Chương 484: Không Cách Nào Kháng Cự Lại Hấp ...


- Chủ nhiệm nói như vậy rất có đạo lý, tôi hiểu được.

Trương Thanh Vân nói, dù trong lòng có chút căm tức Tạp Báng Đài nhưng vẫn phải nuốt xuống, trong đầu lại nghĩ về Trương Khả Thành. Người cố chấp kia sẽ phải thất vọng rồi, hạng mục chuyển gien bị ngừng lại, sau này muốn chấn hưng nông nghiệp Tấn Đông thì phải làm thế nào? Trong lòng Trương Thanh Vân cũng không có đáp án, nhưng hắn lại rất quan tâm đến tỉnh xa xôi và lạc hậu kia. Không thể nói là nguyên nhân gì, nhưng cũng có thể là Trương Thanh Vân bị ảnh hưởng.

- Sao vậy? Nhìn bộ dạng hình như cậu rất uể oải!

Hùng Tiên Vân nói, Trương Thanh Vân tranh thủ thời gian nói đến chuyện của Trương Khả Thành, hắn nói rất trật tự và kích động, đặc biệt nhắc đến vấn đề nông nghiệp Tấn Đông thì lên giọng rất cao, Tạp Báng Đài ở bên cạnh nghe thấy cũng chấn động.

Hùng Tiên Vân chớp mắt, lão nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:

- Đây chính là nguyên nhân cho cậu đi Tấn Đông, con đường chấn hưng nông nghiệp Tấn Đông là phải làm, nhưng không thể vì cái trước mắt, đây là mâu thuẫn. Chúng tôi đã chặt đứt con đường làm giàu của bọn họ, cũng muốn tìm cho họ một con đường mới, công việc này do cậu đi làm.

Tạp Báng Đài ở bên cạnh cười rất vui vẻ, hắn nói với Trương Thanh Vân:

- Chúng tôi giao nhiệm vụ này cho cậu đã suy xét rất nhiều, nhìn ra cậu có tâm tư, đây là vấn đề quan trọng. Chính vì nguyên nhân như vậy mà chúng tôi mới hy vọng cậu làm tốt chuyện này, hy vọng cậu không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo.

- Tôi nhất định sẽ cố hết sức.

Trương Thanh Vân nói, trong lòng loạn thành một khối. Tạp Báng Đài quả nhiên lợi hại, dao trên tay cực kỳ sắc bén và hung ác, không biết cách sẽ bị thương ngay. Mình có tâm tư thì bị hắn lôi vào vòng xoáy, Tấn Đông là vùng nước sâu, xem ra mình khó thể thoát khỏi sự vây khốn.

… ….

Tấn Đông là một tình nằm ngoài trên phía bắc và ngoài cùng Trung Nguyên, phần lớn là cao nguyên, địa hình phức tạp, khe núi đầy đống, đất màu bị rửa trôi nghiêm trọng, hoàn cảnh thiên nhiên ác liệt.

Đầu mùa xuân Trương Thanh Vân và Hầu Toản đến thành phố Tịnh Châu tỉnh thành của Tấn Đông, khi vừa bước xuống máy bay thì gió bụi gào thét như tận thế. Địa khu cao nguyên Hoàng Thổ quả nhiên danh bất hư truyền, những gì Hầu Toản lải nhải về một chuyến đi "đạp thanh" hoàn toàn tan thành mây khói.

Trương Thanh Vân và Hầu Toản thị sát Tấn Đông được sở nông nghiệp và phòng công nghệ tỉnh cực kỳ coi trọng, khởi hành từ thủ đô đã có người đi theo, khi đến thành phố Tịnh Châu thì đồng chí Trịnh Xuyên trưởng phòng sở nông nghiệp tỉnh Tấn Đông đã tự mình ra sân bay nghênh đón. Tiệc hoan nghênh vào buổi tối lại có cả phó chủ tịch tỉnh kiêm phân công quản lý kinh tế Vũ Văn Đạt dẫn đầu trưởng và phó sở nông nghiệp và trưởng phó phòng công nghệ đến chung vui.

