Chương 594: Phản Pháo.


Hội nghị xây dựng tỉnh Hoa Đông mở ra trong ba ngày, suốt ba ngày Trương Thanh Vân bơi lượn trong hàng loạt nghi vấn của các thành phố khác đối với xây dựng Cảng Thành. Nhưng dù người ta tấn công thế nào thì hắn vẫn lù lù bất động, dù sao cũng tìm ra được biện pháp đối phó thích hợp, làm cho tất cả mọi người chẳng làm gì được.

Tuy chỉ trong ba ngày ngắn ngủi nhưng tất cả lãnh đạo ở hệ thống xây dựng trong tỉnh Hoa Đông đều được thấy sự lợi hại của Trương Thanh Vân. Hắn lợi hại ở hai phương diện, thứ nhất chính là sự ngôn ngữ cẩn thận, điều này làm cho người ta không tìm thấy lỗ hổng.

Phương diện thứ hai chính là am hiểu phân hóa lôi kéo, Trương Thanh Vân không những quen thuộc tình hình ở Cảng Thành, hơn nữa còn biết rất rõ tình huống Hoa Đông, những thành phố nào có đặc điểm gì đều được hắn hiểu rõ. Vì vậy trong lúc liên hệ với mọi người, đặc biệt là khi tiếp xúc thì hắn luôn có thể uy hiếp đối phương, làm lòng người sinh ra cảm giác kiêng kỵ, không dám dùng toàn lực.

Cứ như vậy mà trong ba ngày hội nghị Trương Thanh Vân mãi là một mũi tên, nhưng đến khoảnh khắc cuối cùng cũng không ai có biện pháp làm gì được hắn. Hội nghị không thể cứ tiếp tục dây dưa, vì vậy mới chấm dứt.

Sau khi hội nghị kết thúc, Trương Thanh Vân vừa rời khỏi hội trường đã bị thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền Vương Phí Thành gọi lại, hắn nói phó chủ tịch Vi muốn gặp mặt. Trương Thanh Vân đã sớm ngờ ra chiêu thức này nên không do dự, hắn đi theo Vương Phí Thành về phía trụ sở khối chính quyền.

Trụ sở thường ủy tỉnh ủy rất bắt mắt nhưng được canh gác rất nghiêm, vì vậy có thể thấy tòa nhà này là không tầm thường. Những quan viên dưới cấp bậc ủy viên tỉnh ủy muốn vào tòa nhà này phải trải qua một quá trình kiểm tra nghiêm khắc.

Tuy Trương Thanh Vân chỉ là phó bí thư Cảng Thành, nhưng hắn cũng là ủy viên tỉnh ủy, vi vậy có giấy công tác và ra vào rất thuận lợi.

Trong ba ngày mở hội nghị xây dựng tỉnh Hoa Đông thì Thi Vĩnh Nhạc chỉ đến hiện trường vào ngày đầu tiên, những khoảng thời gian còn lại thì không tham gia. Vì vậy ấn tượng của Trương Thanh Vân về Thi Vĩnh Nhạc cũng chỉ là lần tiếp xúc ngày đầu tiên mà thôi.

Dựa vào cảm giác thì Trương Thanh Vân phát hiện ra Thi Vĩnh Nhạc là loại cán bộ không muốn nói nhiều, nêu xét về hình tượng thì người này cũng không quá tốt, cặp mắt đục ngầu vô thần, rất khó làm người khác hiểu được những gì lão đang suy nghĩ.

Như Thi Vĩnh Nhạc thì tuyệt đối là loại người không bao giờ bộc lộ trong đám đông, nhưng Trương Thanh Vân biết rõ người ta có được địa vị cao thì phải chiến đấu từ trong chiến trường ra ngoài. Người tiến vầo trong danh sách thường ủy tỉnh ủy thì khó thể nào là đơn giản.

Thật ra sau nhiều năm thì Trương Thanh Vân cũng coi như có kiến thức rộng rãi, hắn chỉ cần nhìn qua là thấy lãnh đạo khí thế phi phàm trước mắt có thể đảm nhiệm được chức vụ hay không. Cũng không ít những lãnh đạo có khí thế không xuất chúng, ví dụ như Hà Khôn ở Giang Nam.

Đến bây giờ Trương Thanh Vân vẫn còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt Hà Khôn, người này nói năng có chút lắp bắp, lời nói mơ hồ, có chút luống cuống, không thể nhìn ra khí phái của lãnh đạo.

Nhưng Trương Thanh Vân đã khắc sâu năng lực của Hà Khôn, Triệu gia ở Giang Nam phải dựa vào một mình Hà Khôn khổ tâm kinh doanh nhiều năm. Hơn nữa khi đối mặt với tình thế phức tạp ở Giang Nam thì Hà Khôn cũng tiến lên từng bước, cuối cùng đi đến vị trí đứng đầu khối chính quyền, cao tay thế nào thì hoàn toàn có thể nghĩ ra được.

