Chương 640: Yếu Kém Về Nhân Mạch.


Hội nghị chuyên đề của tỉnh Hoa Đông, người chủ trì hội nghị là phó chủ tịch Thi Vĩnh Nhạc, chủ tịch tỉnh Chử Ngụy Cường cũng tham gia, ngoài hai vị lãnh đạo trên còn có phó chủ tịch được phân công quản lý kinh tế công nghiệp Lương Tiểu Minh, bí thư thị ủy Cảng Thành Nhâm Gia Niên, chủ tịch thành phố Cảng Thành Xa Vĩ. Mặt khác còn có Trương Thanh Vân, chủ nhiệm ủy ban cải cách Lương Phục Hưng, thư ký trưởng khối chính quyền tỉnh Mộng Dương và các lãnh đạo ban ngành tương quan khác.

Đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân tham gia hội nghị chuyên đề của khối chính quyền tỉnh, khi hắn đến hội trường thì chủ nhiệm ủy ban cải cách Lương Phục Hưng và các lãnh đạo ban ngành tương quan khác đã có mặt, Trương Thanh Vân tiến lên chào hỏi mọi người.

Từ vị trí cấp phó ở Cảng Thành tiến lên làm lãnh đạo đứng đầu Hoài Dương là khác biệt tương đối lớn, lãnh đạo thành phố thường phải có quan hệ rộng, mà những lãnh đạo ban ngành trong tỉnh lại có rất nhiều kinh nghiệm chấp chính một phương, đều là nhân vật lợi hại, quan hệ tốt với bọn họ thường cực kỳ quan trọng.

Trương Thanh Vân bây giờ tạm giữ chức phó chủ tịch tỉnh, cũng xem như thò vòi đến trung tâm quyền lợi ở Hoa Đông. Nhưng nhân mạch của hắn vẫn còn chưa đủ để chèo chống vị trí hiện tại, cho nên công tác của hắn ở Hoài Dương có thể nói là cực kỳ khiêu chiến, bây giờ tiến về tỉnh thành có thể nói là phong ba đầu tiên.

Đám người chủ nhiệm ủy ban cải cách Lương Phục Hưng dùng ánh mắt xem xét nhìn vị chủ tịch tỉnh Trương Thanh Vân còn khá trẻ tuổi, vẻ mặt cung kính, nhưng những hành động lại bảo trì khoảng cách nhất định. Bọn họ đều biết Trương Thanh Vân đến Hoài Dương và miễn chức hai bí thư quận ủy, việc này gần đây khá huyên náo ở tỉnh thành, đám người Lương Phục Hưng không biết quá nhiều về Trương Thanh Vân, vì vậy cũng không dám thân cận.

Thái độ của Trương Thanh Vân đối với đám người này cũng là một thói quen, hắn tiến lên bắt tay từng người rồi mở lời thăm hỏi, sau đó cũng không nói thêm lời nào. Biểu hiện này của hắn làm mọi người cảm nhận được sự cẩn trọng, mọi người đều thầm nói: "Nghe nói bí thư Trương Thanh Vân của thành phố Hoài Dương tính tình mạnh mẽ, ra tay hung ác, xem ra hơn phân nửa không phải nói ngoa!"

Trước khi hội nghị bắt đầu được vài phút thì hai vị lãnh đạo Cảng Thành đến. Khi bí thư Nhâm Gia Niên đến thì tình cảnh không giống như trước đó, mọi người tiến lên chào hỏi cực kỳ nhiệt tình. Dù Xa Vĩ chỉ là người đứng đầu khối chính quyền nhưng trước này thường hay chạy sang Lăng Thủy, mọi người cũng nhiệt tình, Trương Thanh Vân khó thể sánh nổi.

Nhâm Gia Niên bắt tay chào hỏi mọi người, khi đi đến cuối cùng mới nhìn thấy Trương Thanh Vân, hắn cười nói:

- Bí thư Trương, trước đó đến Cảng Thành cả hai chúng ta đều quá vội, bây giờ sau một thời gian ngắn gặp lại đã thấy anh có khí sắc hơn nhiều.