Bữa tiệc được tổ chức ở khách sạn quốc tế Khai Nguyên trong thành phố Tịnh Châu, mức độ xa hoa của khách sạn làm Trương Thanh Vân chuyên đi lại ở các khách sạn ở Giang Nam và thủ đô cũng phải than thầm. Vì vậy lúc này hắn mới thấy chính quyền Tấn Đông đã đề cao cấp bậc tiếp đãi chính mình, ngoài biện pháp bảo vệ với cán bộ cấp bộ, hơn nữa còn có thức ăn, nơi dừng chân, sắp xếp rất xa hoa.

Phó phòng Đỗ Mãnh của sở nông nghiệp tỉnh Tấn Đông trước kia vẫn ở tại khu thường trú ở thủ đô để chạy hạng mục, Trương Thanh Vân đã gặp mặt người này một lần, bây giờ hắn phụ trách trong tất cả hành trình khảo sát của Trương Thanh Vân. Có thể nhìn thấy phó phòng Đỗ là người thuộc về phe phái có thực quyền ở sở nông nghiệp, điều này có thể nhìn thấy manh mối trong cách ăn nói ở bữa tiệc tẩy trần. Ít nhất cũng không thua kém gì trưởng phòng Trịnh Xuyến, có lời ăn tiếng nói ở sở nông nghiệp.

Ngoài Đỗ Mãnh thì Trương Thanh Vân không quen biết bất kỳ người nào trong quan trường Tấn Đông. Sau khi kết thúc bữa tiệc thì sáng ngày hôm sau Trương Thanh Vân kéo Hầu Toản đến thăm hỏi Trương Khả Thành, Đỗ Mãnh cũng cùng đi.

Trương Thanh Vân đến khảo sát thực địa ở Tấn Đông lần này làm Trương Khả Thành rất ủng hộ, ông lão cực kỳ kích động, chỉ kém vung tay múa chân vui sướng mà thôi. Nhưng khi Trương Thanh Vân báo cho Trương Khả Thành biết hy vọng về hạng mục chuyển gien của Tấn Đông đã tiêu tan thì cũng lập tức ỉu xìu, liên tục lẩm bẩm nói trong miệng. Tất nhiên lời nói đều là không nên có thành kiến với kỹ thuật này, kỹ thuật chuyển gien có sự khác biệt giữa động vật và thực vật, nhưng tất cả đều vô hại với con người, hơn nữa chuyển gien trên thức vật cũng không có hại.v.v.

Cuối cùng Trương Khả Thành lấy thân thử nghiệm nói:

- Cục trưởng Trương, cậu thấy tôi có vấn đề gì không? Tôi trước nay đều dùng thức ăn là thực vật chuyển gien, hơn nữa tổ nghiên cứu của chúng tôi đều ăn thực phẩm này, không có người nào sinh ra vấn đề. Hơn nữa hạng mục của chúng tôi cũng được dùng phương pháp khoa học đo lường cực kỳ hiệu quả, chó phương pháp chuyên nghiệp để bảo vệ an toàn.

Trương Khả Thành nói hàng loạt câu mà Trương Thanh Vân chỉ cười, trong lòng cũng cảm thấy ông lão này cũng muốn lập thành tích, không phải chỉ muốn dùng lợi ích trong nghiên cứu khoa học để giúp dân chúng vượt qua khó khăn. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì nói:

- Giáo sư Trương, chú nói đều rất có lý, cháu hoàn toàn đồng ý, nhưng ngừng hạng mục chuyển gien không phải là ý của cháu, vấn đề này chúng ta không nên tiếp tục bàn bạc. Lần này đến đây cháu muốn tìm ra một con đường, chú nói xem, ngoài hạng mục kỹ thuật này chẳng lẽ sự nghiệp chấn hưng nông nghiệp Tấn Đông không còn con đường nào khác sao?

Trương Khả Thành chợt sững sờ giống như rất kích động, lão nhìn khắp chung quanh một chút rồi lại muốn tiếp tục diễn thuyết, nhưng nhấc môi lên rất lâu mà cuối cùng không nói lời nào, vẻ mặt cũng ửng hồng, cũng nghe ra vài phần mỉa mai trong lời nói của Trương Thanh Vân.

Khi còn ở thủ đô thì Trương Khả Thành luôn miệng nói về lợi ích của dân chúng, bây giờ nghe thấy Trương Thanh Vân nói hạng mục chuyển gien không được duyệt thì trước tiên lão lại không nhắc đến nhân dân, mà nghĩ đến thành quả nhiều năm nghiên cứu. Tuy điều này cũng không phải đáng để suy xét tất cả, hơn nữa cũng hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng rõ ràng lẫn lộn đầu đuôi, là một người trực tiếp nghiên cứu sao lão không đỏ mặt cho được?