Trước kia Trương Thanh Vân có mâu thuẫn rất sâu với anh em Hà Tuấn, nhưng trong vấn đề này thái độ của Hà Khôn vẫn đúng mực, lão cũng không quá thiên vị Hà Tuấn. Trương Thanh Vân cũng có cơ hội gõ đầu Hà Tuấn, nhưng hắn cũng không thực hiện. Bây giờ nghĩ lại thì thấy Hà Khôn chẳng qua chỉ mượn lực của Trương Thanh Vân để dạy bảo anh em Hà Tuấn, để con trai lão có chút kinh nghiệm mà thôi.

Sau khi Hà Tuấn rời khỏi Giang Nam ra nước ngoài, nghe nói bây giờ phát triển rất tốt, có lẽ kinh nghiệm tranh đấu với Trương Thanh Vân ở Giang Nam trước đó đã có tác dụng rất lớn.

Trước khi Trương Thanh Vân đến phòng thư ký của phó chủ tịch Thi thì gặp phải chút phiền phức, thư ký của Thi Vĩnh Nhạc là một cán bộ trên bốn mươi, là một người đàn ông trắng trẻo, cử chỉ và ngôn ngữ không chút hoang mang lo lắng. Người này nhìn qua cặp kính hơi mỏng xem xét Trương Thanh Vân, hắn nói:

- Anh là Trương Thanh Vân phải không? Tôi là Lý Hoa Nam, thư ký của chủ tịch Thi. Lúc này chủ tịch Thi đang tiếp khách, anh phải chờ một chút.

Trương Thanh Vân gật đầu, Lý Hoa Nam đưa hắn đi đến phòng khách nghỉ ngơi hơn một giờ.

Trương Thanh Vân nhìn giờ mà liên tục kêu khổ, nếu dựa theo đúng kế hoạch thì sau khi kết thúc hội nghị hôm nay hắn phải về thủ đô.

Những ngày qua người ta nhìn chằm chằm vào Cảng Thành cực kỳ khủng bố, nhưng xem tình cảnh thì không thấy có hiệu quả quá lớn, vì vậy mà Trương Thanh Vân dứt khoát muốn đến thủ đô đổi gió, tiện thể đến ủy ban cải cách xem xét vài hạng mục.

Đây là việc công, xét trên phương diện việc tư thì hai ngày sau là sinh nhật của Trương Thanh Vân, hắn cũng muốn nhân cơ hội này mà đến thủ đô đoàn tụ với người nhà. Bây giờ Trương Thanh Vân rất nhớ con gái, mỗi lần Triệu Giai Ngọc điện thoại cho Trương Thanh Vân thì con gái Mạn Mạn của hắn cứ cầm lấy nói chuyện với cha rất lâu, bộ dạng lém lỉnh, tuyệt đối không nói ít giống như mẹ.

Mỗi ngày Trương Thanh Vân đều được nghe lời con gái, vì vậy mà càng ngày hắn càng nhớ. Đáng tiếc là bây giờ hắn quá bận, không có quá nhiều không gian cho những việc cá nhân. Bây giờ vất vả lắm mới có cơ hội, vì thế mà hắn mới chào hỏi Nhuận Uyên và Xa Vĩ để đến thủ đô.

Sau khi đợi thêm một lúc nữa thì Trương Thanh Vân cũng không quan tâm, hắn có chút nôn nóng, vì vậy đến phòng thư ký tìm Lý Hoa Nam để xem xét tình huống phó chủ tịch Thi đang tiếp khách.

Lý Hoa Nam thấy Trương Thanh Vân nói như vậy thì dùng giọng mất hứng nói:

- Phó chủ tịch Trương, chủ tịch Thi là lãnh đạo, anh ấy tiếp khách thì tất nhiên có việc quan trọng cần bàn, tôi có thể đi quấy rầy được sao? Hơn nữa mỗi ngày chủ tịch đều tiếp khách rất nhiều, chúng tôi khó thể sửa đổi lịch trình, anh thấy có đúng không?

Trương Thanh Vân nghe những lời này thì hai hàng chân mày vo thành một khối, trong lòng bùng lên tiếng súng. Hắn quan sát thì thấy sự việc vốn cũng không phải là như vậy, nếu chủ tịch Thi có khách thì Lý Hoa Nam cũng không đứng mãi ngoài phòng thư ký mà không vào phục vụ.

Vì vậy trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ Thi Vĩnh Nhạc chậm rãi không muốn gặp chính là muốn hạ uy thế của mình, hơn nữa thư ký Lý này nói chuyện quá đáng ghét, cái gì gọi là chủ tớ bất phân? Chính mình đến tìm hắn để hỏi tình huống, nhưng người này lại không biết tình hình của chủ, không có quan niệm sao?

Hầu như chỉ trong nháy mắt Trương Thanh Vân đã có quyết đoán, Thi Vĩnh Nhạc này dựa vào thân phận của mình mà khinh người quá đáng. Trước đó Trương Thanh Vân luôn nghi ngờ vì sao phương hướng của hạng mục xây dựng Cảng Thành sao lại rời xa như thế, bây giờ có lẽ vì Thi Vĩnh Nhạc ngáng chân.

