Chương 467: Rung Động Khi Tiến Vào Trường ...


Trương Thanh Vân tiến vào cửa chính trường đảng trung ương, trong lòng có chút rung động và kích động, hắn tiến theo con đường đi về phía trước. Đầu tiên nhìn qua sẽ thấy bầu không khí khá trang trọng, nhà cửa to lớn. Trước mặt là một tòa nhà bảy tầng màu xám, trên vách tường có vài bức phù điêu, theo giới thiệu thì những tấm phù điêu này giống như những phù điêu trên bia anh hùng ở quảng trường nhân dân trong thủ đô. Cả hai đều cùng một loại chất liệu, cùng một chủ đề, cũng được chế tác vào cùng thời kỳ.

Phía sau căn lầu chính là một quảng trường, Trương Thanh Vân thấy trên quảng trường một bức điêu khắc bầng khối đá hình chữ nhật có bốn chữ "thật sự cầu thị!". Quảng trường là địa phương nổi tiếng trong trường đảng, người đến trường đảng học tập và thăm thú đều lại đây chụp hình lưu niệm.

Ngoài tòa nhà chính thì trong trường đảng còn có những kiến trúc phụ khác, các tòa nhà này đều là bốn lầu, phong cách kiến trúc khá nặng nề, ổn định và mộc mạc, nhưng điều này cũng làm người ta sinh ra một loại cảm giác khó thể biểu cảm. Không mất quá nhiều thời gian thì Trương Thanh Vân đã tìm được phòng công tác học viên, nếu so với trường đảng cấp thành phố và cấp tỉnh thì nhân viên công tác nơi đây rất khách khí. Khi Trương Thanh Vân báo danh cũng đảo mắt chú ý chung quanh, ngẫu nhiên cũng thấy vài cán bộ lớp tu nghiệp cấp tỉnh đến đây đưa tin.

Trương Thanh Vân biết rõ chỉ cần tùy tiện đưa những người này đến một địa phương nào đó sẽ danh chấn một phương, nhưng đến đây thì tất cả những vầng hào quang trên đầu đều được cởi sạch, cũng chỉ là một học viên bình thường.

Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác, Trương Thanh Vân làm tốt các thủ tục báo danh. Lúc này hắn mới phát hiện ra trường đảng có kỷ luật rất nghiêm khắc, tất cả các vật phẩm của học viên, kể cả cơm nước, sách báo, thể dục thể thao, các hạng mục công tác đều phải cực kỳ chú ý. Vì Trương Thanh Vân có xe nên dựa theo quy định phải đến phòng bảo vệ để xin giấy xuất nhập.

Thẻ học viên tương đương với giấy thông hành, nếu không có vật này thì rất khó đi được nửa bước. Tất cả các quan viên tham gia học tập nơi đây đều phải thu lại kiểu cách nhà quan, học viên phải nghiêm khắc học tập và làm việc theo nội quy của nhà trường. Học viên báo danh xong có thể trở về nhà, nhưng trước khi vào học một ngày phải quay về khu ký túc xá của trường đảng.

Tất cả những cán bộ báo danh tu nghiệp trong lớp của Trương Thanh Vân đều có cấp bậc trưởng phòng, bọn họ tương đường với trưởng hoặc phó chủ nhiệm. Trong lúc học tập học viên sẽ gặp phải những vấn đề khó giải quyết, tất cả đều phải báo cáo với tổ chức.

Mà quan trọng nhất chính là chế độ xin nghỉ, trong trường đảng từ thứ hai đến thứ sáu đều cấm ra ngoài. Nếu có tình huống đặc biệt, hơn nữa chỉ trong khoảng thời gian hai ngày thì có thể xin nghỉ, đạt được phê chuẩn mới được ra ngoài.