Trương Thanh Vân bắt chặt tay với Nhâm Gia Niên, hắn nói:

- Bí thư Nhâm cứ chê cười, chức vụ bí thư thành phố Hoài Dương là quá nặng, anh nhìn tôi tóc đã bạc rồi, nếu cứ tiếp tục thì rõ ràng sẽ già trước tuổi.

Nhâm Gia Niên cười ha hả, sau đó hắn lại tiếp tục đi về chủ đề chính:

- Hôm na chúng ta bàn về vấn đề khu kinh tế của ba thành phố, sau này hai chúng ta nên ôm thành một khối, người Hoàng Hải cũng không dễ đối phó.

- Điều này là đương nhiên, nhưng chúng ta vẫn phải xem Hoàng Hải là trung tâm, trên phương diện tâm tính thì tôi vẫn còn phải có sự chuẩn bị.

Nhâm Gia Niên nói hai thành phố nên tạo thành một khối, Trương Thanh Vân lại nói dùng Hoàng Hải làm trung tâm, tất nhiên cũng bày ra tình cảnh làm người khác khó thăm dò tâm tư của mình.

Hai thành phố Cảng Thành và Hoài Dương tuy có sự phân biệt về cấp bậc nhưng đều nằm dưới sự quản lý của tỉnh Hoa Đông, nếu thật sự đã muốn tạo nên khu kinh tế giữa ba thành phố thì Cảng Thành và Hoài Dương vừa là bạn vừa là địch. Mà ý đồ của trung ương chính là dùng Hoàng Hải làm trung tâm để kéo các khu kinh tế ở bên cạnh lên cao, đây rõ ràng là sách lược đúng đắn.

Bây giờ khu kinh tế liên hợp giữa ba thành phố mới chỉ là lời đề nghi, nếu một bên tình nguyện hợp tác mà Hoàng Hải còn chưa biết là thế nào, bây giờ Nhâm Gia Niên muốn phân chia chủ khách, đây không phải nóng vội sao?

Nhâm Gia Niên cũng sớm biết Trương Thanh Vân sẽ khó đối phó, đặc biệt là tính cách cứng nhắc, hôm nay vừa giao thủ đã xem như mắc nghẹn. Nhâm Gia Niên là cán bộ có xuất thân là thư ký trưởng, bản lĩnh lý luận vững chắc, có xuất thân chính quy, nói chuyện đặc biệt hòa nhã. Mà những năm gần đây Trương Thanh Vân càng nói càng thẳng, khi nghe lời nói sắc bén của Nhâm Gia Niên cũng khó thích ứng.

- Anh Trương, tôi và anh cũng vừa gặp nhau cách đây không lâu, nhưng tôi lại cảm thấy như cách ba thu!

Nhâm Gia Niên nói xong thì Xa Vĩ tiến lên cười nói, hai người kết thành một khối, hắn hạ giọng nói:

- Sau khi kết thúc hội nghị chúng ta có thể dùng một bữa cơm hay không? Nếu không có gì tôi xin hân hạnh đón tiếp.

- Tất nhiên là không có vấn đề.

Trương Thanh Vân trả lời rất kiên quyết, sau khi rời khỏi Cảng Thành thì Trương Thanh Vân nhìn về phía khoảng thời gian trước đó của mình, tuy hắn thấy Xa Vĩ không hào sảng nhưng bây giờ đã thứ tha, loại tâm tình này biến hóa rất kỳ diệu.

Dù Xa Vĩ mời cơm với mục đích gì thì Trương Thanh Vân vẫn tình nguyện cùng đối phương nâng ly, vẫn muốn nghe đối phương càu nhàu và phàn nàn về Cảng Thành, tất nhiên cũng vì Trương Thanh Vân còn cảm tình khó bỏ với Cảng Thành.

Phòng họp đột nhiên an tĩnh trở lại, Xa Vĩ và Trương Thanh Vân chợt buông tay. Khi cả hai ngẩng đầu thì thấy Chử Ngụy Cường đang xung phong đi vào đầu tiên, Thi Vĩnh Nhạc mà Lương Tiểu Minh theo sát phía sau, tất cả mọi người cùng đứng dậy.

