Chương 562: Kết Minh.


Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành đến rất nhanh, Vạn Chính Trị đi trước. Lúc này Tả Nam Sơn trợn mắt lên nhìn, khi thấy hai người thì lập tức kinh ngạc, ngay sau đó là vui vẻ, hắn chủ động đứng dậy chào hỏi hai người.

Phòng quy hoạch và phòng xây dựng đều là những ban ngành có thực quyền ở Cảng Thành, tuy chỉ là bậc phó nhưng năng lượng thì chỉ cao hơn chứ không thấp hơn Tả Nam Sơn và Dương Thái Minh. Vì vậy Tả Nam Sơn không dám chậm trễ khi tiếp đón hai vị này. Hơn nữa hôm nay Tả Nam Sơn mời cơm Trương Thanh Vân với ý đồ hướng về quy hoạch và xây dựng Hoàng Lăng, tất nhiên sẽ có mối liên quan rất lớn đến hai vị trưởng phòng Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành. Tả Nam Sơn đang xem xét nên kéo quan hệ với hai vị trưởng phòng kia như thế nào, không ngờ hôm nay lại trùng hợp như vậy, mời chủ tịch Trương dùng cơm có thể may mắn gặp mặt hai vị bồ tát kia.

- Chào chủ tịch Trương, chào chủ tịch Trương!

Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành một trước một sau nói, đối mặt với sự nhiệt tình của Tả Nam Sơn mà bọn họ cũng không dám buông lỏng, khi chào hỏi Trương Thanh Vân thì có vẻ rất thận trọng.

Trương Thanh Vân giương mắt nhìn về phía hai người, hắn quét mắt qua. Vẻ mặt Vạn Chính Trị thì vẫn còn khá tốt, nhưng Lý Liên Thành thì không dám đối mặt với Trương Thanh Vân, những suy yếu trong lòng bộc lộ hết ra ngoài.

- Hai vị ngồi đi, anh Tả chuẩn bị trà Long Tỉnh rất tốt, mọi người nếm thử chứ?

Trương Thanh Vân nói, trên mặt treo nụ cười.

- Cám ơn!

Lý Liên Thành kéo ghế ngồi xuống rồi nói ra một câu, từ đầu đến cuối đều có những biểu hiện rất thận trọng, loại tâm tình này cũng ảnh hưởng đến cả Tả Nam Sơn.

Tả Nam Sơn không ngờ Trương Thanh Vân còn trẻ như vậy mà bản lĩnh trị người lại quá ác liệt, chỉ cần nhìn Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành thì cũng là hai danh nhân ở Cảng Thành, bình thường đi đến đâu mà chẳng cực kỳ vinh quang? Dù là ở trước mặt lãnh đạo thì đáng lý ra cũng phải tự tin, phải có khí thế.

Nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy hai người này đứng trước mặt Trương Thanh Vân thì nơm nớp lo sợ giống như học sinh tiểu học gặp mặt thầy cô giáo, Tả Nam Sơn cũng không biết Trương Thanh Vân dùng thủ đoạn gì mà có thể tạo ra kết quả như vậy, nhưng thủ đoạn chắc chắn phải lợi hại, phải cay nghiệt, nếu không sao có thể làm cho hai người đứng đầu một ban ngành trở nên dễ bảo như thế?

- Trưởng phòng Vạn, trưởng phòng Lý, mời hai anh nếm trà, vừa rồi chủ tịch Trương đã khen ngợi không dứt miệng đấy.

Dương Thái Minh ở bên cạnh rót cho hai người hai ly trà, mục đích của hắn chính là muốn bầu không khí được hòa hoãn hơn.

- Cám ơn!

Hai người Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành đồng thời gật đầu nói, Vạn Chính Trị nâng ly trà lên rồi chớp mắt với Lý Liên Thành. Sau đó hai người cùng nâng ly, Vạn Chính Trị nói:

- Chủ tịch Trương, hôm nay tôi cùng Liên Thành ra ngoài dùng cơm, không ngờ có thể gặp mặt anh. Nơi đây không có rượu, tôi và Liên Thành dùng trà mời anh một ly, anh xem... ....

Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn nói:

- Hai anh đúng là quá coi trọng tình cảnh, thưởng thức trà cũng không nên trịnh trọng như thế, cần phải có ý cảnh mới có thể thưởng thức được tư vị khổ tận cam lai bên trong, cũng không cần kính trà.

