Chương 540: Xé Toang Một Vết Rách


Trương Thanh Vân định ngày hẹn gặp mặt các lãnh đạo phòng ban được phân công quản lý, trong đó có trưởng phòng Vạn Chính Trị phòng quy hoạch, trưởng phòng Dịch Tiểu Thiên phòng xây dựng, trưởng phòng Mã Bộ Phương phòng tài nguyên và trưởng phòng Giang Tâm Hòa phòng giao thông. Gặp mặt bốn người này đã mất của Trương Thanh Vân một ngày.

- Hà Dương, bản ghi chép đã làm xong chưa?

Trương Thanh Vân nói, vị khách cuối cùng đã rời khỏi nhà, hắn cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời.

- Đều đã xong!

Chu Hà Dương nói, nghe giọng điệu thì thấy tâm tình của hắn rất kém. Hôm nay Trương Thanh Vân mang bệnh mà cả ngày phải mệt nhọc, nhưng kết quả thu được cũng không phải nhỏ. Hôm nay gặp mặt lãnh đạo vài ban ngành cũng rõ ràng hợp lý, tình huống đã không giống với trước đó, Trương Thanh Vân cố gắng xét theo tình cảnh mà bố trí công tác, nhưng những kẻ kia cứ cãi cọ và đùn đẩy nhau, vì vậy mà rất khó bố trí.

Để người ta phải bực bội nhất chính là trưởng phòng tài nguyên Dịch Tiểu Thiên và trưởng phòng xây dựng Mã Bộ Phương, hai người này cứ ôm hết những vấn đề khó giải quyết đẩy lên người Trương Thanh Vân. Chủ tịch Trương đã sinh bệnh vài ngày mà mọi chuyện lại trở nên bết bát như vậy, xem ra gần đây Xa Vĩ ngáng chân rất nhiều, người này ra tay đúng thời cơ tốt.

- Chủ tịch Trương, những người này đúng là quá buồn cười, bọn họ muốn làm loạn lên sao?

Chu Hà Dương vốn nhịn không muốn mở miệng, nhưng cuối cùng hắn cũng không nhịn được. Những lời này của hắn có vẻ như nghiến răng nghiến lợi, giống như muốn dùng rằng để cắn xé những tên hôm nay đến báo cáo với Trương Thanh Vân.

- Hì hì!

Trương Thanh Vân cười lạnh lùng, hắn khoát tay nói:

- Hà Dương, nhân tính xưa nay thường là như vậy, không có gì phải kỳ quái, phần lớn đều là ném đá xuống giếng, người giúp nhau vào lúc khó khăn là rất ít.

- Dù sao tôi cũng chỉ vừa mới đến Cảng Thành, bọn họ đều là lãnh đạo nắm quyền một phòng ban, sau lưng đều có cột chống, vào lúc quan trọng mà xảy ra vấn đề cũng là lẽ thường, điều này có gì lạ đâu? Nếu không xảy ra vấn đề mới là kỳ quái.

Chu Hà Dương chợt sững sờ, Trương Thanh Vân tỉnh táo đến mức làm hắn giật mình. Đến lúc nào rồi? Bây giờ lửa đã cháy đến lông mày, chủ tịch Trương còn thờ ơ như vậy sao?

- Chủ tịch Trương, nhưng...Phải làm sao bây giờ? Chúng ta phải đột phá từ đâu?

Chu Hà Dương nói, giọng điệu thể hiện rõ sự lo lắng.

Trương Thanh Vân híp mắt nhìn bộ dạng của Chu Hà Dương mà nhịn không được phải bật cười. Nhìn vẻ lo lắng của Chu Hà Dương mà Trương Thanh Vân lại nghĩ đến Ung Bình nhiều năm trước, năm xưa Lệ Cương mới lên nhận chức và đụng phải Hoàng Tung Sơn và Vũ Đức Chi, hai người này gò ép Lệ Cương và Trương Thanh Vân phải vận dụng rất nhiều tế bào não.

Bây giờ Chu Hà Dương sao giống Trương Thanh Vân năm xưa như vậy? Nhưng năm xưa chỉ là tình cảnh đơn thuần, hơn nữa Cảng Thành không phải là địa phương nhỏ như Ung Bình, cục diện bây giờ mình đối mặt cũng không phải có thể dùng Lệ Cương năm xưa để so sánh. Trương Thanh Vân lại cười, Chu Hà Dương thì đỏ bừng mặt, hắn không biết lãnh đạo có ý gì, còn cho rằng mình hỏi một câu quá buồn cười, vì vậy mà hắn rất xấu hổ, cũng không biết đặt tay đặt chân đâu cho phải.

- Hà Dương, càng là chuyện gấp thì càng không thể nôn nóng, làm gì cũng đều có phương pháp, nhất định phải chú ý đâu vào đấy, nếu không sẽ trở thành kẻ vô tích sự.

