Chương 466: Cơ Hội Khó Cầu.


Trước thời điểm báo danh ở trường đảng thì Trương Thanh Vân mới có được một khoảng thời gian nhàn rỗi để nghĩ đến những cảm xúc vừa qua. Vì vậy Trương Thanh Vân cực kỳ quan tâm đến gia đình, hắn di chuyển nhà từ Thành Đô đến thủ đô, tiểu nha đầu Mạn Mạn cũng về thủ đô.

Khi cùng ở chung với vợ thì Trương Thanh Vân thường kéo con gái theo, không ngừng ra ám hiệu tâm lý cho Triệu Giai Ngọc, bắt buộc nàng bày tỏ thiên chức người mẹ, điều này cũng làm nàng giảm bớt đau thương với bệnh tình của Triệu tướng quân.

Biệt thự 81, hôm nay ba người nhà Trương Thanh Vân đến nhà Triệu Truyền làm khách. Triệu Hồng Yến cực kỳ quấn quýt với em gái Mạn Mạn, nàng ôm em chạy khắp nhà. Hơn nữa Mạn Mạn cũng rất có cảm tình với người chị cả này, hai chị em chơi đùa không biết mệt.

Trương Thanh Vân, Triệu Giai Ngọc và hai vợ chồng Triệu Truyền thì ngồi nói chuyện ở phòng khách. Tâm tình của Triệu Giai Ngọc không tốt nên chẳng muốn nói nhiều, vì vậy Trương Thanh Vân cũng không biết mở lời từ điểm nào. Lúc này Phùng Tố Trinh vợ Triệu Truyền trở thành người kết nối, nàng là người nói nhiều nhất. Bây giờ cặp em rể và em gái càng có độ nặng trong mắt Phùng Tố Trinh.

Ba cây chụm lại nên hòn núi cao, trong quan trường là như thế, trong gia tộc lại càng là như vậy. Vợ chồng Triệu Truyền đã có tuổi, nhân khẩu cũng không nhiều, tất nhiên tư nguyên để lại cũng không lớn.

Triệu Truyền trước kia chiếm ưu thế trong ba anh em đầu nhà Triệu gia, hơn nữa còn có ông cụ một tay sắp xếp cho tiến vào quân ngũ, vì vậy mà liên tục tiến bước mới có địa vị ngày hôm nay. Nhưng bây giờ Triệu Truyền đã tiến đến bình cảnh, mà những anh em Triệu gia cùng thế hệ cũng ngày càng ra hồn. Đặc biệt là Nhị đệ và Tam Đệ, thậm chí còn có khí thế vượt mặt Triệu Truyền, điều này làm Phùng Tố Trinh cảm thấy bất an.

Phùng Tố Trinh là một người phụ nữ có lòng hư vinh rất nặng, cũng thích chỉ trỏ người khác. Trước kia Triệu Truyền có địa vị cao ở Triệu gia, cũng xem như người đứng đầu trong đám anh em cùng lứa, Phùng Tố Trinh là vợ của Triệu Truyền, tất nhiên thường xuyên vung tay múa chân với đám em út, đám em cũng vì thế mà chỉ biết nén giận.

Nhưng vài năm gần đây Phùng Tố Trinh cảm thấy tình cảnh không giống như trước kia, chưa nói đến Triệu Văn Phong và Triệu Sơn Đông, bây giờ hai người này không thèm núp dưới trướng của Triệu Truyền. Ngay cả những đứa em không ra hồn khác cũng nhiều khi không quan tâm đến lời nói của chị cả, điều này làm cho Phùng Tố Trinh cảm thấy rất khó tiếp thu, cảm thấy bị uy hiếp.

