Bí thư quận huyện thuộc về số cán bộ được tỉnh trông coi, trước đó muốn được đề bạt phải thông qua phòng tổ chức tỉnh ủy, lấy ý kiến ban ngành thành phố, thậm chí có nhiều bí thư huyện ủy do tỉnh ủy trực tiếp bổ nhiệm.
Một mình Trương Thanh Vân ra lệnh đã miễn đi chức vụ của hai vị bí thư quận ủy, tiền trảm hậu tấu, cưỡng chế miễn chức sau đó mới báo lên phòng tổ chức tỉnh ủy, cuối cùng cũng làm cho cán bộ thành phố Hoài Dương thấy được sự bá đạo của vị bí thư mới.
Nguyên nhân hai vị bí thư quận Ngũ Sơn và quận Bạch Mã bị miễn chức có thể nói là rất nhiều, trước tiên là nhân tâm hai quận không ổn, mâu thuẫn xã hội quá mạnh. Hai người Trâu Côn và Triệu Lâm tuy nhận chức chưa lâu nhưng tình trạng trong quận không tiến triển, mâu thuẫn xã hội vẫn bùng phát như trước, nhân tố không ổn định có quá nhiều, phòng tổ chức tỉnh ủy giải thích cực kỳ đường đường chính chính.
Nhưng người trong quan trường đều hiểu đạo lý vu oan giá họa, hai người Trâu Côn và Triệu Lâm bị miễn chức chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là hai vị cán bộ trẻ này bị đả kích tính tích cực, sẽ ảnh hưởng không tốt đến giai đoạn phát triển sau này.
Chưa nói đến Triệu Lâm, như Trâu Côn chính là cán bộ trẻ được phòng tổ chức tỉnh ủy trọng điểm bồi dưỡng, năm trước được điều xuống rèn luyện ở quận Ngũ Sơn. Người này có năng lực, có bốc đồng, khi tiếp nhận thế cục rối rắm ở quận Ngũ Sơn cũng cảm thấy rất mệt mỏi. Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân vừa đến Hoài Dương đã miễn chức của hắn, điều này đã gây ra chấn động lớn trong quan trường Hoài Dương.
Lại nói về Trâu Côn, hắn còn đang hờn dỗi vì Trương Thanh Vân mắng chửi không biết phân biệt tốt xấu vào trước đó, nhưng không ngờ đến ngày hôm sau lại lập tức nhận được thông báo miễn chức.
Kết quả này làm Trâu Côn thật sự không thể tin vào lỗ tai mình, hắn tự mình gọi điện thoại cho phòng tổ chức để hỏi rõ tình huống. Sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục thì hắn lao đến thị ủy, sau đó lại bị cảnh sát chặn cổng không cho vào.
Cuối cùng Trâu Côn gọi điện thoại cho trưởng phòng tổ chức Lưu Phái, sau đó mới được vào nói chuyện với phòng tổ chức. Hắn và Lưu Phái đều là cán bộ từ trên tỉnh đi xuống, đều là người trong cơ quan tỉnh ủy đi ra, quan hệ khá gần. Lưu Phái cũng rất đồng tình với vị huynh đệ này, nhưng hắn đã từng có quan hệ với Trương Thanh Vân, biết rõ tính tình của bí thư Trương. Trước đó chủ tịch tỉnh Thi Vĩnh Nhạc muốn tìm chút quyền uy trước mặt Trương Thanh Vân, nhưng cuối cùng lại bị đối phương làm cho mặt mũi đầy bụi.
Đối mặt với một nhân vật như vậy mà Trâu Côn không biết cẩn thận, đã chọc vào mầm tai vạ thì biết làm sao được? Nhưng xuất phát từ cảm tình thì Lưu Phái cũng nên gặp mặt Trâu Côn, vừa thấy mặt Trâu Côn thì Lưu Phái đã nói:
- Anh Trâu, việc này Trương Thanh Vân tự mình ra lệnh, tôi còn đang tự hỏi xem anh đang phạm phải chuyện gì?
Vẻ mặt Trâu Côn chợt phát lạnh, hắn nói:
- Tôi là cán bộ được phòng tổ chức tỉnh ủy bổ nhiệm, bí thư Trương cũng không thể chỉ nói một câu là miễn chức. Hơn nữa còn có hội nghị thường ủy, chẳng lẽ bí thư không cho phép mặc cả sao? Hôm nay tôi đến đây là muốn tìm lời nói công bằng từ thị ủy.