- Giáo sư Trương, cháu nói cho chú biết, cháu mới đến Tịnh Châu vào hôm qua, hôm nay đã đến thăm hỏi chú. Cháu cũng không quá mức để ý đến những lãnh đạo khác trong đợt khảo sát lần này.

- Cháu đến gặp chú rất đơn giản, ngày đó chú nói về nông thôn Tấn Đông hiện nay làm cháu rất cảm động, cháu cũng có xuất thân là nông dân, cũng biết rõ khó khăn của nông dân. Cháu muốn được thấy rõ điều kiện bên này, để xem những công nghệ áp dụng vào nông thôn có hiệu quả hay không, tất nhiên còn muốn xem tòa nhà xa hoa của sở nông nghiệp tỉnh Tấn Đông!

Trương Thanh Vân cất cao giọng nói.

- Cục trưởng Trương!

Trương Khả Thành đứng thẳng người dậy, lão muốn nói vài lời khách khí như lại nghĩ đến vấn đề đối phương là kẻ hậu sinh, vì vậy sợ không có mặt mũi. Nhưng lời nói của Trương Thanh Vân rõ ràng đã kích thích lão, câu nói cuối cùng muốn đi xem các tòa nhà xa hoa trước kia cũng làm lão cảm thấy hổ thẹn.

Nơi đây không chỉ có Trương Khả Thành hổ thẹn, Đỗ Mãnh cũng đỏ bừng mặt. Trước kia hắn ở thủ đô chạy những hạng mục nông nghiệp, lúc đó đã gặp phải bao nhiêu khổ sở thì hắn biết rất rõ. Lúc đó cũng vì hạng mục chuyển gien ở Tấn Đông bị thủ tiêu mà hắn không nhịn được muốn về giết người, bây giờ Trương Thanh Vân nhắc lại chuyện xưa ấn vào chiếc xương sườn yếu nhất ở Tấn Đông, hắn nào có mặt mũi cho được?

- Cục trưởng Trương, tôi nhất định sẽ rút kinh nghiệm xương máu, sẽ nắm chặt các cán bộ nghiên cứu khoa học và nhân viên, sẽ không để tình cảnh kia xảy ra một lần nữa.

Đỗ Mãnh nói, hắn cũng là người hơn năm mươi nhưng lại đứng trước mặt Trương Thanh Vân nói ra những lời như của học sinh.

Trương Thanh Vân nhấp một ngụm trà, đây là phương bắc, không phải những khu vực chuyên trồng trà, dựa theo quá trình phẩm trà thì rõ ràng trà này quá xấu. Hơn nữa nước ở vùng Tấn Đông cũng không tốt, uống vào rất khó chịu, vì vậy trong lòng Trương Thanh Vân càng khó cảm nhận.

Vừa rồi Trương Thanh Vân dùng ngôn ngữ mỉa mai Trương Khả Thành và Đỗ Mãnh, thực tế không phải đang mỉa mai chính mình sao? Tấn Đông muốn có hạng mục, là những hạng mục có liên quan đến nông nghiệp, điều này làm cho những người khác thấy được cơ hội. Mình đến Tịnh Châu đã được tiếp đãi long trọng, ngay cả lãnh đạo cấp tỉnh cũng phải kinh động, nhưng mình dùng từ như vậy sao?

Trương Thanh Vân hắn sẽ dạo một vòng ở Tịnh Châu rồi quay về, sau khi về kinh sẽ nghĩ ra biện pháp để Tấn Đông lên hạng mục. Lỗ hổng nông nghiệp là giả, những lỗ hổng khác mới là thật. Trong bữa tiệc hôm qua Vũ Văn Đạt đã nói bóng gió, nói đến vấn đề cầu tiến ở phương diện kinh tế, Tấn Đông muốn mở khu công nghệ, cũng muốn có khu điện tử.v.v.Thực tế trước khi đến thì Tạp Báng Đài cũng đã nhấn mạnh đến công tác trọng tâm, mà trọng tâm là cái gì? Chính mình phải đến giúp đỡ sản nghiệp điện tử, phải giúp đỡ địa phương làm cho sản nghiệp này trở nên đáng kiêu ngạo sao?

