Chương 641: Lôi Kéo


Hoàng Hải và Hoa Đông tuy gần trong gang tấc nhưng văn hóa quan trường lại khác biệt rất lớn, quan viên hai bên rất ít khi trao đổi với nhau, có thể nói thuộc về hai hệ thống khác nhau.

Chính đàn bên Hoàng Hải vốn thuộc về Hải phái, đây là một phái trung tâm trong nước, địa vị rất cao, rất nhiều lãnh đạo trung ương đều đến từ Hải phái. Vì vậy mà trong tất cả phe phái thì địa vị của Hải phái là siêu nhiên.

Cũng vì như vậy mà khi trung ương đưa ra những quyết sách liên quan đến phương hướng và hình thức phát triển kinh tế thì thường coi trọng Hoàng Hải, mà lần này địa vị của Hoàng Hải trong vấn đề khu kinh tế liên hợp tất nhiên phải là vị trí trung tâm.

Hoàng Hải làm trung tâm thì những thành phố của Hoa Đông chỉ có tác dụng làm nền. Lúc này kinh tế Hoàng Hải gặp phải cửa ải, tất nhiên sẽ cần phải điều chỉnh kết cấu kinh tế, cần phải tạo ra danh tiếng mới. Vì thực hiện mục tiêu này mà chính đàn Hoàng Hải phải dứt khoát, phải thi hành một vài cải cách.

Trong quá trình cải cách đó thì có vài sản nghiệp có thể phải rời đi nơi khác, hơn nữa cần phải tìm kiếm sự giúp đỡ tài nguyên từ các vùng xung quanh, cuối cùng sẽ tạo thành hàng loạt mối liên hệ với các thành phố lân cận. Như vậy nếu xét theo cái nhìn khách quan thì Hoàng Hải bây giờ giống như một đầu tàu có tác dụng kéo kinh tế Hoa Đông phát triển.

Kết quả là như vậy nhưng quá trình lại khác, trước mắt thì có vài lãnh đạo Hoa Đông không muốn nghĩ như vậy, bọn họ còn đang ảo tưởng tất cả thành phố trong Hoa Đông phải đoàn kết lại, phải tạo thành một chỉnh thể để triển khai thế hợp tác với Hoàng Hải. Điều này rõ ràng là muốn phát huy ưu thế địa lý, không phải tâm tính bình thường.

Bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Đoạn Kiến Bình giới thiệu hai vị cán bộ Hoàng Hải cho Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng mỉm cười tiến lên bắt tay. Chủ nhiệm phòng giám sát thị ủy Hoàng Hải cũng là một cấp bậc cao, nhưng Tiền Tiến chỉ là phó chủ nhiệm ủy ban cải cách, chỉ là một cán bộ cấp phó phòng.

Hai người này rõ ràng vẫn còn kém Trương Thanh Vân trên phương diện cấp bậc, nhưng Hoàng Hải dù sao cũng có đặc biệt, hơn nữa hôm nay gặp mặt không quá chú trọng nghi thức, chẳng qua chỉ là bạn bè gặp nhau, vì vậy Trương Thanh Vân rất khách khí với vấn đề lễ tiết.

Tiếu Sơn và Tiền Tiến đều lớn tuổi hơn Trương Thanh Vân, khi Đoạn Kiến Bình giới thiệu Trương Thanh Vân, hai người đều dùng ánh mắt có chút hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào vị bí thư thành phố trẻ tuổi này, rõ ràng độ tuổi của Trương Thanh Vân làm bọn họ phải giật mình.

Xa Vĩ giống như trước kia đã nhiều lần gặp mặt hai người này, vì vậy hắn rất nhiệt tình, bầu không khí cũng chẳng vì sự có mặt của Trương Thanh Vân mà trở nên nặng nề.