Trương Thanh Vân nói xong thì nâng ly trà lên hít một hơi có vẻ cực kỳ say mê, nhưng hắn không uống một giọt nào. Vạn Chính Trị ngượng ngùng cười nói:

- Anh xem, chúng tôi vừa mở miệng thì biết ngay thật giả, chủ tịch Trương đúng là cao thủ uống trà.

Vạn Chính Trị nói xong những lời này thì cũng học theo Trương Thanh Vân mà nâng ly lên hít một hơi, sau đó hắn khẽ nhấp một ngụm, một lúc lâu sau mới nói:

- Trà ngon, dù tôi không tinh về trà nhưng vẫn có thể thưởng thức được chút hương vị.

Vạn Chính Trị nói ra những lời này từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, cũng không có sự xấu hổ giống như tiếp nhận những lời phê bình của Trương Thanh Vân, cực kỳ phục tùng.

Trương Thanh Vân cười cười không lên tiếng mà Chu Hà Dương ở bên cạnh thì thầm kinh hãi, hắn không biết Trương Thanh Vân dùng thủ đoạn gì mà có thể làm cho hai người kia tự ngyện hạ thấp mình như thế.

Phải biết rằng trong quan trường mọi người đều coi trọng mặt mũi, Trương Thanh Vân ép hai người xuống đài ngay trước mặt hai vị lãnh đạo quận Hoàng Lăng, hơn nữa Vạn Chính Trị lại tỏ ra giống như không có gì. Ngược lại làm cho người ta cảm thấy Vạn Chính Trị hắn là người không đúng, ý nghĩ đến nhận tội đã rất rõ ràng.

Người khác không biết hành trình của Trương Thanh Vân nhưng Chu Hà Dương thì rõ ràng, gần đây chủ tịch Trương gặp mặt người nào, nói qua những thứ gì, hắn đều biết. Hắn cũng vì biết mà thấy chủ tịch Trương có vẻ quá mức không nóng không lạnh, rất nhiều sự việc chỉ nói đến đúng mức là dừng lại, điều này làm cho người ta sinh ra cảm giác mây mù dày đặc.

Bây giờ Chu Hà Dương quả nhiên không thể hiểu được, hắn nghĩ Trương Thanh Vân trước nay luôn khách khí với Vạn Chính Trị, không thấy chủ tịch Trương sử dụng chiêu thức gì để gõ đầu, vì sao bây giờ lại trở nên như vậy? Chu Hà Dương đột nhiên nhớ đến tin tức phó phòng Lý Liên Thành của phòng xây dựng sắp được đề bạt, nhưng đây lại là tín hiệu mà chủ tịch Xa muốn nhúng tay vào phòng xây dựng.

Nếu không có gì thì chẳng lẽ những hành động của Vạn Chính Trị ngày hôm nay có liên quan đến tin đồn kia sao?

Chu Hà Dương không nhịn được phải liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, trong lòng vừa mất tự nhiên vừa có thêm chút kinh sợ. Cũng không thấy lãnh đạo có động tác gì mà bây giờ Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành đã tìm đến tận cửa. Còn nữa, gần đây người tìm Chu Hà Dương để liên lạc với Trương Thanh Vân là đặc biệt nhiều, trong đó có lãnh đạo quận Phù Hải, quận Ngân Hạnh, hơn nữa còn có lãnh đạo phòng tài chính muốn hẹn ngày gặp mặt Trương Thanh Vân.

Nhưng điều này chính là thứ làm cho Chu Hà Dương cảm thấy mơ hồ, hắn bây giờ có biết được vài thứ nhưng hình như tất cả đều nằm trong sự khống chế của chủ tịch Trương. Trong vấn đề này có cả hạng mục quy hoạch và xây dựng thành phố, có cả những quy hoạch nhỏ trong quận huyện.v.v.Trong lòng chủ tịch Trương đã sớm có tính toán.

- Anh Vạn, anh Lý, hôm nay bí thư Tả mời khách, vì vậy mà không thể không đến tham gia. Xem ra hôm nào đó hai vị cũng nên xuống Hoàng Lăng một lần, các anh thấy hạng mục ở Hoàng Lăng là thế nào?

Trương Thanh Vân nói, hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm.