Nếu muốn được ra ngoài hơn hai ngày thì phải xin phép trưởng phòng của ban ngành tương ứng, đạt được phê chuẩn mới được phép ra ngoài. Chế độ này là thiết luật trong trường đảng, trong phòng văn thư của trường đảng vẫn còn giữ lại rất nhiều giấy phép xin nghỉ của các lãnh đạo đảng và quốc gia để dùng vào công tác giáo dục học viên.

Sau khi làm xong thủ tục, vì trường chưa chính thức khai giảng nên Trương Thanh Vân có thể lập tức trở về nhà, nhưng hắn vẫn nấn ná và chưa muốn bỏ đi. Hắn tham lam sử dụng khoảng thời gian rảnh rỗi để thưởng thức từng cành cây ngọn cỏ trong trường đảng, hắn dùng tâm tình kích động, hiếu kỳ và hưng phấn như những tân sinh viên để đánh giá khung cảnh trước mắt.

Trương Thanh Vân biết rõ tòa nhà trang nghiêm trước mắt dùng để nghiên cứu và thảo luận hành chính, những học giả bên trong rất được lãnh đạo trung ương coi trọng. Khi cục chính trị trung ương tổ chức học tập cho cán bộ cấp dưới, những chuyên gia đứng trên bục giảng khi đó đều từ trong tòa nhà trước mặt đi ra.

Trương Thanh Vân liên tục đảo quanh khu vườn trường, hắn muốn làm quen hoàn cảnh. Dọc theo con đường hắn thường xuyên gặp mặt các đồng chí cán bộ khác, tất cả mọi người đều gật đầu cười rất tự nhiên.

Trương Thanh Vân đột nhiên nhớ đến một câu truyền miệng của người nước ngoài, đại khái là có người hỏi địa phương nào khá nhỏ mà sinh ra những người có lực ảnh hưởng mạnh nhất, một phóng viên có kiến thức rộng đã cho ra đáp án chính là trường đảng trung ương.

Nói lại nguyên văn lời của phóng viên kia thì là: "Vì nếu đi lại trong đây, trên đường đi rất có thể sẽ được gặp tổng bí thư tương lai."

Trương Thanh Vân nghĩ đến câu nói này, hắn đi qua sân trường mà suy xét về những đồng chí đã gật đầu cười với mình, trong số đó biết đâu thật sự có một tổng bí thư, điều này ai có thể nói cho chắc chắn được? Dù sao ngôi trường này cũng tụ tập những cán bộ tinh anh, Trương Thanh Vân cũng cảm thấy kiêu ngạo vì mình có thể trở thành một thành viên trong đây.

Khi Trương Thanh Vân còn đang bận rộn vấn đề an cư và thủ tục nhập học ở thủ đô thì Giang Nam cũng truyền đến tin tức, ban ngành Thanh Giang điều chỉnh đã được xác định, tỉnh ủy quyết nghị Cao Khiêm là ủy viên thị ủy Thanh Giang, đồng thời còn là thường ủy, bí thư thị ủy. Bổ nhiệm phó bí thư thị ủy thành phố Ba Lăng đến Thanh Giang làm chủ tịch. Mà quyết nghị trước đó cũng được điều chỉnh, Nghê Quảng Vũ trước nay hô hào rất cao được điều sang làm phó chủ nhiệm ủy ban cải cách, hưởng thụ cấp bậc trưởng phòng.

Trong ban ngành Thanh Giang thì Vũ Đức Chi vẫn được giữ lại đảm nhiệm chức vụ phó chủ tịch thường vụ, mà Điền Khải Diệu cũng tiến lên một bước làm phó bí thư chuyên trách, đến lúc này thì ban ngành Thanh Giang điều chỉnh mới xem như hoàn thành.