Trong đám người thì Đoạn Kiến Bình là thường ủy tỉnh ủy, có địa vị cao nhất vì vậy nói cũng nhiều nhất, cũng có vẻ điêu luyện. Đoạn Kiến Bình nói với Trương Thanh Vân:

- Bí thư Thanh Vân, bây giờ Hoàng Hải đã báo cáo tình hình phát triển của khu kinh tế liên hiệp lên chính phủ, sau này kinh tế phát triển thì Hoa Đông sẽ là một khối thống nhất, đây là chiều hướng chung.

- Anh là bí thư thay mặt chủ tịch ở Hoài Dương, là người đứng đầu đảng ủy, bây giờ cũng đang đứng trước xu thế này. Hôm nay Xa Vĩ nói anh đến Lăng Thủy nên tôi giới thiệu hai vị đồng chí Tiếu Sơn và Tiền Tiến, mọi người quen biết nhau, sau này sợ rằng sẽ có liên hệ.

- Cảm ơn bí thư Đoạn, rõ ràng anh cũng là người thiệt tình quan tâm đến Hoài Dương chúng tôi. Nhưng kinh tế Hoài Dương cũng không đáng là gì trong Hoa Đông, cũng không chiếm ưu thế trong các thành phố cấp tỉnh, bây giờ chỉ vì chúng tôi ở gần Hoàng Hải mà có rất nhiều người quan tâm, tôi đúng là ngồi trên thùng thuốc súng.

- Chủ nhiệm Tiếu, chủ nhiệm Tiền, sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hợp tác, hôm nay tôi kính hai anh một ly.

Trương Thanh Vân nâng ly rượu lên cười nói.

Tiếu Sơn và Tiền Tiến cùng nâng ly, Tiếu Sơn nói:

- Bây giờ trong Lăng Thủy người ta nói khu kinh tế Hoàng Hải là khu kinh tế liên hợp ba thành phố, cách nói thay đổi cũng làm cho niềm tin của Hoa Đông tăng lên rất nhiều, tôi và anh Tiền đều cảm thấy lãnh đạo Hoa Đông có biện pháp hay.

Trương Thanh Vân thầm cau mày, sau đó trên mặt lại treo nụ cười, hắn nói:

- Được rồi, hôm nay chúng ta gặp mặt dùng cơm nghỉ ngơi, công tác nên gác sang một bên. Các anh là người đến Hoa Đông làm khách, hôm nay tôi anh Xa và anh Đoạn sẽ cùng tiếp đãi hai anh.

Trương Thanh Vân nói như vậy thì hai người Tiếu Sơn cũng không biết nói gì khác, Xa Vĩ và Đoạn Kiến Bình lại khó thể mở lời, vì vậy mà mọi người chỉ biết nâng ly uống rượu, bầu không khí không quá tẻ nhạt.

Tửu lượng của Trương Thanh Vân là rất tốt, tri thức rộng, hắn vừa uống rượu vừa bàn luận, nói về Hoa Đông, nói về Hoàng Hải. Hắn đi từ chính trị đến kinh tế, từ lịch sử đến văn hóa. Những lời nói này không những làm cho Tiếu Sơn và Tiền Tiến phải giật mình, ngay cả hai người Đoạn Kiến Bình và Xa Vĩ cũng cảm thấy bội phục.

Đám người dùng cơm mà khá hào hứng, Xa Vĩ đề nghị đi tắm suối nước nóng, Tiếu Sơn nói:

- Chủ tịch Xa, vừa dùng cơm xong, chúng ta đi hát.

Tiếu Sơn nói như vậy thì mọi người cùng đồng ý, mà khu nhà xa hoa này chính là một địa phương thế ngoại đào viên, tất cả hạng mục giải trí đều có đủ. Thư ký Tiểu Vương của Đoạn Kiến Bình phụ trách sắp xếp, mọi người cùng nhau đến một gian phòng karaoke. Tiểu Vương nói:

- Các vị lãnh đạo, cứ như vậy mà ca hát thì không vui, tôi đã liên hệ với đoàn ca múa của tỉnh, đã điều vài ca sĩ chuyên nghiệp đến, mọi người cùng nhau hát mới hào hứng.