- Ngồi, ngồi đi, đã đúng thời gian rồi.

Chử Ngụy Cường áp tay xuống nói, lão tiến đến chỗ ngồi với khí thế như rồng như hổ, mà lúc này Thi Vĩnh Nhạc và Ngô Hiểu Minh cũng mỉm cười gật đầu chào hỏi với vài người quen.

Thi Vĩnh Nhạc híp mắt nhìn Trương Thanh Vân vài lượt, Trương Thanh Vân gật đầu mỉm cười chào hỏi, lão cũng gật đầu, hai người xem như đã xong quá trình đối mặt.

Hội nghị chính thức bắt đầu, trước tiên Thi Vĩnh Nhạc phát biểu ý kiến về quy hoạch phát triển khu kinh tế của trung ương, lão trọng điểm nhấn mạnh về ưu thế của Hoa Đông, nói về óc bù ưu thế của Hoa Đông và Hoàng Hải, đồng thời còn có cả tiền cảnh rộng lớn về khu kinh tế.

Thi Vĩnh Nhạc có sự chuẩn bị, những lý lẽ giảng giải cũng có bản lĩnh vững chắc, những người không có đủ trình độ sẽ không dễ dàng nghe rõ. Trương Thanh Vân dựng tai lắng nghe, hơn nữa còn chăm chú ghi chép hấp thu tư tưởng của Thi Vĩnh Nhạc.

Hội nghị lần này chính là một lần thả tép bắt tôm, nhưng Trương Thanh Vân vẫn còn không biết rõ về tình hình Hoài Dương, công tác còn chưa kịp mở rộng và triển khai. Hắn đến đây tham gia hội nghị chẳng qua cũng xem xét ý nghĩ của người khác, tìm linh cảm trong hội nghị, tìm sự cộng minh trong lời nói của lãnh đạo, đây là những nhu cầu rất cấp bách.

- Các vị, hôm nay mời mọi người đến cũng chủ yếu để mọi người được thoải mái, khu kinh tế liên hợp vào lúc này là những đề nghị từ mười năm trước đó, cũng chẳng có gì là mới lạ, tôi tin tất cả mọi người ngồi đây đều có đề nghị, mọi người có thể phát biểu.

Thi Vĩnh Nhạc nói.

Thi Vĩnh Nhạc nói xong thì không ai lên tiếng, tất cả mọi người đều biết hội nghị hôm nay chủ yếu là thả tép bắt tôm, mây mù quá dày, cực kỳ không tốt khi lên tiếng. Nhưng hội nghị chuyên đề ngày hôm nay khá nhiều người, mà người nào cũng là gương mặt mới, mọi người còn chưa kịp thích ứng, vẫn còn cẩn trọng.

Chử Ngụy Cường nhíu mày nói:

- Sao vậy? Không ai có ý kiến gì à? Bầu không khí như vậy là không tốt. Lương Phục Hưng, anh nói trước đi, gợi ý vấn đề để lôi cuốn mọi người.

Chủ nhiệm ủy ban cải cách Lương Phục Hưng bị chủ tịch tỉnh điểm danh, hắn không dám đưa đẩy, vì vậy trầm ngâm một chút rồi nói:

- Bây giờ vấn đề khu kinh tế là một cơ hội rất tốt cho hai thành phố Cảng Thành và Hoài Dương, Hoa Đông chúng ta là tỉnh duyên hải, kinh tế phát triển đến mức này đã đến cửa ải nhất định. Nhưng bây giờ tư tưởng chủ nghĩa đỉnh núi, tư tưởng bảo vệ vẫn còn tồn tại, hơn nữa sự khác biệt kinh tế giữa các thành phố cũng khó tạo thành góc bù, mà vấn đều thiếu quy hoạch thống nhất cũng bộc lộ quá gay gắt.

- Lần này xây dựng khu kinh tế ba thành phố chính là muốn Hoa Đông chúng ta tạo nên một tiền lệ... ....