Trương Thanh Vân vừa mở miệng thì tất cả mọi người trong phòng đều buông ly trà trong tay xuống, khoảnh khắc quan trọng đã đến. Tả Nam Sơn cảm thấy rất căng thẳng, là một lão quan trường xảo quyệt, hắn rõ ràng nhìn thấy Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành đến đây hôm nay là có mục đích.

Nhưng Tả Nam Sơn lại không ngờ Trương Thanh Vân có thể ngồi trong tình cảnh này mà chuẩn bị làm sáng tỏ thái độ của Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành, vì vậy mà Tả Nam Sơn cảm thấy lẫn lộn cả vui sướng và lo lắng. Hắn vui vì hôm nay có thể thấy được mọi người thống nhất ý kiến, nhưng lo lắng vì trên thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, nếu Hoàng Lăng được quy hoạch phát triển thì phải bỏ ra một cái giá lớn tương ứng, mười phần là mình phải kết thành liên minh chính trị với Trương Thanh Vân, như vậy mọi việc mới được chấm dứt.

Mà Vạn Chính Trị và Lý Liên Thành cũng đưa mắt nhìn nhau, Vạn Chính Trị gật đầu cổ vũ với Lý Liên Thành, lúc này Lý Liên Thành nói:

- Trước nay chúng tôi đều có ý muốn giúp sức cho Hoàng Lăng, trên vấn đề xây dựng thành phố mới thì tôi và anh Vạn trước nay đều muốn đi theo con đường của mình, không thể mù quáng bắt chước con đường của thành phố Lâm Cảng và các thành phố lớn khác.

- Mỗi thành phố đều có đặc điểm riêng của mình, mà đặc điểm của Cảng Thành chúng ta là gì? Tất nhiên là hoàn cảnh dân cư, nếu muốn suy xét cho dân thì không thể làm cho tất cả đều cao lớn, tất cả đều nở hoa. Chúng ta không thể gom hết tất cả tài nguyên vào trong hai quận Phù Hải và Ngân Hạnh, cần phải làm cho sáu khu được cân đối, điều đó sẽ tạo ra tính độc lập về sắc thái kinh tế.

- Tôi cho rằng những báo cáo thăm dò dân sinh là rất quan trọng, những thành phố phương nam khi muốn quy hoạch thì đều phải thăm dò. Tuy điều này không phải rất thành công nhưng đối với thành phố thì cũng là quá trình tăng cao hạnh phúc cho nhân dân.

- Chúng ta hoàn toàn có thể học hỏi các thành phố phương nam, hấp thu kinh nghiệm của bọn họ, sau đó kết hợp với thực tế của chúng ta, tạo ra một con đường mới cho Cảng Thành.

Lý Liên Thành chậm rãi nói, hắn không nói suông một lời, tất cả đều là bổ sung quan điểm cho Trương Thanh Vân. Đừng nói là người khác kinh ngạc, ngay cả Trương Thanh Vân cũng không nhịn được phải đảo mắt nhìn đối phương vài lần. Lý Liên Thành rõ ràng là người có trình độ, đồng thời cũng có sự chuẩn bị rất tốt.

- Hay, trưởng phòng Lý nói rất hay.

Tả Nam Sơn kích động nói, hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó mở lời:

- Chủ tịch Trương, tôi cảm thấy hôm nay không có rượu thì đúng là quá đáng tiếc, lần này trưởng phòng Lý nói về vấn đề xây dựng, nếu không uống ly lớn thì khá nuối tiếc.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn nhìn về phía Vạn Chính Trị rồi hỏi:

- Anh Vạn, anh là người có kinh nghiệm, anh thấy thế nào?

Vạn Chính Trị có chút trầm ngâm, hắn nói:

- Vừa rồi anh Lý đã nói rất rõ ràng, tôi sẽ ra sức giúp đỡ, nhưng Hoàng Lăng muốn phát triển và thậm chí xây dựng mới đều sẽ sinh ra lực cản, điều này chỉ sợ bí thư Tả và chủ tịch Dương là tràn đầy cảm xúc, có phải không?

Tả Nam Sơn thở dài một hơi, hắn gật đầu. Dương Thái Minh thì nở nụ cười ngượng ngùng, Vạn Chính Trị đã nói đến những câu đang chất chứa trong lòng người.

Vạn Chính Trị cười cười nói:

- Nhưng hai vị cũng không cần lo lắng, tôi đã xem xét qua, lực cản của quận Hoàng Lăng chủ yếu đến từ phía hai quận Ngân Hạnh và Phù Hải, những điều này tôi cũng đã bàn bạc với anh Lý.