Đảo mắt khắp các anh chị em, chỉ có Triệu Giai Ngọc là em ruột của Triệu Truyền. Độ tuổi giữa hai anh em cách biệt quá lớn, trước kia khi Triệu Giai Ngọc còn chưa phát triển thì Phùng Tố Trinh cũng không quá xem trọng em gái. Nhưng Triệu Giai Ngọc bây giờ đã có tương lai rực rỡ, hơn nữa em rể cũng lợi hại. Lúc đầu hai vợ chồng chống lại Triệu gia, chỉ tay năm ngón, nhưng sau đó Triệu Giai Ngọc thành công trên thương trường, chỉ vài năm đã đâm hoa kết trái, trở thành tỷ phú có tiếng trong nước.

Và người hợp với Triệu Giai Ngọc càng tăng thêm sức mạnh chính là Trương Thanh Vân, người này tiến thẳng trong quan trường. Trước kia có người còn nói Triệu Giai Ngọc tìm được một người chồng không ra gì, nhưng chỉ sau vài năm, người này đã phóng từ chức phó ban lên phó phòng, bây giờ còn hưởng thụ đãi ngộ cấp cục. Dựa vào độ tuổi, xem xét vào tốc độ tăng quan kiểu này thì sợ rằng Trương Thanh Vân đến độ tuổi của Triệu Văn Phong và Triệu Sơn Đông sẽ có thành tựu khó thể đánh giá.

Triệu Giai Ngọc và Trương Thanh Vân mạnh mẽ như vậy, tất nhiên Phùng Tố Trinh sẽ thay mặt Triệu Truyền nói chuyện và cực kỳ quý trọng. Nàng cũng rất nhiệt tình đối với vợ chồng em gái, liên tục an ủi Triệu Giai Ngọc, giúp em gái giải sầu, nói vài lời an ủi động viên, tất nhiên cũng làm cho tâm tình Triệu Giai Ngọc khá hơn chút ít.

Hôm nay tâm tình Triệu Truyền rõ ràng là không cao, hắn không có tâm địa xảo quyệt như Phùng Tố Trinh. Thật ra trong đám ba anh em đầu Triệu gia thì hắn là người cảm thấy mình không có chút ánh sáng khi đối diện với Trương Thanh Vân.

Triệu Truyền là cháu ruột của Triệu tướng quân, hơn nữa từ nhỏ cũng theo ông cụ một thời gian, sau khi cha mẹ qua đời thì ông cụ cũng là người lo sự nghiệp cho hắn. Vì vậy mà hắn tưởng rằng tình cảm giữa ông cháu sẽ rất sâu sắc, nhưng bây giờ xem ra ông nội không thèm để ý đến một đứa cháu ruột như hắn, thậm chí còn kém hơn một con rể Triệu gia như Trương Thanh Vân.

Bệnh tình của ông nội ngày càng nặng, tất nhiên trong lòng Triệu Truyền cũng không cảm thấy tốt đẹp gì, đồng thời Trương Thanh Vân được điều động cũng kích thích thần kinh của hắn. Trong lòng hắn có chút cảm giác thất lạc, không phải chỉ vì mình mà thất lạc, cũng vì Triệu gia mà thất lạc.

Triệu Truyền nhớ rõ khi mình còn trẻ thì cũng được ông cụ rất coi trọng, mình tiến vào quân trường, khi đó ông cụ còn vượt ngàn dặm đến thăm hỏi, tình cảm ông cháu năm xưa đáng để hoài niệm.

Nhưng càng về sau thì tình cảm càng phai nhạt, xét đến cùng cũng vì ông cụ không hài lòng với hiệu quả và lợi ích của Triệu gia. Triệu Truyền biết rõ ông cụ có cái nhìn rất lớn về mình, trước nay từng nhắc nhở. Nhưng chính hắn lại vì ông cụ lui xuống, không biết rõ tình huống, có rất nhiều chuyện bằng mặt không bằng lòng, cũng không nghe theo ý nghĩ của ông nội.

Triệu Truyền trước nay rất tự đắc, bây giờ xem ra trong lòng ông nội biết rất rõ, cũng có thành kiến rất sâu với hắn.