Trong đó Tạp Báng Đài còn nhắc đến hạng mục số ti vi ở Tịnh Châu, Trương Thanh Vân là cục trưởng cục kỹ thuật cao mà còn không biết hạng mục này, như vậy có thể thấy được Tạp Báng Đài rất có tâm tư với chuyện ở Tấn Đông. Người này có tâm tư áp dụng lên cán bộ ủy ban cải cách, cũng không tuân theo quy luật bình thường.

Trước đó lãnh đạo cấp trên đã có ám chỉ, bây giờ đến Tịnh Châu lại được người tuyến dưới nâng lên cao. Người trong nước đều hay nói đến nhân tình, đây không phải lợi dụng vào quan hệ để tìm được điều tốt, nhưng vấn đề là nguyên tắc thế nào. Nếu không có nguyên tắc thì chẳng phải Trương Thanh Vân sẽ phải rơi sâu vào hố bùn Tấn Đông sao? Sau này sẽ cùng chung nhịp thở với Tạp Báng Đài à? Nếu hắn dũng cảm làm hầm cầu tảng đá thì có kết quả gì?

Đây đều là những vấn đề làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy đau đầu, hắn mỉa mai Trương Khả Thành chính là khuyên mình nên chịu đựng, trên phương diện vận hành quyền lợi không muốn phụ lòng vị trí của chính mình. Một người không có nguyên tắc thì chưa nói đến vấn đề làm quan, dù vứt ở địa phương bất kỳ cũng không được tôn trọng, cũng không có tương lai.

Bị Trương Thanh Vân mỉa mai, hơn nữa còn có lời nói của Đỗ Mãnh, Trương Khả Thành cuối cùng cũng buông bỏ sự cẩn trọng, lão nói:

- Đi, nếu cục trưởng Trương đã nói như vậy thì tôi cũng không dối lừa, những năm gần đây chúng tôi chú trọng chấn hưng nông nghiệp, đã nhiều lần tìm đường đi, mà hạng mục chuyển gien chỉ là một con đường bên trong mà thôi. Mặt khác còn có những vấn đề như đầu tư kỹ thuật, lai tạo giống cây trồng, nghiên cứu những loại cây chịu rét và chịu hạn.

- Tôi có thể đưa anh đi xem xét để hiểu rõ tình huống, đi thăm dò tình huống. Tóm lại một câu, chỉ cần có sự trợ giúp đối với vấn đề nông dân Tấn Đông tăng gia sản xuất, tôi sẽ giúp đỡ tuyệt đối.

Trương Thanh Vân cười ha hả rồi tiến lên bắt tay lão giáo sư nói:

- Chúng ta cứ quyết định như vậy, ủy ban cải cách không những sẽ giúp đỡ trên phương diện tài chính, hơn nữa còn có đưa xuống nhân viên kỹ thuật.

- Đến khi đó cả nước, thậm chí còn đưa cả những kỹ thuật nông nghiệp tiên tiến trên thế giới thông qua trao đổi để lấy về áp dụng và phát triển ở Tấn Đông. Hơn nữa người Tấn Đông cũng phải biết cố gắng, nhất định phải ra sức giúp đỡ nông dân Tấn Đông đi trên con đường tới tương lai tươi sáng.

Trương Thanh Vân nói như vậy thì tất cả mọi người đều phấn chấn, Hầu Toản ở bên cạnh cũng rất vui sướng. Hắn đến Tấn Đông, mấy ngày nay coi như cũng được hưởng hương vị làm lãnh đạo, đồng thời cũng nhiệt tình thật tâm với Tấn Đông. Bây giờ thấy Trương Thanh Vân bàn luận rất đầu cơ với Trương Khả Thành, hắn thấy vấn đề ở Tấn Đông giống như sắp được giải quyết thỏa đáng, vì vậy cũng thở dài một hơi.

Hầu Toản là cán bộ trẻ, tinh thần phấn chấn của cán bộ trẻ thường được thể hiện ở vấn đề nhìn thấy ánh hào quang. Mà cán bộ trẻ tuổi cũng bực bội vì bầu không khí trong quan trường hiện nay rất không lành mạnh, bọn họ cũng hy vọng hy sinh ánh hào quang mà lo cho nước cho dân.