Điều chỉnh lần này đã chính thức đưa ba vị đứng đầu thị ủy Thanh Giang đứng ra ngoài, Trương Thanh Vân bị điều đến thủ đô, Hà Mậu Sâm được đảm nhiệm chức vụ phó phòng thường vụ ủy ban tư pháp tỉnh ủy, mà Đỗ Thận Khoa thì được điều động làm bí thư thành phố Vũ Lăng. Ban ngành Thanh Giang trước đó được tỉnh ủy bổ sung thêm nhiều cán bộ cứng chắc hơn, hai ngày trước khi Trương Thanh Vân vào học tập ở trường đảng đã về Thành Đô và sang Thanh Giang tiến hành công tác giao tiếp. Vì lần này Trương Thanh Vân tiến về thủ đô quá đột nhiên nên đám cán bộ bên Giang Nam căn bản không kịp trở tay, vì vậy khi tin tức Trương Thanh Vân quay về Giang Nam được truyền ra thì có rất nhiều người quay về Thành Đô muốn gặp mặt, Vi Cường còn đặc biệt chạy đến sân bay đón tiếp.

Trương Thanh Vân hôm nay ăn mặc bình thường, không phải cách ăn mặc của quan viên. Khi đi ra cửa sân bay thì Trương Thanh Vân nhìn thấy Ân Bằng Phi đến đón, khi hắn đang định gọi thì đã thấy bả vai bị người ta vỗ mạnh, khi nghiêng đầu thì thấy Vũ Đức Chi đang nghiêm túc đứng bên cạnh.

- Thanh Vân, về rồi à? Cậu đi mà không một tiếng động, dù sao cũng phải cho anh em một câu nói chứ? Cậu rõ ràng sắp được đề bạt làm bí thư thị ủy, cục cán bộ lão thành ở thủ đô có gì hay?

Vi Cường nói, vẻ mặt đã trở nên kích động.

Trương Thanh Vân vỗ vỗ vai của Vi Cường nói:

- Này, người trong giang hồ thân bất do kỷ, con người dù sao cũng có tiếc nuối, không phải sao? Nhưng cậu cũng đừng nên để ý, tôi có vài việc mà bị trì hoãn, nhưng bây giờ tôi cũng được tiến vào tu nghiệp trong trường đảng, cũng có cơ hội.

- Cơ hội cái con khỉ, cậu đến thủ đô là trời cao chim bay mỏi cánh, dù tương lai có trao quyền cho cấp dưới cũng được đến Giang Nam sao? Tôi tưởng rằng sẽ trở thành cộng sự của cậu, nhưng bây giờ xem ra là không thể.

Vi Cường trầm giọng nói, hắn rõ ràng không muốn buông tha.

Khi Trương Thanh Vân thấy bộ dạng tích cực của Vi Cường thì cũng không thể nhịn cười. Lúc này Ân Bằng Phi cũng đã thấy Trương Thanh Vân, hắn vội vàng chạy đến chào một tiếng:

- Chào bí thư!

Sau đó khóe miệng Ân Bằng Phi chợt lệch ra, dấu hiệu giống như muốn khóc đến nơi.

Trương Thanh Vân cau mày, Ân Bằng Phi vội vàng dùng tay lau mắt, cố gắng làm cho vẻ mặt mình trở nên tươi vui, nhưng vẻ mặt càng trở nên khó nhìn.

- Bằng Phi, thế nào? Bây giờ anh đã có công tác mới chưa? Tôi nghe nói anh cũng trao quyền cho cấp dưới xuống làm phó bí thư quận, có phải không?

Trương Thanh Vân nói, trên mặt xuất hiện nụ cười. Bây giờ tình hình Thanh Giang làm cho hắn cảm thấy có một điều yên tâm, đó chính là những người trước kia cộng tác với mình đều được sắp xếp khá tốt. Cao Khiêm là một người rất nể mặt mũi, bây giờ đám cán bộ khắp nơi đều nói hắn chiếm tiện nghi khi Trương Thanh Vân về kinh.

Nếu Cao Khiêm tiếp tục ép người của Trương Thanh Vân ở Thanh Giang thì sẽ làm cho tin đồn này trở thành sự thật, Cao Khiêm không sợ bị người ta chụp mũ sao?