Trương Thanh Vân nói, nụ cười trên mặt dần thu lại mà chuyển thành một luồng khí chất sát phạt quyết đoán. Chu Hà Dương cảm thấy mình hít thở bị nghẹn lại.

- Lần trước tôi đã bảo cậu phải liên lạc với truyền thông, thông báo với bọn họ, năm nay Cảng Thành chúng ta làm báo cáo sẽ sử dụng phương pháp công khai minh bạch, hoan nghênh bọn họ đến tìm hiểu tình huống.

Trương Thanh Vân nói, thân thể chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Dù là trời đông giá rét nhưng mặt biển ở phương xa vẫn xanh thẳm, mà lúc này đã là hoàng hôn, cảnh sắc có chút mơ hồ, đã không còn bừng bừng sức sống như lúc sáng sớm.

"Vấn đề đoàn thể!"

Khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, hắn căn bản không muốn ra tay trên phương diện này, nhưng bây giờ xem ra không hành động không được. Muốn ổn ngoài thì phải an trong, mà quan trọng nhất trong vấn đề ổn định nội bộ chính là giết gà dọa khỉ, trong ký ức của Trương Thanh Vân thì đã lâu không sử dụng phương pháp này, không biết dao trên tay mình còn sắc bén như xưa hay không?

Lại là một tin tức bùng nổ, năm nay báo cáo của các ban ngành chức năng Cảng Thành sẽ được công khai minh bạch và thí điểm ở phòng xây dựng. Tin tức này quá đột ngột, nhưng tin tức đưa ra cũng làm cho toàn bộ xã hội phải chú ý.

Mỗi khi cuối năm thì các ngành chức năng phải báo cáo công tác, đây là những công tác tổng kết và báo cáo thành tích cuối năm. Trước kia báo cáo công tác thường là lãnh đạo các ban ngành chức năng đối mặt trực tiếp với lãnh đạo thị ủy, nhưng hiện nay những phòng chức năng của Cảng Thành vừa phải báo cáo với lãnh đạo trực tiếp, hơn nữa còn có mặt các đoàn thể quần chúng. Vì vậy mà hội trường đông nghịt người.

Trong hôm báo cáo công tác thì trưởng phòng xây dựng Dịch Tiểu Thiên không nhận được thông báo, hắn đã chuẩn bị tốt tất cả tư liệu để báo cáo cho Trương Thanh Vân nên không có gì đáng ngại, mà khi hắn dẫn đầu đơn vị tiến vào trong hội trường báo cáo thì ngây cả người.

Địa điểm báo cáo công tác chính là hội trường số 1 thị ủy, lúc này trong phòng hội nghị ngoài Trương Thanh Vân và vài phó chủ tịch khác, hơn nữa còn có rất nhiều người không thể biết.

Báo cáo công tác ở trên bàn tròn, có hai tầng trong ngoài, tất cả đều bao quanh Dịch Tiểu Thiên vào giữa, có vẻ không giống báo cáo mà lại như thẩm vấn.

Tên đã căng dây nên không thể không bắn, không đợi đám người Dịch Tiểu Thiên kịp phản ứng thì Trương Thanh Vân đã nói rõ quy củ. Mỗi vị báo cáo công tác đều không được vượt quá năm phút, tất cả thời gian còn lại dùng để đặt câu hỏi. Hôm nay đến đây có các tầng lớp nhân dân, các ngành chức năng không những báo cáo cho lãnh đạo, quan trọng là phải đối mặt với nhân dân, đưa ra câu trả lời thuyết phục nhất.

Trương Thanh Vân nói ra những lời này thì bên dưới vang lên những tiếng vỗ tay như sấm dậy, Dịch Tiểu Thiên cảm thấy sợ hãi, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa. Hắn rất muốn kháng nghị lại tình huống này, nhưng thủ đoạn của Trương Thanh Vân đã định sẵn và rất sâu sắc, lời nói trước đó đã phong kín tất cả lối ra. Đồng thời nơi đây cũng đông nghịt người, tất cả đều là quần chúng nhân dân, mình kháng nghị chẳng phải tìm chết sao? Dịch Tiểu Thiên nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân mà cảm thấy cửa ải này rất khó bước qua.

- Tôi có câu hỏi với trưởng phòng Dịch, tôi muốn biết năm ngoái nhà nước đã đầu tư vào công trình công cộng hơn vài chục tỷ đồng, vì sao cuối cùng không có hiệu quả, vậy số tiền này chảy đi đâu?

- Tôi muốn hỏi phó phòng Liêu, năm trước những công trình kiến trúc trong hoa viên Bích Hải ở quận Phù Hải đều xuất hiện những vấn đề nghiêm trọng về chất lượng, tôi muốn hỏi vì sao các anh không có câu trả lời rõ ràng cho quần chúng nhân dân?

- Tôi muốn hỏi trưởng phòng Dịch, năm trước có những phương án kinh tế chưa hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa còn vì sao chính quyền còn phải bỏ tiền ra tài trợ? Tôi muốn hỏi các anh hành động như vậy đã trưng cầu ý kiến của người đóng thuế là nhân dân hay chưa?