Vạn Chính Trị nói đến đấy thì ngừng lại, sau đó vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, hắn nói:

- Hai quận Phù Hải và Ngân Hạnh hai năm gần đây đã vi phạm quy định quy hoạch thành phố của đảng ủy và chính quyền, trên có chính sách nhưng phía dưới lại có đối sách, có thể nhịn nhưng không thể nhẫn. Những vấn đề này chúng ta cần phải xử lý nghiêm túc, tuyệt đối không thể bao che.

- Chúng ta phải tin tưởng vì có sự giúp đỡ của chủ tịch Trương, chúng ta chỉ cần công tác căn cứ vào lợi ích của nhân dân, lấy dânh sinh làm trọng thì có lực cản gì phải sợ? Cùng lắm thì chúng ta tổ chức thêm vài lần hội nghị thu thập ý kiến là được, không phải ý dân khó thể làm trái sao?

Vạn Chính Trị nói ra những lời này thì thế cục đã trong sáng, Lý Liên Thành đã tỏ vẻ sẽ ra sức giúp đỡ Trương Thanh Vân, sau đó Vạn Chính Trị lại tiến lên vạch trần những sự việc liên quan đến hai quận Phù Hải và Ngân Hạnh. Hai người kẻ xướng người họa, không những tỏ vẻ kiên định mà cũng quyết đoán hướng về phía Trương Thanh Vân. Ý nghĩ đã rõ ràng, sau này mọi người cùng buộc trên một con thuyền, phải cùng tiến cùng lùi mới tốt.

- Trưởng phòng Vạn, trưởng phòng Lý, nghe lãnh đạo nói chuyện bằng đọc sách mười năm, hôm nay tôi đúng là thật sự kích động.

Tả Nam Sơn đứng lên nói, Dương Thái Minh cũng đứng lên.

- Chủ tịch Trương, nếu Hoàng Lăng có thể nhanh chóng được quy hoạc và xâ dựng lại, điều này đã chứng tỏ anh suy xét cho vài trăm ngàn nhân dân trong quận. Dân chúng Hoàng Lăng sẽ không quên anh, đảng ủy và chính quyền Hoàng Lăng cũng sẽ không quên anh.

Tả Nam Sơn nói với Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân cười ha hả, trong lòng rất thoải mái, dù là nói thế nào thì hắn bỏ ra rất nhiều tâm tư và đã gom mọi chuyện lại cùng một khối. Tuy trong khoảng thời gian này Trương Thanh Vân dùng vài thủ đoạn quyền mưu, nhưng binh pháp thường có kỳ binh, chỉ cần sau này mọi người thẳng thắn với nhau, mọi người giúp đỡ nhau, những cảnh giác sẽ dần vơi đi.

Cuối cùng Trương Thanh Vân cũng làm một tổng kết, hắn nói:

- Anh Vạn, anh Lý, còn có anh Tả, anh Dương, hôm nay chúng ta tụ tập ở đây dùng trà nhưng đã liên quan đến phạm trù công tác, hơn nữa mọi người cùng đã đạt thành thống nhất ý kiến, đây là chuyện đáng mừng. Trên phương diện quy hoạch và xây dựng, bây giờ lãnh đạo thị ủy và chính quyền đều đã giao toàn quyền cho tôi phụ trách, tất nhiên tôi phải gánh trọng trách. Tôi có thể nói một câu thế này, các anh có thể làm việc tự do, chỉ cần làm theo quy củ, căn cứ vào vấn đề thái độ trách nhiệm, có chuyện gì xảy ra tôi toàn quyền phụ trách.

Bữa cơm hôm nay đã rất thành công, dù không có rượu nhưng mãi đến khuya mọi người mới tản ra. Trên đường về nhà thì Trương Thanh Vân ngồi ở phía sau nở nụ cười, hắn nói với Chu Hà Dương:

- Hà Dương, chương trình những ngày nay cậu sắp xếp thế nào?

- À!

Chu Hà Dương kêu lên một tiếng kinh ngạc, vừa rồi hắn miên man suy nghĩ quá đầu nhập, thậm chí cũng không nghe thấy câu hỏi của Trương Thanh Vân. Một lúc lâu sau hắn mới nói:

- Trưởng phòng tài chính An Tại Niên đã gọi điện thoại cho tôi, anh ấy nói có vài phần tài chính chuyên nghiệp cần chữ ký của anh.