Lưu Phái thầm nhíu mày, lời nói của Trâu Côn quá chói tai, bí thư quận ủy do phòng tổ chức tỉnh ủy bổ nhiệm là không sai, nhưng bí thư thị ủy miễn chức một bí thư quận ủy thì giống như một thầy giáo miễn chức cán sự lớp của học sinh cấp một mà thôi. Hơn nữa bây giờ tình hình ở quận Ngũ Sơn lại quá mẫn cảm.
Trương Thanh Vân miễm chức của Trâu Côn là có lý có chứng, Trâu Côn nhìn không thấu điều này, còn chạy đến thị ủy đòi lý lẽ, đúng là không thức thời.
- Anh Trâu, việc này anh đến thị ủy cũng vô dụng, ngoài tiếp tục mang đến phiền toái cho anh sau này thì không còn bất kỳ tác dụng nào khác. Bây giờ anh đang trong giai đoạn miễn chức, tôi thấy anh nên thu nạp tâm thần, cần phải tổng kết lại những gì đã làm, phải tin tưởng tổ chức.
Lưu Phái nói.
Tư tưởng của Trâu Côn quá ngây thơ, Lưu Phái cũng không muốn dây dưa với người này, nhưng lại sợ không dám đắc tội đối phương. Dù sao hai người cũng là cán bộ trong tỉnh xuống tuyến dưới rèn luyện, hơn nữa Trâu Côn cắm rể rất sâu ở tỉnh thành, Lưu Phái trấn an vị bồ tát này để không gây ra rối loạn, đây mới là công tác chính.
Trâu Côn vừa nghe Lưu Phái nói ra những lời như vậy thì ngây ngô một lúc lâu, vẻ mặt cuối cùng lộ ra sự thất vọng. Lưu Phái đã nói ra những lời uy hiếp trực diện, vì sự việc náo loạn thường đè chết người, Trương Thanh Vân miễm chức của Trâu Côn, nếu thật sự muốn đến thị ủy gây rối thì sẽ không còn gì để xem xét.
Lưu Phái là người nhìn mặt nói chuyện, hắn cảm thấy đối phương đã biết điều hơn, vì vậy mới thở dài một hơi. Hắn ra vẻ thổn thức vô hạn, sau đó tiến lên vỗ vai Trâu Côn rồi nói:
- Anh Trâu, đại trượng phu co được giãn được, cán bộ đảng chịu chút uất ức thì có gì lo lắng? Nếu chút uất ức như vậy mà không nhịn được, như vậy chẳng phải đã uổng công đảng bồi dưỡng bấy lâu nay sao?
Trâu Côn liếc mắt nhìn Lưu Phái mà tâm tình cực kỳ không xong, người này bình thường xưng anh em rất thân mật, bây giờ xảy ra chuyện thì chạy nhanh hơn thỏ. Cái gì là co được giãn được? Đúng là không đau không biết khổ, nếu sự việc xui xẻo này rơi lên đầu Lưu Phái, để xem Lưu Phái có uổng phí công lao bồi dưỡng của đảng hay không?
Trâu Côn làm quan nhiều năm, đã dùng biết bao tâm tư và sức lực mới lên đến chức vị bí thư quận, cũng coi như là người đứng đầu một phương. Bây giờ hắn lại bị Trương Thanh Vân miễm chức, đây không phải là vấn đề uất ức, căn bản chính là chôn vùi con đường làm quan. Với vấn đề như vậy thì Trâu Côn sao có thể co được giãn được?
Nhưng Lưu Phái nói ra những lời như vậy thì Trâu Côn cũng hiểu rõ, nếu hắn gây rối ở thị ủy thì ngoài vấn đề tự rước lấy nhục sẽ không còn bất kỳ kết quả nào khác. Trương Thanh Vân kia quá khí thế, điều này có thể nhìn ra từ trong ánh mắt Lưu Phái.
Lưu Phái nói một lúc lâu mà chẳng có lời nào liên quan đến Trương Thanh Vân, điều này đã chứng minh bí thư là người có uy thế, bắt buộc Trâu Côn phải buông tay, phải nhịn cơn tức.