Những năm gần đây Trương Thanh Vân có nhiều kinh nghiệm, tâm tình dần bình thản, đã sớm không lộ ra mũi nhọn như năm xưa. Nhưng tính tình của hắn vẫn không đổi, cá tính vẫn chiếm vị trí chủ yếu, dưới tình huống hôm nay rõ ràng là nhịn nhưng không thể nhẫn.

- Nếu đã như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói, nhưng hôm nay tôi có chuyện quan trọng, khó thể trì hoãn. Nếu chủ tịch Vi đã bận rộn như vậy thì phiền anh chuyển cáo cho anh ấy biết, chúng ta sẽ hẹn gặp nhau vào hôm khác.

Trương Thanh Vân nói, giọng điệu bình thản nhưng khí thế khó thể ngờ.

Lý Hoa Nam chợt, hắn ngi ngờ mình nghe lầm. Trương Thanh Vân nói xong thì cũng không cho đối phương nhiều cơ hội, sau đó lập tức xoay lưng bỏ đi không nhanh không chậm. Lý Hoa Nam chợt sững sờ, hắn ngẩn người nhìn bóng lưng Trương Thanh Vân, không nói ra câu nào, chỉ biết trơ mắt nhìn.

Lý Hoa Nam đã làm thư ký nhiều năm, tình huống ngày hôm nay là lần đầu tiên hắn gặp phải. Hắn đã từng gặp qua những kẻ trâu bò, nhưng chưa thấy người nào như Trương Thanh Vân, đúng là trước kia chưa từng thấy qua.

Thường ủy tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh muốn gặp mặt Trương Thanh Vân, chẳng qua chỉ bắt chờ một lúc nhưng lại mất kiên nhẫn hẹn khi khác, chẳng lẽ làm lãnh đạo nhiều năm mà không biết chuyện sao?

- Hoang đường, quá hoang đường.

Lý Hoa Nam thầm nói, hắn không dám chậm trễ mà tiến vào phòng làm việc của chủ tịch. Khoảnh khắc khi đẩy cửa ra thì hắn phát hiện chính mình đột nhiên bị động.

Dựa theo phân phó của chủ tịch thì Lý Hoa Nam nhất định phải hạ uy phong của Trương Thanh Vân, cần phải tạo ra chút khó khăn, nhưng phải nắm chắc sự chừng mực. Mà cuối cùng thì Thi Vĩnh Nhạc cũng phải gặp mặt người này, nhưng bây giờ đối phương đã bỏ đi, Lý Hoa Nam có nắm chắc chừng mực sao? Không phải sẽ bị mắng à?

Thi Vĩnh Nhạc đang viết chữ, bình thường lão viết thư pháp rất đẹp, trên tường sau bàn làm việc chinh là bốn chữ "Không muốn lại được" do chính lão viết ra. Bốn chữ như rồng bay phượng múa, phòng làm việc cũng vì bốn chữ này mà có thêm nhiều hương vị.

- Vào đi, sao lâu như vậy?

Thi Vĩnh Nhạc khẽ nói, lão không ngẩng đầu, tay vẫn nắn bút. Trên bàn là một mảnh giấy trắng như tuyết, bên trên viết một bài thơ rất cổ "Mục đồng cưỡi bò, tiếng ca vắt vẻo, muốn đạp trời xanh nhưng đột nhiên khựng lại."

- Thi...Chủ tịch Thi...Phó chủ tịch Trương kia đợi hơn một giờ, cuối cùng nói có chuyện gấp và bỏ đi. Anh ấy...Anh ấy nói rằng nên gặp vào thời điểm khác, điều này đúng là hoang đường.

Lý Hoa Nam nói, trong lòng rất bất ổn, nói vài câu mà ngắt quảng liên tục.

Thi Vĩnh Nhạc nhướng mày, hai chữ thư pháp cuối cùng chợt run tay, trên giấy xuất hiện một nét mực khó coi, một bức thư pháp trở thành một tấm giấy lộn.

Tâm tình của Thi Vĩnh Nhạc chợt hỏng bét, lão vo tờ giấy thành một khối, sau đó liếc mắt nhìn Lý Hoa Nam, trong ánh mắt đục ngàu lóe lên hào quang rồi lại như ánh đao. Lý Hoa Nam căn bản không dám đối mặt với lãnh đạo, hắn lập tức cúi đầu, đỏ mặt tía tai, không có dũng khí ngẩng đầu.

- Phế vật!

Một lúc lâu sau Thi Vĩnh Nhạc mới rít ra hai chữ từ trong kẻ răng, trong lòng cảm thấy chán ghét, trong đầu lại hiện lên bộ mặt trẻ tuổi của Trương Thanh Vân. Cán bộ lãnh đạo cấp thành phố mà trẻ như vậy đúng là rất hiếm, Thi Vĩnh Nhạc cũng không vì vậy mà khinh thường, nhưng lão vẫn chưa thăm dò được tâm tính của Trương Thanh Vân. Lão nghĩ rằng muốn cho Trương Thanh Vân một gậy, nhưng bây giờ thì ngược lại, bị đối phương phản pháo, nếu tin tức này truyền ra ngoài sẽ lập tức sinh ra phong ba...

Bố Y Quan Đạo - Chương #594