Đoạn Kiến Bình khoát tay nói hắn tùy ý sắp xếp. Chỉ một lát sau từ bên ngoài đã tiến vào vài người phụ nữ, ăn mặc rất hợp thời trang nhưng không quá phong trần, vài người có ấn tượng với Trương Thanh Vân, đã gặp qua trên ti vi.

Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, có thể thấy Tiểu Vương làm như vậy là không phải lần đầu. Mỗi lần lãnh đạo nghỉ ngơi, nếu một nhóm đàn ông ở chung một nơi thì quá mập mờ, mà cũng vì em ngại thân phận nên gọi người không có thân phận cũng chẳng thích hợp, nhưng nếu sử dụng phương pháp này thì cũng coi như có tâm tư.

Xem ra trong nước vẫn còn nhiều hương vị quan viên, làm quan đến mức độ cao thì tất nhiên phải tìm ra vài thứ mà người bình thường khó thể đạt được. Đoàn ca múa nhạc tỉnh là đơn vị thuộc về sở tuyên truyền, những ca sĩ diễn viên đều được quốc gia bồi dưỡng, có một phần đi ra từ trong quân đội.

Chỉ cần lãnh đạo cần thì đều phải đến ca hát, quyền lợi như thế này thì dù là thương nhân nhiều tiền cũng chưa chắc đã làm được.

- Tiêu Linh, sao hôm nay tới nhanh như vậy?

Đoạn Kiến Bình cười ha hả nói, đối tượng của hắn là một người phụ nữ khá trưởng thành, một gương mặt quen thuộc, Trương Thanh Vân nhìn qua và khó thể nhớ cho rõ.

Người phụ nữ cười nói:

- Lãnh đạo muốn hát, chúng tôi đều phải đến vì nhiệm vụ chính trị, tất nhiên sẽ không dám chậm trễ.

Tiêu Linh mỉm cười nhưng dáng vẻ lại khá đoan trang, cũng không có nhiều biểu hiện mập mờ.

Trương Thanh Vân nhìn tình cảnh mà thầm gật đầu, mập mờ là có nhưng không quá tục tằng. Chỉ cần là nam nữ ở cùng với nhau là có sự mập mờ, nhưng mọi người ai cũng có thân phận, mỗi lời nói và hành động đều phải biểu hiện tố chất, những gì bí mật trong lòng cần phải giấu.

Trên xã hội thượng tầng thì quan hệ giữa nam và nữ thường là như thế, hôm nay hát karaoke cũng coi như là bạn bè tụ tập để giải trí, nhưng khó thể biết được trước đó đã có gì xảy ra, đây cũng là một trò chơi.

Lúc này mọi người bắt đầu, Đoạn Kiến Bình rất sinh động, hắn cầm lấy micro cùng Tiêu Linh hát vài bài, mọi người vỗ tay vang dội, kẻ nào cũng trầm trồ.

- Đến lượt ai? Dù sao tôi cũng không phải chuyên nghiệp, hát vài bài thì cổ họng đã khô khốc rồi.

Đoạn Kiến Bình cười ha hả nói, Xa Vĩ mỉm cười đứng dậy, đang định hỏi thì chủ nhiệm Tiếu đã đẩy lên người hắn một cái không tiếng động, vì vậy mà hắn quay đầu nói với Trương Thanh Vân:

- Thanh Vân, đến lượt anh, trước nay anh luôn là một người nghiêm túc nhưng thật ra lại là người trẻ tuổi nhất, hôm nay anh phải bộc lộ tài năng cho mọi người biết mới được.

- Tốt, đúng là như vậy!

Đoạn Kiến Bình nói, hắn vốn là một người uy nghiêm nhưng khi giải trí thì trên mặt treo nụ cười, rất có lực tương tác.

- Hạ Ly, em đến cùng bí thư Thanh Vân hát một bài.

- Có thể được hát cùng lãnh đạo thì tất nhiên em sẽ cam tâm tình nguyện.