Nhưng điều này cũng không phải là nguyên nhân giải thích ông cụ coi trọng Trương Thanh Vân, người khác không hiểu rõ, nhưng Triệu Truyền là người hiểu nhất. Trương Thanh Vân cũng không phải loại tốt đẹp gì, nếu dựa theo tư tưởng của ông cụ thì nhiều chuyện Trương Thanh Vân đã làm sẽ bị mắng lớn.

Nhưng kết quả thì thái độ của ông cụ với Triệu Truyền và Trương Thanh Vân giống như hai thái cực băng hỏa, dù sao cũng thấy cháu rể thuận mắt hơn cháu ruột. Trong lúc bệnh tình nặng nề và sắp hấp hối còn kéo cháu rể về thủ đô, tất nhiên Triệu Truyền cũng khó thể không quan tâm.

- Hừ, bà này, bà cũng đừng lải nhải nữa, tình huống của ông cụ bây giờ chỉ có Giai Ngọc và Thanh Vân là biết rõ. Ông nội thương nó thì tất nhiên trong đám cháu nội nó sẽ là người đau lòng nhất, nếu không nó còn mặt mũi gì đối mặt với anh em?

Triệu Truyền trầm giọng nói, hắn bị những lời ân cần rào đón của vợ với Triệu Giai Ngọc làm cho khó chịu, trong giọng nói có vị chua.

Triệu Truyền nói câu này ra khỏi miệng thì cả Triệu Giai Ngọc và Phùng Tố Trinh đều kinh hoàng. Triệu Giai Ngọc nhíu mày rất mất hứng, ánh mắt nhìn Triệu Truyền không được tốt đẹp cho lắm. Trương Thanh Vân giả vờ đọc sách, căn bản không xen vào, cứ để cho hai anh em nhà này náo loạn, đến lúc đó xem Triệu Truyền xuống đài thế nào.

Trương Thanh Vân biết rất rõ tâm tư của Triệu Truyền. Thật ra đôi lúc hắn cũng xem xét về vấn đề này, cảm thấy rất kỳ quái. Sau đó khi suy xét cẩn thận lại thì chỉ có thể quy kết vấn đề cho ông cụ tuổi già cô độc, mình và ông cụ tiếp xúc vài lần cũng không nói về công tác, cơ bản chỉ là đánh cờ. Triệu Truyền chắc chắn cũng cảm thấy khó khăn vì vấn đề này, Triệu gia có nhiều con cháu mà ông cụ không thích, điều này dễ tạo ra hố sâu ngăn cách giữa ông nội và con cháu. Bây giờ xem ra hố sâu ngăn cách bộc phát khi ông cụ đã không còn gắng gượng được, Triệu Truyền tất nhiên vừa đố kỵ vừa đau thương.

Quả nhiên Triệu Giai Ngọc rất tức giận, nàng trừng mắt nhìn Triệu Truyền, dùng ánh mắt sững sờ nhìn anh trai. Triệu Truyền cảm thấy mất tự nhiên, cũng cảm thấy mình nói sai lời, hắn nhìn sang Trương Thanh Vân tìm viện binh, nhưng đối phương lại bày ra bộ dạng không liên quan đến mình.

- Khụ, khụ!

Triệu Truyền ho khan hai tiếng, hắn nói:

- Anh cũng không có ý kia, Giai Ngọc em không cần phải như vậy, làm anh sợ hãi.

Khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, thiếu chút nữa đã cười ầm lên. Triệu Truyền mặc thường phục, bộ dạng của hắn bây giờ khó thể nào liên hệ đến một vị tướng. Đúng là có tật giật mình, Triệu Truyền tuy không phải đạo tặc nhưng câu nói vừa rồi đúng là rất tích cực, rõ ràng đã khó thể chịu nổi, chỉ cần nhìn bộ dạng là biết Triệu Giai Ngọc sẽ rất tích cực.

Phùng Tố Trinh ở bên cạnh cũng thấy tình cảnh không đúng, nàng nói:

- A Truyền sao lại nói những lời như vậy? Ông cụ thương yêu Giai Ngọc và Thanh Vân, chúng ta vui mừng còn không kịp, đâu còn có thể nói như vậy?

