, tôi đề nghị chúng ta tổ chức một hội nghị chuyên đề, tất cả lãnh đạo tương quan của thị ủy sẽ gặp mặt nhau, mọi người cùng cho ra ý kiến, anh xem.

Tiêu Hàn nói, vẻ mặt rất chân thành.

- Được, rất tốt, đề nghị này rất tốt, tôi thấy chúng ta nên sắp xếp hội nghị này nhanh chóng một chút. Anh Mạc, anh chỉ thị xuống và sắp xếp thỏa đáng, quyết định trong vài ngày gần nhất.

Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt rất vui, điều này làm cho Tiêu Hàn và Mạc Ngôn Đông nhìn thấy phải sững sờ.

Mạc Ngôn Đông tiếp xúc khá nhiều với Trương Thanh Vân, cũng là người được nhìn qua thủ đoạn của bí thư Trương, vì vậy mà hắn chợt sinh ra cảm giác Tiêu Hàn đã tự chui vào rọ của bí thư, nếu không nhận thức rõ tình huống thì sợ rằng sẽ gặp tai họa.

Mà Tiêu Hàn thì liên tục liếc mắt nhìn Mạc Ngôn Đông, hy vọng có thể tìm được chút nhắc nhở, nhưng dưới tình cảnh thế này thì Mạc Ngôn Đông nào dám nói gì khác thường? Hắn biết rõ làm vậy thì Tiêu Hàn sẽ mất hứng, nhưng đây là chuyện giữa Trương Thanh Vân và Tiêu Hàn, hắn không muốn nhảy ra để đắc tội với Trương Thanh Vân.

- Được rồi, được rồi, anh Mạc, chúng tôi sẽ bàn chút chuyện chính. À, điều này, anh Mạc, trước tiên anh hẹn gặp Lưu Bằng kia trước, cuối cùng thì sắp xếp cho ổn, dù sao anh ấy cũng nằm dưới sự lãnh đạo của anh, anh cần phải làm tốt mới được.

Trương Thanh Vân nói.

- Vâng.

Mạc Ngôn Đông vội vàng ra khỏi cửa, Trương Thanh Vân nói xong thì khựng lại, điều này là cho Tiêu Hàn rơi vào trong một tình cảnh kỳ dị. Hắn biết đã đến thời đại của Trương Thanh Vân, Mạc Ngôn Đông là kẻ sáng suốt thì nên theo chân chủ mới.

Tuy loại ám hiệu tâm lý này khó thể nói rõ nhưng Trương Thanh Vân lại nắm bắt đúng thời điểm, rõ ràng đãc chứng minh hắn là cao thủ. Những hành vi của Trương Thanh Vân làm cho Tiêu Hàn cảm thấy khó chịu, muốn phát tiết mà không dám, nhưng không phát tiết lại cảm thấy không xong.

- Anh xem qua thứ này đi, Lưu Phái vì vấn đề đoàn kết ban ngành ở dưới quận huyện mà đặc biệt viết cho tôi ba báo cáo, chắc anh cũng nhận được những thứ này rồi chứ?

Sau khi Mạc Ngôn Đông rời khỏi phòng thì Trương Thanh Vân nói.

Tiêu Hàn nhận báo cáo mà mơ hồ lên tiếng, vẻ mặt hắn đỏ lên, trong lòng thầm mắng Lưu Phái phản chủ. Người này vì tranh công với chủ mới mà thậm chí còn chẳng thèm nể mặt Lưu Phái, trực tiếp vượt mặt bí thư phụ trách công tác đoàn thể mà báo cáo cho bí thư.

Hơn nữa Lưu Phái lại đưa lên ba báo cáo mà Tiêu Hàn thì bị che mắt, trước đó hắn còn đang buồn bực vì sao mà tuyến dưới đưa lên quà cáp quá nhiều, thì ra bọn họ nghe được tin đồn, nhưng phó bí thư chuyên trách như hắn lại không biết, đúng là quá châm chọc.