Lương Phục Hưng không nói thì không sao nhưng đã mở lời thì rất hay, phân tích vấn đề mạnh về lý luận nhưng trình độ cũng không tệ. Trương Thanh Vân nghe ngóng cẩn thận giống như không thấy vẻ mặt của những người khác.

Lương Phục Hưng nói xong thì Nhâm Gia Niên tiếp nhận câu chuyện nói:

- Chủ nhiệm Lương nói rất đúng, tôi tán thành, muốn hợp tác kinh tế vượt qua khu vực thì trước tiên trong tỉnh phải đoàn kết, mọi người phải giải phóng tư tưởng, cần đẩy mạnh hợp tác, không cần tham bát bỏ mâm... ....

Trương Thanh Vân cau mày, hắn liếc mắt về phía Nhâm Gia Niên, cảm thấy đối phương nói chuyện rất có thâm ý, nói rằng trong tỉnh phải đoàn kết, nghe qua giống như Hoài Dương có tính đối kháng với Cảng Thành. Sự khác biệt về kinh tế giữa Cảng Thành và Hoài Dương không phải là rất nhỏ, Nhâm Gia Niên nói như vậy tất nhiên hy vọng Hoài Dương chấp nhận làm em Cảng Thành, nhưng lời lẽ lại hùng hồn như vậy.

- Bí thư Trương, anh cũng nói vài câu chứ?

Nhâm Gia Niên nói xong thì mỉm cười gật đầu với Trương Thanh Vân.

.Trương Thanh Vân cười cười, hắn xoay micro lại nói:

- Tôi đến Hoài Dương và vẫn chưa thể nắm bắt tất cả tình huống, vừa muốn quen thuộc và vừa công tác rõ ràng là cực kỳ khó khăn. Bây giờ tỉnh chúng ta muốn tạo thành một khối, trước tiên thì mỗi thành phố phải thống nhất tư tưởng của chính mình, vì vậy tôi cũng không muốn lên tiếng trên vấn đề khu kinh tế liên hợp giữa ba thành phố.

- Tất nhiên tôi biết hôm nay Hội nghị đặc biệt bàn luận về chuyên đề này, vì vậy tôi đến đây với mục đích học tập. Bí thư Cảng Thành và chủ nhiệm Lương phát biểu làm tôi thu được rất nhiều lợi ích, tôi cũng đã ghi chép rõ ràng, trở về sẽ nghiên cứu và học tập, sẽ tranh thủ thời gian bắt kịp ý nghĩ của các vị.

Trương Thanh Vân nói ra những lời này rõ ràng là dối trá không chê vào đâu được, lời nói từ chối những gì Nhâm Gia Niên phát biểu, mà càng có ý nghĩa chính là nãy giờ hắn vẫn chăm chú ghi chép, người ở đây đều thấy rõ ràng. Vì vậy hắn nói như thế thì hôm nay không lên tiếng là tất yếu.

Thi Vĩnh Nhạc liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân mà trong lòng bùng lên cảm xúc phức tạp. Lão và Trương Thanh Vân tiếp xúc với nhau từ khá sớm, cũng tương đối hiểu được đối phương. Trương Thanh Vân là người lớn gan, hậu trường cứng nhắc, tính tình mạnh mẽ, thủ đoạn hung ác, đây là ưu và cũng là khuyết điểm. Chỉ cần nhìn điệu bộ vào lúc này thì Trương Thanh Vân sẽ không mở lời, mà bây giờ có mặt chủ tịch Chử, hơn nữa hội nghị lại đặc biệt thảo luận về khu kinh tế giữa ba thành phố, Trương Thanh Vân là người đứng đầu đảng ủy Hoài Dương, không lên tiếng thì có chuyện gì xảy ra?

Chử Ngụy Cường cau mày, lão liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân giống như muốn mở lời nhưng lại chuyển ánh mắt sang nơi khác. Trương Thanh Vân giống như không biết lãnh đạo đang nhìn, hắn vẫn tiếp tục ghi chép. Sau đó hội nghị tiếp tục, có rất nhiều người phát biểu, ai cũng bày ra quan điểm của mình.