Vấn đề tự do đã được đốt bùng lên, phía dưới người người đưa ra những câu hỏi sắc bén. Lúc bắt đầu thì người ta còn thận trọng, nhưng càng về sau thì càng dữ dội, mùi thuốc súng là mười phân vẹn mười. Vấn đề xây dựng nhà cửa luôn liên quan đến quốc kế dân sinh, Trương Thanh Vân đã cẩn thận nghiên cứu qua tình huống của phòng xây dựng ở Cảng Thành, hắn cảm thấy tình hình rõ ràng là đuôi to khó vẫy, thoát ly quần chúng, dân chúng có rất nhiều tức tối với phương diện công tác này. Đồng thời phòng xây dựng còn liên quan đến rất nhiều quan hệ lợi ích, Trương Thanh Vân đã muốn ra tay thì trực tiếp xé toang vết rách này, hắn cũng không muốn khống chế tình cảnh mà cho dân chúng được phép giải tỏa bức bối, muốn để cho tất cả mọi người nhìn thấy tình cảnh khốn khổ của trưởng phòng xây dựng.

Dịch Tiểu Thiên cảm thấy mình càng lúc càng nôn nóng, vấn đề cứ nối tiếp vấn đề, không ai thèm nể mặt. Hơn nữa giọng điệu của mỗi người đều là chất vấn, Dịch Tiểu Thiên có thể ngửi thấy mùi bực bội của đối phương.

Lúc này Dịch Tiểu Thiên cũng cực kỳ tức tối, hắn biết mình hôm nay đã giẫm trúng bẫy của Trương Thanh Vân. Đợi đến khi người bên dưới hỏi về tình hình kinh tế, cuối cùng hắn đã không nhịn được, hắn đứng lên chuẩn bị bày ra uy phong của một trưởng phòng.

- Các anh hỏi vấn đề này làm gì? Các anh đây là muốn gì? Tôi...Tôi vì sao phải nói cho các anh biết?

Dịch Tiểu Thiên nói ba câu vì sao cái gì lẫn lộn, vẻ mặt chỉ có thể nói là dữ tợn, tất cả mọi người đều phải xôn xao.

Trên mặt Dịch Tiểu Thiên lộ ra sự tàn nhẫn, hắn quyết định cùi không sợ lở, đến cuối cùng mọi người sẽ không khống chế được tình cảnh, chỉ cần kéo theo Trương Thanh Vân xuống ngựa là tốt. Khi hắn còn đang định có thêm động tác thì phát hiện tay mình bị ai đó giữ chặt, hắn cúi đầu nhìn thấy một tờ giấy: "Có đài truyền hình xuống phát sóng trực tiếp, mỗi hành động của anh đều đại biểu cho hình tượng của toàn bộ đảng viên cán bộ thành phố Cảng Thành."

Dịch Tiểu Thiên cảm thấy trái tim mình run rẩy, trên mặt đã không còn chút máu, hắn đặt mông ngồi xuống ghế, trong đầu trống rỗng.

Trong đầu hắn chỉ còn lại một ý nghĩ, đây là thủ đoạn trăm phương ngàn kế của Trương Thanh Vân, mục đích là đối phó với chính mình, để mình không còn cơ hội xoay sở.

Nếu xem xét thời gian thì lúc này chủ tịch Xa đang lên tỉnh họp, Trương Thanh Vân là người chủ trì công tác chính quyền, dù là thời gian hay cơ hội cũng đều đúng, Dịch Tiểu Thiên biết mình xong rồi.

Chỉ cần nhìn vẻ mặt của Dịch Tiểu Thiên là Trương Thanh Vân cảm thấy đỏ mặt, hắn đúng là muốn khai đao với phòng xây dựng, muốn giết gà dọa khỉ. Nhưng không ngờ kết quả lại xấu như thế, mức độ mâu thuẫn giữa chính quyền và nhân dân ở Cảng Thành đã đến mức độ khó chịu này.

Hôm nay Chu Hà Dương đã ủy thác truyền thông chọn lựa nhân dân Cảng Thành đến tham gia báo cáo, Trương Thanh Vân có thể nhìn thấy bên trong là những người có năng lực và tri thức cao vời. Nhưng hắn cũng thấy những người này đặt câu hỏi với bộ dạng tức giận, bọn họ cực kỳ bất mãn với phòng xây dựng, bọn họ cực kỳ bi quan với các ban ngành chức năng trong chính quyền. Vì vậy mà tất cả đều xé toạc những rào cản về sự thận trọng và lễ nghĩa, biểu hiện ra cảm xúc khi gặp phải kẻ địch.

Điều này làm cho Trương Thanh Vân và những quan viên chính quyền đang ngồi đây cảm thấy rất xấu hổ.

Bố Y Quan Đạo - Chương #540