Tiêu Hàn nhìn qua báo cáo mà tâm tình rất phức tạp, trong đầu sinh ra muôn vàn ý nghĩ, không biết vì sao Trương Thanh Vân phải đưa những thứ này cho mình, mà đối mặt với tình hình này hắn phải ứng phó thế nào cho thỏa đáng đây?

Khi Tiêu Hàn còn đang suy xét thì Trương Thanh Vân đã nói:

- Thế này nhé, chuyện này cho anh toàn quyền xử lý. Vẫn là câu nói của tôi, không điều tra thì không có quyền lên tiếng, tôi vừa đến Hoài Dương, còn chưa quen thuộc các loại tình huống. Nếu nói không khách khí thì tôi còn chưa thể gọi đúng lên các thành viên chủ chốt của ban ngành tuyến dưới.

- Mà công tác tổ chức nhân sự lại rất quan trọng, liên quan đến tính ổn định của đại cục, vì vậy phải để cho các đồng chí như anh đi xử lý tôi mới an tâm được.

- Bí thư!

Tiêu Hàn chợt kinh hoàng, hắn vừa mở miệng đã bị Trương Thanh Vân vung tay ngăn lại, Trương Thanh Vân nói:

- Việc này anh chớ từ chối, cứ quyết định như vậy là được.

Vẻ mặt Tiêu Hàn biến đổi vài lần, tâm tình khó thể miêu tả, chỉ cảm thấy tình cảnh trước mắt không chân thật.

Lưu Phái vượt mặt Tiêu Hàn tìm Trương Thanh Vân, bây giờ bí thư lại đá bóng ngược trở lại, như vậy có ý vị thế nào? Muốn làm gì với mình, tôn trọng, kiêng kỵ hay đang thử?

Khoảnh khắc này Tiêu Hàn khó thể đoán được ý đồ của Trương Thanh Vân, nhưng vẻ mặt bí thư lại quá tự nhiên, không giống như có hương vị gì khác, điều này làm Lưu Phái có chút trầm ngâm và đáp ứng. Thật ra nguyên nhân chủ yếu vẫn là hấp dẫn quá lớn, nếu bí thư phụ trách công tác đoàn thể àm không nhúng tay vào nhân sự thì Tiêu Hàn còn quyền lực gì nữa đây?

Mặt khác có thể giết nhưng không thể sỉ nhục, Lưu Phái là cán bộ trẻ nhưng liên tiếp tạo ra thiêu thân, nếu Tiêu Hàn không tìm cơ hội tốt mà giáo dục thì khó tiêu tan mối hận trong lòng.

Trương Thanh Vân nhìn bóng lưng Tiêu Hàn đi xa mà thở phào một hơi, hắn cảm thấy trên quan trường khó thể thiếu tình cảnh anh lừa tôi gạt. Làm lãnh đạo một thành phố là một nghệ thuật, quan trọng là bắt buộc mọi người phải dựa vào mình.

Mà muốn làm được điều đó thì phải có sự thể hiện về trình độ, bây giờ Tiêu Hàn muốn nắm quyền mà Lưu Phái lại cần bộc lộ tài năng, dưới tình cảnh này hai người muốn sống chung với nhau rõ ràng là quá khó.

Hai người này không thể sống chung thì phải tìm ngoại lực, mà ngoại lực quan trọng nhất lúc này chính là bí thư. Trương Thanh Vân bước đi một bước đầy ám hiệu, hắn dùng một mũi tên bắn trúng nhiều chim, vì vấn đề đoàn kết ban ngành, tạo dựng uy tín và sáng tạo quyền uy.

Cao thủ bày ra bố cục chính là mạng lưới vô hình, tất cả đều nằm trong kế hoạch mà kẻ khác rất khó phát giác, đợi đến khi lưới thu lại mới phát hiện thì đã không còn cơ hội. Cuối cùng sẽ thu lưới, thế cục phải được khống chế, tất cả đều hoàn thành trong lơ đãng, nhìn có vẻ không có gì to tát, cũng không có bóng đao ánh kiếm, chỉ là nước chảy thành sông mà thôi. .

Bố Y Quan Đạo - Chương #647