Hội nghị không đưa ra bất kỳ quyết nghị nào, không khác biệt gì lắm so với những phán đoán trước đó, ý đồ làm bước đệm đã rất rõ ràng. Rất có thể lúc này tỉnh ủy và chính quyền đang làm quy hoạch, các lãnh đạo cần xem xét tư tưởng và động thái của người bên dưới. Nhưng Trương Thanh Vân hôm nay không lên tiếng, độ nặng của hắn lại rất lớn, hắn không nói lời nào thì coi như thiếu ý kiến của thành phố Hoài Dương, đó chính là chỗ không hoàn mỹ.

Sau khi tan họp, Trương Thanh Vân định xuống lầu thì một thư ký trẻ chạy theo nói:

- Bí thư Trương, chủ tịch Chử muốn gặp anh!

Trương Thanh Vân nhìn chung quanh rồi gật đầu, thư ký dẫn đường, hắn theo sát phía sau. Hai người đi đến một phòng khách nhỏ, Chử Ngụy Cường đang ngồi bên trong, còn có cả Thi Vĩnh Nhạc.

- Chào chủ tịch, chào chủ tịch Thi!

Trương Thanh Vân dùng giọng khách khí chào hỏi.

Chử Ngụy Cường liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân mà không nói gì, Thi Vĩnh Nhạc lại chỉ vào chiếc ghế sa lông phía trước rồi nói:

- Ngồi đi, hay cho Trương Thanh Vân anh, hội nghị hôm nay anh không lên tiếng, đây không phải có tâm tư quấy rối sao? Tuy hội nghị không quan trọng nhưng thái độ như vậy là không được.

Trương Thanh Vân vừa vào cửa thì Thi Vĩnh Nhạc đã nổi giận, rõ ràng đang nói thay cho Chử Ngụy Cường. Hai lãnh đạo chính quyền đều gặp mặt Trương Thanh Vân, rõ ràng không phải là sắp xếp trước đó, mà nếu là gặp mặt tạm thời thì rõ ràng có liên quan đến vấn đề Trương Thanh Vân không lên tiếng trong hội nghị vừa rồi.

Trương Thanh Vân bị Thi Vĩnh Nhạc mắng vài câu mà không kinh hoàng, hắn dùng giọng nghiêm trang báo cáo tình hình Hoài Dương vào lúc này, cuối cùng nói:

- Tình hình chính là như vậy, hiện nay mức độ khó khăn trong công tác ở Hoài Dương lớn hơn những gì tôi tưởng tượng rất nhiều lần, bây giờ mà Hoài Dương tiến vào xây dựng khu kinh tế liên hợp thì còn quá sớm, vì vậy tôi không lên tiếng chính là cầu thị, tuyệt đối không phải là vấn đề về thái độ.

Chử Ngụy Cường nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, vẻ mặt có chút nguội lạnh, lão nói:

- Nếu tình hình ở Hoài Dương mà dễ dàng thì trước đó tỉnh ủy cũng không đưa anh xuống làm gì, anh đã đến Hoài Dương thì ổn định và phát triển là chức trách.

- Bây giờ khu kinh tế của ba thành phố là quy hoạch của trung ương, Hoài Dương là một thành phố nằm bên trong, sao có thể nói không hợp thời là không làm? Đây không phải là thái độ sao?

Trương Thanh Vân không lên tiếng, Chử Ngụy Cường nói như vậy rõ ràng là mượn đề tài của mình để nói về người, nói như vậy thì cứ tự nhiên, Trương Thanh Vân không muốn tranh luận.

Chử Ngụy Cường nói xong thì Thi Vĩnh Nhạc lại nói:

- Anh đến Hoài Dương mà miễn chức hai bí thư quận ủy không theo trình tự tổ chức, điều này gây ra ảnh hưởng rất xấu trong tỉnh, sau này anh cần phải chú ý.