Rõ ràng cuộc nói chuyện giữa Trương Thanh Vân và Trương Khả Thành ngày hôm nay đối với Hầu Toản thì cực kỳ phấn chấn tâm tình, hai người cơ bản đều liên hệ với nhau thông qua lợi ích của nông dân Tấn Đông, đều nghĩ biện pháp cho nông dân, làm quan phải là như thế. Vì vậy mà vô tình hình ảnh của Trương Thanh Vân ngày càng cao lớn trong đầu Hầu Toản. Trương Thanh Vân nhìn thấy Hầu Toản cười toe toét cực kỳ vui sướng mà có ý nghĩ khác, tiểu tử này đúng là một đứa trẻ lớn đầu, đã là cán bộ cấp trưởng ban, cán bộ cơ sở có rất nhiều người muốn lên mà còn chưa được, nhưng kinh nghiệm của Hầu Toản về cơ sở lại quá ít. Ví dụ sinh động nhất chính là Vũ Đức Chi, năm xưa cố gắng cũng khó thể lên nổi chức trưởng ban.

Nếu xét đúng bản chất thì xã hội không hoàn toàn công bằng, vị trí cao thì phải lớn trí, đạo lý là như vậy. Hầu Toản rất tốt, vị trí bắt đầu của hắn làm nhiều người mơ còn không được, nếu có người chỉ điểm, quan trọng là có chút kinh nghiệm thì tương lai khó thể biết được.

Trương Thanh Vân ở lại Tấn Đông hơn một tuần lễ, trong khoảng thời gian này hắn có sáu ngày ở nông thôn. Hắn cố gắng chọn lựa ba thành phố có nông thôn để xuống điều tra, khi xuống đến nơi thì giật mình, điều này làm hắn nghĩ đến Tang Chương năm xưa.

Trương Thanh Vân có đến vài nơi cùng điều kiện địa lý với Tang Chương, thậm chí còn khô hạn hơn, lạnh hơn, cuộc sống dân chúng ở đây thế nào thì hoàn toàn có thể nghĩ ra được. Trương Thanh Vân vốn là người phương nam, quen ăn cơm ngon, quả thật không quen ẩm thực nơi đây.

Nhưng khi Trương Thanh Vân xuống nông thôn thì thấy dân chúng không có một quả bắp để gặm. Hầu Toản là người chưa từng đến những địa phương quá hùng vĩ, vì vậy đi qua những cung cầu đường độc đạo và vắt vẻo thì vẻ mặt trắng bệch, thiếu chút nữa đã dọa chết người. Cuối cùng hắn chủ động phản ánh tình huống cho Trương Thanh Vân, vì vậy Trương Thanh Vân mới kéo hắn lên cùng xe. Tiểu tử này ngồi cùng xe có an phận sao? Tất nhiên lại cực kỳ mất tự nhiên, điều này làm Trương Thanh Vân mắng vài lượt mới giảm bớt.

Nhưng khi đến cơ sở thì Hầu Toản cũng rất biết cách, hắn lấy máy ra chụp hình, nói muốn ghi lại những tình cảnh này để thúc giục chính mình, Trương Thanh Vân cũng không ngăn cản.

Kinh nghiệm công tác cơ sở cực kỳ phong phú của Trương Thanh Vân đã hoàn toàn vượt qua dự đoán của Đỗ Mãnh và những nhân viên quận huyện đi theo. Lúc đầu bọn họ muốn cho Trương Thanh Vân cưỡi ngựa xem hoa, chỉ cần biết qua loa về tình hình ở Tấn Đông là được. Không ngờ Trương Thanh Vân xuống nông thôn với bộ dạng cực kỳ quen thuộc, căn bản không cho đám bảo vệ phát huy tác dụng.

Cũng vì vậy mà kế hoạch hạn chế và chừng mực của Hầu Toản bị chết non, tất cả những gì nguyên thủy nhất và chân thật nhất ở Tấn Đông đều lọt vào mắt Trương Thanh Vân. May mà Trương Thanh Vân đến vì chấn hưng nông nghiệp trong tỉnh, nếu là lãnh đạo ở phương diện khác mà nhìn thấy tình cảnh này, sau đó lại so sánh các số liệu báo cáo của Tấn Đông thì sợ rằng sẽ vỗ bàn chửi chó má.