Một cô gái xinh đẹp đặt ly rượu xuống rồi đứng lên, vừa rồi khi không hát thì nàng ngồi nói chuyện với Tiếu Sơn, bây giờ bị Đoạn Kiến Bình điểm danh, nàng đứng lên mỉm cười nhìn Trương Thanh Vân.

Cô gái Hạ Ly này cười rất đặc biệt, không một tiếng động nào nhưng rất có lực tương tác làm Trương Thanh Vân khó thể từ chối. Hắn thấy tình cảnh như vậy thì cũng chỉ biết gật đầu, hắn cầm lấy mcro. Hạ Ly cũng rất khéo léo và hiểu lòng người, nàng đặt sách nhạc trước mặt Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân tùy tiện bấm một bài "Gặp nhau nơi gò đống*", cô gái Hạ Ly dùng ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn hắn, sau đó đá lông nheo một cái thật đẹp. Nhạc đệm vang lên, Trương Thanh Vân hát trước, giọng bình thường nhưng miễn cưỡng không lệch điệu. Hạ Ly thường hát những bài hát phổ thông, tất nhiên sẽ không am hiểu những ca khúc có chất giọng dân tộc thế này, nhưng âm sắc của nàng đệm vào lại rất tốt, nghe được chút hương vị khác lạ.

(Gò đống: Người Mông Cổ dùng làm cột mốc hoặc biên giới, có lúc được thờ cúng như ở nơi của thần linh)

Hai người cùng hát xong, tất nhiên sẽ được chào đón bằng những tràng vỗ tay nhiệt liệt, Hạ Ly mỉm cười nói với Trương Thanh Vân:

- Không ngờ anh còn trẻ mà có thể hát được bài của dân tộc, quả nhiên không hổ danh là lãnh đạo.

Trương Thanh Vân cười cười không lên tiếng, Hạ Ly còn đang định nói thêm vài lời thì nhạc lại vang lên, Tiếu Sơn và một cô gái khác tiến lên bắt đầu hát. Trương Thanh Vân nhân cơ hội này nói chuyện với Xa Vĩ, trong mắt Hạ Ly chợt lóe lên cái nhìn kỳ dị, cũng nhanh chóng khôi phục lại như thường, giống như đang lắng nghe ca khúc.

Nam nữ cùng song ca, ngay sau đó tất nhiên là uống rượu và nói chuyện, ngoài Trương Thanh Vân thì mọi người khá hào hứng. Đoạn Kiến Bình chốc chốc lại liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, hắn thầm nghĩ: "Trương Thanh Vân còn trẻ mà tâm tư trầm ổn như vậy, xem ra hắn có chỗ dựa ở Hoa Đông và từng bước thăng chức là điều hợp lý!"

Sau khi ca hát được vài tiếng thì Xa Vĩ đề nghị chấm dứt, Đoạn Kiến Bình hỏi ý, Trương Thanh Vân gật đầu đồng ý. Dù Tiếu Sơn và Tiền Tiến vẫn còn có chút không thỏa mãn, nhưng cấp bậc nhỏ hơn, mà lại còn là khách nên khó thể mở miệng, cũng vì thế mà kết thúc buổi ca hát.

Xa Vĩ lại đều nghị tắm suối nước nóng một lúc và mát xa thả lỏng, Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ rồi từ chối. Đoạn Kiến Bình nói:

- Bây giờ cũng không còn sớm, hôm nay giải trí khá thoải mái, sau này bí thư Thanh Vân nếu đến Lăng Thủy thì cũng nên thả lỏng. Nơi đây là chính quy, các lãnh đạo trung ương đến Hoa Đông cũng thường thả lỏng ở nơi đây, vì vậy anh cứ yên tâm.

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, trong lòng thầm kinh ngạc, khu giải trí này thậm chí còn không có tên, nhưng khắp nơi đều xa hoa và khí phách, bây giờ lại nghe Đoạn Kiến Bình nói như vậy, bối cảnh của khu giải trí này há lại tầm thường?