Nhưng trong lòng Trâu Côn cũng có tính toán khác, hắn quyết định phải liên hợp với Triệu Lâm, hai người phải đến tỉnh ủy tố cáo, nhất quyết không thể bỏ qua.
Gần đây trong quan trường Hoài Dương có phong trào bàn tán ầm ĩ, tất nhiên vì sự việc không liên quan đến mình nên mọi người đều cố gắng mở lời thêm mắm dặm muối. Mà gần đây những cán bộ đã từng tiếp xúc với Trương Thanh Vân lại chỉ biết che che giấu giấu, giống như không muốn nhắc đến chuyện này.
Trương Thanh Vân miễm chức hai vị bí thư quận là Trâu Côn và Triệu Lâm, bên ngoài hội nghị thường ủy mà hắn bắt người để khai đao, hơn nữa lại chỉ nói một câu duy nhất, cảm giác này tất nhiên sẽ làm người ta khó thể cảm nhận. Đặc biệt là gần đây những thành viên ban ngành đã từng tiếp xúc với Trương Thanh Vân, mọi người càng lo lắng.
Tôn Chính Danh trưởng phòng tài chính đã nhiều ngày mất ngủ, hắn nhớ đến biểu hiện của mình vào những ngày trước, cũng cảm thấy cả người lạnh ngắt. Nếu hôm đó Trương Thanh Vân tức tối mà tuyên bố miễn chức của hắn, như vậy hắn sẽ trực tiếp theo gót Trâu Côn.
Tôn Chính Danh là trưởng phòng tài chính, vì có quan hệ với người trên tỉnh nhưng hắn biết rõ tình huống của Trâu Côn, quan hệ của Trâu Côn trên tỉnh mạnh hơn chứ không kém hắn, Trương Thanh Vân khai đao với Trâu Côn, nếu không chắc chắn thì rõ ràng giống như ôm đồ sứ chạy ra chiến trường.
Nhưng Tôn Chính Danh sợ hãi mà cũng nhịn không được phải chạy ra ngoài nghe ngóng tin đồn. Chính đám người như Tôn Chính Danh không muốn nghị luận về vấn đề Trâu Côn và Triệu Lâm bị miễn chức nhưng lại thích nghe người khác nghị luận, đây là một tâm tính rất kỳ diệu.
Bọn họ luôn hy vọng có thể nghe được vài tin tức bất lợi cho Trương Thanh Vân, nhưng những gì nghe được lại hoàn toàn khác biệt. Thậm chí rất nhiều người trong thể chế và các giới xã hội đều cho rằng bí thư Trương có quyết đoán, là người hành động chính xác.
Người nói như vậy chiếm đại đa số cũng làm cho nhóm người như Tôn Chính Danh phải cảm thấy không còn cách nào khác. Tư duy của người trong nước luôn là như vậy, luôn có xu hướng đề cao anh hùng cá nhân. Xem ra Trương Thanh Vân cũng có bản lĩnh giết gà dọa khỉ, cố định con người, lung lạc nhân tâm, gia tăng ảnh hưởng của bản thân. Trương Thanh Vân là lãnh đạo nhưng ra tay quá độc ác, sau này thiên hạ Hoài Dương còn có càn khôn sao?
Trương Thanh Vân là người trong cuộc cũng không quan tâm đến những hậu quả vặt vãnh này, thời điểm quan trọng phải làm những chuyện quyết đoán, bây giờ tình hình Hoài Dương đã vượt qua sức tưởng tượng của hắn, nếu muốn thu xếp ổn thỏa một cục diện rối rắm này thì không dùng chiêu thức cay độc thì nào có thể được?
Hơn nữa ấn tượng của Trương Thanh Vân về Trâu Côn và Triệu Lâm cũng không quá tốt, đặc biệt là Trâu Côn. Người này xử lý quan hệ với dân chúng cực kỳ đông cứng, hơn nữa còn lên đến mức độ đe dọa, không thành thật đối đãi với dân chúng lại biểu hiện mình tài trì hơn người ở khắp nơi, như vậy sao có thể giải quyết được vấn đề ở quận Ngũ Sơn?
Nếu Trâu Côn đã không có năng lực thì còn giữ chức làm gì? Lúc này miễn chức có thể làm cho nhân dân được nhìn thấy một chút hy vọng, thậm chí còn làm cho quận Ngũ Sơn ổn định được một thời gian ngắn. Dù dùng Trâu Côn để tạo ra chút cống hiến cuối cùng thì Trương Thanh Vân cũng cảm thấy quyết định đó là đúng, trên quan trường cũng không thể không suy xét đến vấn đề đối nhân xử thế.