Đợt thị sát lần này Trương Thanh Vân thu hoạch được rất nhiều. Trước kia hắn luôn ở tại Giang Nam mà không để ý quan điểm cả nước, lần này đến Tấn Đông coi như mở rộng tầm mắt, ít nhất cũng đánh tan tư tưởng thiển cận của hắn, đất nước muốn phồn vinh thì phải đi một quảng đường khá xa.

Giang Nam và Tấn Đông là hai thế giới, hơn nữa trong nước còn có những địa phương rất nghèo, điều kiện tự nhiên cũng rất ác liệt, có thể tưởng tượng cuộc sống của nhân dân ở những nơi như vậy là thế nào.

Trong lòng Trương Thanh Vân chợt bùng lên một ý niệm, hắn cảm thấy mình ngồi trên chiếc ghế cục trưởng cục kỹ thuật cao ở ủy ban cải cách thì cần phải lợi dụng cơ hội đi khắp các tỉnh, thành phố và khu tự trị một lần. Điều này không những có sự trợ giúp cho công tác, hơn nữa sẽ có một hiểu biết vĩ mô về tình hình cả nước. Thăng chức thì tầm nhìn phải xa, tầm mắt phải thoáng, sau này làm việc sẽ có sự suy xét cho các địa phương, điều này rất có ý nghĩa.

Khi trong đầu Trương Thanh Vân xuất hiện ý nghĩ này thì hắn không thể nào kháng cự lại được, buổi tối sau khi kết thúc quá trình nghiên cứu và quay về Tịnh Châu thì hắn ở trong phòng nghiên cứu bản đồ. Hắn đã quen thuộc với bố cục trong nước, có thể nói bây giờ càng quen thuộc hơn.

Lúc này khi xem bản đồ thì tâm tình Trương Thanh Vân lại kích động, hắn cần phải đi khắp các tỉnh, thành phố và khu tự trị, cần phải biết rõ tất cả tình hình trong nước, như vậy thì kinh nghiệm sẽ càng ngày càng mạnh. Hắn là cán bộ ủy ban cải cách, nếu làm được những điều này thì có ý nghĩa rất vĩ đại.

Trương Thanh Vân về thủ đô thì lập tức nhận được điện thoại của Chiêm Hồng Quế thành phố Thiết Mã, Chiêm Hồng Quế nghe nói đến hành trình của Trương Thanh Vân, hắn không ngừng oán trách Trương Thanh Vân, nói rằng đi qua nhà mà không chịu vào, đi Tấn Đông mà không đến Thiết Mã.

Trương Thanh Vân kiên nhẫn giải thích mục đích chuyến đi với Chiêm Hồng Quế, Thiết Mã là một thành phố giàu có của Tấn Đông, tài nguyên khoáng sản phong phú, nông nghiệp cũng khá tốt, Trương Thanh Vân đi Thiết Mã làm gì?

- Anh Trương, dù sao câu trả lời của anh cũng không quá thuyết phục, Tịnh Châu và Thiết Mã ở sát bên nhau, tôi không tin anh không có thời gian. Đúng rồi, anh bây giờ không phải đang công tác ở cục kỹ thuật cao sao? Anh xem có phương diện kỹ thuật cao nào thuộc tài nguyên khoáng sản không? Để chúng tôi nghiên cứu.

Chiêm Hồng Quế nói, Trương Thanh Vân giải thích căn bản không lọt qua tai.

Trương Thanh Vân nở nụ cười hiểu ý, trong đám bạn thân ở trường đảng trung ương thì hắn và Chiêm Hồng Quế tiếp xúc tương đối nhiều. Trong đám cán bộ cao cấp thì những người thật thà chất phác như đối phương cũng không còn nhiều lắm, nhưng trong khung xương chắc chắn phải có một mặt xảo quyệt và lợi hại, nếu không sao bò đến vị trí cao như vậy được?

- Anh Chiêm, lần này tôi đến Tấn Đông khảo sát đúng là rất cảm khái, bây giờ phân hóa giàu nghèo ở Tấn Đông quá nặng. Những nơi có tài nguyên phong phú thì giàu chảy mỡ, mà những nơi thiên về nông nghiệp thì nghèo đói đến tận xương tủy, đây là vấn đề thuộc về phương diện phân phối xã hội, anh thấy thế nào?

Trương Thanh Vân nói, đây là những lời từ trong tận đáy lòng.

Bố Y Quan Đạo - Chương #484