Dù sao đây cũng là khu vực giải trí, đây lại là thứ mà cán bộ đảng lại rất kiêng kỵ, nhưng nơi đây có vẻ là ngoại lệ, Đoạn Kiến Bình tùy tiện như vậy mà lại là bí thư ủy ban kỷ luật, chứng tỏ những gì vừa nói là mười phần đúng đắn.

Từ phòng vip đi thang máy xuống bên dưới, khi thang máy mở ra thì có vài người nam nữ đứng bên ngoài, có lẽ thân phận không tầm thường.

- Ôi, bí thư Đoạn, chào anh, chào anh. Tôi giới thiệu trước, các vị này đại diện vài xí nghiệp đến Lăng Thủy để tham gia diễn đàn kinh tế Hoa Đông, đều là danh nhân... ....

Mở lời là một người đàn ông có gương mặt hơi tái, Trương Thanh Vân chỉ cần nhìn qua đã biết đây là phó chủ tịch Mã Vị Nhiên của thành phố Lăng Thủy. Ánh mắt hắn lạ đảo qua mặt đám người, đều là gương mặt quen thuộc, cuối cùng nhìn thấy một người, trong lòng chợt chấn động.

Cảnh Sương cũng có mặt, vì lần này sẽ có hội nghị triển khai phương hướng phát triển kinh tế được thị ủy Lăng Thủy liên hợp với tỉnh ủy Hoa Đông, mục đích là làm tốt quy hoạch thúc đẩy các xí nghiệp trong tỉnh phát triển kinh tế. Tất nhiên Hoa Đông cũng có ý đồ mở rộng lực ảnh hưởng của mình, hơn nữa còn tạo ra cơ hội kêu gọi đầu tư.

Hai bên gặp mặt, Mã Vị Nhiên vội vàng giới thiệu đôi bên. Hôm nay hắn đưa đến đây những đại diện của các xí nghiệp nổi tiếng, bình thường cũng là những người hay xuất hiện trên ti vi, nhưng khi nhìn thấy những quan lớn như Đoạn Kiến Bình và Xa Vĩ thì ai ai cũng phải khách khí.

Mã Vị Nhiên nhiệt tình bắt tay với Đoạn Kiến Bình, sau đó lại bắt tay với Xa Vĩ, sau đó chính là Trương Thanh Vân nhưng hắn giải vờ như không phát hiện ra mà quay sang giới thiệu các đại biểu xí nghiệp cho lãnh đạo.

Động tác của Mã Vị Nhiên rất tự nhiên, nhưng những người đứng nơi đây đều đã thành tinh, tất nhiên có thể nhìn ra mánh khóe, vì vậy mà có vài đại biểu xí nghiệp phải ầm nhìn kỹ Trương Thanh Vân. Trong đám người, ngoài Cảnh Sương thì những người khác đều chưa quen Trương Thanh Vân, nhìn thấy đối phương còn quá trẻ thì lại nghĩ rằng đây là thư ký mà thôi.

Mã Vị Nhiên giới thiệu xong với các lãnh đạo, đúng lúc này Cảnh Sương đột nhiên mở miệng nói:

- Bí thư Trương, anh đi đến Cảng Thành thì tôi đầu tư ở Cảng Thành, bây giờ anh đến Hoài Dương thì tôi đầu tư Hoài Dương. Trước kia cảm ơn anh đã hỗ trợ chúng tôi ở Cảng Thành, bây giờ cũng hy vọng anh tiếp tục ủng hộ tập đoàn chúng tôi ở Hoài Dương.

Cảnh Sương nói xong thì tự nhiên tiến về phía trước một bước, nàng vươn tay về phía Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng thầm mắng một câu quỷ nha đầu nhưng trong lòng cũng chợt ấm áp. Mã Vị Nhiên cũng chẳng có mâu thuẫn gì với Trương Thanh Vân, chẳng qua cán bộ Lăng Thủy trước nay không quan tâm đến cán bộ Cảng Thành, hơn nữa lần trước hai người cũng có chút mâu thuẫn, vì thế mà làm cho Mã Vị Nhiên sinh ra ý nghĩ đối địch.