Hơn nữa Cao Khiêm là người mới lên nhận chức, nếu muốn chỉnh đốn Thanh Giang thì phải lôi kéo một số người. Bây giờ Trương Thanh Vân tiến về thủ đô, cũng ngoài tầm tay với Giang Nam, hắn dùng người của mình chẳng phải sẽ chẳng có uy hiếp gì sao?

Khi nhắc đến chuyện xuống tuyến dưới rèn luyên thì vẻ mặt Ân Bằng Phi hòa hoãn hơn rất nhiều, từ chức vụ thư ký thị ủy mà xuống dưới giữa chức phó bí thư quận ủy, điều này cũng tuyệt đối là đặc biệt. Bình thường những cán bộ xuống quận huyện giữ chức phó bí thư thường là thư ký của bí thư, Ân Bằng Phi được đặc cách đưa xuống, tất nhiên hắn rất hài lòng.

Thực tế không riêng gì Ân Bằng Phi thỏa mãn, cha mẹ hắn, thậm chí cả vợ hắn cũng cực kỳ hài lòng, từ thị ủy tiến xuống làm quan lớn ở quận huyện, như vậy mới đúng đường làm quan. Ân Bằng Phi tiến vào con đường không tầm thường, tuy bước khởi đầu có hơi chậm nhưng làm thư ký cho bí thư Trương cũng được lây nhiễm con đường làm quan tốt đẹp, tốc độ bây giờ cũng không phải là chậm. Nếu so sánh với những thư ký tiến vào thị ủy cùng thời thì Ân Bằng Phi rõ ràng đã là người nổi bật nhất.

- Công tác cho tốt nhé, Bằng Phi. Anh có bằng cấp cao, trình độ tốt nhưng cần phải nhẫn nhịn, thu hồi tính tình của tú tài, cần phải rèn luyện sự dẻo dai, mạnh mẽ và nhẫn nại.

Trương Thanh Vân nói, sau đó lại vỗ vỗ vai Ân Bằng Phi.

- Vâng!

Ân Bằng Phi nói:

- Nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của bí thư!

- Tốt, chúng ta cũng không nên trì hoãn thời gian, trực tiếp về Thanh Giang thôi, tôi cũng không thể ở lại Giang Nam lâu được.

Trương Thanh Vân nói, hắn quay đầu về phía Vi Cường. Không đợi hắn phải mở miệng, Vi Cường đã nói:

- Cứ gấp gáp như vậy sao? Cục trưởng Trần ở thành phố Vũ Lăng đang chạy đến, tôi còn nghĩ chúng ta nên họp mặt. Còn nữa, cậu không về thăm hai bác sao?

Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, những sự việc rườm rà trong đầu bùng ra. Mình sinh trưởng ở Giang Nam, bây giờ nói đi là đi, nào có thể xử lý tất cả mọi chuyện cho được? Nhưng có những vấn đề không xử lý không được, bạn bè, người thân không chào từ biệt mà được sao? Những lãnh đạo gần đây rất quan tâm đến mình, không có lời từ biệt mà được à? Còn có rất nhiều cộng sự, có rất nhiều cấp dưới cần phải từ biệt... ....

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới vỗ vai Vi Cường, hắn dùng giọng trầm thấp nói:

- Mọi chuyện luôn có nặng nhẹ, trước tiên tôi đến Thanh Giang xử lý thỏa đáng mọi chuyện, xem còn dôi ra được bao nhiêu thời gian.

Vi Cường gật đầu, hắn không nói thêm lời nào mà đưa Trương Thanh Vân đến tận bãi đậu xe. Sau đó Ân Bằng Phi và Trương Thanh Vân tiến vào trong xe, mãi đến khi xe chạy xa thì Vi Cường vẫn còn sững sờ. Đến khoảnh khắc này mọi người mới cảm nhận được sự sâu sắc của tình bạn.

Bố Y Quan Đạo - Chương #467