- Nói anh ấy không nên gấp, nếu tiền của các hạng mục mà vội vàng lấy ra thì sẽ phá sản, cậu nói xem vấn đề đó có liên quan gì đến phòng tài chính? Bọn họ chỉ cần quan tâm tiền có dùng đúng mục đích không là được, cần gì phải quan tâm tiền xuống hay chưa, có chữ kí hay chưa? Đúng là hoang đường.

Trương Thanh Vân lạnh lùng nói.

Chu Hà Dương chợt sững sốt, hắn quay đầu lại nhìn Trương Thanh Vân giống như hiểu ra được điều gì đó. Thì ra chẳng hiểu vì sao chủ tịch Trương không muốn tiếp xúc với trưởng phòng An, thì ra sự việc lại là như vậy.

Nếu Trương Thanh Vân chủ động tìm gặp An Tại Niên thì người ta sẽ ngước mặt lên trời, bây giờ Trương Thanh Vân dứt khoát, không tốn một đồng tiền, cũng không ký tên. Bây giờ thì đến lượt An Tại Niên phải sốt ruột.

Dựa theo dự toán tài chính thì mỗi năm đều có một khoản tiền cứng dùng trong các quy hoạch nhỏ lẻ trong thành phố, Trương Thanh Vân chậm chạp không cần tiền, tất nhiên phòng tài chính cũng phải có những điều phối khác, lúc nào cũng phải đề phòng Trương Thanh Vân đột nhiên tập kích, vì vậy mà thái độ có chút kỳ diệu.

Chu Hà Dương đột nhiên nhớ đến khi còn bé cùng chơi bài với cha, khi đó cha hắn luôn thắng. Sau đó cha hắn tổng kết lại, đánh bài kiêng kỵ nhất là ra những lá bài đơn giản, nếu đơn giản thì người ta sẽ tiến như chẻ tre, bài càng ngày càng ít, thế thắng càng lúc càng nhỏ.

Khi bài ít thì biến hóa sẽ giảm, đối thủ có thể đại khái phán đoán và tổ hợp ra những gì anh đang cầm trên tay, sau đó sẽ chỉnh hợp theo bài của mình, không còn con đường cho anh lựa chọn, như vậy ai thắng ai thua?

Chu Hà Dương cho rằng tình cảnh của Trương Thanh Vân bây giờ là như vậy, Trương Thanh Vân đập một búa về phía đông, đánh một gậy về phía tây, tuy chậm chạp không chịu ra tay nhưng tài nguyên lại liên tục tăng trưởng, tối nay còn thống nhất ý kiến các ban ngành về vài phương diện quan trọng. Chu Hà Dương cảm giác quy hoạch và xây dựng ở Hoàng Lăng sau này phải dựa theo ý của Trương Thanh Vân, vì công phu kéo đẩy của chủ tịch Trương trên phương diện này là quá mạnh, thật sự quá thận trọng, điều này làm người ta khó lòng đề phòng.

... ....

Buổi chiều phải dự hội nghị thường ủy, Trương Thanh Vân biết hội nghị thường ủy hôm nay chủ yếu thảo luận về vấn đề bố trí các ban ngành tương quan. Một tuần lễ trước đã thông báo về hội nghị hôm nay, vì vậy dù hôm nay Trương Thanh Vân có việc cũng chỉ có thể ở lại trong phòng làm việc.

Trương Thanh Vân biết rõ hội nghị hôm nay có thể là lúc mà Nhuận Uyên thông báo sẽ tăng thêm một vị phó bí thư, mặt khác còn có đề cử về chức danh trưởng phòng tổ chức, cuối cùng chính là chức vụ trưởng phòng xây dựng.

Hai chức danh trước tuy không được nắm chắc trong tay đảng ủy Cảng Thành, nhưng những đề nghị của đảng ủy lại có tác dụng quyết định, đây cũng là sự thật được chứng minh.

Những năm gần đây lãnh đạo tỉnh ủy luôn xem xét rất cẩn thận về vấn đề cấp phó cho thị ủy cấp dưới, nếu là những thành phố quan trọng thì thậm chí là cục tổ chức trung ương sẽ trực tiếp quyết định nhân tuyển và đưa xuống cho tỉnh ủy, tất nhiên nếu là trường hợp này thì chức vụ của kẻ được đề cử sẽ cực kỳ được coi trọng và có lực lượng.