Trương Thanh Vân muốn nhìn xem tỉnh ủy giúp đỡ mình ở Hoài Dương đến mức độ nào, cũng thuận tiện xem vị trí của mình ở tỉnh ủy là ra sao, coi như là một phép thử trước khi hành động lớn.
Vấn đề làm cho Trương Thanh Vân bực bội nhất vào lúc này không phải nằm ở hai quận Ngũ Sơn và Bạch Mã, đó chính là bầu không khí chính trị toàn thành phố và niềm tin của dân chúng. Bây giờ nhân dân Hoài Dương đã mất đi lòng tin vào chính quyền, quan viên chính quyền lại không tin tổ chức, cán bộ và nhân dân thiếu tin tưởng vào tương lai của thành phố, các công tác và hạng mục thiếu sự quy hoạch, tất cả đều cực kỳ lộn xộn, công tác có hàng trăm hàng ngàn nhưng không biết chụp lấy thứ gì cho tốt.
Khi đang chuẩn bị chụp lấy một vấn đề công tác thì lại phát hiện tình cảnh không dễ nắm bắt, khắp nơi đều là vấn đề, khắp nơi đều là mâu thuẫn. Nếu dưới cục diện này mà không giải quyết vấn đề tinh thần và diện mạo, không nghiêm khắc nắm chặt bầu không khí chính trị thì không chỉ những vấn đề ở quận Ngũ Sơn và quận Bạch Mã không giải quyết được, thậm chí tất cả công tác đều khó nắm bắt và hoạt động.
Khi đã có ý nghĩ thì đứng dậy hành động cũng không dễ dàng, chính đàn Hoài Dương vừa trải qua trạng thái rung chuyển, căn cơ của Trương Thanh Vân còn chưa vững. Dưới cục diện này Trương Thanh Vân loại bỏ hai người Trâu Côn và Triệu Lâm cũng đã là hành động cực hạn, nếu động tác quá lớn thì xã hội sẽ loạn.
Bây giờ Trương Thanh Vân đã thấy vấn đề nghiêm trọng nhưng không thể ra ta quá nặng, hơn nữa thời gian lại không chờ con người, đây có thể nói là khiêu chiến cực hạn. Bây giờ một điều có lợi duy nhất cho Trương Thanh Vân chính là hắn nắm quyền lãnh đạo đảng và kiêm luôn khối chính quyền, tuy không thể nói muốn làm gì thì làm nhưng muốn thông qua một quyết nghị, thường được hội nghị thường ủy thông qua rất dễ.
Đây cũng là những gì mà Tần Vệ Quốc đã dự kiến trước, trên đời không có bữa cơm trưa miễn phí, Tần Vệ Quốc đã dám ủy quyền cho Trương Thanh Vân thì tất nhiên sẽ có nguyên nhân. Cho đến bây giờ Trương Thanh Vân còn chưa nhìn thấy rõ mình đến Hoài Dương lân này là phúc hay họa.
Nhưng trước mặt chỉ còn lại một con đường, Trương Thanh Vân đến Hoài Dương và không nghĩ rằng mình sẽ lui về phía sau, căn cứ vào khí thế trước nay thì hắn giống như đã quay về khoảng thời gian ở Giang Nam trước đó. Nhiều năm qua đi nhưng mỗi lần nhớ lại cũng làm hắn sục sôi, tất nhiên sẽ làm việc với bất cứ giá nào... ....
Khi các giới xã hội ở Hoài Dương đang nghị luận về tin tức Trâu Côn và Triệu Lâm bị miễn chức thì một tin tức khác cũng được lưu truyền rất kỳ diệu ở các đơn vị chính quyền. Mọi người nói rằng từ khi bí thư Trương đến Hoài Dương còn chưa tìm được một thư ký thỏa mãn.
Tin tức này rất nhanh chuyển biến từ đơn giản đến phức tạp, sự coi trọng của Trương Thanh Vân về thư ký đã tạo nên chủ đề cho mọi người nói chuyện say sưa. Người ta nói Trương Thanh Vân yêu cầu rất cao với thư ký, nhất định phải là cán bộ thanh niên tài giỏi có năng lực, có tương lai.