Phùng Tố Trinh lại đến trước mặt Triệu Giai Ngọc nói:

- Em cũng đừng tích cực vì lời nói của anh trai, đức hạnh của anh ấy như vậy, thật ra trong lòng cũng khó chịu, tối cũng lật qua lật lại mà không ngủ được. Khi anh ấy nhắc đến tình cảnh ở cùng ông cụ khi còn nhỏ thì đàn ông mà cũng phải rơi lệ.

- Cô nói gì?

Triệu Truyền quát lên một tiếng tức giận, vẻ mặt đỏ như máu. Không ngờ Phùng Tố Trinh lại vạch trần tất cả bí mật, điều này làm hắn khó thể chịu được, uy nghiêm bị người ta đè nén, như vậy sao có thể chịu đựng được?

Nhưng Phùng Tố Trinh nói như vậy thì vẻ mặt Triệu Giai Ngọc cũng hào hoãn đi bảy phần, Trương Thanh Vân thật sự không nhịn được cười. Hắn sợ cười sẽ làm bầu không khí chẳng còn vẻ nghiêm túc, vì vậy nhân cơ hội nói:

- Được rồi, đại ca, đại tẩu, ông cụ bệnh nặng, tâm tình cháu con chắc chắn sẽ không tốt, rơi lệ cũng là bình thường, không có gì quá dọa người.

- Cậu!

Triệu Truyền tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, lời nói của Trương Thanh Vân có hương vị rất lạ, nghe được cảm thấy không thoải mái. Tuy là như vậy nhưng muốn phản bác cũng rất khó nói, vì vậy chỉ nói ra một chữ, sau đó quay đầu không nói câu nào.

Gian phòng chợt trở nên yên tĩnh trở lại, một lát sau Triệu Truyền đột nhiên xoay đầu nói với Trương Thanh Vân:

- Nghe nói cậu đến học tập ở trường đảng trung ương, không cần quan tâm đó là ban gì, cơ hội nay không dễ dàng, cậu phải quý trọng mới được.

Triệu Truyền nói ra những lời này rất nghiêm trang, cũng rất thật sự, Trương Thanh Vân cũng chăm chú gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Trường đảng trung ương là nơi bồi dưỡng cán bộ cao cấp nhất, ngôi trường này cũng do lãnh đạo quốc gia tự mình làm hiệu trưởng, cũng thuộc vào phạm trù cực kỳ uy nghiêm và cẩn trọng. Từ nhiều năm trước thì trường đảng trung ương đã không còn được đưa lên bản đồ, cũng không đăng ký địa điểm, thuộc về địa phương cơ mật.

Dù bây giờ đã thoáng hơn, nhưng vẫn canh gác san sát, muốn vào phải xét duyệt nghiêm khắc. Dù có thể tiến vào công trưởng thì có rất nhiều chỗ đặc biệt mà người ngoài không thể được giao thiệp.

Xét theo lịch sử, ngược dòng cách mạng đến thời chiến tranh, lý luận đảng phần lớn đều được đưa ra từ trường đảng trung ương. "Thực tế là nơi kiểm nghiệm chân lý", các lý luận được đưa ra, trường đảng trung ương cũng là nơi tập hợp các chuyên gia, những chuyên gia và giáo sư nơi đây đều là thường ủy cục chính trị.

Mà đi học ở trường đảng thì sẽ được các lãnh đạo bình thường khó gặp đến diễn thuyết. Trương Thanh Vân trước nay với cấp bậc thấp không được tiếp xúc với lãnh đạo cao cấp, tất nhiên khi tiến vào trường đảng thì sẽ có cơ hội kia.

Tất cả những biểu hiện đều chứng tỏ trường đảng trung ương là không tầm thường, đây cũng là nguyên nhân mà Triệu Truyền phải trịnh trọng, đây là cơ hội khó thể có được. Thật ra Triệu Truyền không nói thì Trương Thanh Vân cũng thấy rõ điều này.

Bố Y Quan Đạo - Chương #466