Trương Thanh Vân không nói lời nào, hắn chỉ ngồi lắng nghe. Miễn chức vị của hai người Trâu Côn chính là sự việc mà Trương Thanh Vân biết mình sai, nhưng hắn đang muốn xem phản ứng của các lãnh đạo là thế nào, nếu Thi Vĩnh Nhạc đã cứng nhắc thì hắn còn gì để tranh luận.

- Bí thư Thanh Vân, trong tỉnh cũng biết rõ công tác ở Hoài Dương cực kỳ khó khăn, đã cho anh đến Hoài Dương thì tỉnh ủy và chính quyền sẽ kiên cường hậu thuẫn, điều này anh không cần hoài nghi. Tôi yên tâm về năng lực của anh nhưng sau này làm việc phải đường đường chính chính, dù sao thân phận của anh bây giờ cũng đại biểu cho hình tượng của tỉnh Hoa Đông.

Chử Ngụy Cường nói.

Trương Thanh Vân giật mình vì thái độ của Chử Ngụy Cường, hắn và Chử Ngụy Cường không có kết giao, nhưng bây giờ xem ra chủ tịch đang chìa một củ cà rốt. Trương Thanh Vân không muốn xem xét quá sâu, hắn vội vàng bày tỏ thái độ:

- Chủ tịch yên tâm, tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của đảng và nhân dân, nhất định phải vực dậy Hoài Dương.

Trương Thanh Vân rời khỏi khu nhà chính quyền thì lập tức nhận được điện thoại của Xa Vĩ, Xa Vĩ nói:

- Anh Trương, lãnh đạo các anh thường rất bận rộn, tôi đã nhìn thấy xe của anh, anh chờ chút, chúng ta cùng nhau đi dùng cơm.

Trương Thanh Vân vỗ vỗ lên ghế trước bảo lái xe tìm chỗ đậu lại, khi xe vừa dừng lại thì có một chiếc xe khác đỗ ngay bên cạnh, cửa sổ sau xe hạ xuống, người ngồi bên trong không phải là Xa Vĩ thì là ai?

- Anh chạy trước dẫn đường, chúng tôi sẽ theo sau.

Trương Thanh Vân cười nói, hắn biết Xa Vĩ đã đợi mình khá lâu, nhưng hắn cũng không vạch trần.

Hai chiếc xe xuyên toa qua những con đường của thành phố Lăng Thủy, mãi đến khi chạy ra phía đông thành phố Lăng Thủy thì thây được vài khu nhà rất xa hoa, cổng được bảo vệ rất nghiêm, nhưng đi vào lại rất thông suốt, không ai ngăn cản. Trương Thanh Vân liếc mắt và nhìn thấy một khu nhà cực kỳ xa hoa ở bên trong, trong lòng đang xem xét ý đồ của Xa Vĩ không hẳn chỉ là dùng cơm, có lẽ còn mục đích khác.

Đến cổng khu nhà thì xe dừng lại, nhân viên phục vụ ra mở cửa, Xa Vĩ giống như rất quen thuộc nơi đây, hắn vẫy tay với Trương Thanh Vân:

- Thanh Vân, hôm nay có vài người bạn, đừng trách tôi không nói trước với anh, chẳng qua tôi thấy anh chưa quen thuộc Hoa Đông, bây giờ lại là người đứng đầu đảng ủy thành phố, cần phải mở rộng nhân mạch.

- Hôm nào tôi gặp mặt anh sẽ gọi đến vài người bạn cũ, vừa ăn cơm vừa nói thể truyện trò, cũng có thể ca hát, hoạt động, anh cũng nên buông lỏng một chút.

- Cám ơn!

Trương Thanh Vân cười nói, cũng không nói lời nào khác, cũng không có thái độ cảm tạ, không cẩn trọng, biểu hiện khá nhạt.

Xa Vĩ có chút sững sốt, hắn thầm nghĩ:

"Mình rõ ràng vẫn không nhìn thấu Trương Thanh Vân, người này lòng dạ quá sâu xa, cũng không biết chuyện mình làm hôm nay có đúng hay không."