Nhưng nếu tình cảnh phát sinh như vậy thì Cảnh Sương hình như cũng thấy khó chịu, nàng xung phong lên đầu chào hỏi Trương Thanh Vân giống như bạn bè lâu ngày không gặp.

Dưới tình hình này Trương Thanh Vân cũng không có thời gian suy nghẫm, hắn vươn tay nắm chặt tay nàng rồi nói:

- Nếu giám đốc Cảnh đã nói như vậy thì có thể là duyên phân giữa tôi và chị là rất sâu, Hồng Kết là tập đoàn vĩ đại, nếu chị có thể đến Hoài Dương thì chúng tôi sẽ có khuynh hướng chính sách ưu đãi... .....

Cảnh Sương cười rất tự nhiên, nàng nói:

- Hai ngày trước tôi đến thủ đô còn được gặp mẹ anh, trước mặt bà tôi còn nói đến chuyện làm ăn ở nơi đây.

Cảnh Sương nói như vậy thì Trương Thanh Vân cũng không biết nên mở miệng thế nào, nhưng người xung quanh lại dùng ánh mắt kinh dị nhìn hắn. Ngoài Cảnh Sương thì đám người phía sau cũng nghe tên vị bí thư Trương trước mặt, người tham gia diễn đàn kinh tế Hoa Đông, tuy không biết mặt tất cả lãnh đạo thành phố trong Hoa Đông nhưng cũng đã từng nghe qua tên tuổi.

Hơn nữa lần này Trương Thanh Vân đến Hoài Dương lại được người người chú ý, vì thế mà mọi người lập tức kinh ngạc về độ tuổi của Trương Thanh Vân, đồng thời cũng kinh ngạc vì quan hệ sâu sắc với Cảnh Sương của tập đoàn Hồng Kết, vì thế mà ai cũng nhìn Trương Thanh Vân bằng ánh mắt kỳ dị.

Về phần Đoạn Kiến Bình, bọn họ thấy Cảnh Sương nói ra những lời với mức độ quan hệ rất sâu, bây giờ mới thấy Trương Thanh Vân có quan hệ tốt với giám đốc một xí nghiệp đỉnh cấp ở Hoàng Hải, hơn nữa lại còn có bối cảnh bí hiểm ở thủ đô. Đáng lý ra chỉ cần nghe qua vài lời thì có thể suy đoán, nhưng dưới tình huống này hai người sẽ không nói quá nhiều, những thứ khác mọi người phải tự suy đoán.

Tất nhiên người xấu hổ lúc này chính là Mã Vị Nhiên, hắn không ngờ trong số các đại biểu xí nghiệp có người quen của Trương Thanh Vân, hơn nữa người đó lại là Cảnh Sương. Tập đoàn Hồng Kết của Cảnh Sương có danh tiếng rất lớn, trước kia Lăng Thủy vẫn rất muốn có quan hệ với Hồng Kết, mà lần này Cảnh Sương cũng có vị trí rất cao ở diễn đàn, nếu không thì Mã Vị Nhiên chẳng phải hạ mình tiếp đãi như vậy.

Trương Thanh Vân là lão quan trường, tuy Cảnh Sương chào hỏi lỗ mãng, tuy cũng không ổn lắm, nhưng hắn cũng thừa cơ hội giới thiệu Cảnh Sương cho đám người Đoạn Kiến Bình, lại có vẻ rất tự nhiên. Chính hắn lại bắt tay với những đại biểu xí nghiệp khác, không có Mã Vị Nhiên thì bầu không khí càng hòa hợp hơn.

Đoạn Kiến Bình nở nụ cười, hắn ngày càng đặt nặng địa vị của Trương Thanh Vân. Nếu tính ở Hoa Đông thì lực lượng của hắn là không lớn, hắn tìm được Trương Thanh Vân, cũng thấy được nhược điểm của đối phương. Trương Thanh Vân là lãnh đạo thành phố Hoài Dương, đây là sự cách biệt một trời một vực so với chức phó trước đó, Trương Thanh Vân ngoài phải ổn định Hoài Dương, quan trọng hơn là phải dung nhập chính mình vào trong hệ thống các mặt lợi ích ở Hoa Đông.