Hơn nữa chuyện về thư ký của Trương Thanh Vân ở Cảng Thành bây giờ cũng được truyền đi khắp nơi, người ta nói về chức vụ thư ký của bí thư rất kỳ diệu, điều này làm người ta cảm thấy nếu được làm thư ký của bí thư thì giống như một bước lên trời. Đáng lý ra chức vụ thư ký của bí thư cũng cực kỳ quan trọng, nhưng bây giờ người người xào nấu tin tức đã làm cho chức vụ này trở thành một chủ đề lớn. Hơn nữa văn phòng thị ủy hình như cũng rất biết cách phối hợp, bên trong liên tục đưa ra tin đồn, nói rằng những cán bộ cấp phó khoa dưới bốn mươi đều có thể trở thành thư ký cho bí thư Trương. Tin tức này vừa bùng ra thì chủ đề về thư ký lập tức bị xào nấu đến mức tuyệt đỉnh.
Đầu tiên là các đơn vị liên quan không chịu ngồi yên, đều thông qua quan hệ để tìm biện pháp, liên tục dựa về phía thị ủy để nghe ngóng tin tức. Mọi người tìm đủ cách để biết tâm tính của Trương Thanh Vân, thậm chí còn có vài cán bộ lãnh đạo đã về hưu trực tiếp đến thăm hỏi Trương Thanh Vân... ....
Trương Thanh Vân cũng cố ý tỏ ra cực kỳ mập mờ, bên ngoài đã có quá nhiều tin đồn, bây giờ hắn cũng thuận tay đẩy thuyền, mượn cơ hội để xem rốt cuộc Hoài Dương đã đến tình cảnh nào. Tất nhiên hắn sẽ cố gắng chọn cho mình một thư ký hợp lý, đồng thời cũng lợi dụng cơ hội mà làm mẫu trong lúc đề bạt phân công, có thể nói là một mũi tên bắn trúng nhiều chim.
Vì vậy mà những đồng chí lão thành đến thăm hỏi và nhắc đến vấn đề thư ký thì Trương Thanh Vân luôn khách khí, thường hỏi thăm kỹ càng tình huống của các đối tượng được đề cử, nếu có những điều kiện tốt thì hắn còn ghi chép lại. Nhưng hắn lại tỏ ra khá căng thẳng, không dám biểu hiện thái độ, chỉ nói sẽ suy xét.
Thái độ này của Trương Thanh Vân cũng coi như đổ thêm một bình dầu vào công tác tuyển chọn thư ký vốn đang bốc cháy hừng hực, vì vậy mà tất cả cán bộ trẻ tuổi có năng lực đều rục rịch, thậm chí còn có người công khai đến phòng tổ chức báo danh tuyển chọn. Bọn họ đều cố gắng nhân cơ hội này mà tiến thêm một bước.
Phòng tổ chức vốn cũng không công khai tuyển chọn, nhưng sau nà có quá nhiều người đến báo danh, vì vậy Lưu Phái cũng chỉ biết báo lên trên. Cuối cùng phó bí thư Tiêu Hàn mới chỉ thị văn phòng thị ủy mở ra một cuộc tuyển chọn công khai với quy mô nhỏ. Nhưng dù là như vậy thì số người báo danh cũng là vài trăm, trong đó còn có cả những trưởng ban, phó ban.
Tình cảnh đến mức này đã vượt qua tất cả kế hoạch vạch ra trước đó, mà ảnh hưởng sẽ sâu rộng như thế nào, điều này ngay cả Trương Thanh Vân cũng không biết được.
Hoài Dương khác biệt với những thành phố khác ở Hoa Đông, ba huyện của Hoa Đông đều là vùng núi, đây là những địa phương nghèo và lạc hậu, vì vậy nếu xét theo chỉnh thể thì sự phân biệt giàu nghèo ở Hoài Dương là rất lớn. Tất nhiên nếu xét theo quan trường thì địa vị cán bộ của ba huyện vùng núi cũng thấp hơn rất nhiều, đây dù chẳng phải là quy định gì cả nhưng trật tự lại được coi là như thế.
Vì vậy đối với cán bộ các huyện thì ai cũng muốn vào thành phố, nhưng tình huống thường rất khó khăn, vì không bối cảnh, không có gì, lại không tiền, muốn vào thành đúng là chuyện đáng cười.