Trương Thanh Vân đi theo Xa Vĩ vào hội sở mới phát hiện nơi này xa hoa có thể làm cho người khác hoa mắt, Xa Vĩ đưa card cho nhân viên phục vụ, lại khẽ nói vài câu. Sau đó nhân viên phục vụ khách khí đưa hai người vào thang máy lên lầu mười sáu.

Sau khi lên đến nơi thì tiếp tục quẹo trái quẹo phải vài lượt mới đến một phòng vip, bên trong đã có vài người đang nói chuyện. Xa Vĩ vào cửa thì cười ha hả nói:

- Bí thư Đoạn, các anh đúng là đến nhanh một bước, tôi và bí thư Trương đã đến chậm.

Trương Thanh Vân lên tiếng và nhìn lại, một người trong số đó là bí thư ủy ban kỷ luật Đoạn Kiến Bình, vì vậy mà hắn không khỏi liếc mắt nhìn Xa Vĩ. Trước kia hắn đã mơ hồ cảm thấy Xa Vĩ rất linh thông với các tin tức của ủy ban kỷ luật, mãi đến hôm nay mới hiểu rõ nguyên nhân.

Đoạn Kiến Bình nhìn qua thì có vẻ cũng không quá lớn tuổi nhưng có được sự tôn nghiêm của bí thư ủy ban kỷ luật, nói năng rất thận trọng. Nhưng khi hắn nhìn thấy Trương Thanh Vân thì khóe miệng co quắp vài lượt, hắn nói:

- Bí thư Thanh Vân, đã sớm nghe Tiểu Vĩ nói anh là nhân tài, hôm nay được gặp mặt đúng là rất vui mừng.

- Bí thư Đoạn khách khí rồi!

Trương Thanh Vân nói, hắn rất cung kính nhưng không quá phận. Đoạn Kiến Bình có vị trí cao hơn hẳn, nhưng cấp bậc hành chính của hai người là tương đồng, Trương Thanh Vân cũng không quá sợ hãi.

- Đến đây, tôi giới thiệu một chút, hai vi này đều là bạn bè đến từ Hoàng Hải, là chủ nhiệm Tiếu Sơn của phòng giám sát tỉnh ủy Hoàng Hải, còn đây là chủ nhiệm Tiền Tiến của ủy ban cải cách Hoàng Hải.

Đoạn Kiến Bình chỉ vào hai người còn lại rồi nói:

- Trước kia hai người bọn họ đều là cán bộ Hoa Đông, nhưng bây giờ dã vung cánh bay sang Hoàng Hải rồi.

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn không ngờ có thể được nhìn thấy cán bộ Hoàng Hải ở nơi đây. Khoảng cách giữa Hoàng Hải và Lăng Thủy là không gần, cán bộ Hoàng Hải đến Cảng Thành và Hoài Dương là bình thường, nhưng nếu đến Lăng Thủy thì không bình thường.

Mà hai vị kia có thể ngồi đây chứng tỏ có quan hệ sâu với Đoạn Kiến Bình và Xa Vĩ, Trương Thanh Vân lại có thêm một tầng hiểu biết về Xa Vĩ. Tuy Xa Vĩ không hào sảng nhưng dù sao cũng là cán bộ Hoa Đông, mình khó thể so sánh về quan hệ và nhân mạch với đối phương.

Trước kia Trương Thanh Vân làm cấp phó ở Cảng Thành, dù thiếu quan hệ và nhân mạch cũng không có liên quan quá lớn. Nhưng bây giờ hắn là người đứng đầu thành phố Hoài Dương, có nhiều thứ khó thể thiếu. Dù Xa Vĩ hôm nay có mục đích gì thì Trương Thanh Vân cũng phải cảm tạ.

Nhưng một mặt khác thì Trương Thanh Vân cũng cảm nhận được áp lực, trước mắt Hoài Dương có quá nhiều khó khăn, bản thân hắn vẫn còn thiếu sự tu luyện, thế cục bây giờ lại biến đổi khẩn cấp, xem ra không đánh lớn là không được.

Bố Y Quan Đạo - Chương #640