Đây có thể nói là một khiêu chiến lớn của Trương Thanh Vân, nếu muốn dung nhập thì phải tìm ra phương hướng, Đoạn Kiến Bình lại đưa ra củ cà rốt để chờ thời cơ. Đoạn Kiến Bình vốn cũng có lòng tin với phương pháp của mình, nhưng bây giờ nhìn lại thấy đối phương quá sâu sắc khó dò, trong lòng coi trọng và khó thể nắm chắc, hơn nữa lại không biết nhiều tin tức nên tâm tư khá phức tạp.

Hai nhóm người ngẫu nhiên gặp mặt nhau, sau khi chào hỏi xong thì tất nhiên sẽ là mỗi người một ngã. Trong lòng Trương Thanh Vân nghĩ về Cảnh Sương mà thấy có chút không yên lòng, lá gan của nàng quá lớn, sau này ở Hoa Đông thì người nào cũng sẽ biết mình có quan hệ thân thiết với nàng, nói không chừng sẽ có những tin đồn nhảm.

Nhưng dù là như vậy thì Trương Thanh Vân cũng không có tâm tư trách Cảnh Sương. Với thân phận của Trương Thanh Vân lúc này thì con đường chính trị đang rất tốt, mà Cảnh Sương dưới tình huống như vậy là một thùng thuốc súng. Nhưng con người luôn có điểm yếu, tâm tính Trương Thanh Vân điều chỉnh khá tốt, không hề quá mức như các cán bộ lãnh đạo khác, mà khi quan càng lớn thì lá gan càng nhỏ.

- Thanh Vân, ngày mai anh sẽ quay về Hoài Dương sao?

Trước khi chia tay thì Xa Vĩ kéo tay Trương Thanh Vân nói.

Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, hắn còn chưa mở miệng thì Đoạn Kiến Bình đã nói:

- Bí thư Thanh Vân ngày mai đi cũng không quá thuận lợi, trước đó anh miễn chức hai bí thư quận ở Hoài Dương đã sinh ra những náo động không nhỏ, nếu không phải bí thư Tần có thái độ tiên minh thì có lẽ phiền phức sẽ rất lớn.

- Việc này đã qua, nhưng anh về Hoài Dương phải nói rõ tình huống cho các lãnh đạo tương quan.

- Cám ơn bí thư Đoạn đã chỉ điểm, việc lần này tôi hành động có chút lỗ mãng, quay về sẽ cố gắng giải quyết tốt hậu quả.

Trương Thanh Vân lại cười nói, chỉ cần nghe qua lời của Đoạn Kiến Bình là hắn biết chắc chắn có người nhắc đến sự việc trên hội nghị thường ủy, nhưng cuối cùng lại bị Tần Vệ Quốc ép xuống.

Sự việc cuối cùng cũng không tạo thành ảnh hưởng tiêu cực, điều này chứng tỏ hai người Trâu Côn có căn cơ ở tỉnh thành, nhưng không phải hai người này không có khả năng tạo sóng lớn, chẳng qua Tần Vệ Quốc đã có lời dặn dò trước khi Trương Thanh Vân đến Hoài Dương.

Nếu không có lời căn dặn của Tần Vệ Quốc thì Trương Thanh Vân cũng sẽ không xúc động miễn chức hai vị bí thư quận ủy, đôi khi những lời dặn dò của lãnh đạo là khó thể khinh thường, nếu mình không dám ra tay thì Tần Vệ Quốc sẽ nghĩ như thế nào?

Những lời này khó nói hết, trong lòng Đoạn Kiến Bình cũng không hiểu quá sâu. Trương Thanh Vân là người đứng đầu một phương thì tất nhiên có phương pháp hành động của riêng mình, cho nên hắn cũng rất khách khí với những lời chỉ bảo của Đoạn Kiến Bình, nhưng trong lòng lúc này lại có chủ kiến khác

Bố Y Quan Đạo - Chương #641