Nhưng trên đời này lại không thiếu người muốn vượt qua chuyện đáng cười kia, lúc này ở huyện Vọng Hải có một cán bộ kích động thức trắng đêm không ngủ, người này tên là Lưu Bằng, là phó bí thư chi đoàn huyện Vọng Hải.
Lưu Bằng cũng là người có danh tiếng ở Vọng Hải, danh tiếng này thể hiện ở hai điểm, một là tài hoa hơn người, một thứ khác chính là đầu óc toàn cơ bắp. Tuy bằng cấp không cao nhưng lại rất văn vẻ, trước kia là thư ký đệ nhất trong huyện, dù bây giờ đã là phó bí thư chi đoàn nhưng khi cần báo cáo hay phát biểu ý kiến thì các lãnh đạo huyện ủy cũng cần nhờ đến hắn.
Lưu Bằng tài hoa nhưng đầu óc quá cơ bắp, người khác công tác mỗi năm thường lễ nghĩa lãnh đạo rất nhiều, nhưng hắn lại vắt chày ra nước. Vì vậy mà sinh ra một vấn đề khó khăn là vào đảng, hắn tiến vào công tác ở khối chính quyền được năm năm mới vào đảng.
Đáng lý ra với tài hoa của Lưu Bằng thì vào đảng quá dễ dàng, nhưng đánh chết thì hắn cũng không muốn tự mình đưa ra yêu cầu, tự nói điều kiện của mình không phù hợp, đây không phải đầu óc có bệnh thì là gì? Sau này hắn cảm thấy mình phù hợp, lúc đó mới làm đơn xin, như vậy *** trâu đã hóa bùn, việc này truyền khắp huyện Vọng Hải cũng coi như là chuyện cười.
Cuối cùng vấn đề cơ bắp nhất của Lưu Bằng là hôn nhân, trước kia hắn là con rể của phó bí thư huyện Vọng Hải, nhưng khốn nổi hắn không chịu kết hôn trước khi cha vợ về hưu, lại nói mình muốn rong chơi thêm vài năm khi đang còn trẻ. Chưa nói đến vấn đề thiếu chút nữa đã bị cha vợ cắt không cho kết hôn, mà đến khi kết hôn thì cha vợ đã về hưu, vất vả lắm mới có một chỗ dựa mà lại bị chôn vùi lãng phí.
Trong quan trường nếu đã đi sai một bước thì từng bước tiếp theo đều sai, huống chi Lưu Bằng không chỉ đi sai một bước? Vì vậy bây giờ hắn đã gần bốn mươi, tuy càng lăn lộn trong quan trường thì càng kém nên năm ngoái đã là một phó bí thư chi đoàn không quyền lực.
Mà Lưu Bằng công tác nhiều năm thì cũng dần trưởng thành, những cao ngạo và tự phụ trước kia đã hoàn toàn bị mài phẳng, nhưng đến khi hắn tỉnh ngộ lại thì đã rớt lại phía sau quá xa. Quan trọng là đầu óc cơ bắp đã nhập tâm, hắn muốn đảo ngược lại thì chính là đại nạn.
Nếu trong quan trường không được như những gì mìn tính toán thì địa vị trong nhà cũng giảm sút, bạn bè xem thường. Lưu Bằng lại là một người xuất thân nông thôn, không có căn cơ, những nhân tố tốt vào trong tay không biết sử dụng thì mất đi, bây giờ tinh thần giảm sút, cả ngày hậm hực, nếu bàn về tương lai thì rõ ràng là quá xa vời.
Khi Lưu Bằng nghe được tin tức tuyển chọn thư ký công khai của thị ủy thì cũng phải nhờ vào chức vụ phó bí thư tiếp xúc với nhiều cán bộ trẻ, mới được truyền tin. Lúc đầu nghe thấy tin tức cũng không biết như thế nào, nhưng nghe càng nhiều thì càng ngấm, hắn xem xét điều kiện bản thân, trong lòng bắt đầu rục rịch.
Nhiều năm bị đè nén trầm luân cũng vì những rục rịch trong thời gian ngắn mà phóng xuất ra ngoài, Lưu Bằng phát hiện trong lòng sinh ra một loại xúc động chưa từng có. Hắn vì vấn đề tuyển chọn thư ký mà khó thể kiềm chế, trắng đêm khó ngủ...
.