Nếu xét về phương diện người giúp việc cho đảng ủy thị ủy thì tỉnh ủy thường khá tôn trọng ý kiến của hội nghị thường ủy cấp dưới, điều này cũng làm cho hội nghị hôm nay có ý nghĩa, hơn nữa còn có thể quyết định hai nhân tuyển thường ủy. Trương Thanh Vân tin hôm nay đảng ủy hay chính quyền cũng rục rịch, sẽ có nhiều người kích động.

- Cốc, cốc!

- Vào đi!

Trương Thanh Vân cất cao giọng nói, hắn ngẩng đầu nhìn ra cửa. Chu Hà Dương tiến vào nói:

- Chủ tịch Trương, vừa nhận được điện thoại của thư ký Vương Hạ, hội nghị thường ủy chiều nay sẽ bị trì hoãn, sẽ chuyển sang ngày khác.

- Sao?

Trương Thanh Vân lập tức đứng lên khỏi ghế, hắn nói:

- Sao lại trì hoãn? Đã xảy ra chuyện gì? Nếu không tại sao phải thông báo trì hoãn?

- Điều này cũng không rõ ràng lắm, thư ký Vương cũng không nói rõ trong điện thoại, tôi cũng không tiện hỏi.

Chu Hà Dương nói, hắn ngừng lại một chút rồi nói:

- Chủ tịch Trương, nếu chiều nay đã không họp thì có phải nên xuống thị sát Hoàng Lăng?

- À, đi, cậu gọi điện cho Vạn Chính Trị, không cần phải mang theo quá nhiều người, thông báo một tiếng với ban tổng hợp số hai, chúng ta dùng cơm trưa xong sẽ đi.

Trương Thanh Vân vung tay nói, công tác của hắn ở bên chính quyền ngày càng bận rộn, văn phòng chính quyền cũng đặc biệt dùng ban tổng hợp số hai để phục vụ cho hắn.

Những thành phố cấp hai trong nước đều thường có sắp xếp dựa vào tỉnh ủy, văn phòng chính quyền không được gọi là văn phòng mà là phòng xử lý. Thật ra thư ký trưởng phòng xử lý cũng là cấp phó phòng, mà những ban bên dưới đều có trưởng ban, trong phạm vi Cảng Thành thì bọn họ được đãi ngộ theo cấp ban mà thôi.

Trưởng ban tổng hợp số hai của văn phòng chính quyền có tên là Lý Mộng Khê, là một người đẹp trưởng ban nổi tiếng ở văn phòng, có cùng độ tuổi với Trương Thanh Vân, hơn nữa lại chưa kết hôn. Cũng không biết Lỗ Quyền suy nghĩ thế nào mà sắp xếp cho nàng làm người phụ trách phục vụ Trương Thanh Vân.

Lỗ Quyền đã như vậy thì Trương Thanh Vân cũng không từ chối, dù sao cán bộ nữ cũng có địa vị đặc biệt trong đảng, Lý Mộng Khê người ta đã không có dị nghị gì khi phụ trách phục vụ Trương Thanh Vân, vì vậy hắn còn nói gì? Nếu nói quá nhiều thì người ta lại cho rằng trong lòng mình có quỷ.

Nhưng dù là như vậy thì Trương Thanh Vân cũng cố gắng bảo trì khoảng cách với Lý Mộng Khê, trong khu chính quyền Trương Thanh Vân cũng thường xuyên tiếp xúc với nàng, nhưng khi hắn đi công tác thì chưa từng sắp xếp cho nhân viên ban tổng hợp số hai cùng theo, đây cũng là một phương pháp xử lý khúc chiết. Bây giờ hội nghị thường ủy được người ta bàn tán và chú ý hơn một tuần lễ đã ngưng hẳn mà không có dấu hiệu gì, Trương Thanh Vân cũng không hỏi cho rõ ràng, vì hắn căn bản không tham gia vào ván cờ lần này của chính đàn Cảng Thành.

Nhưng những người khác thì không giống như Trương Thanh Vân, khi hội nghị thường ủy ngừng thì có rất nhiều người, kể cả đảng ủy và chính quyền đều vô tình tạo ra bầu không khí khó thể xem xét.

Bố Y Quan Đạo - Chương #562